Thiên Tài Ở Rể

Chương 7: 7: Tốt Lên Từng Ngày





Hai viên cảnh sát đã đi nhưng đám người Chu Mẫn vẫn còn ở lại.
“Tổng giám đốc Trương, hôm nay chúng tôi tới đây ngoài việc báo cảnh sát ra thì còn hai chuyện nữa.

Thứ nhất, tôi và Thiên Long đã nhận giấy chứng nhận kết hôn ở nước Mĩ, hiện tại tôi là vợ hợp pháp của anh ấy, trong lúc Thiên Long không có ở công ty, tôi có quyền quản lý công ty thay anh ấy.

Thứ hai, Vân Yên, em gái của Thiên Long, vừa tốt nghiệp đại học, con bé muốn vào phòng tài vụ của công ty, trước đó chuyện này đã được sự chấp thuận của Thiên Long, anh làm thủ tục cho con bé nhậm chức đi”.
Advertisement
Cách nói năng của Chu Mẫn cực kỳ ngạo mạn, cứ như cấp trên nói với cấp dưới vậy.
Trương Phong làm ăn buôn bán đã lâu, sao có thể không nhận ra những người này tới là để đòi quyền tiếp quản công ty, 80 đến 90% là Từ Thiên Long đã bị hại rồi.

Là bạn thân và cũng là cấp dưới của Từ Thiên Long, sao anh ấy có thể chắp tay nhường công ty cho người khác một cách dễ dàng, huống gì bản thân còn là cổ đông của công ty nữa.
“Cô Chu, chắc cô nhầm lẫn gì đó rồi.


Trước hết, Thiên Long chỉ là mất liên lạc, chuyện này rất hay xảy ra.

Cô là vợ cậu ấy nhưng không có quyền can thiệp vào công việc của công ty đâu, kể cả bản thân Thiên Long cũng rất ít khi can dự vào việc quản lý công ty, ngoài những khách hàng nước ngoài lâu năm do cậu ấy phụ trách kết nối ra thì những việc khác hoàn toàn không can thiệp.

Về việc cô Vân Yên vào phòng tài vụ, Thiên Long chưa nói với tôi bao giờ, nếu như cô ấy muốn vào công ty thì cũng được thôi, nhưng phải theo sự bố trí của phòng nhân sự dựa trên sơ yếu lý lịch của cô ấy theo quy trình thông thường, bắt đầu từ nhân viên thực tập.

Một sinh viên kinh nghiệm bằng con số không thì không thể xếp vào vị trí quá quan trọng được, cô cũng là doanh nhân, chắc cũng hiểu điều đó chứ”.
Chưa đợi Trương Phong nói hết câu thì Chu Phượng Anh đã vỗ ghế sô pha cái bốp: “Cậu có ý gì? Sao công ty của con tôi mà vợ và em nó không được vào làm? Cậu muốn bị sa thải đúng không?”
“Thưa bà, tôi có muốn bị sa thải hay không không phải do bà quyết định, chỉ có hội đồng quản trị mới có quyền quyết định tôi đi hay ở, huống gì tôi còn là một trong các cổ đông của công ty.

Ngoài ra, tôi cho mấy người hay, Thiên Long đã chia phần lớn vốn chủ sở hữu cho nhân viên trong công ty rồi, vốn chủ sở hữu của bản thân cậu ấy còn chưa đến 10%”.
“Không thể nào, anh nói dối!”
Chu Mẫn bỗng đứng bật dậy, nét mặt bàng hoàng thấy rõ.
“Nếu cô không tin có thể tự tới bộ Công thương tra cứu, đây không phải bí mật, tôi đâu cần nói dối làm gì”.
“Sao có thể như vậy, không thể nào!”
Chu Mẫn thẫn thờ, ngã khuỵu xuống ghế sô pha.
Những người còn lại cũng hoảng hốt, mọi chuyện vượt quá dự tính của bọn họ.
“Cô Chu, nếu như cô và em gái Vân Yên đều muốn vào công ty làm việc thì chờ Thiên Long về rồi hẵng nói, còn về việc tại sao lại chia vốn chủ sở hữu cho nhân viên thì cậu ấy sẽ tự mình giải thích với cô.

Thiên Long chỉ là tạm thời mất liên lạc, có lẽ không lâu nữa sẽ liên lạc với tôi và cô thôi.


Hôm nay tôi bận lắm, không giữ mọi người nữa”.
Nói xong Trương Phong đứng dậy đi ngay, ra hiệu thư ký tiễn khách.
Ngô Hạo làm việc ở quán cơm nhà họ Tô rất suôn sẻ, vô cùng lanh lợi, không bao giờ ăn trộm hay giở trò gian trá gì.

Nhờ thói quen ăn đủ một ngày ba bữa kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, thân thể hắn ngày một khỏe mạnh, ban đầu 45 cân, sau một tháng nặng đến 50 cân.

Mặc dù vẫn còn rất gầy nhưng mặt mũi đã hồng hào hơn trước.
Trong một tháng qua, Ngô Hạo cũng từ từ làm rõ gia cảnh nhà Tô Chính Khôn.
Tô Chính Khôn năm nay năm mươi mốt tuổi, vốn là huấn luyện viên của tiểu đoàn đặc công Hổ Sa Hải quân, sau này vợ trước qua đời vì bệnh ung thư não, để lại cô con gái bị câm bốn tuổi Tô Cẩm Nguyệt không ai chăm sóc, đành phải rời khỏi quân đội, chọn nghề cho mình và sử dụng tiền trợ cấp chuyển ngành để tự mở quán cơm nhỏ Hải Hồn này, sau đó kết hôn với người vợ hiện tại là Lý Mai tạo nên một mái ấm gia đình.

Lý Mai có một đứa con trai tên Hồ Á Kiệt, lớn hơn Tô Cẩm Nguyệt ba tuổi.

Sau khi kết hôn, hai người sinh thêm con gái út Tô Cẩn Nghiên.
Hồ Á Kiệt đã kết hôn và tách ra ở riêng, mới sinh một bé trai, Lý Mai bèn sang chăm nom cho con dâu đang ở cữ nên trong quán cơm chỉ có một mình Tô Cẩn Nghiên vừa bưng bê vừa thu tiền.

Đúng lúc có Ngô Hạo thay Lý Mai đỡ một phần vất cả cho cô.

Tô Cẩm Nguyệt năm nay hai mươi lăm tuổi, có thân hình đầy đặn, xinh đẹp, điềm đạm, làn da trắng sứ, ngũ quan ngọt ngào, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn và tròn đầy, mái tóc dài đen tuyền và mềm mượt xõa trên vai.

Cô là một cô gái xinh xắn, thuộc kiểu con gái rượu của một ông lớn, chỉ tiếc không nói được, nếu không thì chắc có lẽ đã được người người theo đuổi rồi.
Mặc dù Tô Cẩm Nguyệt không nói được nhưng cô đã học xong cấp ba, thành tích cũng khá tốt, có điều không được học đại học vì bị khuyết tật, do đó sổ sách thu tiền của quán cơm đều do cô trông coi.
“Ông Tô, cậu nhóc này là ăn mày ông thu nhận sao? Sao mà gầy thế này, nhìn cứ như cây đay vậy, có làm việc nặng được không đấy?”
Hôm nay là ngày vợ chồng Hồ Á Kiệt mang con về ăn lễ đầy tháng, quán cơm đặc biệt nghỉ làm một hôm, đương nhiên Lý Mai cũng về.

Bà ta vừa vào nhà đã kéo Tô Chính Khôn qua hỏi, không hề quan tâm tới cảm nhận của Ngô Hạo.
Tô Chính Khôn vội vàng kéo Lý Mai ra sau bếp: “Bà Lý, nhỏ giọng chút, thằng nhỏ Hạo này siêng năng lắm, hiểu chuyện nữa, đừng nói ăn mày ngay trước mặt cậu ta.

Cậu ta không ngốc đâu, nói vậy tự ái lắm”.