Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 62: Chủ nhiệm đệ tử Ma Tang?





Mộ Dung Nhiễm đứng nơi đó, có chút hối hận muốn cắn đầu lưỡi, hành động của nàng chẳng thể rút lại giờ đâm lao đành theo lao, Vân Thăng gian lận rõ ràng liên quan đến Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung gia tộc, muốn chứng cớ quá đơn giản, ma pháp thạch cấp 1 chính là chứng cớ!

Chỉ cần nói ra chứng cớ sẽ tra ra kẻ động tay vào viên đá, tiếp tục tra sẽ ra Mộ Dung gia, dám động tay đến cuộc thi của trường Ma Tang, Mộ Dung gia sẽ gặp rất nhiều rắc rối, mà bây giờ, Mộ Dung Nhiễm chỉ có thể cắn chặt răng, cúi đầu nói với nam nhân trước mặt, “Ta, ta không có chứng cớ……”

Vân Thăng đứng nơi đó, nhìn ánh mắt không cam lòng của Mộ Dung Nhiễm cũng hiểu, ma pháp thạch cấp 1 của mình đã bị kẻ nào đó động tay động chân, chẳng trách mình không nâng được, hóa ra tất cả đều do Mộ Dung gia giở trò quỷ.

Bây giờ tất nhiên có thể nói ma pháp thạch của mình có vấn đề, nhưng sẽ lộ thực lực của Vân Phong, Vân Thăng nghĩ nghĩ, coi như tất cả tự nhiên phát sinh đi.

Nam nhân tóc bạc có chút đăm chiêu nhìn Mộ Dung Nhiễm, “Mộ Dung Nhiễm, ma pháp sư tam cấp, quả thật không tệ.”

Mộ Dung Nhiễm không còn đắc ý nữa, Mộ Dung gia, ngoài ca ca Mộ Dung Vân Thiên không ai sánh bằng, nàng có thể coi như đứng thứ ba.

“Năng lực không tệ, nói xấu người khác gian lận cũng chẳng có phẩm hạnh gì tốt.”

Nam nhân khiến Mộ Dung Nhiễm thay đổi sắc mặt, muốn giải thích lại không thể mở miệng, khóe mắt mang dư quang nhìn ma pháp thạch chỗ Vân Thăng, Mộ Dung Nhiễm giận dữ.

Cuối cùng là ai đã giúp Vân Gia!

Nam nhân cũng không nói thêm nữa, từ từ đi tới nơi khác, ý bảo các thí sinh tiếp tục cố gắng, người quan sát bên ngoài ồ lên, hiển nhiên khinh thường trước Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Nhiễm năng lực không tệ, nhưng cũng không đáng nói xấu người ta gian lận chứ!

Đám người Mộ Dung gia cũng xấu hổ, không rõ đại tiểu thư nhà mình làm sao, Mộ Dung Nhiễm hứng lấy đủ loại ánh mắt không hiểu, hai má đỏ ửng, nàng lại bị xấu mặt ở nơi như thế này.

Vân Thăng, tất cả đều tại ngươi! Nếu không phải có người giúp Vân Gia, Vân Thăng đã sớm bị loại rồi, mình cũng chẳng nói một câu như thế, lại càng không mất mặt trước bọn người này!

Mộ Dung Nhiễm đúng là da mặt dày, rõ ràng là Mộ Dung gia ra tay trước trước, muốn hại người khác, bây giờ ngược lại là Vân Gia sai.

Mộ Dung Nhiễm phẫn hận vô cùng trừng mắt nhìn Vân Thăng, không sao cả, cho dù hắn có qua được thì thế nào, vào Trường học ma pháp Ma Tang nàng không có cơ hội dạy dỗ hắn chắc, cho dù giờ Vân Gia được giúp, đến trường học thì ai giúp! Giúp một lần chứ chẳng giúp được một đời, nghĩ đến đây, tâm tình Mộ Dung Nhiễm dần tốt lên, trong đầu bắt đầu nghĩ về sau sẽ làm gì, gây rắc rối cho Vân Thăng thế nào.

Nam nhân đầu bạc nhìn thời gian, “Được rồi, thời gian đã hết, nếu không đạt quy định cũng đừng nản lòng, sang năm Ma Tang tiếp tục hoan nghênh các ngươi gia nhập!”

Nam nhân hô lớn, các thí sinh đều dừng tay, đại bộ phận hiển nhiên đã thông qua tiêu chuẩn, nhưng vẫn có mấy người ủ rũ đứng kia, hiển nhiên là không thông qua.

Ba vị ma pháp sư tiến lên nhất nhất nhớ kỹ cấp bậc của các thí sinh, cũng xếp luôn thứ tự, “Ngày mai sẽ công bố thành tích của tất cả thí sinh, cuộc thi chấm dứt!”


Người xem nhiệt liệt vỗ tay, rồi dần tán đi, Vân Thăng chỉ cảm thấy trên trán đổ mồ hôi, Mộ Dung gia lần này ra tay, nếu như không phải Phong Nhi, chỉ sợ lần này cũng hết cách.

Nhìn Vân Phong mỉm cười ngọt ngào bên ngoài, Vân Thăng cũng cười thật lớn rồi định đi ra ngoài.

“Vân Thăng, chờ đã!” Một tiếng nói gọi Vân Thăng lại, Vân Thăng quay đầu, liền nhìn thấy nam nhân đầu bạc vừa răn dạy Mộ Dung Nhiễm đi đến chỗ mình.

Vân Thăng rất lễ phép khom người, “Chào lão sư.”

Nam nhân gật đầu đánh giá Vân Thăng, dáng vẻ rất vừa lòng, điều này khiến Vân Thăng có chút bồn chồn, “Biểu hiện của ngươi hôm nay không tệ.”

Vân Thăng cười cười, không lên tiếng, đi theo vị lão sư từ từ ra ngoài, nam nhân hỏi một câu, Vân Thăng đều cung kính nhất nhất đáp lại, hai người cùng nhau đi khiến ba lão sư ma pháp rất khó tin.

“Các ngươi thấy không, chủ nhiệm của chúng ta lại đi cùng một tiểu tử còn chưa nhập học?!”

“Trời ơi…… hắn từng cười thế bao giờ chưa……”

“Chúng ta chắc nhìn nhầm rồi, nhầm rồi……”

Ba vị lão sư hai mặt nhìn nhau, Vân Thăng cũng ngờ vực liên tục, hắn thấy nam nhân bên cạnh thực lực sâu không lường được, vừa rồi răn dạy Mộ Dung Nhiễm cũng với khí thế sắc bén, một lão sư như vậy vì sao lại thân cận mình như thế, đây là vì sao……

Khi Vân Thăng đi đến bên cạnh Vân Phong, hắn lập tức liền hiểu ra nguyên nhân.

“Tiểu nha đầu là muội muội của ngươi sao?” Nam nhân nhìn Vân Phong, ánh mắt cháy bỏng, đồng thời đánh giá Vân Phong, nam nhân từ từ xuất tinh thần lực muốn dò xét Vân Phong, kết quả khiến hắn đột nhiên run lên, cảm giác lúc giao thủ vừa rồi đúng như thế, tiểu nha đầu này thực lực quả nhiên trên mình!

Vân Phong cũng hào phóng mặc hắn thử, nam nhân này vừa rồi cũng coi như giúp đại ca một phen, chỉ là ánh mắt có chút khiến Vân Phong không chịu nổi, khẽ trốn sau Vân Thăng.

“Ha ha, tiểu nha đầu, năm nay mấy tuổi?” Nam nhân cười tủm tỉm nhìn Vân Phong, dáng vẻ thật lương thiện, Vân Phong thản nhiên nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

“Phong Nhi năm nay chín tuổi, không thích tiếp xúc với người ngoài, mong rằng lão sư đừng để ý.” Vân Thăng nhẹ giọng nói, bàn tay to giữ tay Vân Phong, thấy muội muội có hơi lạ.

Chín tuổi?! Nam nhân sửng sốt, mắt lửa nóng lại tăng lên một cấp bậc, chín tuổi đã là lục cấp hậu kỳ, hơn nữa còn là ma pháp sư! Tuyệt, tuyệt!


Nam nhân chà tay, khẽ cong môi, mắt nhìn chằm chằm Vân Phong, tựa như nhìn chằm chằm một khối thịt tươi mỡ màng, “Tiểu nha đầu, ta là chủ nhiệm Trường học ma pháp Ma Tang, con có thể gọi ta là Thái Đức.”

Vân Thăng vừa nghe, có chút choáng váng, chủ nhiệm Trường học ma pháp Ma Tang? Đường đường chủ nhiệm lại để muội muội gọi thẳng tên ư? Nhưng ngẫm lại Thực lực của Vân Phong, Vân Thăng cũng hiểu.

“Thái Đức lão sư.” Vân Phong gọi một tiếng, không thể biểu hiện ra thái độ gì, đại ca muốn đến trường học, nếu có chủ nhiệm giúp, Mộ Dung Nhiễm cũng sẽ chẳng làm gì được.

Nghe được Vân Phong gọi mình là Thái Đức lão sư, Thái Đức vui vẻ ra mặt, lần này đến Bách thành đúng là sáng suốt, quả nhiên giúp ông tìm được một yêu nghiệt kinh thế, nha đầu kia tư chất cho dù hiệu trưởng đại nhân cũng…… Chậc chậc, đúng là bảo bối!

“Tốt tốt, tiểu nha đầu nếu đã gọi ta một tiếng lão sư, nhất định phải tham gia cuộc thi chiêu sinh của Ma Tang đấy.” Thái Đức cười tủm tỉm nói, Vân Phong và Vân Thăng đều cũng có chút bất đắc dĩ, gọi ông một tiếng lão sư nhất định phải vào trường học của ông, quá bá đạo rồi, nhưng cũng may Vân Phong cũng muốn đến, cũng chẳng sao cả.

Vân Phong gật đầu, Thái Đức lại mừng vui gấp bội, bảo bối này ông nên giữ cẩn thận, nếu có khả năng thì bây giờ để Vân Phong trực tiếp nhập học, nhưng Vân Phong quá ít tuổi, tuy có thể ngoại lệ, nhưng Thái Đức vẫn muốn xem trong ba năm, Vân Phong sẽ yêu nghiệt tới trình độ nào, như vậy sẽ càng có mong đợi.

“Tiểu nha đầu, cuộc thi lần này ta tự nhiên biết đại ca ngươi bị hại, dám gian lận ở Trường học Ma Tang, chúng nhất định bị trừng phạt.”

Vân Phong cười cười, nàng sớm muộn gì cũng giáo huấn Mộ Dung gia một phen, nếu Thái Đức chủ nhiệm giúp đỡ, cớ sao mà không làm?

“Thái Đức lão sư, ngài cũng thấy đấy, Mộ Dung Nhiễm Mộ Dung gia xem đại ca con không vừa mắt, tuy không biết vì sao nàng nói thế, nhưng cũng nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhập học rồi sẽ gây khó dễ cho đại ca con.”

Thái Đức cười ha ha, “Tiểu nha đầu yên tâm, có ta đây nha đầu Mộ Dung gia muốn khi dễ đại ca ngươi, là chuyện không thể.”

Vân Phong mỉm cười, rất vừa lòng đáp án này, về phần gian lận hôm nay nàng cũng không hỏi nhiều, tin rằng Ma Tang sẽ xử lý, nàng không thể ở cùng đại ca ba năm nữa, có chủ nhiệm giúp đỡ, Mộ Dung Nhiễm chẳng làm ăn gì được, Vân Phong cũng có thể chân chính an tâm đi trên con đường tu luyện mới của mình.

“Làm phiền Thái Đức lão sư quan tâm.” Vân Phong lễ phép trả lời làm cho lòng Thái Đức tràn đầy vui mừng, có thể đưa yêu nghiệt Vân Phong thành đệ tử trường mình, Thái Đức tự nhận việc nhỏ ấy chẳng đáng gì.

“Tiểu nha đầu, ba năm sau ta chờ ngươi ở Bách thành, đừng khiến ta thất vọng.” Thái Đức cười tủm tỉm nhìn Vân Phong, Vân Phong hiểu rõ, Thái Đức cười hớ hớ xoay người rời đi, thu hoạch chuyến này đủ để hắn sung sướng đến vài năm.

“Phong Nhi, Thái Đức chủ nhiệm phát hiện thực lực của muội à?” Vân Thăng nhìn Thái Đức đi rồi thấp giọng hỏi, Vân Phong gật đầu, lục cấp trung kỳ, xác suất nàng không bị phát hiện rất thấp, nhưng vẫn giấu được thân phận Triệu hồi sư, có lẽ ma pháp của nàng cần phải tăng một bậc nữa.

“Đại ca đừng lo, Thái Đức chủ nhiệm hẳn sẽ không nói ra, nhìn qua cũng có chút chính trực.”


Vân Thăng gật đầu, cuộc thi cũng coi như thuận lợi, nhưng Mộ Dung gia ra tay âm ngoan như vậy coi như lá gan rất lớn, Mộ Dung gia đã có người đi xử lý, hai huynh muội xem như hoàn thành công chuyện, hôm đó lại ngây người một ngày ở Bách thành, tâm tình tốt lại đi dạo.

Mà Mộ Dung Nhiễm cũng liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, tuy hái được vòng nguyệt quế, nhưng nàng chẳng hưởng thụ được đặc quyền đứng đầu, sau chuyện này nàng lập tức đi tìm gia gia mình khóc lóc, cuối cùng lại bị mắng cho một trận té tát.

Mộ Dung Sơ Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng càng giận cháu gái quá kiêu căng này, vì yêu cầu của nàng mà nhúng tay vào cuộc thi, nếu bị người ta tra ra thì thôi, đây lại do miệng của Mộ Dung Nhiễm! Điều này khiến Mộ Dung Sơ Ly càng căm tức, Ma Tang tuy không nói thẳng là Mộ Dung gia nhúng tay, nhưng cũng ngầm cảnh cáo, nếu lại có lần thứ hai, Ma Tang sẽ khiến Mộ Dung gia không đứng dậy nổi.

Mộ Dung gia mặc dù một tay che trời ở Bách thành, nhưng chẳng là cái khỉ gì ở Tạp Lan Đế Quốc, mà địa vị của Trường học ma pháp Ma Tang ngay cả Hoàng thất Tạp Lan Đế Quốc cũng phải nhường ba phần, dám gian lận ở cuộc thi Ma Tang, không phế bỏ Mộ Dung gia coi như nể mặt rồi.

Mộ Dung Nhiễm vốn tưởng mình khóc kể, gia gia sẽ lại xả giận cho mình, nào ngờ còn bị ăn mắng, hơn nữa còn bị cấm cung cho đến khi nhập học.

Mộ Dung Nhiễm bỗng bị mắng, tự nhiên không biết do một câu của nàng khiến Mộ Dung gia suýt nữa phiền toái to, cho dù Mộ Dung gia có Mộ Dung Vân Thiên, thiên tài vang danh của Tạp Lan Đế Quốc, nhưng Ma Tang nếu muốn ra tay, có mấy Mộ Dung Vân Thiên cũng thế.

Mộ Dung Nhiễm bị cấm chừng trong nhà, lửa giận không thể phát tiết, lại rơi hết lên đầu Vân Thăng cùng Vân Phong, nhiều ngày ở nhà nàng nghĩ mọi cách để đối phó Vân Thăng, coi như không rảnh rỗi.

Ngày hôm sau kết quả đã có, Mộ Dung Nhiễm đứng đầu, Vân Thăng cũng coi như có thành tích không tệ, đứng hàng tốp 10, hai huynh muội cũng thực vui vẻ, vứt bỏ chuyện Mộ Dung Nhiễm và Mộ Dung gia sang bên, vui vẻ chơi cả một ngày, Vân Thăng cũng đỡ buồn phiền, mong chờ cuộc sống học tập ở trường ma pháp.

Tin tức Vân Thăng thông qua cuộc thi tự nhiên cũng báo cho phụ thân Vân Cảnh bằng tốc độ nhanh nhất, Vân Cảnh cũng thực vui vẻ truyền tin lại, bảo Vân Thăng và Vân Phong có thể ở Bách thành chơi thêm vài ngày, chuyện trong nhà đều thuận lợi.

Ban đêm lặng yên buông xuống, Vân Phong từ biệt đại ca trở về phòng mình ở tầng 2, mấy ngày nay nàng chơi rất vui vẻ, giống như cho tới bây giờ chưa từng thoải mái như thế, nhưng rèn luyện cũng nên bắt đầu, con người không thể nhàn nhã quá lâu nếu không sẽ mất động lực, mấy ngày vui vẻ này coi như bồi dưỡng, dù sao ba năm tiếp, nàng sẽ phải sống trong rèn luyện tàn khốc, trưởng thành!

Nhục Cầu bị Vân Phong quăng vào vòng tay đã nhiều ngày, Bách thành này là thành thị không nhỏ, trên vai có ma thú sẽ rất nổi bật, cũng mang đến nhiều phiền toái, để vui vẻ mấy ngày cùng đại ca, Vân Phong kiên quyết bỏ Nhục Cầu vào, mỗi tối lại thả nó ra một lúc, Nhục Cầu mới đi ra từ vòng tay, liền nhìn Vân Phong đầy bất mãn, móng vuốt nhỏ vươn ra, cào loạn trong không trung, nhưng đôi mắt nhỏ cùng thân hình tròn tròn kia, đúng là chẳng có tý khí thế nào.

Vân Phong chọt đầu Nhục Cầu, tỏ vẻ nó kháng nghị không hiệu quả, “A, na na, na na!” Nhục Cầu quát to, Vân Phong cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, “Khi nào thì ngươi có thể nói chứ, ta kệ ngươi bất mãn.”

Kỳ thật Nhục Cầu cũng may mắn, dù sao nó còn có vài lần ra ngoài, so sánh với Tiểu Hỏa thì nó còn sướng chán, lần trước thật vất vả có thể đi ra, mới vài ngày lại bị Vân Phong dấu đi.

Vân Phong nhìn Nhục Cầu vẫn thực bất mãn, nở nụ cười, đặt nó lên trên vai, Nhục Cầu chọc mông vào hai má Vân Phong, dáng vẻ rất tức giận.

“Ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, ta cam đoan, ba năm tiếp theo sẽ không bỏ ngươi vào đó nữa.” Vân Phong khiến Nhục Cầu quay đầu lại, lại thấy ánh mắt Vân Phong, Nhục Cầu rất vừa lòng kêu vài tiếng, thân mình mềm mượt cọ lên mặt Vân Phong, tỏ vẻ đồng ý.

Ba năm tiếp theo Vân Phong đã tìm thấy một nơi rèn luyện thích hợp, Tiểu Hỏa và Nhục Cầu tự nhiên muốn đi theo bên cạnh, tâm niệm vừa động, ma hạch ngũ cấp xuất hiện trong tay Vân Phong, ma hạch màu xanh đang không ngừng xoay tròn.

Vân Phong xuất ra ma trượng cho Vân Thăng, ngày mai mình sẽ khởi hành, bây giờ cũng nên khảm ma trượng cho đại ca.

“Tiểu gia hỏa, phải quy phục nguyên tố lực của ma hạch trước.” Tổ tiên nói, Vân Phong gật đầu, tinh thần lực trào ra, Nhục Cầu trên vai Vân Phong nhảy tới trên tay Vân Phong, móng vuốt nhỏ nhẹ chạm vào ma hạch, chỉ thấy phong nguyên tố xoay tròn ở giữa ma hạch lắng lại trong khoảnh khắc, mặt ngoài tinh hạch tản ra ánh sáng nhu hòa.


“Na na, kia, na na!” Nhục Cầu ngẩng đầu nhìn Vân Phong, mắt to chớp chớp, Vân Phong ngạc nhiên, tinh thần lực nhanh chóng bao vây tinh hạch, kinh ngạc phát hiện, phong nguyên tố tinh hạch xoay tròn đã phục tùng!

Một tay lướt qua người Nhục Cầu, Vân Phong có chút hoài nghi phía dưới lớp lông này giấu thứ gì, ngón tay không khách khí sờ soạng thân mình Nhục Cầu, Nhục Cầu xoay xoay, vẫn không trốn khỏi ma chưởng Vân Phong.

Tìm nửa ngày, ngoài thịt dầy, phía dưới lông rậm chẳng có gì, Vân Phong cẩn thận nhìn Nhục Cầu, Nhục Cầu bị chọc giận, xoay mình, mông chỉa vào Vân Phong, không chịu quay lại.

Nhẹ nhàng chạm vào, có thể quy phục nguyên tố lực trong ma hạch ngũ cấp? Đây là năng lực gì?

“Tiểu gia hỏa, vật nhỏ này không đơn giản……” Tổ tiên Vân Phong vạn phần đồng ý, tuy chẳng thể là huyễn thú truyền thuyết, nhưng cũng là giống hiếm.

Ngón tay chọc vào người Nhục Cầu, Nhục Cầu rất tức giận xoay mông, không chịu quay lại, Vân Phong thấy Nhục Cầu như thế cảm thấy rất thú vị, xem ra, nàng đã nhặt được một bảo bối, cũng không biết tinh hạch ma thú cao tới đâu, Nhục Cầu có thể thoải mái thu phục như thế.

Nhục Cầu giúp cho Vân Phong đỡ một phần khí lực, phục tùng rồi thì dị thường đơn giản, bỏ ma thạch vào khổng, lại dùng tinh thần lực bao trùm tinh hạch, khiến nó vững chắc tương khảm vào khổng, ma hạch ngũ cấp, cũng chỉ có kẻ trên ngũ cấp mới có thể lấy ma hạch ra khỏi khổng, dưới ngũ cấp thì đừng hòng.

Tương khảm xong ma hạch, Vân Phong đưa tinh thần lực của mình vào ma trượng, ma hạch tương khảm kia đột nhiên phát ra lục quang chói mắt, rất chói mắt, Vân Phong biết rõ, ma trượng đã tăng uy lực do ma hạch được khảm vào.

“Đại ca coi như có chút an toàn.” V6o.a2nh,cac/qttp Vân Phong mỉm cười, cầm ma trượng trong tay, nghĩ đến ngày mai phải đi xa, xa người thân ba năm, trong lòng có chút buồn bã.

Sáng sớm đến lần nữa, rất nhiều người Bách thành còn đang ngủ, Vân Phong đã lặng yên đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng đại ca, Vân Thăng lập tức mở cửa ra, Vân Phong nhìn đại ca hơi đỏ mắt biết đại ca cũng rõ quyết định của mình.

“Phong Nhi, hôm nay phải đi sao?” Vân Thăng kéo Vân Phong vào phòng, có chút lo lắng hỏi, tuy hắn thực không muốn muội muội bảo bối một mình đi ra ngoài mạo hiểm, nhưng lấy Thực lực của Vân Phong sao có thể đứng trên Xuân Phong Trấn.

“Vâng, đây là cho đại ca.” Vân Phong gật đầu, đem ma trượng ra, Vân Thăng vừa thấy tinh hạch khảm bên trên, khẽ mở to hai mắt.

“Đại ca đừng lo cho muội, ba năm sau Phong Nhi sẽ đi tìm đại ca.” Vân Phong mỉm cười, Vân Thăng vừa thấy thì không được tự nhiên, quá khứ đều là hắn an ủi muội muội, bây giờ lại ngược lại.

“Ừ! Vậy muội phải rất cẩn thận, an toàn là quan trọng nhất! Ta muốn muội bình an vô sự trở về, biết chưa!”

Vân Phong nở nụ cười, giữ chặt tay Vân Thăng, dùng sức lắc lắc, “Đại ca yên tâm, Phong Nhi sẽ cẩn trọng, lần này xuất hành không từ biệt phụ thân, muội sẽ xuất phát từ Bách thành.”

Vân Thăng vừa nghe cũng gật đầu, phụ thân hẳn là cũng nghĩ tới, mặc kệ Vân Phong quyết định thế nào, bọn họ cũng ủng hộ!

Ba năm khổ tu phải chuẩn bị nhiều thứ, dược phẩm cùng đồ ăn thậm chí là quần áo, Vân Phong không nói cho đại ca mình muốn đi đâu, Vân Thăng không hỏi, chuẩn bị xong xuôi, Vân Phong nhìn nhìn sắc trời, “Đại ca, huynh đi về trước đi.”

Vân Thăng run người nói một câu, “Phong Nhi, nhất định phải cẩn thận.”

Vân Phong gật đầu, nhìn đại ca lên xe ngựa, nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa mới từ từ thu ánh mắt, hai huynh muội cùng nhau đến Bách thành, nay đại ca về nhà một mình, mà nàng, cũng sẽ bước lên con đường mới