Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 191




May mà nàng ta đã có chuẩn bị, sẽ gán tất cả mọi chuyện lên người của biểu ca và Đàm Nhi, và cả Lý ma ma, nhưng cho dù là tìm ra thì cũng không liên quan đến nàng ta, mà Vương gia cũng sẽ tin tưởng nàng ta mà thôi.

Nếu như Đan Nhi xảy ra chuyện, thì chắc chắn Vương gia sẽ nghi ngờ là có liên quan đến nàng ta.

Không được, nàng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nàng ta phải ra khỏi phủ, phải đi chào hỏi những cửa tiệm đó, thông báo cho hợp lời khai.

“Vương phi, tỷ không thể khống chế cuộc sống tự do của bọn ta được, đây là phạm pháp, bây giờ ta phải ra ngoài, không muốn ở lại đây, tỷ bảo bọn họ tránh ra đi.” Nam Cung Nguyệt chỉ tay về phía thị vệ đang canh gác, trầm giọng nói.

Vân Nhược Linh cười lạnh: “Xin lỗi, trước khi sổ sách chưa được kiểm tra xong, thì không được ai ra ngoài cả.”

“Tỷ đây là đang giam lỏng, cấm đoán cuộc sống tự do của bọn ta. Nếu như tra ra ta không có vấn đề thì sao?” Nam Cung Nguyệt tức giận nói.

“Muội không có vấn đề, không có nghĩa là biểu ca muội không có vấn đề, nếu như tra ra hắn không có vấn đề, thì ta sẽ đích thân xin lỗi mấy người. Nếu như tra ra hắn có vấn đề, thì chỉ có thể giao cho quan phủ xử lý, nên ngồi nhà lao thì ngồi nhà lao, nên chặt đầu thì chặt đầu. Vân Nhược Linh nói.

“Tỷ, tỷ quá đáng lắm rồi.” Nam Cung Nguyệt nắm chặt ngón tay, hận không thể giết chết Vân Nhược Linh.

Đôi mắt dịu dàng của nàng ta hiện lên một tia ác ý tàn nhẫn, Vân Nhược Linh ép nàng ta như vậy, nàng ta không thể không suy nghĩ việc phản kích lại.

Rất nhanh, thị vệ kiểm tra khoản đầu tiên trở về, lúc bọn họ trở về còn dẫn theo ông chủ của mấy cửa tiệm đó nữa.

Mấy ông chủ đó vừa nhìn thấy kệ của Ly Vương phi, cộng với việc không dám nói dối Hoàng gia, khi vừa bước vào đã chỉ tay về phía Lý ma ma nói chuyện.

Ông chủ của tiệm Ngọc Tường Trai trong đó nói: “Vương phi nương nương, số gạo này của tiểu dân trên thực tế bán một túi một lượng bạc, mười túi này, có lẽ là mười lượng bạc. Nhưng Dung ma ma nói với tiểu dân, chỉ cần tiểu dân báo giá cao với bà ta, thì bà ta sẽ chia năm năm phần chiết khẩu cho tiểu dân.”

Chủ cửa tiệm này cũng không muốn nói sự thật, nhưng những thị vệ vừa nãy của Vương phủ rất uy nghiêm, lên tiếng rằng nếu bọn họ dám nói dối, thì sẽ dẹp cửa tiệm của họ, và tịch thu tài sản của bọn họ.

Đương nhiên là bọn họ sợ những điều này, cho nên bị dọa đến mức lo lăng mà nói sự thật.

Ai dám gây sự với người của Vương phủ chứ.

Dù sao Dung ma ma cũng chẳng là gì của bọn họ, nói ra có thể bảo vệ được cửa tiệm của mình, đương nhiên mọi người sẽ nói rồi.

Một ông chủ bán thịt khác cũng nói, “Thịt nhà ta vốn dĩ bán hai mươi văn tiền nữa cân, kết quả Dung ma ma bảo ta phải viết là năm lượng nữa cân, bà ta không chia tiền thừa cho ta, bà ta nói, nếu như ta không viết như vậy, thì bà ta sẽ không bao giờ ghé qua tiệm thịt nhà ta nữa. Bà ta là khách lớn của nhà bọn ta, ta không dám đắc tội với bà ta, nên chỉ có thể viết như vậy cho bà ta.”

Dung ma ma thấy mấy ông chủ này đang phản bội mình, bực tức đến cần rằng: “Mấy người nói bậy, ta đâu bảo mấy người báo giá cao chứ, đấu ép mấy người báo giá khống chứ? Đây đều là vu oan, là hãm hại, là Vương phi chỉnh ta.”

Nói đến đây, bà ta nhanh chóng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, gửi gắm hy vọng lên người nàng ta: “Phụ nhân, người mau phải người đi tìm Vương gia, bảo Vương gia trở về làm chủ cho chúng ta đi, nếu không chúng ta sẽ bị ức hiếp đến chết đó.”

Vân Nhược Linh lạnh lùng: “Vương gia trở về, các người sẽ chết nhanh hơn, thảm hại hơn.”

Với tính nóng nảy của Sở Diệp Hàn, nếu như biết được những người này dám tham nhũng bạc của hắn, làm ra chuyện tham nhũng điên cuồng như vậy, thì sẽ dễ dàng tha cho bọn họ sao?

Bọn họ thật sự nghĩ rằng sự ưu ái của Sở Diệp Hàn dành cho Nam Cung Nguyệt, sẽ dung túng cho tai họa này sao?

Sở Diệp Hàn ưu ái nàng ta như thế nào, thì cũng là một nam nhân có đầu óc.

Chuyện gì có thể tha thứ được, chuyện gì không thể tha thứ, hãn hiểu rõ hơn ai hết,

Nam Cung Nguyệt bực bội căn mồi, nhưng không nghĩ ra được cách hay nào cả.

Thị vệ đang canh cửa, khiến nàng ta không thể xông ra ngoài được, nàng ta chỉ đành tìm cách khác.