Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 249: Đại hưng thổ mộc




- Các ngươi đang làm gì thế?

Tú Lý đi đến, đầu đầy hơi nước.

- Chúng ta đang hầu hạ thiếu gia ăn sáng.

Đông Mai cất tiếng đáp, lại đưa quả táo đã gọt vỏ vào cái miệng đang hơi mở ra của Phó Thư Bảo, đợi hắn cắn hai miếng liền vội vàng dùng khăn lông lau nước hoa quả trên môi hắn.

- Mẹ... Hắn mới là vương tước gia.

Trong lòng Tú Lý thầm cảm thán. Tới lúc nào mình mới có thể được bốn nữ bộc mê chết người như vậy hầu hạ chứ?

Phó Thư Bảo lúc này mới ngồi dậy, uể oải nói:

- Uyển Nhi, ngươi nói kế hoạch của chúng ta cho sư phụ ta đi.

- Qua một đêm, ngươi đã có biện pháp rồi à?

Trong lòng Tú Lý máy động. Chẳng lẽ tiểu tử này cả đêm không ngủ, suy nghĩ biện pháp sao?

Chu Uyển Nhi cầm địa đồ tới trước mặt Tú Lý, ngón tay chỉ vào một chỗ nói:

- Đây là Hậu Thổ Thành, đây là đường nhất định phải đi để ra vào Hậu Thổ Thành. Thiếu gia đã quyết định xây dựng vương phủ của đại thúc ngươi ở đây, tiến hành thu thuế tất cả thương đội, quan viên, thậm chí là đoàn đạo tặc tiến vào nơi này. Đương nhiên dân chúng bình thường thì không bị thu thuế nhưng phải tới chỗ ta đăng ký, lấy chứng nhận thần dân.

- Đồ đệ, ngươi suy nghĩ một đêm... Đã nghĩ ra một chủ ý như thế sao?

Cằm Tú Lý suýt nữa là rơi xuống đất.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Không phải suy nghĩ một đêm mà là sáng nay ngủ dậy nghĩ ra thôi. Nếu tiến vào Hậu Thổ Thành đủ các thế lực phức tạp, dây dưa không rõ thì còn không bằng đánh tận gốc, xây cửa khẩu ở yết hầu của bọn chúng, thu thuế nặng. Chúng ta phải cho thế lực khắp nơi và Hậu Thổ Thành biết, ai mới là chủ nhân chân chính của nơi này.

- Nếu... Bọn chúng không chịu nộp thuế thì sao?

Tú Lý hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Nếu như vậy thì đơn giản rồi. Không cho qua không phải là xong rồi sao?

- Chẳng may bọn chúng đoàn kết lại, vây công chúng ta thì làm thế nào?

Tú Lý không yên tâm hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Chúng ta mang theo đội ngũ sáu trăm người cũng không phải ngồi không. Mà cũng phải nói rõ ràng, ai dám tới cửa khẩu của chúng ta gây chuyện, vậy thì phải khiến hắn gặp ác mộng cả đời không tỉnh nổi.

Sáu đơn vị trăm người thực lực cường hãn không phải thứ các đoàn đạo tặc bình thường có thể sánh được. Cộng thêm Thanh Thủy là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, đúng là nếu kẻ nào có gan tới đây gây chuyện, vậy thì cũng phải xem là đầu hắn có muốn chuyển nhà hay không.

Chu Uyển Nhi dùng giọng nói non nớt đáp:

- Đại thúc, thiếu gia gọi đây là thu phí bảo hộ. Chúng ta dùng phương pháp này để phá Đồ Thổ. Đến lúc đó chúng ta không tìm hắn, hắn sẽ tự tới tìm chúng ta.

- Phí bảo hộ sao?

Tú Lý sửng sốt một chút, sau đó bật cười:

- Loại thuế này dù kỳ quái nhưng lại rất thiết thực đó. Thế thì quyết định như vậy đi. Chúng ta lập cửa khẩu tại yết hầu của bọn chúng, xây dựng phủ viện, thu phí bảo hộ. Chúng ta phải cho đám rùa đen này biết, chúng ta không không phải là quả hồng mềm mà ai muốn nắn thế nào thì nắn.

Các đoàn đạo tặc hoạt động trên địa bàn Hậu Thổ Thành, kể cả đoàn đạo tặc Thiên Sư do Đồ Thổ khống chế đều là cướp đoạt các thương đội hoặc thôn xóm phụ cận, các bộ tộc gần đó, hai bàn tay dính đầy máu tanh.

Mà xây dựng cửa khẩu ngay trên đường mà đoàn đạo tặc nhất định phải đi qua, thu thuế nặng, còn gọi là phí bảo hộ. Điều này rõ là chuyện đầu tiên trong thế giới lực lượng này, còn đen tối hơn bọn chúng rất nhiều.

Phó Thư Bảo chọn chỗ xây dựng vương phủ, lập cửa khẩu là chỗ khe núi trên con đường duy nhất đi đến Hậu Thổ Thành. Đứng ở cửa khẩu có thể nhìn thấy một góc của Hậu Thổ Thành phía xa xa, cũng có thể nhìn thấy sa mạc Vô Thủy ở phía xa hơn.

Sau khe núi này là núi lớn mênh mông, thế núi hùng vĩ, chính là một bức tường thiên nhiên ngăn cản bão cát của sa mạc Vô Thủy. Bây giờ ở khe núi duy nhất thông tới Hậu Thổ Thành xuất hiện một cửa khẩu.

Sau khi đưa ra chủ ý, Phó Thư Bảo căn bản không mang người tiến vào Hậu Thổ Thành nữa mà đưa đội ngũ kéo tới khe núi, bắt đầu chọn nơi thành lập vương phủ và cửa khẩu.

Trong đội trăm người của Lưu Chuẩn có tám mươi người đều là thợ giỏi cấp cao các ngành nghề, trong đó có thợ giỏi về gỗ đá, vừa vặn dùng ở nơi này.

Xây dựng phòng ốc, xây dựng công trình, nhìn như Luyện Lực Sĩ nắm năm loại lực lượng Nguyên Tố sẽ làm nhanh hơn như sự thật lại không phải như vậy. Luyện Lực Sĩ tất nhiên có thể thông qua thổ Nguyên Tố làm chủ, dùng Luyện Nguyên Tố Lực để tiến hành cải tạo kết cấu mặt đất, biến hình theo ý mình nhưng điều kiện đầu tiên là hắn phải có năng lượng lực lượng duy trì.

Một khi mất đi sự chống đỡ của năng lượng lực lượng đó thì những thứ hắn biến ra cũng sẽ biến mất. Tất cả lại trở về trạng thái ban đầu. Điểm này thì kể cả hai sơn động mà Phó Thư Bảo chế tạo trên núi của Độc Lang Tộc cũng vậy.

Hắn dùng phương pháp là cắt lấy một bộ phận núi đá rồi cho người mang ra ngoài, cuối cùng mới đánh bóng vách tường bốn phía và mặt đất, cho nên mới có thể thoải mái, không cần dùng năng lượng lực lượng để duy trì kết cấu sơn động, không sợ sơn động trở về dáng vẻ ban đầu.

Chẳng qua Luyện Lực Sĩ có thể phát huy tác dụng rất lớn đối với công việc xây dựng với gỗ đá. Ví dụ như cắt gọt đá lớn và vận chuyển tới nơi mong muốn, hay như đào đất.... Những chuyện như vậy đều dễ dàng, chỉ cần không dùng năng lượng để duy trì kết cấu là được. Những công việc đó có thể so với cả trăm thợ giỏi thổ mộc.

Kể cả ba Luyện Lực Sĩ mà Chu Di Mộng mang theo, cộng với đám người Lưu Chuẩn, Phó Thư Bảo, trong đội ngũ tổng cộng có mười Luyện Lực Sĩ. Sau khi chọn được địa phương tốt, thợ giỏi thổ mộc trong đội ngũ của Lưu Chuẩn rất nhanh đã thiết kế xong kết cấu và đưa ra các loại tài liệu cần dùng.

Dựa theo phân công của đám thợ giỏi này, Phó Thư Bảo cũng không nhàn hạ, tự mình đi đến tham gia đội ngũ kiến thiết.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, mười Luyện Lực Sĩ cũng chọn lấy các loại đá thích hợp, vận dùng các loại lực lượng để cắt đá, mài nhẵn trở thành các tấm đá đạt yêu cầu.

Mỗi tấm đá này đều nặng tới năm nghìn cân, sau khi được cắt gọt lại được Luyện Lực Sĩ dùng phương pháp di chuyển tầng đất để vận chuyển tới nơi xây dựng. Công việc như vậy, cho dù thợ đá giỏi muốn hoàn thành cũng cần mười ngày.

Nhưng dưới tay Luyện Lực Sĩ, việc này nhẹ nhàng giống như dao cắt đậu phụ vậy. Thời gian một ngày, tại công trường đã có một đống lớn các tấm đá, số lượng đủ để xây dựng một tòa thành rồi

Trăm người của Lưu Chuẩn bận rộn các công việc liên quan tới kiến trúc, mà năm đội trăm người khác cũng không nhàn nhã. Kỵ binh của Đế Thiếu Vũ tiến vào trong khe núi chặt gỗ, lại dùng ngựa vận chuyển về.

Những cây gỗ này giao cho thợ mộc trong đội Lưu Chuẩn chế tạo, rất nhanh liền biến thành cửa lớn cửa sổ, ghế ngồi và các vật dụng hàng ngày.

Độc Âm Nhi mang theo đội trăm người của Độc Lang Tộc sửa sang trường huấn luyện cho sáu đội ngũ. Chu Di Mộng mang trăm người chuẩn bị nơi ở cho các đội. Ngay cả Hồng Giáp Thị Vệ của Chi Ni Nhã cũng không rảnh. Chẳng qua các nữ nhân làm những việc tương đối nhẹ nhàng hơn.

Bọn họ phụ trách trang trí cho khu vực đất hoang này. Tóm lại mỗi cá nhân đều bận rộn, cả khe núi là cảnh tượng lao động náo nhiệt.

Một số tài liệu kiến trúc được vận chuyển tới công trình. Một tòa thành mang phong cách cổ xưa của Thánh Đóa Lan Quốc hiện lên. Vị trí của nó là trên một sườn núi của khe núi, từ trên cao nhìn xuống, bao phủ cả khe núi này.

Cùng lúc đó, tại dưới khe núi cũng đã hiện lên một cửa khẩu. Tác dụng của nó chính là không cho người đi qua. Muốn đi qua thì phải giao tiền. Nó là một bức tường đá kéo dài, bò lên sườn núi, thông tới trong tòa thành.