Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 233: Hai đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu (1-2)




- Mẹ nó, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tự tìm phiền não, vẫn là tu luyện lực lượng mới là vương đạo. Ta còn phải đi gặp hai người Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã. Trước tiên giải quyết vấn đề của mình đã!

Phó Thư Bảo một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình, sau đó lấy ra khối thạch hạch Linh vẫn thạch.

Hắn sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian cho một việc không hề nắm chắc. Tu luyện lực lượng khiến cho bản thân cường đại lên mới là việc bức thiết cần phải làm. Có lẽ đợi cho đến khi lực lượng của hắn đủ cường đại, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng, như vậy bây giờ cần gì phải phiền não?

Tu luyện vô bờ bến, đường ngay tại dưới chân.

Trong khu rừng rậm, biểu hiện cố chấp của Phó Thư Bảo khiến cho người ta phải thán phục.

o0o

Không hủy hôn ước, mà chỉ là kéo dài thời gian, biến hóa như vậy e rằng cũng không nằm trong dự liệu của Mạc Khinh Vân. Tất cả đều là bởi vì Độc Vô Song, nữ ma đầu không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường so sánh này mà phát sinh. Như vậy cũng chỉ có thể vận dụng thủ đoạn không bình thường để chấm dứt. Chuyện này giống như là một trường quyết đấu, không chỉ có đấu lực, còn phải đấu trí. Mà kẻ thắng lợi cuối cùng mới có thể đoạt được vật mình mong muốn, đó chính là Luyện Thiên Thần Quyển cùng bí mật ẩn giấu trong đó.

Một tháng sau khi Tiểu Thanh chuyển lời của Phó Thư Bảo cho Phương Tín, Độc Lang tộc lại nghênh đón một đám khách nhân. Những người này đều là Luyện Lực Sĩ thuộc Hội Sở Luyện Lực Sĩ đế quốc. Khi còn ở Kinh đô, Tú Lý từng bồi dưỡng hơn mười vị Luyện Lực Sĩ bên trong Hội Sở Luyện Lực Sĩ đế quốc. Chẳng qua lúc này chỉ có một nửa trong số đó đến nơi này, số còn lại vẫn tiếp tục làm việc tại Kinh đô cùng Long Điền.

Lần này, trong nhóm người tới có cả quản sự Lưu Chuẩn, ngươi muội Chu Uyển Nhi, còn có Đan Thanh ngày ấy từng gặp mặt một lần, cuối cùng có cả thanh niên Luyện Lực Sĩ Đế Thiếu Vũ chưa từng gặp mặt. Tổng cộng là năm người.Tính ra, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất, át chủ bài mà Tú Lý nắm trong tay rồi rồi. Chẳng qua, trong mắt hai người ca ca của hắn, đây chỉ là một nhánh quân đội vô cùng nhỏ yếu.

Chu Uyển Nhi là quân sư kiêm quản gia của Phó thư Bảo, vừa đến đã dính chặt lấy hắn, tuyệt đối không có cách nào bỏ rơi. Tuy rằng vị tiểu quân sư kiêm quản gia này mới vẻn vẹn chỉ có mười tuổi nhưng tâm trí lại có thể vượt qua rất nhiều người trưởng thành, đôi khi có một vài kiến giải lại càng thêm độc đáo. Chẳng qua, cuối cùng nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tại một vài phương diện vẫn vô cùng ngây thơ. Bởi vậy cho nên quan sát từ bất cứ góc độ nào, nàng đều là một tồn tại cực kỳ khác người.

Còn may Hồng giáp thị vệ đoàn xây dựng khá nhiều phòng ốc, không chỉ đủ cho các nàng trú ngụ, ngay cả đám người Lưu Chuẩn mới tới cũng được chia một gian. Tuy rằng phòng ốc đơn sơ, chẳng qua ăn ngủ vẫn không thành vấn đề.

Một tháng qua đi, rốt cục Phó Thư Bảo cũng nghênh đón ngày trọng yếu nhất trong đời hắn, sinh nhật mười tám tuổi. Giống như thế giới trước kia, mười tám tuổi sẽ được xem như là người trưởng thành, hắn cũng từ một vị thiếu niên trở thành một người nam nhân. Trong thế giới lực lượng chính là tất cả này, hắn cũng có thể lấy vợ sinh con rồi.

Theo ý của Độc Vô Song, toàn bộ Độc Lang tộc tổ chức tiệc rượu chúc mừng hắn. Mổ heo, mổ dê vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc mọi người chén tạc chén thù, đàm luận vô cùng cao hứng, thanh âm của Độc Vô Song giống như là sấm rền vang vọng trong lỗ tai mỗi người.

- Các người nghe cho rõ, con của ta bây giờ đã là một người nam nhân rồi. Như vậy hắn nên gánh vác trách nhiệm của một người nam nhân, với thân phận là một thành viên của Độc Lang Tộc, hắn phải cống hiện một phần sức lực để cho Độc Lang Tộc cường đại hơn, có đúng hay không?

Hơn hai nghìn tộc nhân Độc Lang tộc ầm ầm nghị luận, lời nói của Thánh tộc trưởng có quyền uy tuyệt đối. Nàng nói cái gì thì chính là cái đó, nào có người dám bảo không? Chẳng qua, một vài người nắm quyền lực trong Độc Lang tộc vẫn đang nghị luận, chẳng lẽ Thánh tộc rưởng muốn bãi miễn tộc trưởng Độc Hoạt đương nhiệm, để cho vị nhi tử nàng nửa đường nhặt về này làm tộc trưởng? Nếu như vậy, tuy rằng ngoài miệng không dám phản đối, nhưng trong lòng bọn hắn cũng không phục.

Trên thực tế, không chỉ có một bộ phận tộc nhân Độc Lang tộc có suy nghĩ đó, ngay cả Phó Thư Bảo cũng mơ hồ đoán được vài phần, hắn lập tức đau đầu đứng lên, đang muốn chặn lời Độc Vô Song, dẫn dắt suy nghĩ của nàng theo hướng khác, lại nghe thấy thanh âm Độc Vô Song càng thêm vang dội.

- Trách nhiệm này chính là lấy vợ, sinh con!

Cằm rớt xuống đất.

Độc Vô Song càng nói càng dũng mãnh:

- Nói như thế, một mặt Độc Lang tộc chúng ta sẽ có thêm một người chiến sĩ, ta cũng nhiều thêm một đứa cháu trai. Không! Phải là một đám cháu trai. Bây giờ, ta tuyên bố con của ta cùng Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi chính thức đính hôn. Quyết định như vậy đi, hôm nay mọi người tiện thể uống rượu mừng luôn.

Phó Thư Bảo đột nhiên dời mắt về phía Chi Ni Nhã cùng Độc Thanh Âm, chỉ thấy hai nữ nhân đang liếc trộm hắn. Biểu lộ của ba người vô cùng giống nhau, kinh ngạc, xấu hổ, còn có một ít biểu cảm không thể miêu tả rõ bằng lời. Độc Vô Song lại nói:

- Ta tính như thế này, Chi Ni Nhã cùng con ta có thể sinh hạ bảo bảo Độc Lang tộc hỗn huyết (con lai), Độc Âm Nhi cùng con của ta có thể sinh hạ bảo bảo huyết thống thuần khiết Độc Lang tộc.

Thì ra bởi vì nguyên nhân này, nàng mới chọn Độc Âm Nhi làm con dâu.

Mọi người cười vang. Phó Thư Bảo xấu hổ gần chết, vội vàng nói.

- Mẹ, đừng nói nữa, uống rượu đi!

Độc Vô Song hạ giọng nói:

- Mẹ từ miệng nha đầu Độc Âm Nhi biết rồi, trên người tiểu tử ngươi có một loại độc tố khiến cho ngươi không thể đụng vào nữ nhân. Tu vi lực lượng không đến cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực thì không có cách nào giải trừ. Cho nên ta cũng không có ép ngươi lập gia đình ngay ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là đính hôn mà thôi. Bằng không, hôm nay lão nương đã bắt ngươi cùng các nàng tống vào hai cái phòng, tạo cháu trai cho lão nương rồi.

Phó Thư Bảo đổ mồ hôi hột.

- Còn không mau đến trò chuyện cùng hai con dâu của ta, lạnh nhạt với các nàng, lão nương cho ngươi đẹp mặt.

Độc Vô Song vô cùng nghiêm túc nói.

- Ai là con dâu của ngài, ta còn chưa đáp ứng mà!

Độc Âm Nhi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nội tâm lại cảm thấy ngọt ngào giống như là được uống mật vậy. Đôi gò má núm đồng tiền đã sớm hồng rực như rặng mây đỏ.

Kỳ thật Độc Âm nhi là người vô cùng thông minh. Nàng hiểu rõ Thánh tộc trưởng của nàng thích nhất con dâu tương lai là một vị thục nữ ôn lương hiền thục, mà nàng muốn ở trước mặt Độc Vô Song biểu hiện ra vẻ thục nữ tuyệt đối là một chuyện vô cùng đơn giản.

Trở lại Độc Lang tộc đã hơn một tháng, Phó Thư Bảo chỉ chúi đầu vào tu luyện, nàng lập tức triển khai thế công"thục nữ" đối với Độc Vô Song. Cũng trong hơn một tháng này, dưới thế công trường kỳ của nàng, mưa dầm thấm đất, cuối cùng Độc Vô Song cũng đã mở rộng nội tâm tiếp nhận nàng, coi nàng giống như là Chi Ni Nhã, đều là con dâu tương lai.

Mà chuyện này, Phó Thư Bảo chỉ e rằng vô pháp biết rõ được.

Chi Ni Nhã cũng giống như Độc Âm Nhi, trong lòng đã sớm tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc. Chẳng qua, đối với vị phu quân tương lai này, nàng rõ ràng là đứng cùng Độc Âm Nhi trên một trận tuyến, mặt mũi tràn ngập ngượng ngùng nói:

- Đúng rồi, ta đồng ý với ý kiến này của Âm Nhi tỷ tỷ! Chuyện này quá đột ngột, ta còn chưa kịp chuẩn bị!

Phó Thư Bảo cười nói:

- Không đồng ý? Vậy thì ta đi!

- Ngươi trở về!

Chi Ni Nhã cùng Độc Âm Nhi vội vàng lên tiếng, lời hai người giống nhau như đúc. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hai nữ nhân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui đầu vào. Phó Thư Bảo lập tức nhìn đến ngẩn ngơ, không khỏi có chút tâm ý viên mãn. Trong đời có được hai vị lão bà nũng nịu như hoa như ngọc như vậy, thử hỏi còn nuối tiếc cái gì?

- Ha ha! Ta không đi, cả đời này đều ở bên cạnh hai người các ngươi.

Phó Thư Bảo cười cười ngồi xuống giữa Độc Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã. Trai tài, gái sắc ngồi cùng một bàn, xác thực rất giống phu thê.

Nếu như là dưới tình huống không có người ngoài, cử động này của Phó Thư Bảo cũng không coi vào đâu. Nhưng trước mắt hai nghìn tộc nhân Độc Lang tộc lại thân mật như thế, ngay cả nữ hài tử to gan, cởi mở như Độc Âm Nhi cũng có chút không chịu được, khuôn mặt xinh đẹp biến thành đỏ bừng, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Chi Ni Nhã cũng không khá gì hơn, nếu như nói trong đời nàng, thời khắc nào ngượng ngùng nhất, như vậy không thể nghi ngờ chính là giờ phút này! Bởi vậy, ngay khi Phó Thư Bảo ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng lập tức cúi gằm mặt, không dám nhìn hắn chút nào.

Phía đối diện, cách đó không xa, Chu Uyển Nhi gần mười tuổi bưng một chén rượu gạo nên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liếm liếm bờ môi, đột nhiên phun ra một câu.

- Ài, hai đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!

o0o

Phía tây Linh Tú sơn mạch, trong khu vực đất phong thuộc về Tú Lý, hơn một nghìn dặm không thấy được một bóng người là một việc vô cùng bình thường. Sa mạc Vô Thủy cùng với rừng rậm nguyên sinh chiếm đến hai phần ba diện tích nơi này, tại những địa phương này, cho dù có người thì chẳng qua cũng chỉ là người nguyên thủy, bộ tộc thôn cư.

Những người này thậm chí ngay cả Vương Tước của bọn họ không nhận ra được. Ngoại trừ những địa phương này, bên trong khu vực đất phong thuộc về Tú Lý chỉ có hai tòa thành thị, Hậu Thổ Thành cùng Anh Thạch Thành.

Sau khi tiệc đính hôn chấm dứt, Tú Lý gọi đám người Lưu Chuẩn tới, đi thẳng vào vấn đề.

- Các ngươi tới vừa vặn đúng lúc, thời kỳ nghỉ ngơi và hồi phục xem như đã kết thúc, kế tiếp chính là phải buông tay buông chân đại triển kế hoạch.

Ngón tay của hắn dừng lại tại từng mảnh thổ địa vẽ trên mặt tấm địa đồ Tú Quốc đặt ở trên mặt bàn, nói:

- Nơi đây, còn có nơi đây, nơi đây... Đều là địa bàn của chúng ta, mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là mang đến cho những nơi này sự phồn vinh.

Đám người Lưu Chuẩn, Chu Di Mộng nhìn theo ngón tay của Tú Lý, chỉ thấy những địa phương đó không phải là hoang mạc, sa mạc thì cũng là rừng rậm nguyên sinh. Sắc mặt mọi người liền biến thành vô cùng đặc sắc.

Trầm mặc một lúc, Lưu Chuẩn có tuổi tác lớn nhất, tính cách cũng trầm ổn nhất mới lên tiếng:

- Vương Tước, những nơi này chúng ta đã sớm khảo sát qua rồi. Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, tuy rằng Vương Tước cùng hai vị Vương Tước khác đều là Phong Cương Vương (Vương vùng biên giới), nhưng đất phong của người thực sự là quá cằn cỗi, đừng nói khiến chúng phồn hoa, e rằng ngay cả thuế thu lên cũng không thể nộp đủ.

- Ngài không thể làm được.

Tiểu quân sư Chu Uyển Nhi mở miệng nói, thanh âm vô cùng thanh thúy.

- Trước khi tới đây ta đã nghiên cứu qua tư liệu Hậu Thổ Thành cùng Anh Thạch Thành. Xung quanh Hậu Thổ Thành là sa mạc Vô Thủy, kỳ thật đó là một tòa phỉ thành. Thành chủ đương nhiệm của Hậu Thổ Thành tên là Đồ Thổ. Chẳng qua, trên thực tế, hắn không chỉ là thành chủ Hậu Thổ Thành mà còn là đoàn trưởng Thiên Sư đoàn, một nhóm cường đạo khét tiếng, hoành hành khắp khu vực sa mạc Vô Thủy. Người như vậy, ngài lại muốn đi quản hắn, hắn sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngài sao? Sẽ ngoan ngoãn nộp thuế cho ngài sao? Người như thế e rằng ngài vừa biểu lộ thân phận, trước tiên hắn liền hướng ngài khóc than đòi một khoản cứu tế.

Một tiểu cô nương mười tuổi lại có kiến thức cùng kiến giải như vậy, chỉ e rằng sẽ khiến cho bất cứ người nào đều cảm thấy giật mình. Tú Lý muốn phản bác, nhưng lại không tìm thấy bất cứ lý do nào. Quả thực, trong tay hắn không hề có một nhánh lực lượng quân sự nào hùng mạnh. Trên thực tế chức vị Vương Tước này của hắn cũng chỉ là hữu danh vô thực, ai sẽ nghe theo lệnh của hắn?

Chu Uyển Nhi lại nói tiếp.

- Mặt khác, Anh Thạch Thành có thể xem như là thành thị phồn hoa nhất của ngài, giáp ranh với Tư Ba Quốc. Trong thành từ trước đến giờ đều có quân Tú Quốc đồn trú, là một thành thị do quân đội khống chế. Mà bây giờ, đóng bên trong Anh Thạch Thành chính là Tú Quốc quân đoàn Hổ Uy, ngài biết hiện giờ ai đang nắm giữ chức vị quân đoàn trưởng không? Là nữ nhi của Thanh Dật Vương Tước, Lạc Chấn Thiên. Như vậy xem ra, trên thực tế hơn phân nửa diện tích đất phong của ngài đều bị Thanh Dật Vương Tước khống chế. Địa phương duy nhất ngài có thế xuống tay cũng chỉ có Hậu Thổ Thành.

Là Phong Cương Vương (Vương vùng biên giới) mà lại chỉ có một tòa thành, hơn nữa cũng không phải chân chính kiểm soát được, e rằng Tú Lý chính là vị Phong Cương Vương thất bại nhất từ trước cho tới giờ.

Tú Lý có chút nhụt chí nói:

- Cái này cũng không được cái kia cũng không được? Chẳng lẽ một vị Phong Cương Vương như ta chỉ có thể cả đời dừng chân lại bên trong mảnh đầm lầy này sao? Cho dù có là lặng lẽ sống qua ngày thì cũng phải tìm chỗ nào thoải mái chứ? Mảnh đất này ngay cả chim cũng không thèm ỉa, không có lấy một điểm ngu nhạc tràng sở (tụ điểm ăn chơi) nào. Đúng rồi, đồ đệ của ta đâu? Tiểu tử kia chạy đâu rồi, chúng ta đang thương lượng việc quốc gia đại sự, hắn lại chạy đi tìm khoái hoạt? Thật là một kẻ vô trách nhiệm, phải biết rằng hắn chính là Phó Phong Cương Vương do đích thân ta sắc phong!

- Khục khục..

Đối mặt với Tú Lý quê quá hóa khùng, Chu Uyển Nhi cười nói:

- Tên kia đang ở trong phòng thí nghiệm của hắn, đang làm lai tạo giống lúa nước gì đó.

- Là cái gì?

Tú Lý nghe một chút cũng không hiểu. Trên thực tế, không chỉ có Vương Tước không quân như hắn nghe không hiểu, ngay cả lão ca Chu Di Mộng, Lưu Chuẩn, Đan Thanh, cùng Đế Thiếu Vũ mới đến cũng không hiểu ra làm sao, kinh ngạc đến cực điểm. Chu Uyển Nhi nhún nhún vai nói:

- Chuyện này ta không biết, dù sao trước khi ta rời đi, chính miệng hắn đã nói như vậy. Về phần lai tạo giống lúa nước cái gì đó, ta cũng không rõ.

- Hảo tiểu tử, chúng ta đang thương lượng chuyện quốc gia đại sự, hắn lại đi làm mấy trò quỷ không người nhìn thấu, chỉ phái ngươi, một đứa trẻ tới tham gia hội nghị quốc gia đại sự. Tiểu nha đầu nhanh dẫn đường, ta tìm hắn tính sổ!

Tú Lý giận điên lên rồi. Chu Uyển Nhi có chút mất hứng nói.

- Muốn đi thì ngươi tự mà đi. Mặt khác ta là quân sư kiêm quản gia của hắn, ta cũng không phải là đại biểu hắn phái tới đây. Bằng không, ta cũng chẳng thèm tới nơi này. Cái gì mà quốc gia đại sự, còn không hay bằng xem đá dế.

Sắc mặt Tú Lý lập tức biến thành màu gan heo. Đây quả thực cũng quá không nể mặt rồi? Trong mắt tiểu nha đầu này, hội nghị quốc gia đại sự còn không quan trọng bằng một trận đá dế.

Thất bại! Quá thất bại!

Còn may, dưới sự khuyên bảo của lão ca Chu Di Mộng, lúc này Chu Uyển Nhi mới nguôi dận, mang theo mấy vị đại nhân đang thương lượng “quốc gia đại sự” đến "phòng thí nghiệm" như trong lời của nàng.