Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 331: Thuần phục hai tỷ muội sát thủ




Lưu Chuẩn nói:

- Tên đó là người của Đồ Thổ lưu lại, tất nhiên không trung thành với chúng ta. Một khi chúng ta mất đi ưu thế trước mắt, bọn chúng khẳng định sẽ phản bội. Đội ngũ như vậy ở bên cạnh không phải là lực lượng chiến đấu, ngược lại chính là một họa hoạn.

Phó Thư Bảo nói:

- Điểm này ta cũng đã nghĩ tới rồi. Chờ nguy cơ lần này qua đi, chúng ta lại xử lý tiếp, đổi người của chúng ta vào.

Thời gian sau đó, các nhân vật trung tâm của cửa khẩu đều tập trung lại, nhìn vào các điểm trên bản đồ, vẽ ra một số tuyến đường. Cuối cùng bọn họ lại tuyển chọn kỹ, lập kế hoạch hành động chi tiếp, rất lâu sau mới kết thúc.

- Thiếu gia, ta có một việc muốn xin người...

Khi đi ra ngoài đại sảnh hội nghị, Lưu Chuẩn liền kéo Phó Thư Bảo vào một bên, thần thần quái quái nói một câu.

- Có chuyện gì thế?

Biểu hiện của Lưu Chuẩn khiến Phó Thư Bảo cảm thấy hơi kỳ quái.

- Là... Là chuyện Thập Thất và Thập Tứ. Người đi gần một tháng, ta cũng tới đó gần một tháng, cuối cùng đánh động được trái tim tỷ muội bọn họ, đã chiếm được chút địa vị trong tâm lý bọn họ. Ta đã từng khuyên bọn họ từ bỏ Thiết Đàn Mộc Chiến Cung nhưng bọn họ muốn gặp ngươi rồi mới quyết định.

Lưu Chuẩn ấp a ấp úng nói.

- Hả? Lưu đại ca đúng là có bản lĩnh nhé. Hai tòa núi băng như vậy không ngờ cũng bị ngươi hòa tan rồi. Cho ta biết đi, ngươi dùng thủ đoạn gì thế?

Phó Thư Bảo cười nói.

Sắc mặt Lưu Chuẩn lập tức đỏ bừng:

- Thiếu gia đừng trêu ta nữa. Ta làm gì có thủ đoạn nào chứ, chỉ là lấy lòng thành để đánh động trái tim bọn họ thôi. Hơn nữa trong thời gian một tháng này, mỗi ngày ta đều tới chỗ bọn họ hơn mười lần...

Vẻ tươi cười trên mặt Phó Thư Bảo lập tức cứng lại. Lưu Chuẩn triển khai thế công với Thập Tứ và Thập Thất trong thời gian một tháng, mỗi ngày tới gặp mười lần... Chuyện này trong mắt hắn không phải là có năng lực mà là không có năng lực mới đúng. Thời gian dài như vậy, mất nhiều tinh lực như thế mà mới cưa được hai nữ tử!

- Ta biết thiếu gia sẽ có phản ứng này mà.

Lưu Chuẩn cười khổ một tiếng.

- Đi thôi, ta đi xem bọn họ có điều kiện gì.

Phó Thư Bảo nói.

Phó Thư Bảo đã sớm có ý nghĩ muốn thu phục hai tỷ muội sát thủ Thập Tứ và Thập Thất này rồi. Thập Tứ và Thập Thất là loại người thật thà, không có dã tâm, một khi thuần phục thì tuyệt đối rất khó phản bội. Vừa lúc hắn đang muốn xây dựng một đại đội chuyện tiến hành ám sát, chấp hành các nhiệm vụ mà bảy đại đội chiến đấu khác không thể hoàn thành được. Bây giờ dường như đã có dấu hiệu thành công rồi.

- Trừ Thập Tứ và Thập Thất ra, những người còn lại đều ra ngoài phơi nắng đi.

Vừa vào địa lao, Phó Thư Bảo đã ra lệnh với đám chiến sĩ Độc Lang Tộc phụ trách bảo vệ.

- Phó Thư Bảo, ngươi muốn chơi trò gì đây?

Ngã Mễ Đại Na nghi ngờ nói:

- Sao hôm nay lại có lòng tốt như vậy? Tự nhiên vô duyên vô cớ thả chúng ta ra ngoài phơi nắng thế?

- Dẫn đi!

Phó Thư Bảo không muốn nói chuyện với Ngả Mễ Đại Na chút nào.

Ánh mắt Ngả Mễ Đại Na và La Kiệt đầy hận thù, bị mấy chiến sĩ Độc Lang Tộc như sói như hổ áp giải đi.

- Ta đã tới rồi. Nói đi, các ngươi cần điều kiện gì thì mới thần phục ta?

Đi tới trước phòng giam của Thập Tứ và Thập Thất, Phó Thư Bảo trực tiếp mở miệng nói chuyện.

Thập Tứ nói:

- Nói chuyện với ngươi quả thật có thể tiết kiệm rất nhiều thứ. Được thôi, ta cũng vào thẳng vấn đề. Điều kiện thứ nhất, hai tỷ muội chúng ta muốn ở cạnh Lưu Chuẩn đại ca.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Cái này còn phải nói sao? Hắn là một nam nhân tốt ngàn năm khó gặp. Nếu ta là nữ nhân thì ta cũng muốn gả cho hắn rồi. Hai tỷ muội các ngươi được gả cho hắn chính là phúc khí đó.

Lưu Chuẩn đứng sau hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Thập Thất nói:

- Điều kiện thứ hai, tỷ muội chúng ta là sát thủ Tử Đảo Mật Nhân Xã, người đứng đầu chúng ta là Hắc Y Sứ. Muốn chúng ta theo ngươi thì ngươi phải giết Hắc Y Sứ. Đây là điều kiện khó khăn nhất. Nhưng muốn tỷ muội chúng ta hoàn toàn thần phục ngươi thì ngươi nhất định phải làm được điểm này.

Phó Thư Bảo hơi sững sờ, chợt cười nói:

- Sao vậy? Tại sao lại muốn ta giết Hắc Y Sứ?

Thập Thất nói:

- Mặc dù tỷ muội chúng ta là sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã Tử Đảo Mật Nhân Xãnhưng không biết rốt cục tổng bộ ở đâu, cũng không biết thân phận của những sát thủ khác, càng không biết Tông chủ là ai. Chúng ta chỉ biết Hắc Y Sứ, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn mà giết người. Chỉ khi hắn chết đi thì chúng ta mới có thể tự do được.

Phó Thư Bảo ngạc nhiên nói:

- Các ngươi không biết Tổng bộ ở đâu, càng không biết Tông chủ là ai, những thứ này ta có thể lý giải được. Nhưng giết Hắc Y Sứ mà các ngươi lại tự do thì ta không hiểu nổi. Chẳng lẽ ngoại trừ Hắc Y Sứ, toàn bộ người của Tử Đảo Mật Nhân Xã đều không biết thân phận của các ngươi à? Ngay cả Tông chủ cũng không biết? Như vậy thì sao hắn ta có thể khống chế nổi một tập đoàn giết người khổng lồ như vậy được? Lại còn là một trong tứ đại môn phái của Tú Quốc nữa chứ?

Thập Tứ nói:

- Tử Đảo Mật Nhân Xã sử dụng quy tắc xưa. Tông chủ khống chế tứ đại tôn giả, Đông tôn giả, Tây tôn giả, Bắc tôn giả, Nam tôn giả. Tứ đại tôn giả khống chế mười sáu sứ giả. Hắc Y Sứ cũng là nhân vật như vậy. Những sứ giả này lại khống chế sát thủ chúng ta. Trên thực tế, chỉ có tôn giả mới có thể nhìn thấy Tông chủ và nói chuyện với nhau chứ ngay cả Hắc Y Sứ cũng không thể nào nhìn thấy Tông chủ được. Cho dù là Tông chủ hay Tôn giả thì bọn họ cũng chỉ khống chế theo cấp bậc. Nói cách khác, Tông chủ chỉ khống chế Tôn giả, mà mỗi tôn giả lại khống chế bốn sứ giả. Mật lệnh ám sát cứ nhắn nhủ theo từng bậc xuống dưới, cuối cùng được những sát thủ như chúng ta đi thi hành.

- Nhưng nếu Hắc Y Sứ bị ta giết thì không phải sát thủ do hắn khống chế sẽ thoát khỏi sự khống chế của Tử Đảo Mật Nhân Xã sao? Dù sao theo lời các ngươi nói, ngay cả Tông chủ cũng không biết thân phận của các ngươi mà.

Phó Thư Bảo có một điểm mà nghĩ mãi không ra.

- Cho nên mới phải giết hắn.

Thập Tứ nói:

- Tên của chúng ta đã bị Hắc Y Sứ khắc vào da của hắn rồi. Văn tự đấy dùng tài liệu đặc thù khắc lên nên người khác không thể nhìn thấy được. Mà một khi hắn chết, cấp trên của hắn cũng là một trong tứ đại tôn giả sẽ đi nhặt xác rồi dùng loại nước thuốc đặc thù vẽ lên người hắn để tìm tư liệu về sát thủ chúng ta. Sau đó người này sẽ lựa chọn Sứ giả mới. Đây là một quy tắc khá cổ xưa nhưng vẫn được tiếp tục sử dụng đến nay.

- Thiếu gia, ngươi có thể làm được không?

Lưu Chuẩn hơi thiếu kiên nhẫn nói:

- Nếu không thì để tên thị vệ Tiểu Thanh kia hỗ trợ đi, giết một Hắc Y Sứ hẳn không có vấn đề gì. Sau đó chúng ta tiến hành đốt thi, hủy diệt tư liệu về Thập Tứ và Thập Thất.

- Cái này...

Phó Thư Bảo cau mày.

- Ta biết ngươi không có thành ý mà.

Thập Tứ lạnh lùng nói:

- Các ngươi cũng đi đi. Tỷ muội chúng ta đã nhận mệnh rồi. Dù sao chết cũng không có ai nhớ thương, xem như ngủ một giấc dài thôi.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta còn chưa nói hết, các ngươi gấp như thế làm gì? Các ngươi xem thử đây là cái gì rồi hãy nói.[/CHARGE]

Keng keng...

Một tấm lệnh bài màu đen rơi xuống sàn nhà lao. Trên lệnh bài không ghi tên ai, cũng không có văn tự nào nhưng lại có đồ án một cây chủy thủ và một bộ y phục màu đen. Đây chính là chiến lợi phẩm lục soát được trên người Hắc Y Sứ, Phó Thư Bảo muốn lưu lại làm vật kỷ niệm nhưng không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy.

- Đây... đây là lệnh bài của Hắc Y Sứ!

Thập Tứ và Thập Thất nhất thời sững sờ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

- Thiếu gia, chẳng lẽ Hắc Y Sứ kia đã bị ngươi giết sao? Đã xảy ra chuyện gì thế?

Lưu Chuẩn liền đoán được một chút đầu mối từ phản ứng của hai tỷ muội Thập Tứ và Thập Thất.

Phó Thư Bảo cười ha hả nói:

- Lần đi Tây Bá Lợi Tư Sơn tìm linh tài này, tên kia không biết đi Anh Thạch Thành làm gì mà phát hiện ra hành tung của ta rồi đuổi theo vào trong núi tuyết. Hắn muốn giết ta nhưng lại bị ta giết. Vật này là thứ ta đã lục soát được trên người hắn. Về phần thi thể, ta không có thói quen giữ lại thi thể khi giết người, đã thiêu đốt luôn rồi. Các ngươi yên tâm chưa?

- Với thực lực của ngươi thì làm sao có thể giết Hắc Y Sứ được? Chẳng lẽ trợ thủ kia của ngươi ở cạnh ngươi à?

Thập Tứ nhìn chằm chằm vào Phó Thư Bảo. Không lâu trước đây, hắn miễn cưỡng mới đánh thắng được hai tỷ muội nàng, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn. Thời gian ngắn ngủi như vậy, sao tu vi của hắn có thể tăng trưởng khổng lồ như thế được?

Không thể tin được!

Lúc này, Thập Thất liền đưa tay nhặt lấy tấm lệnh bài kia, sau khi xem xét cẩn thận thì mới bật thốt lên, nói:

- Tỷ tỷ, đây là thật! Hắc Y Sứ đã bị giết rồi!

Phó Thư Bảo nhàn nhạt cười cười.

- Giết hắn thế nào không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết hắn đã chết trong tay ta là được rồi. Giờ ta đã thỏa mãn hai điều kiện của các ngươi, các ngươi cũng nên tỏ thành ý của mình ra đi chứ?

Hắn tình nguyện che giấu thực lực tăng trưởng mạnh mẽ, như vậy thì mới có thể khiến những địch nhân kia khinh thường mà ngã đau được.

- Chủ nhân ở trên cao xin nhận một lạy của hai tỷ muội chúng ta!

Thập Tứ và Thập Thất vô cùng dứt khoát, đồng thời quỳ xuống lạy trước mặt Phó Thư Bảo.

- Đứng lên đi. Sau này đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta là thiếu gia giống Lưu Chuẩn đại ca đi.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Lưu Chuẩn đại ca, bảo người tới mở cửa nhà lao ra đi. Nếu là phu nhân của ngươi thì cũng là chị dâu của ta, sao có thể đứng trong đó nói chuyện được?

- Không cần, không cần. Chìa khóa đang ở trên người ta đây.

Lưu Chuẩn mau chóng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa nhà lao.

- Sau này nhất định sẽ nhức lỗ tai đây...

Phó Thư Bảo thầm nghĩ hèn mọn.

- Tỷ muội chúng ta có một quy định. Đã thần phục thiếu gia ngươi thì chúng ta phải dâng lên một thứ để tỏ lòng trung thành.

Thập Tứ nói.

Phó Thư Bảo tò mò:

- Là thứ gì để tỏ lòng trung thành vậy? Cho tới giờ, ta là người đã dùng ai thì không nghi ngờ người đó, đã nghi ngờ thì không dùng người. Ta tin tưởng các ngươi.

- Thiếu gia ở đây chờ chúng ta một lát, chúng ta ra ngoài một chút rồi quay lại ngay.

Thập Thất nói.

Phó Thư Bảo không chút suy nghĩ, nói:

- Đi đi.

Thập Tứ nói:

- Ngươi cứ thả chúng ta ra như vậy, không sợ chúng ta chạy trốn à?

Phó Thư Bảo cười nói:

- Nếu thế thì ta cũng không trách các ngươi, chỉ trách con mắt của ta sai, đã nhìn nhầm người. Ta sẽ thấy tiếc thay cho Lưu Chuẩn ca ca. Tấm chân tình cuồng dại của hắn không có người nhận, thật sự nhìn nhầm người.

Bỗng nhiên hắn dừng lại rồi lại nói:

- Còn câu nói kia của ta, ta đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng. Nếu các ngươi muốn chạy thì mau thừa lúc ta chưa đổi ý đi.

Thập Tứ và Thập Thất liếc nhìn nhau một cái nhưng không nói gì, trực tiếp đi ra khỏi địa lao.

Cho đến khi hai tỷ muội biến mất trong tầm mắt, Lưu Chuẩn mới nói:

- Thiếu gia, bọn họ làm gì vậy?

Phó Thư Bảo cười khổ:

- Ta làm sao biết được. Là phu quân của bọn họ mà ngươi cũng không biết bọn họ muốn gì à?

- Lúc trước, Đại tiểu thư kia hạ độc với ngươi, thế ngươi có biết nàng ấy muốn làm gì không?

Lưu Chuẩn hỏi ngược lại một câu.

Phó Thư Bảo:

-...

Không tới một phần sáu canh giờ sau, hai tỷ muội liền quay về. Phía sau hai người là mấy chiến sĩ Độc Lang Tộc. Bọn họ đang giương cung bạt kiếm, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu.

Cái này cũng tuyệt đối không có gì kỳ lạ vì trên tay Thập Tứ và Thập Thất đều đang giữ một cái đầu người, một cái là đại thiếu gia La Kiệt, cái còn lại là Ngả Mễ Đại Na.

- Thiếu gia, hai tên sát thủ này đột nhiên lao ra, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì...

Một chiến sĩ Độc Lang Tộc hiển nhiên còn đang kinh ngạc.

Phó Thư Bảo lắc đầu:

- Các ngươi cũng đi xuống đi.

Mấy chiến sĩ Độc Lang Tộc liền lui xuống. Chỉ một lần ra lệnh nhưng thi hành ngay lập tức, bất kể là trong tình huống nào. Đây chính là kết quả huấn luyện.

- Đây chính là thành ý của các ngươi à?

Phó Thư Bảo cười khổ nói.

Thập Thất nói:

- Hai người kia là phiền toái của thiếu gia. Sở dĩ ngươi không giết hắn là vì ngươi không có thói quen giết tù binh. Ngươi khinh thường và cũng không nhẫn tâm làm như vậy. Nhưng chúng ta lại khác, chúng ta có thể làm như vậy. Sau này, nếu thiếu gia có nhiệm vụ không tiện ra tay thì hãy để hai tỷ muội chúng ta làm.

Sát thủ chính là sát thủ, là thanh đao, là cung cụ sắc bén cắt bỏ phiền toái. Giờ phút này, rốt cục Phó Thư Bảo cũng cảm nhận được chỗ tốt khi có sát thủ bên cạnh. Hai sát thủ đã như thế, vậy một đội quân sát thủ tinh nhuệ sẽ là tình huống thế nào đây?

Có thể triển khai chém giết với Tử Đảo Mật Nhân Xã!

Ngả Mễ Đại Na không còn giá trị, giữ lại chỉ thêm nguy cơ tiết lộ bí mật của Tiểu Thanh với Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các. Về phần La Kiệt, tính toán ban đầu của hắn là giữ người này lại để đổi lấy cuốn sách da thú trong tay La Nghiêm. Nhưng giờ cuốn sách da thú thật sự đã bị Hồ tộc phá giải, mà hắn cũng đã lấy được Viêm Hỏa Linh Sâm và Vô Căn Thủy Phách rồi, giữ lại cũng có chỉ hại mà không có lợi thôi. Hiện tại, Thập Thất và Thập Tứ không nói gì, ngay khi có được tự do liền diệt trừ hai tên phiền toái kia. Thủ đoạn lôi đình, quyết tâm tàn nhẫn khiến người ta không thể không nhìn.

- Các ngươi... sao các ngươi đoán được ta muốn giết hai người này nhưng không đành lòng và không có tiện ra tay chứ?

Phó Thư Bảo hỏi.

- Chúng ta nghe Lưu Chuẩn đại ca nói vậy.

Thập Tứ và Thập Thất đồng thời lên tiếng.

Tầm mắt của Phó Thư Bảo chuyển sang người Lưu Chuẩn.

Lưu Chuẩn cười khan hai tiếng.

- Thiếu gia, cái này... Thỉnh thoảng ta đưa bọn họ đi sưởi nắng, có nói chuyện phiếm. Lúc nói chuyện đã nói tới một số chuyện phiền toái của ngươi, cho nên, cho nên...

Phó Thư Bảo liền cười ha hả.

- Không có gì. Vào hôn lễ của các ngươi, ta sẽ đưa lên một phần đại lễ!

Phó Thư Bảo vốn dĩ còn lo nam nhân như Lưu Chuẩn không thể chịu được hai tỷ muội Thập Tứ và Thập Thất nhưng giờ nhìn lại, lão tiểu tử ba mươi tuổi này hoàn toàn có thể chịu được!

Thật ra không phải là do Lưu Chuẩn có thủ đoạn cao minh. Hắn chẳng qua là ở thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, dùng thủ đoạn thích hợp để tác động đến tâm linh của Thập Thất và Thập Tứ thôi. Mà thế giới tình cảm của hai tỷ muội Thập Tứ và Thập Thất luôn trống rỗng, từ nhỏ đến lớn đều thiếu tình cảm. Hắn vừa xuất hiện lập tức đã chiếm hết tâm tư của cả hai tỷ muội, sao còn đạo lý không hàng phục và quý trọng chứ?

Cứ thế, bên cạnh Phó Thư Bảo lại có thêm hai trợ thủ lợi hại.