Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 439: Dùng Ân Tình Để Đàn Áp Người Khác






Hắn lạnh lùng bước ra khỏi tẩm điện, dáng người thon dài, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi môi gợi cảm.

Khí chất này, rất giống như một vị công tử khôi ngô tuấn tú thời kỳ Ngụy Tấn, lại giống như trích tiên từ trên trời rơi xuống, cũng lại như tài tử Giang Nam trong bụng chứa đầy thi thơ.

Nhân vật vàng ngọc như vậy, người bình thường khó có thể liên tưởng hắn với chiến thần khát máu, oai phong lẫm liệt trên chiến trường.

“Vương gia, người muốn đi đâu?” Mạch Lan nhìn thấy Sở Diệp Hàn bước ra, nhìn hắn với vẻ lo lắng.

Không phải là Vương gia muốn đi ra ngoài tha thứ cho Nam Cung Nguyệt đấy chứ?
Thúy nhi làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là không thể không liên quan đến Nam Cung Nguyệt.


Nàng ta mới quỳ một chút, Vương gia sẽ không đau lòng mà bỏ qua cho nàng ta chứ?
Như vậy không phải là Vương phi đã chịu tội vô ích rồi sao?
“Đi sát vách thăm Vương phi.

” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.

Nói xong, hắn phất tay, bước ra ngoài.

Mạch Lan vừa nghe vậy liền yên tâm.

Sau khi Sở Diệp Hàn bước ra bên ngoài, nhìn thấy Nam Cung Nguyệt vẫn đang quỳ trong gió lạnh, nhu nhược, yếu đuối, bộ dạng như sắp không chịu được nữa, sắc mặt hắn liền lạnh xuống, không quan tâm đến nàng ta, nhấc chân đi về phía Phi Nguyệt Các ở bên cạnh.

“Vương gia! ” Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Sở Diệp Hàn bước ra, nước mắt rơi lã chã: “Có phải chàng thật sự giận ta không? Chàng tha thứ cho ta có được không? Ta thật sự biết sai rồi, sau này ta sẽ quản lý tốt hạ nhân của mình.


Sở Diệp Hàn nhàn nhạt liếc nàng ta một cái: “Tính mạng của Phấn nhi, oan khuất của Vương phi không phải nàng tùy tiện quỳ xuống thì bổn vương có thể coi như không có chuyện gì được.


Nói xong, hắn xoay người, đi vào Phi Nguyệt các với vẻ mặt lãnh đạm.

Nhìn thấy Sở Diệp Hàn đi đến Phi Nguyệt Các, Nam Cung Nguyệt lòng đau như cắt, nàng ta ôm chặt lấy thân thể mình, vẻ mặt không dám tin, nhìn chằm chằm vào bóng dáng lãnh đạm ấy.


“Phu nhân, người mau đứng lên đi, đầu gối của người đều rách cả rồi.

” Đàm nhi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt như vậy cũng lo lắng khóc lên.

Nam Cung Nguyệt cay đắng nhìn về phía Phi Nguyệt Các, hai tay nắm chặt lại.

Nàng ta chỉ hận, hận Sở Diệp Hàn tại sao lại đến kịp thời như vậy, nếu như hắn đến muộn một chút thôi, vậy thì tốt rồi.

“Đàm nhi, ta không sao, chỉ cần có thể khiến cho Vương gia và tỷ tỷ tha thứ cho ta thì bảo ta quỳ bao lâu ta cũng cam tâm tình nguyện, có bắt ta quỳ ở đây đến chết, ta cũng cam lòng.

” Nam Cung Nguyệt nói xong, nghiến chặt răng, duỗi thẳng lưng lên, nghiêm chỉnh quỳ ở đó.

Đàm nhi nhìn thấy vậy, bật khóc nói: “Phu nhân, người ôn nhu lương thiện như vậy, tại sao Vương gia lại đối xử với người như thế này? Những chuyện kia đều là do Thúy nhi làm mà, không liên quan đến người.

Hơn nữa, người còn là ân nhân cứu mạng của Vương gia, nô tỳ tin rằng Vương gia tuyệt đối không thể không quan tâm đến người.

Vương gia tuyệt đối không phải là người thất tín, vong ân bội nghĩa đâu.


Đàm nhi cố ý nói to để Sở Diệp Hàn ở trong Phi Nguyệt Các có thể nghe thấy.


Sở Diệp Hàn lập tức dừng bước, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Hắn không phải là người vong ân bội nghĩa, nếu không thì hắn cũng không lấy Nam Cung Nguyệt.

Nhưng cứ nghĩ đến cái chết thảm thương của Phấn nhi, cảnh tượng Vân Nhược Linh suýt chút nữa bị thiêu chết, nếu như những chuyện này đều là do Nam Cung Nguyệt sai người làm thì nàng ta thật sự quá đáng sợ.

Hắn thật sự nên tha thứ cho nàng ta sao?
Nam Cung Nguyệt nghe thấy Đàm nhi nói như vậy, quay đầu lại mắng nàng ta: “Đàm nhi, không được nói bậy.

Ta không cho phép ngươi lại nhắc đến chuyện này nữa, đó là việc ta cam tâm tình nguyện, ngươi không cần nói như vậy.


Sở Diệp Hàn cũng nghe được lời Nam Cung Nguyệt nói, ánh mắt hắn trầm xuống, bước vào bên trong.

Tửu nhi và Lam nhi đang dọn dẹp, vừa nhìn thấy Vương gia đi vào, hai người vội vàng tiến đến hành lễ.