Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 528: Chuối cùng cá




Bên trong gian trúc xá chính của Sinh chi Không gian Trữ vậy, Đan Thư Thần Thú dựa theo sự miêu tả của Phó Thư Bảo, đem những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy bên trong trụ năng lượng phân biệt vẽ ra, bày lên trên cái bàn vuông trước mặt. Lúc này trên đó đã có một tập trang giấy thật dày rồi.

Luyện Thiên Thử đã khôi phục lại chút thực lực, cùng với Thất Luyện Mãng cũng chạy vào đây giúp vui. Chẳng qua cả hai cũng không có đi vào nhà, mà là ở bên ngoài cửa viện, từ đằng xa nhìn vào.

- Tiểu chủ nhân thật sự là không cái gì không làm được a, thậm chí ngay cả cái thứ kia…

Luyện Thiên Thử nhất thời quên mất tên của cái đó, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Từ một Linh thú Lực Luyện Thử biến thành nhân loại, hắn vẫn còn chưa có hoàn toàn thích ứng được. Thông qua phương pháp tu luyện, đạt đến cấp bậc Linh Vương, thậm chí là cấp bậc Thần thú, Luyện Thiên Thử cũng có thể hóa thành nhân hình. Nhưng mà cái khả năng này thật sự là quá mức xa vời, mà Phó Thư Bảo trước tiên đã giúp cho hắn hoàn thành hết thảy, có thể nói là công ơn tái tạo a.

- Cái đó gọi là Ấn kích hoạt, chủ nhân nói như vậy!

Thất Luyện Mãng nhắc nhở nói.

- Đúng! Đúng! Chính là Ấn kích hoạt! Ha ha…

Luyện Thiên Thử cười gượng hai tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa, mà là chuyên chú đi quan sát Phó Thư Bảo cùng thiếu nữ thần bí bên trong căn trúc xá kia.

Mất sạch trí nhớ, cái gì cũng không biết, lại có thể nói lưu loát ngôn ngữ Luyện Quốc, những cái này khiến cho Phó Thư Bảo phi thường buồn bực. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng khởi động Ấn kích hoạt, để cho thiếu nữ tỉnh lại, nàng ta có thể nói cho hắn biết mọi thứ, nhưng mà tình huống hiện tại mà nói, những gì thiếu nữ này nói thậm chí còn ít hơn hắn nữa!

Có lẽ chỉ có thể dùng phương thức mượn ngoại lực kích thích để nàng ta nhớ lại một vài thứ gì đó.

Để Đan Thư Thần Thú vẽ ra những cảnh tượng bên trong trụ năng lượng lúc trước, tựa hồ như là một chủ yếu hữu dụng tuyệt vời a.

- Nhìn lên bức hình này, có biết cái lão gia gia mặc long bào đứng đầu này là ai hay không?

Phó Thư Bảo nói chuyện với thiếu nữ thần bí như là hướng dẫn tiểu hài tử vậy.

Đan Thư Thần Thú đem những lời Phó Thư Bảo nói phiên dịch lại cho thiếu nữ thần bí. Nàng ta khẽ gật đầu một cái, nhìn về phía tấm hình trong tay Phó Thư Bảo, nửa ngày sau mới lắc đầu, nói một câu.

Đan Thư Thần Thú nói:

- Ba ba, nàng ta nói nàng ta không biết lão nhân này!

- Vậy tấm hình này thì sao? Vị Vương tử ca ca bộ dáng suất khí này thì sao?

Phó Thư Bảo lại đem bức họa của Vương tử Luyện Quốc giơ lên, ý bảo thiếu nữ thần bí nhìn.

Thiếu nữ lại lắc lắc đầu.

Phó Thư Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp theo đem từng cái từng cái bức tranh mà Đan Thư Thần Thú vẽ ra nhất nhất đưa cho thiếu nữ xem, kết quả, nàng ta không nhận ra bất cứ một ai cả.

- Con mẹ ngươi! Ngươi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi như thế nào mà cái gì cũng đều không biết thế?

Thiếu nữ thần bí khẽ nhún nhún vai. Vẻ mặt kia tựa hồ như là hiểu được cảm thụ của Phó Thư Bảo.

- Đan Thư Thần Thú, dẫn nàng ta đi đi, có bao xa lăn đi bao xa! Lão tử không muốn nhìn thấy nữ nhân ngốc này nữa!

Phó Thư Bảo buồn bực phất phất tay nói.

Đan Thư Thần Thú cùng với thiếu nữ thần bí nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó hắn nói với Phó Thư Bảo:

- Ba ba, nàng nói là nàng đói bụng, muốn ăn cái gì đó!

- Nàng ta không ngờ lại còn có mặt mũi đòi ăn nữa à? Hắc hắc…

Phó Thư Bảo cả giận nói:

- Ngươi nói cho nàng ta, lão tử có một trái chuối bự, hỏi nàng ta có muốn ăn không?

Đan Thư Thần Thú quả thật đem nguyên văn nói lại cho thiếu nữ thần bí, lại đem nguyên lời của thiếu nữ thần bí truyền đạt lại cho Phó Thư Bảo:

- Ba ba, nàng nói là nàng không ăn chuối, nàng chỉ muốn ăn cá thôi!

- Ăn cá?

Phó Thư Bảo kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ thần bí.

Thiếu nữ thần bí đột nhiên nói với Đan Thư Thần Thú một câu gì đó, Đan Thư Thần Thú liền rất nhanh phun ra một tờ giấy, đưa cho Phó Thư Bảo.

Nhìn qua một chút, có thể thấy được tờ giấy này vẽ một Nhân Ngư thân hình thanh tú, thân trên trơn bóng như ngọc, bên dưới là một lớp vẩy cá mày đỏ tinh mịn, rõ ràng là một Mỹ nhân ngư. Hai tay Mỹ nhân ngư này đang cầm một cái đĩa bằng gốm sứ trắng nõn, trên cái đĩa sứ kia có đặt một con cái nhỏ. Nội dung như vậy có vẻ rất hoang đường, nhưng mà khiến cho Phó Thư Bảo không thể tin nổi chính là, Mỹ nhân ngư bên trong bức hình kia, khuôn mặt của nàng rõ ràng là bộ dáng thiếu nữ thần bí trước mặt kia! Đương nhiên là ngoại trừ hai chân của nàng.

- Cái này… là chuyện thần thoại sao?

Cảm giác của Phó Thư Bảo nhất thời lộn xộn lên. Chẳng lẽ nàng ta mất đi trí nhớ, chỉ số thông minh cũng thoái hóa theo? Hiện tại tuy rằng có thân thể thiếu nữ trưởng thành, nhưng mà linh hồn lại là một tiểu cô nương khờ dại?

Phốc!

Đan Thư Thần Thú lại phun ra tờ giấy thứ hai.

Vừa mở ra nhìn, Phó Thư Bảo liền nhìn thấy trên đó vẽ một gã thiếu niên cầm xiên cá đang đứng ở bờ biển bắt cá. Ở bên cạnh thiếu niên đồng dạng cũng có một cái đĩa sứ trắng nõn lớn. Bên cạnh cái đĩa sứ kia lại là Mỹ nhân ngư đại tỷ. Nàng ta đang tao nhã ngồi trên khối đá ngầm, cong lên cái đuôi xinh đẹp của nàng, bộ dáng chờ đợi mỹ vị dâng lên. Nội dung này hiển nhiên rất rõ ràng, chính là bảo thiếu niên kia bắt cá cho nàng ăn. Nhưng khiến cho Phó Thư Bảo cảm thấy buồn bực chính là, thiếu niên trong bức hình này, không ngờ lại chính là bộ dáng của hắn!

- Con mẹ ngươi! Hỏi gì ngươi cũng không biết, lại còn muốn bắt lão tử đi bắt cá cho ngươi ăn? Ngươi đi mà ăn chuối của lão tử đi!

Phó Thư Bảo thở phì phì nói.

Đan Thư Thần Thú cười nói:

- Chuối thì nàng ta không ăn, chỉ ăn cá thôi! Nàng ta còn nói, nàng ta nghe được tiếng nước, nàng ta muốn tự mình đi bắt cá, không cần ngươi bắt đâu!

Phó Thư Bảo cả giận nói;

- Nói cho nàng ấy, muốn đi đâu thì tự đi đi!

Đan Thư Thần Thú cùng thiếu nữ thần bí trao đổi với nhau. Thiếu nữ thần bí đột nhiên hướng về phía Phó Thư Bảo le le lưỡi ra một cái, làm ra một cái mặt quỷ, sau đó lắc lắc mông đi ra khỏi trúc xá.

Một thiếu nữ như vậy, Phó Thư Bảo vẫn là lần đầu tiên gặp. Dáng người cùng với bộ dáng của nàng ta không thua gì Hồ Nguyệt Thiền, nhưng mà vẫn còn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của một tiểu hài tử. Cảm giác như vậy, thật sự là một loại cảm giác kỳ diệu!

- Ba ba, có cần ta đi theo hay không?

Đan Thư Thần Thú hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Không cần đâu! Ngươi lưu lại, tìm một bộ Bí tịch tu luyện lực lượng thích hợp cho Luyện Thiên Thử tu luyện đi. Hiện tại hắn cần sự trợ giúp của ngươi!

Đan Thư Thần Thú gật đầu đáp ứng, sau đó đi tới bên trong đình viện. Luyện Thiên Thử không chỉ có mỗi mình Đan Thư Thần Thú có được đại lượng bí tịch giúp đỡ, còn có một đạo sự vĩ đại cấp bậc Thần thú như Thất Luyện Mãng vậy, học tập có thể gọi là làm ít công nhiều.

Sau khi thiếu nữ thần bí rời đi, trong phòng nhất thời trở nên thanh tĩnh lại. Phó Thư Bảo lẳng lặng suy nghĩ một ít vấn đề. Hiện tại hắn đã có chút hối hận rồi. Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, sau khi hoàn toàn luyện hóa xong Thần lực của Luyện Hoa Quyền Trượng và Luyện Hoa Thuẫn, tu vi lực lượng của hắn có thể đạt tới Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực Tam trọng, nhưng mà hiện tại, hắn lại đem một bộ phận Thần lực đổi về một nàng thiếu nữ ngốc ngếch, cái gì cũng không biết!

Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng mà cũng không thể thay đổi gì được, cũng không thể đem nàng thiếu nữ ngốc ngếch kia trả về chỗ cũ được!

Dẹp một đống suy nghĩ lung tung qua một bên. Phó Thư Bảo đem một khối Thiên Vũ Thạch thật lớn lấy ra, tế ra Nguyên Tố Chi Hỏa tiến hành luyện hóa. Trong suy nghĩ của hắn, thì Linh Chi Vẫn Thạch phẩm chất thấp nhất cũng có thể luyện hóa được, hơn nữa hiệu quả còn rất kinh người. Như vậy thì Thiên Vũ Thạch phẩm cấp còn cao hơn rất nhiều liền không cần phải nói tới.

Thời gian chừng một bữa cơm trôi qua, Phó Thư Bảo đột nhiên thu hồi lại Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa. Ý tưởng của hắn quả thật không sai, phán đoán cũng là chính xác, nhưng mà kết quả cùng với sự dự đoán của hắn cũng không khác hơn bao nhiêu. Thời gian một bữa cơm này, hắn không thể luyện hó được một phần nhỏ linh năng bên trong Thiên Vũ Thạch. Thứ này, căn bản là không thể dùng để luyện hóa tu luyện a!

- Chẳng lẽ Linh Chi Vũ Thạch không chỉ có thể sử dụng để luyện chế Luyện Lực Khí, mà Thiên Vũ Thạch lại chỉ có thể luyện chế Luyện Lực Khí hay sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ. Hắn cũng có chút hiểu được, Linh Chi Vẫn Thạch sở dĩ thấp hơn Thiên Vũ Thạch nhất phẩm, căn bản chính là bởi vì nó còn có thể dùng để luyện hóa tu luyện. Chuyên nhất sẽ tinh thuần, Thiên Vũ Thạch không thể dùng để luyện hóa tu luyện, ở lĩnh vực Luyện Lực Khí tự nhiên liền cường đại hơn rất nhiều rồi.

Cũng khó trách đám Chiến sĩ Thạch Tượng này cũng không thể sử dụng Linh Chi Vẫn Thạch để luyện chế, mà là sử dụng Thiên Vũ Thạch để luyện chế.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, khóe miệng của Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ:

- Thiên Vũ Thạch chỉ có thể dùng để luyện chế Luyện Lực Khí, trong tay của ta nắm giữ một lượng lớn Thiên Vũ Thạch, dùng để luyện chế cái gì cơ chứ? Luyện Lực Khí bình thường hiển nhiên là thiên vật cực hiếm, nhưng mà Chiến sĩ Thạch Tượng mà nói, ta cũng không có Thần lực, cũng không thể nào luyện chế được. Haizzz… Cũng tương đương là cầm một đống phế vật không thể sử dụng được a…

Có vài thứ cần phải có năng lực mới có thể hoàn toàn sử dụng được. Thiên Vũ Thạch đối với Phó Thư Bảo mà nói chính là như vậy. Hiện tại tuy rằng hắn có khả năng sửa luyện Chiến sĩ Thạch Tượng, nhưng mà không thể nào dùng Thiên Vũ Thạch để luyện chế ra Chiến sĩ Thạch Tượng mới.

- Thôi! Ta còn có con đường mà chính mình cần phải đi, dùng phân thân lực lượng để tiến hành tu luyện đi!

Phó Thư Bảo liền quyết định, dùng phân thân lực lượng tiến hành luyện hóa tu luyện. Tốc độ gia tăng tu vi lực lượng của hắn tuy rằng đã có hạn, nhưng mà phân thân lực lượng lại có thể tiếp tục tăng lên, hiệu quả sẽ gia tăng gấp đôi.

Tiếp theo Phó Thư Bảo lại ngưng luyện ra phân thân lực lượng, sau đó dùng Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa tiến hành luyện hóa tu luyện. Loại phương thức tu luyện sáng tạo độc nhất này của hắn, chính là phải hấp thu phân thân lực lượng, sau đó lại tạo ra một phân thân lực lượng mới… Trong toàn bộ quá trình hấp thu này, hắn có thể đạt được linh năng, để bản thân cường đại lên. Trong quá trình ngưng tụ ra, phân thân lực lượng lại được tinh lọc thêm một lần, cuối cùng cũng trở nên cường đại hơn.

Lại thêm thời gian một bữa cơm trôi qua, Phó Thư Bảo ở trong thời gian thật ngắn liền luyện hóa được hai cái phân thân lực lượng. Thân thể hắn là một mảnh nhẹ nhàng, cảm giác phi thường tốt. Tâm tình của hắn cũng bởi vì như vậy mà trở nên sáng sủa hơn. Ngay tạo thời điểm hắn chuẩn bị luyện hóa phân thân lực lượng thứ ba, đột nhiên thanh âm nước chảy ào ào chợt rơi vào trong lỗ tai của hắn. Hắn nhất thời cuống quýt lên, phóng vọt vào bên trong viện.

- Ba ba, là tiếng nước truyền đến từ thủy đàm! Để ta đến đó xem!

Đan Thư Thần Thú nói.

- Không! Các ngươi lưu lại, để ta đến đó xem!

Bỏ lại một câu, thân thể của Phó Thư Bảo nhảy lên thiên không, khởi động khí lưu trong hư không, bay nhanh về phía thủy đàm bên cạnh trúc xá mà phóng đi.

Trong Sinh chi Trữ vật Không gian cũng có nguồn nước ngọt, dùng một sườn núi độc lập làm lọ chứa đựng, lại lấy hình thức con suối mà tuôn xuống mặt đất, sau đó lưu chuyển vòng quanh trong Sinh chi Trưc vật Không gian, cuối cùng lại quay trở lại trên sườn núi độc lập. Nó chính là một hệ thống tuần hoàn vô cùng độc đáo. Mặt khác, trải qua sự tiến hóa tự nhiên của đất cát cùng với đất đá trên đại địa, nước bên trong Sinh chi Trữ vật Không gian thủy chung luôn trong suốt nhìn thấy đáy, hương vị ngọt lành.

Ở trên đỉnh của sườn núi độc lập kia, còn có vài dòng suối nho nhỏ khác. Những dòng suối nhỏ này từ bên trong khe hở của đất đá chảy ra, lại ở dưới một địa phương tương đối thấp bé hội tụ lại thành một cái thủy đàm khoảng chừng hai mươi thước. Nước trong thủy đàm này không phải là rất sâu, cũng có chiều sâu khoảng hai ba thước. Bên trong nó vốn dĩ không có cá, nhưng mà sau khi Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa tiến vào trong này, đám chiến sĩ đã nuôi thả mấy ngàn con cá vào bên trong đầm nước. Trong lúc đóng quân, bọn họ cũng đã ăn một chút, hiện tại vẫn còn lại một chút, cũng còn lại khoảng chừng mấy ngàn con cá trong đó.

Trong nháy mắt liền phóng vọt đến bên cạnh đầm nước, đặt chân lên trên một tảng đá thật lớn trên sườn núi, từ bên trên nhìn xuống, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong đầm nước. Cái cằm của Phó Thư Bảo cũng thiếu chút nữa là rơi thẳng xuống đất.