Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 239: Làm điều kiện (1,2)




- Thứ đó... Là vật gì vậy?

Quả nhiên, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Chi Ni Nhã lịch duyệt còn thấp, sao có thể hoài nghi Phó Thư Bảo có âm mưu.

- Không nên nóng lòng, thay đồ xong ta liền dẫn ngươi đi xem, bằng không vi khuẩn dính vào vật kia có thể sẽ hỏng mất.

- Ngươi không gạt ta chứ?

Chi Ni Nhã hồ nghi, nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Nữ hài tử trời sinh đã có tính cảnh giác vô cùng mãnh liệt, nhất là liên quan đến việc nàng phải thay quần áo.

Phó Thư Bảo nhún vai.

- Ngươi cảm thấy ta là loại nam nhân lừa gạt nữ nhân yêu mến mình sao?

Lời này lọt vào lỗ tai Chi Ni Nhã không thể nghi ngờ chính là một bình rượu ngon ủ từ mật ong, ngọt từ đầu đến tận lòng bàn chân. Chứng kiến ánh mắt của Phó Thư Bảo nhìn về phía nàng đầy mong chờ, nàng cũng không chối từ nữa. Gật đầu, ngoan ngoãn đi đến khung tài liệu theo như lời Phó Thư Bảo, tìm được bộ "trang phục phòng khuẩn" dự phòng, liền bắt đầu thoát y thay đổi trang phục.

Nghe được tiếng xột xoạt cởi quần áo truyền ra, Phó Thư Bảo vốn là đang đứng nguyên một chỗ liền lén lén lút lút đi đến. Hắn bước đi vô cùng cẩn thận, không tạo ra một chút âm thanh nào, không khác gì đang bước trên những hạt bụi.

Vốn khoảng cách chỉ có mười bước, dùng khinh công Đạp Thủy Vô Ngân của Phó Thư Bảo, chỉ trong chớp mắt hắn đã đứng phía trước khung tài liệu. Ngừng thở, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở ở giữa, hắn lập tức có thể thu vào trong đáy mắt khung cảnh xuân quang tuyệt vời. Nếu như là danh chính ngôn thuận xem lão bà tương lai của mình cởi quần áo, hương vị kia e rằng tuyệt đối không kích thích như vậy, nhưng nếu như là núp trong bóng tối rình coi, như vậy lại là một loại cảm giác tuyệt vời khác, kích thích cũng đạt tới cực hạn.

Chi Ni Nhã căn bản là không phát hiện, phía đối diện, cách nàng một khay chứa đồ, một đôi mắt sói đang tham lam nhìn chằm chằm vào nàng. Đáng thương thay, nàng hồn nhiên không biết mình đã rơi vào cạm bẫy của con sói. Đúng lúc này, nàng cúi người xuống, cầm lấy vạt váy, sau đó vén lên...

Trong phòng thí nghiệm sơn động, khi Chi Ni Nhã chậm rãi vén chiếc váy công chúa của nàng lên, dường như bầu không khí cũng dần dần trở nên ẩm ướt, tràn đầy một loại mập mờ. Nàng giống như một khóm hoa miền sơn lam, gió sớm thổi qua, mùi thơm của cơ thể tràn ngập mỗi tấc không gian bên trong sơn động.

Phía dưới chiếc váy mềm mại của nàng, đầu tiên chính là đôi chân trần trắng bóc, hình thái có thể nói là hoàn mỹ, thon dài mà khiến cho người ta không cảm thấy mất lực, địa phương giữa hai đùi như ẩn như hiện, xuyên qua tầng vải mỏng nhiều nếp nhăn vẫn có thể thấy được một cánh đồng cỏ màu vàng rậm rạp và nguồn nước nơi bao bọc khoảng đồi núi non mềm.

Tiếp theo là phần bụng dưới da thịt bóng loáng như ngọc, eo thon có thể ôm vừa một cánh tay, rốn mượt mà, đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn được nảy sinh một loại dục vọng muốn dùng đầu ngón tay nghịch ngợm một phen.

Trên đỉnh váy là một đường đan chéo, kéo một phát, bộ váy của công chúa Thánh Đóa Lan Quốc liền từ trên người Chi Ni Nhã tụt xuống. Ngực của nàng vẫn thẳng như trước, chiếc yếm chật vật căn bản không thể che lấp hoàn toàn bộ ngực sữa của nàng, thậm chí còn thiếu khuyết một loại cảm giác an toàn, ràng buộc ổn thỏa. Phảng phất, hai quả đạn pháo quá no đủ kia sẽ văng ra phá tan vải vóc nhảy ra ngoài, giả vờ mặt quỷ dọa người khác phải nhảy dựng lên.

Trước mặt Chi Ni Nhã bày hai bộ trang phục "phòng khuẩn". Một bộ đồ giống như một sợi dây thừng có chiều ngang biến thái nối liền với một chiếc quần hình chữ T, thứ còn còn lại là một bộ tất chân liền quần. Đương nhiên nàng cũng không biết cái gì gọi là tất chân quyến rũ, hoặc là quần chữ T giết người trong nháy mắt.

Tiện tay lật đi lật lại một lần, cuối cùng nàng lựa chọn bộ tất chân liền quần. Nguyên nhân nàng lựa chọn bộ đồ này rất đơn giản, nàng không có cách nào dùng bộ đồ sợi dây thừng che đi bộ vị trọng yếu của nàng. Nói cách khác, như vậy còn không phải là không công tiện nghi cho tên Phó Thư Bảo kia rồi sao?

Chẳng qua, Chi Ni Nhã lại không biết rằng, khi nàng còn đang lật tới lật lui so sánh hai bộ đồ trang phục phòng khuẩn, nam nhân của nàng còn đang mải âm thầm hò hét.

- Chọn tất chân, chọn tất cân... Bằng không thì lãng phí một cách vô ích một đôi chân xinh đẹp như vậy rồi!

Tâm tư sài lang, người người đều biết. Chỉ đến như thế mà thôi.

Có lẽ nguyện vọng chân thành của hắn cảm động trời xanh, ngay tại lúc nội tâm Phó Thư Bảo khát vọng Chi Ni Nhã chọn bộ đồ tất chân liền quần, quả nhiên Chi Ni Nhã cầm bộ đồ đó lên, bắt đầu thay y phục.

- Trời chiều ý người mà, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Tựa hồ lúc trước thoát y chỉ là món khai vị, bây giờ đổi nội y mới là màn kịch hay, Phó Thư Bảo trốn ở đằng sau khung tài liệu rất tự nhiên nhìn không chớp mắt.

Nhưng mà dường như Chi Ni Nhã đã phát giác ra, lúc nàng đổi áo ngực liền lấy tay bưng kín bộ ngực, lúc đổi đồ lót liền xoay người lại.

- Bà mẹ nó... Chẳng lẽ bị nàng phát hiện? Không có khả năng, ta hầu như không gây ra tiếng động nào, ngay cả khí tức trên người cũng che dấu hoàn toàn, nàng phát hiện ta bằng cách nào?

Phó Thư Bảo cũng không biết, trong sơn động này chỉ có hắn và Chi Ni Nhã, hắn đột nhiên che dấu tất cả khí tức, vậy thì trong sơn động này sẽ lập tức thiếu đi một người, tu vi lực lượng đã đạt tới cảnh giới Tinh Thần Lực tầng thứ ba, Chi Ni Nhã làm sao có thể không phát hiện điều này?

Không dám suy nghĩ nhiều, Phó Thư Bảo liền lui trở về bên cạnh Luyện Thiên Đỉnh.

Lúc này Chi Ni Nhã từ phía sau khung tài liệu đi ra. Tất chân màu đen và da thịt nàng trắng như tuyết, quả thực là mang đến một cảm giác vô cùng tươi mới, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nói đến tất chân, không thể không bội phục thợ may trên thế giới này, không có nilon cùng sợi hóa học, không ngờ lại có thể dùng tơ tằm thiên nhiên cùng miên tuyến dệt thành, lại dùng nhiên liệu tự nhiên phủ lên, rõ ràng so với tất chân trong ấn tượng của hắn cũng không có bao nhiêu khác biệt, rất co dãn, đồng thời cũng bó sát vào cặp đùi thon của Chi Ni Nhã, càng tôn thêm vẻ cao gầy, đẫy đà cùng mượt mà của đôi chân này.

- Như vậy, Bảo ca, đồ vật thần bí ngươi muốn cho ta xem đến tột cùng là thứ gì?

Đi đến bên cạnh Phó Thư Bảo, Chi Ni Nhã không biết để tay vào đâu. Che ngực thì phía dưới lại tiện nghi tên sắc lang kia, bỏ xuống dưới thì phía trên lại tiện nghi tên sắc lang kia, tóm lại là xấu hổ muốn chết, nàng có chút hối hận vì lòng hiếu kỳ của mình rồi.

Không nói lời nào, vật cũng không lấy ra cho người ta xem, Phó Thư Bảo đột nhiên dang tay, ôm chặt lấy Chi Ni Nhã vào trong ngực.

- Bảo ca, ngươi...

Chi Ni Nhã lập tức hoảng sợ. Lần trước bên trong động quật trên đảo nhỏ không tên, sở dĩ nàng biểu hiện chủ động và điên cuồng như vậy đó là bởi vì dâm độc của Ngân Ti Tàm Mãng, đánh mất lý trí. Nhưng bây giờ đang bình thường, đột nhiên bị Phó Thư Bảo ôm chầm lấy, nữ tử trời sinh ngượng ngùng, khẩn trương. Một tia ý thức lập thức xông lên trên đầu, chuyện như vậy sao nàng có thể chịu đựng nổi?

Phó Thư Bảo vẫn không mở miệng, bàn tay cũng bắt đầu trượt xuống, vuốt ve bộ vị mẫn cảm nhất giữa hai đùi Chi Ni Nhã.

- A...

Thân thể Chi Ni Nhã lập tức cứng đờ, không kìm lòng được khẽ rên rỉ một tiếng.

- Ni Nhã, ta muốn...

- Cái gì?

Địa phương non mềm mẫn cảm nhất bị đầu ngón tay cọ qua, mặt mày Chi Ni Nhã biến thành đỏ bừng, tư duy cũng có chút mê loạn. Lúc này chỉ cần nàng cự tuyệt đẩy Phó Thư Bảo ra là được rồi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không có khí lực làm như vậy. Đầu ngón tay của hắn mang theo một loại cảm giác sung sướng thần kỳ, khiến cho nàng hoàn toàn trầm mê, toàn thân nhũn ra, ngay cả đứng thẳng còn có chút khó khăn, lấy đâu ra khí lực đẩy Phó Thư Bảo đang như lang như hổ ôm nàng ra?

Phó Thư Bảo dùng hành động trực tiếp trả lời Chi Ni Nhã, bộ đồ lót vướng bận kia lập tức bị hắn kéo xuống tới tận đầu gối Chi Ni Nhã, lộ ra khu vực xinh đẹp là cánh “đồng cỏ” màu vàng cùng “nguồn nước” bao trùm. Chi Ni Nhã sững sờ, đột nhiên phát hiện, áo ngực của nàng đã mất đi công dụng trói buộc, một đôi núi ngọc dần chảy xuống. Cùng lúc đó, một bàn tay heo nhanh như tia chớp chụp lấy một bên, trong nháy mắt cảm giác giống như là điện giật khiến cho nàng càng thêm khẩn trương.

- Bảo ca, ngươi không thể...

- Ta có thể, có cái gì mà ta không thể, chúng ta là phu thê rồi, loại chuyện này là nhu cầu thiết yếu mà.

Phó Thư Bảo ghé sát bên tai Chi Ni Nhã thì thầm, đồng thời còn cố ý thổi một ngụm nhiệt khí vào, cảm giác ngứa ngáy khiến cho thân thể mềm mại của Chi Ni Nhã không nhịn được run rẩy một hồi. Mà tay của hắn, vẫn còn tiếp tục trèo đèo lội suối bên trong khu rừng cấm của nàng.

- Ta nghe Âm Nhi tỷ tỷ từng nói qua, trên người ngươi trúng một loại độc tố thần bí. Tuy rằng loại độc tố này không ảnh hưởng đến thân thể của ngươi, nhưng lại khiến ngươi không thể cùng nữ nhân làm chuyện này.

- Ách? Nàng sao có thể nói chuyện này cho ngươi?

Phó Thư Bảo có chút kỳ quái.

- Chúng ta... Mặc dù có thời điểm cãi nhau, nhưng tình cảm vô cùng tốt, chúng ta không giấu nhau điều gì.

- Ha ha...

Nội tâm vô cùng thoải mái, Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta đã giải quyết xong vấn đề kia, ta vừa luyện chế ra một “chiếc mũ”, đeo nó lên, ta có thể làm chuyện này rồi.

- Thì ra ngươi... tính kế ta...

Nội tâm càng thêm khẩn trương, biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, Chi Ni Nhã lại càng thêm ngượng ngùng, hồi hộp. Chẳng qua, sâu trong nội tâm của nàng lại ẩn chứa một tia khát khao cùng chờ mong. Trước đó, việc hoang đường phát sinh trên đảo nhỏ không tên vẫn là tâm bệnh của nàng, mỗi lần nhớ tới đều khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Chúng ta đừng nói thêm nữa, ta nằm mộng cũng muốn ngươi...

Tuy rằng bàn tay liên tục không ngừng nghỉ kích thích Chi Ni Nhã, nhưng hắn cảm thấy bản thân càng giống như là phải là chịu kích thích gấp hai lần. Một phần nguyên nhân là tới từ thân thể Chi Ni Nhã, một phần là do thân thể của hắn, bởi vậy hô hấp của hắn càng ngày càng thêm dồn dập.

- Ta, ta.. Ta có một điều kiện.

Đúng lúc Phó Thư Bảo cởi quần, dữ tợn đặt nàng vào một cái tư thế bị ép phải tiếp nhận, Chi Ni Nhã đột nhiên trở tay, che kín bộ vị sắp phải thừa nhận sự tàn phá, bộ dạng vô cùng đáng thương, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.

- Nói đi, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.

Đừng nói là một, cho cho dù một vạn Phó Thư Bảo cũng lập tức một lời đáp ứng.

Hơi nghiêng thân thể về phía trước, cặp mông trắng bóc nhếch lên, tựa vào Luyện Thiên Đỉnh, Chi Ni Nhã quay đầu lại nói:

- Ta... Âm Nhi tỷ tỷ cũng có được một chi đại đội do dàng tự mình lãnh đạo, ta cũng là vị hôn thê của ngươi, ta cũng có một nhánh đội ngũ như vậy. Trước mắt, Hồng giáp thị vệ đoàn của ta đã có chừng năm mươi người, ta cũng muốn xây dựng một chi đại đội trăm người, theo sát bên cạnh ngươi...

- Ha ha, nói cả buổi thì ra chỉ là một yêu cầu như vậy... Không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi.

- Không được gạt ta...

Chi Ni Nhã chậm rãi buông lỏng cánh tay, nàng đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý thừa nhận bị tàn phá.

Phó Thư Bảo nhẹ nhàng lật tay, “chiếc mũ” con con lẳng lặng nằm bên trong Luyện Thiên Đỉnh chậm rãi bay lên. Tu vi lực lượng đạt tới cấp Chân Lực liền có thể cách không nâng vật. Ngay cả vật nặng ba trăm cân còn có thể nâng lên được huống chi chỉ là một “chiếc mũ” bé tẹo.

Vật phẩm thần bí màu trắng sữa chậm rãi bay lên, lướt qua trước mặt Chi Ni Nhã sau đó cố định trong không trung. Nhìn vật phẩm mười phần kỳ quái này, Chi Ni Nhã có chút hiếu kỳ hỏi:

- Thứ này có thể giải trừ loại độc tố trên người ngươi sao?

- Không phải là giải trừ, mà là dùng để đeo lên, bây giờ, ngươi hãy đeo lên cho lão công đi!

Phó Thư Bảo cười xấu xa, nội tâm vô cùng đắc ý.

- Cái này, mang như thế nào?

- Cầm lấy nó, ta dạy ngươi...

Không phải nghi ngờ, để cho công chúa dị quốc làm chuyện như vậy, Phó Thư Bảo tuyệt đối là người đầu tiên trên thế giới này.

Chẳng qua đeo thứ này lên cho người, việc như vậy cũng không phải là rất khó. Cầm lấy vật mười phần quái dị, dưới sự dạy dỗ của Phó Thư Bảo, Chi Ni Nhã vạn phần ngượng ngùng ngồi xổm trước mặt hắn hắn, đeo lên thay hắn.

- Vật kỳ quái...

- Kỳ quái sao? Rất nhanh nàng sẽ thích nó đấy!

- Phi, ngươi đi mà thích, ngươi vận dụng tài trí thông minh của bản thân vào những việc này, thủy chung là không đứng đắn...

- Ta tới đây.

Một lần nữa loay hoay hướng dẫn Chi Ni Nhã tạo thành tư thế khêu gợi giống như là lúc trước, Phó Thư Bảo gấp gáp xông tới.

Một tiếng rên rỉ từ giữa cổ họng Chi Ni Nhã truyền ra, kèm theo đó là một tiếng kêu đầy đau đớn.

Chẳng qua, kêu đau cũng không phải là Chi Ni Nhã bị phá đi trinh tiết mà là Phó Thư Bảo chuẩn bị làm chuyện xấu. Trên thực tế, ngay khi Chi Ni Nhã cảm thấy có vật lạ thường tiến vào bên trong, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, tuyệt không đau đớn mà ngược lại đó là một loại cảm giác tuyệt vời nàng chưa từng trải nghiệm qua.

Cảm giác đó khiến cho khát khao của nàng càng thêm mãnh liệt, nhưng chỉ ngắn ngủi trong phút chốc, đột nhiên nàng cảm thấy Phó Thư Bảo đã rời khỏi thân thể nàng, khiến cho nàng bị bao phủ bởi cảm giác trống rỗng, vô cùng khó chịu. Trong nội tâm kỳ quái, Chi Ni Nhã cuống quít quay đầu lại.

- Bảo ca, ngươi làm sao vậy?

- Ta...

Dương như đã nhận ra điều gì, Chi Ni Nhã vô ý thức nhìn về phía địa phương vừa rồi nàng tự mình xử lý, chỉ thấy vật quái dị màu ngà sữa đã hòa tan, tên gia hỏa dữ tợn mà tà ác kia cũng đã bị thương, bộ dạng vô cùng thê thảm.

- Bảo ca, nó...

- Có linh tính phi phàm, chính là một loại hình thái của lực lượng năng lượng. Dưới đặc tính này, tại sao ta lại không suy tính ra nó sẽ hòa tan cơ chứ? Tại một thế giới thần kỳ như thế, tại sao ta muốn luyện chế một chiếc mũ thôi cũng khó khăn như vậy? Ta chẳng qua chỉ muốn làm nam nhân chân chính một lần, vì cái gì hết lần này đến lần khác lại đối xử với ta như thế?

Ngơ ngác đứng tại chỗ, Phó Thư Bảo ngay cả ý định muốn tự tử cũng có rồi. Kỳ thật đau xót trên thân thể không là gì, mấu chốt là vết thương trong trái tim lại không có cách nào tiếp nhận.

- Hi hi..

Đột nhiên Chi Ni Nhã cười phì một tiếng.

- Hoàn cảnh rất giống như một câu nói của người Tú Quốc các ngươi, gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo?

Phó Thư Bảo "...".

- Còn gọi là người xấu tất có báo ứng. Con heo nhỏ của ngươi muốn ăn ta, trời cao không chiều lòng người, ngươi đó, vẫn là thành thành thật thật đợi cho đến khi tu vi lực lượng đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực rồi hãy tính sau, ta cũng đã khẳng định với phụ vương rồi. Nhất định người sẽ vì có một vị chuẩn con rể xuất sắc giống như ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo. Con heo nhỏ của ta, ngươi vẫn là nên đợi cho đến lúc chúng ta thành hôn mới ăn đi.

Chi Ni Nhã dí dỏm, giả làm mặt quỷ.