Thiên Tài Khí Phi

Chương 161: Thi đấu thất quốc bắt đầu




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Tay Vân Y còn chưa chạm đến thân thể hắn, lại thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó người đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Đột nhiên bị ôm, cùng với hơi thở nguy hiểm, làm cho Vân Y run lên.

Làm sao có thể?

Đôi mắt Vân Y khẽ nhúc nhích, nghi hoặc nhìn Hạo Minh.

Thấy nàng nhìn mình, Hạo Minh cười nhạo một tiếng, chế giếu: “Thế nào? Có phải rất nghi hoặc không? Vì sao ta trúng độc, sao không có gì phản ứng gì?”

Nghe hắn nói, Vân Y cũng không phản bác, vẫn mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn.

Thấy Vân Y không trả lời, sắc mặt hắn có chút biến hóa, hắn tức giận. Hắn mạnh mẽ đặt hai tay bên hông Vân Y, ánh mắt càng quỷ dị khó lường. Cảm thụ được đau đớn bên hông, Vân Y cũng không nhíu mày, vẫn nhìn hắn.

Nhìn Vân Y, khóe miệng hắn càng tươi cười. Hạo Minh gắt gao nhìn Vân Y, cảm thấy trong ánh mắt ẩn chứa một tia quật cường. Lúc này, linh hồn kia nhìn hắn thật sâu, cuốn hút hắn.

Ma xui quỷ khiến, Hạo Minh hơi hơi cúi đầu, ánh mắt si mê nhìn Vân Y. Nhìn động tác của hắn, ánh mắt Vân Y bị kiềm hãm, hai tay nàng nắm lại. Nàng có thể đóan được Hạo Minh vì sao không trúng độc của nàng, từ tin tức có thể biết Hạo quốc cùng Bồng Lai đảo có liên hệ chặt chẽ. Mà Bồng Lai đảo có vô số các loại được, có thể kháng cự trăm loại độc.

Chỉ là, chuyện này không phải trọng điểm, Vân Y để ý là hôm nay phải thoát khỏi hắn như thế nào. Tuy rằng nàng dùng hết toàn lực, có thể đào thoát. Nhưng cứ như vậy, thực lực của nàng sẽ bại lộ, như vậy không thể thực hiện kế hoạch. Bởi vậy, giờ phút này nàng chỉ có thể dùng trí.

Nhìn ánh mắt si mê của hắn, Vân Y càng vận nội lực trong cơ thể. Từ khi luyện tâm pháp trong quyển sách kia, nội lực trong cơ thể người khác khác với trong người nàng, có mang theo một loại ma lực.

Mà Vân Y lại phát hiện, nếu đem này nội lực dồn vào mắt, thì có năng lực mê hoặc lòng người.

Khi thấy ánh mắt của Hạo Minh, Vân Y nghĩ đến cách này.

Lúc tinh thần của Hạo Minh mang ý loạn tình mê, Vân Y tụ tập kình khí trong tay, mạnh mẽ đánh vào vài huyệt đạo của hắn.

Đang muốn hôn Vân Y, đột nhiên huyệt đạo của hắn đau xót, lập tức thanh tỉnh vài phần. Lúc đó, Hạo Minh cảnh giác nhanh chóng thúc dục nội lực. Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, mình vô lực.

Ánh mắt Hạo Minh hung ác nhìn Vân Y. “Vân Mộng Vũ! Ta đã xem thường ngươi!”

Lúc nói xong, Hạo Minh ngừng lại, hung tợn nhìn Vân Y.

Trong mắt Vân Y hiện lên sự chán ghét, độ cong ở khóe miệng nhạt nhẽo. Nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Hạo Minh bị Vân Y đẩy ra, nháy mắt ngã xuống, mắt hắn đỏ ngầu nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Bị ánh mắt hung ác của hắn nhìn, Vân Y không sợ hãi.

Âm thanh lạnh lẽo vang lên. “Sở Minh An, không đúng, hiện tại nên gọi là Hạo Minh mới đúng. Ngươi hiện tại đã vua của một nước, nhưng không có chút độ lượng. Hạo hoàng như thế, thật sự là làm cho tiểu nữ xấu hổ a. Vốn nghĩ rằng trước mặt của Hạo hoàng, tiểu nữ chỉ là hạt cát, không đáng giá nhắc tới. Không ngờ, Hạo hoàng lại dây dưa không rõ. Như vậy là sao chứ?” Vân Y nói xong, nhẹ nhàng nhíu mày, mang vẻ sầu lo.

Vân Y như vậy, trong mắt Hạo Minh nàng lại có ma lực kinh người. Nhận thấy tâm tư của mình, hắn vội bình tĩnh lại. Chỉ là, ánh mắt của Vân Y mang theo ý tứ không rõ.

“Ngươi thả ta, ta coi như không xảy ra chuyện gì.” Hạo Minh cũng không có vì nội lực bị trói buộc mà yếu thế, hắn vẫn cuồng ngạo âm trầm nhìn Vân Y, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh.

Nghe vậy, trong mắt Vân Y dâng lên một tia khinh miệt. “Hạo Minh, ngươi nghĩ ngươi vẫn là Hạo hoàng hô mưa gọi gió sao? Ngươi phải biết rằng, ngươi đang ở trong tay ta. Ta dùng một ngón tay cũng có thể cho ngươi chết. Ngươi phải nhận rõ sự thật, ngươi bây giờ không phải là Đế vương.” Vân Y lời nói lạnh băng mà sắc bén, từng câu rõ ràng.

Ngược lại, Hạo Minh nghe xong, ánh mắt càng âm trầm. “Phải không? Nếu hôm nay ngươi làm ta bị thương, như vậy ngày mai Bắc quốc sẽ gặp họa diệt quốc. Vân Mộng Vũ, ngươi không quan tâm sao?”

Hạo Minh nói xong, lập tức cảm giác một cỗ sắc bén sát khí đập vào mặt. Giương mắt, nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Vân Y đang cầm cổ mình.

Đột nhiên biến hóa này làm cho Hạo Minh thay đổi sắc mặt, không dám chắc. Hắn chưa từng nghĩ tới Vân Mộng Vũ có khí thế cùng quyết đoán như vậy, thật là làm cho hắn kinh hãi.

“Phải không? Nếu là như thế, ta giết ngươi trước rồi nói. Đến lúc đó, có ngươi chôn cùng, nhân dân của Bắc quốc chết cũng không oan uổng. Hạo hoàng nghĩ như thế nào?” Vân Y thanh âm lạnh lẽo, làm hắn lạnh đến đáy lòng.

Hạo Minh nhắm mắt, hắn chịu thua.

Trước mặt Vân Y, Hạo Minh không thể tiếp tục cường thế. Nếu không Vân Y thật sự bóp chết hắn, như vậy cái gì cũng uổng công.

Vân Y một tay bóp cổ Hạo Minh, một tay lấy ra một viên thuốc. Nhìn viên thuốc trong tay Vân Y, trong mắt Hạo Minh hiện lên một tia kiêng kị. Nhưng hắn căn bản không được lựa chọn đường sống.

Trong nháy mắt, viên thuốc kia đã rơi vào miệng của hắn. Hạo Minh cho dù không cam lòng, bây giờ cũng có chút hối hận hôm nay lỗ mãng. Chỉ là thời gian không thể quay lại, bây giờ lại đi đến bước này.

Vân Y đột nhiên buông tay, Hạo Minh suýt nữa đứng không vững.

“Ngươi đã trúng tịnh đế liên độc, tịnh đế liên, nghĩa như tên, ngươi hẳn là biết nó. Nếu ta có tổn thương, ngươi cũng sẽ tổn thương. Nhưng nếu ngươi có việc, vậy không ảnh hưởng tới ta. Tốt rồi, ngươi đi đi.”

Hạo Minh liếc mắt nhìn Vân Y, sau đó bước ra khỏi phòng.

Lúc Hạo Minh rời đi, Vân Y làm một thủ thế. Trong không khí lập tức vang lên tiếng xé gió, tiếp đó hắn như vào nơi không người, một đường rời đi. Nhìn Hạo Minh rời đi, Vân Y trên người cũng xuất hiện mồ hôi. Vì thế, Vân Y chuẩn bị nước ấm, tắm rửa xong lại ngủ một giấc.

Dù sao ngày mai lại phải tỷ thí, lần tỷ thí này rất quan trọng.

Khi Vân Y xoay người, ngoài cửa sổ lộ ra một bóng dáng. Ngân mặt hắc y, một thân khí thế, đẹp đẽ quý giá vô song. Tư Cảnh Hiên thật sâu nhìn Vân Y, cảm xúc trong mắt chậm rãi lưu động, nói không nên lời.

Nhẹ nhàng giấu đi thần sắc, Tư Cảnh Hiên rời khỏi nơi này. Sau khi rời đi, Tư Cảnh Hiên thi triển khinh công, đến một nơi. Chỉ chốc lát sau, Tư Cảnh Hiên thấy được một bóng người ở phía trước.

Lúc thấy người kia, Tư Cảnh Hiên nheo mắt, tay phải nâng lên, vung lên. Nhất thời, Hạo Minh ở trước lập tức bị đánh cho hộc máu ngã xuống đất. Hạo Minh té trên mặt đất, một tay chống lại, miễn cưỡng ổn định thân mình. Hạo Minh bực mình, đây là có chuyện gì a?

Khi bị hộc máu, Hạo Minh lập tức quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tư Cảnh Hiên một thân hắc y đứng ở không trung.

Nhìn Tư Cảnh Hiên, Hạo Minh cảm thấy hôm nay có phải ra cửa không xem lịch hay không a. Hạo Minh nóng nảy, khẩu khí không vui: “Tư trang chủ, ngươi cho ta một lý do. Nếu không, chuyện này Bổn hoàng sẽ không bỏ qua.” Nói xong, ánh mắt hắn không hề chớp nhìn Tư Cảnh Hiên, muốn tìm manh mối. Nhưng Tư Cảnh Hiên trên mặt đeo mặt nạ, Hạo Minh không thấy gì.

Mà Tư Cảnh Hiên sau khi nghe hắn nói, trong mắt hiện lên tia trào phúng, khóe miệng khẽ cong, lời nói đạm mạc vang lên. “Bích Thủy sơn trang ta không vừa mắt với ngươi, cho nên muốn gây tổn thất cho Hạo quốc.”

Tư Cảnh Hiên nói xong, không nhìn, xoay người mà đi. Tư Cảnh Hiên đi rồi, Hạo Minh lại đang rôi vào trong đống hỗn độn. Hạo Minh đứng trong gió lạnh, thân thể lung lay sắp đổ, miệng lại phun ra một búng máu, ánh mắt đỏ lên, lòng khẽ run.

Hôm sau, thời tiết sáng sủa, dưới chân Thương Sơn tụ tập nhiều người. Các con đường đến Thương Sơn đều có trọng binh canh gác, chỉ có các đại biểu quốc gia và người giữ lệnh bài mới được vào.

Hôm nay, ngày đầu tiên tỷ thí, văn hóa.

Vân Y mang theo một đám quan văn ở Bắc quốc, chậm rãi đến thương sơn. Nàng nhìn bộ dáng của mọi người, khóe miệng nhịn không được lộ ra độ cong.

Nơi này, là một bước ngoặt.

Lần này lên núi, nhất định hung hiểm dị thường. Nhưng nàng không hối hận.

Thương Sơn là nơi cử hành thi đấu. Dưới chân núi có bảy con đường, vừa vặn cho bảy nước đi.

Vân Y khóe miệng run rẩy tìm cửa hẻo lánh mà vào. Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng Vân Y vẫn mang bộ dáng phong đạm vân thanh, cất bước lên núi.

Vừa đi, vừa thưởng thức cảnh vật, Vân Y không khỏi âm thầm cảm thán Thương sơn này thật đúng là khí thế phi phàm a. Nàng nhìn quan văn đi theo sau, nghĩ đã để họ chịu thiệt. Mình cũng nên đền bù cho họ. Nếu thua, vậy Vân Y phải đi tìm khối đậu hủ đập đầu chết.

Lúc lên núi, lục quốc đã đến đủ.

Lúc Vân Y đến, mọi người lập tức lặng im.

Bắc quốc chỉ là một tiểu quốc, dám kiêu ngạo như vậy?

Lục quốc đã đến, Bắc quốc lại đến trễ nhất. Đây là ý gì?

Tiểu quốc nên có bộ dáng của tiểu quốc, nên giống đêm qua, đến sớm nhất đi vào góc im lặng ngồi mới đúng a.

Nhưng hôm nay là có chuyện gì a?

Chẳng lẽ vì hôm qua Quân Lạc làm khó dễ, cho nên hôm nay phản kháng?

Vân Y mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, vẫn mang mọi người ngồi vào bàn. Tuy rằng vẫn là vị trí cuối cùng, nhưng hôm nay vị trí này lại trở thành tiêu điểm.

Vân Y cũng không nghĩ như vậy, nàng chỉ ngủ quên......

Đêm qua quá mệt, hôm nay bất đắc dĩ ngủ quên.

Nếu đã trễ, kia Vân Y đành làm như vậy. Dù sao, cho dù nàng đến sớm, cũng sẽ có người tìm lý do làm khó dễ nàng. Không bằng hưởng thụ một chút phúc lợi, bị người khác chỉ trích.

Hành động này của Vân Y, mọi người vốn nghĩ sẽ bị lục quốc trách cứ. Nhưng sau khi Vân Y an tọa, lễ quan tuyên bố bắt đầu, không ai trách cứ một câu. Có chút không rõ nguyên nhân, thật sự là cảm thấy việc hôm nay rất quỷ dị, không khỏi nhìn Vân Y liếc mắt một cái. Mọi người nghĩ, thừa tướng này ở Bắc quốc chẳng lẽ có chỗ hơn người.

Quân Lạc muốn lớn tiếng trách cứ một phen, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Quân Lãnh Mạc. Quân Lạc lập tức giống con mèo, không dám động đậy.

Tây Lâm Hạo đối với việc Vân Y làm, căn bản không có ý kiến.

Nam Thiếu Dục lại cười tủm tỉm, hứng thú nhìn Vân Y. Nhận được ánh mắt của hắn, khóe miệng Vân Y cong lên chế giễu, ánh mắt quét về vị trí bên cạnh hắn. Ngồi cạnh hắn là vương phi. Vừa thấy, Nam Thiếu Dục đành nhịn cười, làm ra bộ dáng nghiêm túc. Ánh mắt nhìn đi chỗ khác, hoàn toàn xem Vân Y không tồn tại.

Đông quốc thừa tướng giật giật mí mắt, lại tiếp tục nhìn hắn không chớp mắt.

Hạo Minh thì từ đầu tới đuôi đều không nhìn Vân Y, phỏng chừng là cảm thấy không có thể diện nhìn nàng. Dù sao hắn trúng độc này, Vân Y có cảm giác mình như là chủ nợ.

Đến lúc đó, tâm tình không tốt là có thể ra tay.

Vân Y đột nhiên nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái.

Tư Cảnh Hiên vẫn như tối qua, chỉ một mình ngồi đó uống rượu.

Bên người Tư Cảnh Hiên là Quân Ánh Nguyệt mở to đôi mắt xinh đẹp Vân Y. Trong ánh mắt ẩn chứa ý cười. Nhìn qua rất vô hại, nhưng Vân Y biết đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, trong lòng toàn rắn rết.

Không chỉ vì chuyện đêm qua, Vân Y có trực giác.

Quân Ánh Nguyệt nhìn Vân Y ánh mắt hiền lành, độ cong ở khóe miệng mang ý vị sâu xa.

Tỷ thí bắt đầu, tâm tư của mọi người đều khác nhau.

Đầu tiên các quốc gia đưa ra quốc gia của mình sự tượng trưng cho văn hóa.

Bắc quốc chỉ là quốc gia mới thành lập, lại là nơi hoang dã, làm sao có vật tượng trưng được? Bắc quốc có thể có phương diện quân sự.

Dưới tình huống này, trình tự đều sắp xếp theo thứ tự.

Thứ nhất là Quân quốc, Quân quốc đưa ra một bản mẫu Hoàng cung thu nhỏ.

Lúc nhìn thấy vật này, ánh mắt Vân Y sáng ngời, không khỏi cảm thán văn hóa của Quân quốc.

Quân quốc hoàng cung, quả là có vô số trí tuệ. Tuy rằng Vân Y chỉ vào hoàng cung Quân quốc một lần, nhưng đã cảm thụ vào lòng. Quân quốc kiến quốc ngàn năm, lịch sử dài lâu nhất thất quốc, vị trí chắc chắn sẽ cao hơn.

Niên đại lâu như vậy, Hoàng cung Quân quốc chính là tượng trưng tốt nhất, bên trong ẩn chứa nhiều lịch sử văn hóa. Bích họa trên tường, miêu tả tiến trình lịch sử. Toàn bộ bản mẫu này được điêu khắc từ gỗ, chẳng những trông rất sống động, hơn nữa lại đem nhiều nguyên tố của Quân quốc đưa vào trong đó. Hơn nữa, dùng gỗ mà làm thành, quả là kinh diễm thiên hạ.

Quân quốc vừa đưa ra, các quốc gia ồ lên, ai cũng muốn chiêm ngưỡng.

Quân quốc, tựa hồ như muốn đoạt thứ nhất?