Thiên Tài Tam Bảo

Chương 416






“Tiểu Tứ Bảo..” Phong Thiên Tuyết duỗi tay ra.

Tiểu Tứ Bảo đậu trên mu bàn tay cô, dùng chiếc đầu nhỏ xù lông cọ vào má CÔ.

Phong Thiên Tuyết vuốt ve đôi cánh nó, đột nhiên phát hiện nó đang đeo một chiếc nhẫn vàng đen ở chân, bên trên có khắc ký hiệu chữ S màu vàng, là ký hiệu của Dạ Chẩn Đình…
Phong Thiên Tuyết giật mình, cả người trở nên căng thẳng.


Cô vội vàng nhìn quanh, cuối cùng phát hiện xe của nhà họ Dạ vẫn đang đỗ bên lề đường tầng dưới.

Họ dùng cách này để nhắc nhở cô, cô là người của Dạ Chấn Đình!
“Đây là Tiểu Tứ Bảo sao? Rất đáng yêu”
Sở Tử Mặc đưa tay muốn vuốt cánh Tiểu Tứ Bảo.

Tiểu Tứ Bảo đột nhiên mổ anh ta, còn dang rộng đôi cánh trừng mắt nhìn anh ta một cách hung dữ.

Sở Tử Mặc kêu lên một tiếng, vô thức rụt tay lại.

“Tiểu Tứ Bảo, hư” Phong Thiên Tuyết nghiêm khắc trách mắng.


Tiểu Tứ Bảo tủi thân giấu đầu vào trong cánh, không nói gì.

“Tiểu Tứ Bảo về rồi ạ? Tiểu Tứ Bảo..”
Giọng nói non nớt, đáng yêu của Nguyệt Nguyệt vọng ra từ trong phòng.

“Tam Bảo, Tam Bảo!” Tiểu Tứ Bảo lập tức bay đi tìm cô bé.

“Tay anh bị thương rồi à?” Phong Thiên Tuyết kiểm tra tay cho Sở Tử Mặc rồi áy náy nói: “Xin lỗi Tử Mặc, Tiểu Tứ Bảo nhà em hư quá, sau này em sẽ dạy bảo nó”.

“Không sao, thú cưng mà, con nào cũng làm vậy với người lạ thôi” Sở Tử Mặc không để tâm: “Thiên Tuyết, sau này em có dự định gì? Anh nghe thím Chu nói căn nhà em thuế trước đây đã bị chủ nhà lấy lại, bọn trẻ sống ở đâu? Đã tìm được nhà chưa?”
“Đã thu xếp xong hết rồi anh” Phong Thiên Tuyết nhìn ra ngoài.


Sở Tử Mặc nhìn theo ánh mắt cô, thấy xe của nhà họ Dạ thì không khỏi chau mày: “Được rồi, nếu không tiện thì anh đi trước đây.”
Anh ta đặt ly cà phê xuống, đứng dậy nói nhỏ: “Thím Chu biết số của anh, em ghi lại nhé, nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh”
“Anh tự chăm sóc bản thân đi, đừng lo cho em” Phong Thiên Tuyết rất hổ then.

“Em sớm lấy lại thứ ba em để lại cho em nhé” Sở Tử Mặc lại nói.

Phong Thiên Tuyết giật mình, kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh, sao anh biết?”
“Trước khi xảy ra chuyện, ông ấy đã viết cho anh một bức thư…”
Sở Tư Mặc thở dài áy náy: “Anh mới thấy thời gian trước, chính vì bức thư đó nên anh mới quay lịa tìm em!”.