Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 672: Cương Sát vẫn lạc




Một đao chém xuống, một con đại xà thân thể to lớn gấp mười lần Thần long vô cùng dữ tợn lao qua. Tinh không dưới đao quang bao phủ nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống rất nhiều, có cái khí thế muốn băng phong vạn vật!

Dưới đao quang này, Phó Thư Bảo rõ ràng cảm thấy thân thể của hắn có chút bắt đầu chết lặng đi, tính linh mẫn của cơ thể bị hạn chế rất lớn. Cũng ngay tại một khắc Hắc Cương Sát bổ ra "Nhất Đao Trảm, Tử Vong Chi Xà" thì hắn bất ngờ phát hiện ra, chiến đao của Hắc Cương Sát đã có dấu hiệu hòa tan, mà hổ khẩu tay phải cũng đã có máu đen phun ra!

"Không xong! Tên này... lại thiêu đốt tính mạng lực, không tiếc dùng phương thức hủy diệt muốn giết ta!"

Nội tâm Phó Thư Bảo mãnh liệt trầm xuống. Tuy là đối thủ, hơn nữa còn dưới tình cảnh không chết không thôi, nhưng mà tại thời điểm này, hắn đối với đối thủ của mình sinh ra một loại tôn kính.

Tôn trọng đối thủ, chính là tôn trọng chính mình. Trên chiến trường, hết thảy tính mạng đều là ngang hàng, cho dù là chủng tộc Hắc Ma Nhân bị đào thải, sinh hoạt tại Hắc Ám thế giới.

- Cương Sát! Ngươi... đừng a!

Một thanh âm của nữ nhân từ phía dưới truyền tới. Một đạo hắc ảnh chợt xuất hiện, đúng là Hắc Quang Sát, kẻ thần bí nhất trong Tam Ám Khách.

Hắc Cương Sát không chút nào vì lời nói của Hắc Quang Sát mà thay đổi, hắn tiếp tục thúc dục chiến đao trên tay, lấy phá hủy hết thảy, kể cả bá khí của bản thân mà băng phong lấy cái phiến tinh không này, giam cầm lấy Phó Thư Bảo. Hiện tượng chiến đao của hắn hòa tan càng thêm rõ ràng. Tử vong chi xà từ hắc quang biến thành tốc độ chậm xuống một cách ly kì. Trên thực tế, ngay cả nó vừa mới tiến vào phạm vi Hắc Quang Sát thiêu đốt tính mạng lực băng phong lấy phiến tinh không này theo đó cũng bị hạn chế, mất đi linh mẫn, trở nên chậm chạp. Nhưng mà, nó chậm chạp không hoàn toàn là vì bị băng phong, giam cầm gì đó, nó chậm chạp là vì uy lực của nó đang không ngừng tăng trưởng, mỗi một khoảng cách tiến lên, nó càng trở nên mạnh mẽ hơn!

Sự tình đột nhiên phát triển tới loại tình trạng này, Hắc Quang Sát cũng biết khuyên nhủ đã mất đi tác dụng. Đột nhiên nàng hiện thân, đem trường cung lực luyện khí trên tay kéo ra. Trong chốc lát, không dưới một trăm mũi hắc tiễn gào thét lên, hướng Phó Thư Bảo đâm tới.

- Tử Vong Chi Vũ, Bách Điểu Kích!

Thanh âm của nàng run rẩy, tràn ngập ý tứ hàm xúc bi tráng.

Hoàn thành một kích này xong, giết Phó Thư Bảo đi, Tam Ám Khách cũng không còn tồn tại nữa, chỉ còn sót lại một mình nàng đơn độc mà vượt qua quãng đời còn lại. Thống khổ mất đi đồng bọn sẽ hóa thành từng cơn ác mộng, lần lượt phô bày ra. Chỉ một mình Phó Thư Bảo, rõ ràng cần phải dùng tính mạng của Hắc Vân Sát, Hắc Cương Sát làm đại giá, đây là điều nàng tuyệt đối không tưởng tượng được.

- Cũng may... rốt cuộc hắn cũng sắp phải chết dưới tên rồi.

Than thở một tiếng, nàng buông dây cung ra.

Trước có Tử Vong Chi Vụ, Bách Điểu Tiễn, sau còn Tử Vong Chi Xà cực lớn chém xuống, hơn nữa còn có không gian bị đóng băng làm cho chập chạp hạn chế, Phó Thư Bảo lúc này đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi. Hắn đã không còn đủ linh mẫn để né tránh công kích của hai người, mà cho dù cái xác rùa lúc nãy hắn ngưng tụ ra cũng không cách nào triệt tiêu được một kích mang tính chất tự sát cuối cùng này của Hắc Cương Sát thì huống chi sau lưng Tử Vong Chi Xà còn có Bách Điểu Tiễn của Hắc Quang Sát đây này!?

Ngay lúc Hắc Quang Sát phát ra một tiếng thở dài bi ai, là vì cái giá phải trả cho lần hành động này, tầm mắt của nàng đột nhiên rơi vào tay của Phó Thư Bảo. Chỉ thấy, trong thời khắc khẩn yếu này, tên kia rõ ràng không chút hoang mang mà buông tay phải của hắn xuống, đem một thứ gì đó vứt ra.

- Cái đó đúng...

Ánh mắt của Hắc Quang Sát đột nhiên ngưng lại, mặt xám như tro.

- Là ngón tay... của đại ca!

Đó đúng là một ngón tay, lơ lửng trong tinh không hư vô, dưới tác dụng của cực độ băng hàn nó lập tức bị đóng băng lại. Một ngón tay không trọn vẹn hóa thành một khối băng màu đen. Nhưng ngay một khắc trước khi bị đóng băng, trên người Phó Thư Bảo đột nhiên nổi lên một vầng sáng như gợn sóng. Lập tức, tại giao điểm hợp kích của hai người Hắc Cương Sát, biến mất!

- Đừng a...

Thanh âm của Hắc Quang Sát khàn khàn lên, nước mắt màu đen cũng nhịn không được mà chảy xuống. Mặc dù có được Thì chi chiến giáp che đậy gương mặt, nhưng mà những giọt nước mắt kia đã theo cổ của nàng mà chảy đến khắp người nàng, một mảnh lạnh buốt.

- Ầm ầm!

Tử vong đại xà nổ tung. Một trăm hắc tiễn toàn bộ tập trung lại vị trí của mục tiêu. Tiếng nổ liên tiếp vang mạnh trong tinh không, hư không theo đó phải chấn động. Sóng năng lượng trùng kích cực lớn hướng bốn phương tám hướng quét đi tất cả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

- Oa...

Hắc Cương Sát há mồm phun ra một ngụm máu tươi màu đen, chiến đao trong tay hắn toàn bộ đã tan rã. Thì chi chiến giáp trên người hắn cũng đã xuất hiện khe hở, lập tức, thân thể hắn ầm ầm nổ tung, lúc này đâu so với lúc Phó Thư Bảo đánh tan Hắc Vân Sát còn muốn khủng bố hơn, trực tiếp nổ thành tro bụi, ngay cả một khối vụn thi thể cũng không lưu lại.

- Cương Sát ---- A!

Xé rách hư không, lập tức chạy tới trước mặt hắn, lấy tay bắt lấy, Hắc Quang Sát chỉ bắt được một đám tóc của Hắc Cương Sát.

Tinh không khôi phục lại yên lặng như lúc ban đầu, Hắc Quang Sát ngơ ngác mà nhìn về địa phương Hắc Cương Sát hóa thành tro bụi, nàng không chút nhúc nhích, giống như một bức thạch tượng nữ chiến thần. Nửa ngày sau, nàng mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần, xuất ra một cái quyển trục bằng da thú, dùng phương thức như Hắc Cương Sát lúc đầu mà mở ra thông đạo, đem đám tóc còn lại của Hắc Cương Sát đưa về cố hương.

- Quang minh không hề tồn tại, cát bụi quay về cát bụi, hắc ám vĩnh tồn, Cương Sát, linh hồn của ngươi, nghỉ ngơi a...

Thanh âm của Hắc Quang Sát tràn ngập bi thương, còn có chút nghẹn ngào.

Hư không thoáng rung rung một cái, một mảnh vầng sáng gợn sóng đột nhiên thoáng hiện, lập tức, thân ảnh quen thuộc của Phó Thư Bảo xuất hiện tại hư không mênh mông. Lần lượt nhìn lại, ánh mắt của Hắc Quang Sát tràn ngập sát ý, nàng hận không thể lập tức đem kẻ trước mặt xé xác, sau đó đem từng khối huyết nhục trên người hắn gặm xuống, ăn tươi!

Phó Thư Bảo đột nhiên xuất hiện cũng quan sát Hắc Quang Sát, nhưng mà ánh mắt của hắn lại là một mảnh bình thản, không có hận ý, chỉ có đồng tình. Hắn nhún vai.

- Ngươi đừng làm khổ mình nữa, người chết không thể sống lại đâu.

Dừng một chút, hắn còn nói thêm.

- Ngươi biết rõ, chuyện như vậy phát sinh không phải là ý muốn của ta, là ta bị ép buộc.

Hắn bị ép buộc sao?

Đây là châm chọc cỡ nào?

- Hỗn đản! Ngươi căn bản không tính là một chiến sĩ!

Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, Hắc Quang Sát chịu đủ kích thích liền bộc phát lên, giống như một ngọn núi lửa phun trào.

- Ngươi rõ ràng trước mặt một chiến sĩ tự hủy tính mạng phát động công kích, nhu nhược mà tránh né, lại còn dùng phương thức ti tiện như vậy!

Phó Thư Bảo cười cười.

- Ai nói cho ngươi ta là chiến sĩ thế? Ta cho tới bây giờ chưa từng là chiến sĩ cái gì cả, sẽ không vì vinh quang gì gì đó mà đi chiến đấu, ta cũng không có thèm loại vinh quang trì độn này, còn sống, đó mới là mục đích của ta. Chẳng lẽ, ta phải chết dưới hội đồng công kích của các ngươi, ta mới được xem là một chiến sĩ sao? Mới có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi sao? Nói như vậy, tựa hồ đó mới là chuyện cười đây này.

Trong nháy mắt đánh chết Hắc Vân Sát, thân thể Hắc Vân Sát bạo liệt thì hắn đã biết được, với bá khí của Hắc Cương Sát thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng ngay tại lúc đó, hắn đã có phương án tránh né phong hiểm, vụng trộm mà lấy đi một cái ngón tay kia. Cũng đem cái ngón tay kia thiết lập một cái tọa độ thời gian, ngay lúc Hắc Cương Sát cùng Hắc Quang Sát hội đồng công kích liền phát động cái tọa độ này, lợi dụng Thì chi chiến giáp quay về thời không trước. Tại khoảng thời gian đó, Hắc Vân Sát còn chưa có bị giết, hắn làm sao có thể gánh chịu Hắc Cương Sát cùng Hắc Quang Sát chém giết đây này!

Chỉ là, hắn thật không ngờ chính là, Hắc Cương Sát lại không tiếc tiêu hủy tính mạng để phát động một chiêu công kích mạnh nhất này.

Hiện tại, Tam Ám Khách chỉ còn dư lại Hắc Quang Sát, nàng đối với hắn đã không còn tạo thành bất luận uy hiếp gì rồi. Loại phương thức kia tuy rằng đủ ti tiện, nhưng mà trong lý niệm của hắn, còn sống mới là trọng yếu nhất. Nếu như cứng rắn cùng Tử Vong Chi Xà, Bách Điểu Tiễn va chạm, hắn hiện tại chỉ sợ không thể đứng ở chỗ này nói chuyện rồi. Hắn có ngu như vậy sao?