Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 2 - Chương 29: Tấn chức thống lĩnh





Edit & Beta: Nhi

Tầng thứ mười thần bí nhất Long Điện chưa từng có ai bước vào, lúc
này một thân ảnh mảnh mai đang xếp bằng ngồi đó, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong rũ xuống tạo thành một lớp bóng hình cánh quạt, toàn bộ cơ thể
đều ở trạng thái bình thản, tinh thần lực xung quanh nàng chậm rãi dập
dờn, không ngừng giao hòa cùng nguyên tố lực trong không khí.

Vân Phong tu hành ở đây đã gần một tháng, kể từ lúc nhắm mắt lại, nàng đã biết trong không gian ở tầng mười này có
nguyên tố lực nồng đậm gấp mấy trăm lần bên ngoài, một ma pháp sư nếu
được tu hành ở đây chính là đại kỳ ngộ!

Vân Phong chỉ tu hành ở đây không tới một
tháng mà thực lực đã là đạt tới bát cấp tiền kỳ, mơ hồ sắp bước vào
trung kỳ. Không tới một tháng mà đạt đến trung kỳ đã là tốc độ tu luyện
nhanh nhất Đông đại lục rồi, nói ra căn bản sẽ không có ai tin, vậy mà
Vân Phong lại làm được.

Vân Phong cảm thụ tinh thần lực chậm rãi
biến hóa, trong lòng vô cùng vui vẻ, với cái tốc độ này, muốn đột phá
đến cấp bậc thống lĩnh trong một năm rưỡi cũng không phải là việc khó!

Vân Phong ở đây dốc lòng tu hành, toàn tâm
toàn ý muốn đạt đến cấp bậc thống lĩnh trong một năm rưỡi, cũng không hề nghĩ tới tốc độ đột phá này đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết của mọi
người!

Cấp bậc càng cao, tu tập càng khó khăn và
khắc khổ, muốn đột phá lên cấp bậc sau phải trăm cay ngàn đắng mới được. Từ cấp bảy lên cấp tám, người bình thường phải dùng đến thời gian mấy
năm, cấp tám đến cấp chín lại càng lâu hơn, mà trong cấp chín muốn tăng
lên đã là vạn phần khó khăn, người có thể đạt tới cửu cấp đỉnh phần lớn
đã là trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc là lão giả sáu bảy mươi
tuổi. Đạt tới cấp bậc thống lĩnh, khó càng thêm khó, thậm chí có người
cả đời đều chỉ dừng ở cửu cấp, từ cấp chín lên thống lĩnh mặc dù chỉ có
một bước nhưng khó khăn có thể so với lên trời!

Mà cường giả cửu cấp, cho dù có là cửu cấp
đỉnh, lúc đối mặt với cao thủ cấp bậc thống lĩnh, chỉ cần cao thủ thống
lĩnh phất tay một cái thì cửu cấp đỉnh kia cũng không thể phản kháng
chút nào, đây chính là chênh lệch!

Tựa như Đông đại lục hiện nay, thực lực tứ
đại đế quốc mặc dù có chút chênh lệch nhưng trên nguyên tắc vẫn có thể
duy trì cân bằng. Mượn Tạp Lan đế quốc để chứng minh, cường giả cấp bậc
thống lĩnh vẫn có, nếu như không có thì hoàng thất Tạp Lan cũng không
thể ngồi an ổn vị trí hoàng quyền được nữa rồi.

Đại đa số cường giả cấp bậc thống lĩnh đều
có tác dụng uy hiếp, tứ đại đế quốc có cường giả thống lĩnh, hơn nữa số
lượng phải duy trì cân bằng, nguyên nhân tứ đại đế quốc có thể sống yên
ổn với nhau một phần cũng do các cường giả ở các đế quốc áp chế lẫn
nhau.

Mà ở tầng mười Long Điện này, một cường giả
cấp bậc thống lĩnh sắp kinh hiện hậu thế! (kinh hiện hậu thế: sự xuất
hiện gây kinh hãi thế nhân)

Vân Phong càng tu luyện càng cảm thấy thoải
mái toàn thân, cũng từ từ quên mất thời gian trôi qua, chính là đã quên
chuyện thăm dò Long Điện một tháng kia mất rồi, đã có truyền tống trận
này, nàng không lo bị vây trong Long Điện không ra được nữa. Ngọc bài
của Ngao Kim vẫn ở trong vòng tay của nàng, chưa từng xê dịch.

Vân Phong bên này không nhanh không chậm tu
luyện, mà Duyên Vu và Tiểu Linh vẫn đang ôm cây đợi thỏ ngoài Long Điện
đã không chờ được nữa. Hai người ở đây chờ đã gần một tháng, mới đầu còn khí định thần nhàn chờ, qua nửa tháng Duyên Vu đã có chút buồn bực,
nhưng Tiểu Linh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đến bây giờ đã gần đến thời
hạn một tháng rồi, Tiểu Linh cũng không còn bình tĩnh được nữa. “Vân
Phong vẫn chưa ra ngoài, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nàng ta
đã ra từ sớm rồi?” Duyên Vu nhìn Long Điện gần ngay trước mắt, hung hăng cắn chặt răng, nếu nàng ta thật đã ra ngoài rồi thì thật đúng là có
chút không cam lòng!

Tiểu Linh cũng trầm mặc không nói, cắn cắn
môi, còn hai ngày nữa là đến kỳ hạn, thân ảnh Vân Phong không hề xuất
hiện, tầng tám đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhân loại có quy củ của
nhân loại, đó là ý gì? Chẳng lẽ nàng ta đã chọn đúng cửa, đã lên tầng
thứ chín rồi?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Linh như bị
kiến cắn, tâm ngứa khó nhịn nhưng cũng không làm được gì, dần dần hỏa

khí trong lòng cũng dâng lên, “Chúng ta tiếp tục chờ! Không đợi đến một
khắc cuối cùng thì không ra!”

Duyên Vu nghe những lời quyết tâm này của
Tiểu Linh, đặt mông ngồi xuống lần nữa, hắn sẽ tiếp tục chờ, hắn cũng
không tin đến kỳ hạn mà Vân Phong còn chưa chịu ra, nàng ta nếu không ra thì sẽ bị giam luôn trong Long Điện này.

Hai người tiếp tục kiên nhẫn chờ, dáng vẻ vô cùng khó xem. Hai người bừng bừng lửa giận, trong lòng nghẹn khuất vạn
phần, mà Vân Phong trên tầng mười vẫn đang nhắm mắt tu luyện, thực lực
lặng lẽ tăng tiến.

Rốt cuộc, kỳ hạn một tháng chỉ còn một ngày cuối cùng.

Duyên Vu và Tiểu Linh mở mắt ra, nhìn Long
Điện vẫn không có động tĩnh trước mặt, hai người đều nổi giận, “Nàng ta
nhất định đã đi ra từ trước rồi!” Duyên Vu cắn răng, tức giận nhìn Tiểu
Linh: “Đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi ngăn cản thì ta đã sớm
đoạt được đồ của nàng ta rồi, còn tốt hơn bây giờ trắng tay quay về!”

Tiểu Linh cũng không nói ra lời, nghĩ tới vũ khí đã bị cướp của mình, trong lòng nàng há có thể dễ chịu hơn? Sớm
biết như vậy thì đã mặc kệ Duyên Vu rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Tình huống hiện tại không thể nói chính xác
được, nếu như nàng ta vẫn còn ở trong Long điện thì làm sao bây giờ? Nếu nàng ta ra rồi thì ngược lại còn tốt, nếu như chưa ra, chết cũng thôi,
mà lỡ còn sống thì bảo vật trong Long Điện chẳng phải đều vào tay nàng
ta hết sao?

Tiểu Linh nghĩ tới đây, trong đôi mắt đẹp
xẹt qua một tia ngoan độc, bàn tay biến thành Long trảo, hắc sắc quang
mang. Duyên Vu vừa thấy, không khỏi biến sắc: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Linh liếc mắt nhìn Duyên Vu một cái,
“Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là làm bộ một chút mà
thôi! Hiện tại Vân Phong ra ngoài thì tốt, một khi nàng vẫn ở trong Long Điện, nếu như bị những tộc nhân khác biết, ta với ngươi cũng không thể
có kết cục tốt được! Vốn nếu chúng ta có thể lấy được nhiều bảo bối thì
không cần phải lo lắng như vậy, nhưng bây giờ ta với ngươi mỗi người chỉ lấy được một thứ, khó tránh khỏi bị trách phạt!

Duyên Vu cau mày, nghĩ đến trưởng lão Duyên Đình của tộc Hồng Long, sắc mặt cũng rất khó coi, “Bây giờ nên làm thế nào?”

“Làm thế nào? Dĩ nhiên là tạo chút biểu hiện giả, ngươi và ta vì lấy bảo vật mà không tiếc lấy thân phạm hiểm, liều
chết đoạt bảo, còn Vân Phong… Nếu nàng ta đã ra rồi cũng không sao, chỉ
cần ta và ngươi thống nhất lời nói, khiến nàng ta bị oan, toàn bộ Long
tộc đều sẽ xem nàng là địch. Nếu nàng ta vẫn chưa ra thì, hừ!” Đầu óc
Duyên Vu vừa chuyển, đuổi kịp tốc độ của Tiểu Linh, “Ngươi là nói, nếu
nàng ta vẫn chưa ra thì chúng ta sẽ để nàng chết ở đây?”

“Hừ! Nàng có chết hay không cũng không liên
quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần để tộc nhân biết nàng đã chết ở đây
là được rồi!”

“Ha ha ha, đều nói tối độc phụ nhân tâm,
những lời này dùng cho ngươi thì vô cùng thích hợp, ta vẫn cho là tộc
Hắc Long che chở Vân Phong, không ngờ tới ngươi lại lâm trận phản bội.”
Duyên Vu nhìn Tiểu Linh châm biếm: “Tộc Hắc Long của các ngươi không
phải lúc nào cũng rêu rao rùm beng cái gì đạo đức cao thượng sao? Sao
bây giờ ngươi lại như thế?”

*Tối độc phụ nhân tâm: Độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Sắc mặt Tiểu Linh đỏ lên, có chút bối rối
không xuống đài được, “Người không đáng ta ta không đáng người! Vũ khí
của ta đã bị nàng đoạt, mặc dù gia gia đã dặn dò ta phải chú ý trông coi nàng, ta cũng đã làm rồi, không ai nợ ai cả!”

Duyên Vu lạnh lùng hừ một tiếng, đến bây giờ Tiểu Linh còn muốn che che giấu giấu, hắn cũng không dư tinh lực đi
vạch trần nàng, hiện tại ai cũng đều hiểu rõ tình huống là như thế nào.

Sắc đỏ trên mặt Tiểu Linh từ từ rút đi, Long trảo hung ác đánh lên người Duyên Vu, cánh tay Duyên Vu nhất thời xuất
hiện mấy vết thương mới, máu tươi chảy ra.

“Còn thất thần cái gì, nhanh đánh ta đi!”
Trong lòng Tiểu Linh tính toán thời gian, bọn họ không dám tới một khắc
cuối cùng mới đi ra ngoài, vạn nhất thiếu chủ không kiên trì được tới
lúc đó, hai người chẳng phải bị nhốt lại đây sao, lần sau Long Điện mở
ra không biết là tới lúc nào.

Duyên Vu cũng không khách khí, xuất vũ khí
ra, hung mãnh chào hỏi vài chiêu với Tiểu Linh. Tiểu Linh nhìn trường

thương của Duyên Vu vung tới, cắn răng, giỏi cho Duyên Vu ngươi mượn lúc này trả thù, cứ chờ đến lúc chúng ta ra ngoài đi!

Trường thương trong tay Duyên Vu quơ múa có
lực, công kích tới Tiểu Linh không hề lưu tình, một kích nặng nề, trên
thân Tiểu Linh chảy máu, khóe miệng cũng trào máu tươi, mặt trắng bệch
đứng đó, nhìn qua thật giống như vừa trải qua một cuộc ác chiến.

“Ngươi được lắm!” Tiểu Linh hung tợn trừng
mắt nhìn hắn một cái, Duyên Vu cười ha ha, “Ta đây cũng chỉ là làm theo
phân phó của ngươi thôi, ngươi cầu ta đánh, ta đáp ứng thôi mà.”

“Bớt nói nhảm đi! Ra ngoài!” Tiểu Linh chán
ghét nhìn Duyên Vu một cái, nếu không phải địa vị trong tộc của hai
người ngang nhau, nàng đã sớm đại khai sát giới rồi.

Duyên Vu cong khóe miệng, vui vẻ gật đầu.
Hai người lấy ngọc bài Ngao Kim giao cho lúc đầu ra, bóp mạnh một cái,
ngọc bài lập tức vỡ vụn, một luồng sáng bao quanh thân thể hai người.
Duyên Vu và Tiểu Linh tràn đầy ai oán nhìn Long Điện một lần cuối cùng,
hai luồng sáng lặng lẽ lóe lên, thân ảnh hai người trước Long Điện biến
mất hoàn toàn.

“Hô…” Hai tiếng thở dốc vang lên trong không gian, thân hình Duyên Vu và Tiểu Linh chật vật chạy ra từ lối vào Long Điện.

“Tiểu Linh! Duyên Vu!” Tộc trưởng hai tộc
Hồng Long và Hắc Long đang lo lắng chờ bên ngoài đều phi thân bay lên,
lao tới đỡ lưng hai người trở về, thấy hai người toàn thân bị thương,
thần tình chật vật, bộ dạng cũng có chút nóng lòng.

“Thế nào rồi?” Duyên Đình thấp giọng hỏi
Duyên Vu, Duyên Vu thở hổn hển khiến mình nhìn qua càng thêm chật vật,
sau đó chợt quỳ gối trên đất.

“Ngươi đây là…” Duyên Đình nhìn Duyên Vu,
trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, Duyên Vu cúi đầu, lấy bảo vật của
Long Điện ra, Duyên Đình vừa thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Duyên Vu thẹn với lời giao phó của trưởng
lão, chỉ lấy được một thứ này từ Long Điện.” Duyên Vu vẫn cúi đầu, sau
khi nói xong thì im lặng. Duyên Đình đưa tay cầm bảo bối, cẩn thận suy
nghĩ, cảm thấy rất hài lòng, tham lam chợt lóe lên trong mắt. Nói không
thất vọng với Duyên Vu là giả, nếu có thể lấy được một thứ thì đáng lẽ
nên lấy về nhiều hơn!

“Được rồi, ngươi cũng đã tận lực, đứng lên
đi!” Duyên Đình cất bảo vật, nói với Duyên Vu một tiếng, Duyên Vu đứng
dậy, tầm mắt quét qua tộc Hắc Long bên kia.

“Hắc Long bên kia thu hoạch thế nào?” Duyên
Đình cũng liếc mắt nhìn sang, nếu như Hắc Long lấy được nhiều hơn bọn họ thì lần này cũng mất hết mặt mũi rồi.

“Trưởng lão yên tâm, Hắc Long bên kia cũng
giống vậy, cũng chỉ lấy được một thứ, chẳng qua càng thú vị hơn là vũ
khí của Tiểu Linh bị mất rồi.” Duyên Vu nói tới đây, không nhịn được
cười khẽ một tiếng, tính ra lần này là bọn họ thu hoạch lớn hơn.

“Phải không? Ha ha, vậy cũng không tệ. Ta
muốn xem Khải lão đầu cho ta sắc mặt như thế nào.” Tiểu Linh được gia
gia đỡ về bên tộc Hắc Long, Khải trưởng lão ngược lại không hỏi thu
hoạch trong Long Điện thế nào, nhìn cháu gái mình chật vật đến mức này,
hơn nữa những người ra ngoài lúc trước cũng rất thàm hại, Khải trưởng
lão vẫn luôn lo lắng đề phòng. Vừa nhìn thấy, Khải trưởng lão đã thay
đổi sắc mặt, “Vân Phong đâu? Sao nàng không đi cùng con?”

Tiểu Linh hơi cắn cắn môi, trong lòng dâng
lên một chút buồn tủi, mặc dù thương thế của mình là cố ý nhưng cũng
không phải giả. Gia gia không quan tâm nàng, mà điều đầu tiên hỏi là Vân Phong đã cướp vũ khí của nàng kia! Thật đáng giận!

“Gia gia, Tiểu Linh thẹn với giao phó của
người.” Tiểu Linh nói nhỏ một câu, lấy bảo vật giao ra. Khải trưởng lão
nhìn cũng không nhìn một cái, đôi mắt tang thương nhìn chằm chằm Tiểu
Linh.


“Vân Phong rốt cục thế nào rồi?”

Oán hận trong lòng Tiểu Linh càng lúc càng
lớn, nhưng trên mặt không biểu hiện ra điều gì, chỉ thấp giọng nói một
câu: “Nàng… đã chết.”

“Con nói cái gì!” Khải trưởng lão đột nhiên
trợn to mắt, không thể tin nhìn tôn nữ của mình. Tiểu Linh không nhịn
được ngẩng đầu lên, “Nếu gia gia không tin có thể hỏi Duyên Vu! Tình
huống trong Long Điện còn hung hiểm hơn chúng con tưởng, chính là công
kích sóng âm lợi hại kia đã giết chết nàng…”

Tiểu Linh chậm rãi cúi đầu, Khải trưởng lão
nhìn chằm chằm tôn nữ mình hồi lâu, cảm thấy tâm lạnh mất một nửa, nhân
loại kia đã chết? Nói như vậy, thiếu chủ…

Khải trưởng lão không khỏi dời mắt về phía
Ngao Kim bên kia. Ngao Kim nhìn Duyên Vu và Tiểu Linh đi ra, vốn tưởng
rằng sẽ thấy thân ảnh Vân Phong, nhưng không ngờ không còn ai ra ngoài
nữa. Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Ngao Kim đã đen hoàn toàn, cơn giận
cũng chậm rãi phát ra.

“Thiếu chủ!” Khải trưởng lão vừa thấy, lập
tức phi thân tới, sắc mặt Duyên Đình cũng trầm xuống, phi thân bay qua
đó đứng bên cạnh Ngao Kim. Uy áp trong không khí càng ngày càng mạnh,
khiến tộc nhân Long tộc càng ngày càng khó chịu, đây là Long uy của Ngao Kim!

“Thiếu chủ, thời gian mở Long Điện đã hết,
thỉnh thiếu chủ không nên gắng gượng nữa.” Duyên Đình đứng cạnh nói một
câu nhưng Ngao Kim không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Lão tử làm gì còn chưa cần ngươi tới dạy!”

Nét mặt già nua của Duyên Đình biến đổi, lập tức không nói gì nữa,
Khải trưởng lão ở bên cạnh nhìn, lo lắng đề phòng cũng không dám nhiều
lời. Lát sau, lối đi vào Long Điện từ từ nhạt dần, Ngao Kim thấy vậy,
con ngươi màu vàng kim toát ra vẻ nóng nảy, tiểu nha đầu, ngươi đâu rồi? Mau ra ngoài đi! Nhanh ra ngoài đi!

Lối đi càng ngày càng mờ, càng ngày càng mờ, sắc mặt Ngao Kim cũng
ngày càng đen, Long áp trên người phát ra càng lúc càng lớn, nhiều người Long tộc thống khổ ôm thân thể, ngã xuống đất.

“Thiếu chủ, xin bớt giận!” Khải trưởng lão miễn cưỡng chống đỡ Long
áp của Ngao Kim, lớn tiếng hô một câu. Ngao Kim nhìn lối đi chậm rãi
biến mất, đường vào Long Điện đã hoàn toàn đóng lại mà Vân Phong vẫn
chưa ra ngoài, điều này cũng có nghĩa nàng đã vĩnh viễn bị nhốt bên
trong, cũng có nghĩa, nàng không còn ở đây nữa.

Bất kỳ kết quả nào trong hai loại này đều làm Ngao Kim nổi cơn thịnh
nộ. Trong nháy mắt lối vào Long Điện biến mất hoàn toàn, Ngao Kim đột
nhiên xoay người, duỗi hai tay, thân thể chật vật của Duyên Vu và Tiểu
Linh bị hút tới.

“Thiếu chủ!” Khải trưởng lão và Duyên Đình vừa thấy, lập tức la lớn
lên, đôi mắt lóe tia ngoan độc màu vàng kim của Ngao Kim chợt sáng, Khải trưởng lão và Duyên Đình đều bị khí lực vô hình hất bay ra ngoài.

“Nói! Nha đầu kia rốt cục thế nào!” Mỗi tay nắm một người, Tiểu Linh
và Duyên Vu đều nằm trong lòng bàn tay Ngao Kim, những tộc nhân Long tộc khác không ai dám lên tiếng. Thiếu chủ Long tộc nổi giận, cơn giận này
không phải người bình thường có thể hóa giải được.

Thần sắc Duyên Vu biến đổi, Tiểu Linh lập tức cướp lời mở miệng trước: “Vân Phong đã chết rồi!”

“Ngươi nói cái gì!” Con ngươi Ngao Kim co rụt lại, tay nắm Tiểu Linh
chợt căng thẳng, hô hấp của Tiểu Linh đứt đoạn, giãy giụa la to: “Sóng
âm công kích đó rất kinh khủng, ta và Duyên Vu miễn cưỡng cản được,
nhưng Vân Phong đã chết tại chỗ!”

Lúc này Duyên Vu cũng miễn cưỡng ổn định tâm thần lại, gật đầu mạnh
với Ngao Kim một cái: “Thiếu chủ, Tiểu Linh nói không sai, những người
khác đều ở lúc sắp chết mới miễn cưỡng bóp nát ngọc bội chạy ra ngoài,
nhưng Vân Phong chỉ là nhân loại, nàng ta không có thân thể mạnh mẽ,
nàng…”

Duyên Vu nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Ngao Kim, giọng nói nhỏ
dần, hết lời thì không lên tiếng nữa. Tay Ngao Kim chợt buông lỏng, hai
người chật vật ngã trên đất. Ngao Kim chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ
lời họ nói… Những người trốn ra từ Long Điện trước cũng đã xác nhận sóng âm công kích không phải giả, thực lực nha đầu kia mới cấp tám, thân thể Long tộc cường đại cũng không có cách nào chống lại công kích, nàng làm sao có thể… Là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn…

Ngao Kim lẳng lặng đứng đó, một loại bi thương từ từ lan tràn trong
thân thể, trên gương mặt tuấn tú cũng hiện lên vẻ đau xót. Tiểu Linh cắn môi nằm dưới đất, rất không cam lòng nhìn thần sắc Ngao Kim như vậy,
nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cần Ngao Kim tin là Vân Phong đã chết,
chỉ cần người Long tộc tin là Vân Phong đã chết, như vậy đủ rồi!

Đôi cánh màu vàng sau lưng Ngao Kim đột nhiên hiện ra, vỗ một cái,
thân thể Ngao Kim đã bay vút lên trời. “Thiếu chủ, người muốn đi đâu!”
Khải trưởng lão vừa thấy Ngao Kim muốn đi, nóng ruột hô một câu.

Thân thể Ngao Kim trên không trung ngừng một chút: “Nếu ai dám cản
đường lão tử, lão tử gặp một người giết một người!” Tiếng gầm giận dữ
của Ngao Kim vang lên, đôi cánh vàng vỗ mạnh, thân thể hóa thành một tia sáng màu vàng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.


Thấy Ngao Kim đã tin, Tiểu Linh và Duyên Vu đều thở phào nhẹ nhõm.
Khải trưởng lão hết sức lo lắng nhìn phương hướng Ngao Kim rời đi, rồi
lại nhìn tôn nữ Tiểu Linh của mình một cái, im lặng thở dài.

Lần thăm dò này, thương vong Long tộc vô cùng nặng nề, nhưng không
trắng tay mà về cũng là một chuyện đáng mừng, mà cái chết của Vân Phong
cũng không là gì với tộc nhân Long tộc. Từ lúc Vân Phong tiến vào Long
Điện đã có rất nhiều âm thanh phản đối rồi, nhưng vì e ngại áp lực của
Ngao Kim nên mới không biểu hiện ra, bây giờ nghe nói Vân Phong đã chết
trong đó, người nào cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vừa nghĩ tới bảo bối Long Điện rơi vào tay loài người là họ đã ngàn vạn không muốn rồi.

Rất nhanh, Long tộc đã khôi phục bình thường, Long cốc cũng vậy. Cái
chết của Vân Phong chỉ như một cơn gió, chậm rãi thổi qua, không để lại
bất kỳ dấu vết nào, ngoại trừ vị thiếu chủ biến mất một lần nữa kia.
Trong tầng mười bí ẩn của Long Điện cũng là một cảnh tượng tốt đẹp, Vân
Phong tu luyện rất thuận lợi, nàng cũng không ngờ trong mắt Long tộc
nàng đã là một xác chết. Thời gian trôi qua, thực lực Vân Phong không
ngừng tinh tiến, chỉ một năm ngắn ngủi, ở nơi có nồng đậm nguyên tố lực
trong không gian này, thực lực của Vân Phong đã nhảy vọt lên cửu cấp
đỉnh.

Mà dáng vẻ của Vân Phong theo thực lực tăng tiến cũng xảy ra biến hóa rõ rệt, vốn là khuôn mặt và thân thể còn mang nét ngây ngô, giờ đã hoàn toàn trổ mã thành đường cong hoàn mỹ, mà khuôn mặt nhỏ nhắn không còn
nét ngây thơ như trước nữa, lóe ra ánh sáng xinh đẹp động lòng người.
Vân Phong nhắm chặt mắt, mái tóc dịu dàng buông sau lưng, sợi tóc mềm
mại khẽ lay động, da thịt trắng mịn sáng long lanh như trứng gà bóc, mắt to phủ mi khép lại, che đi đôi con ngươi sáng lấp lánh, lông mi cong
rợp xuống một lớp bóng hình cánh quạt, đôi môi hồng nhuận khẽ gợn lên
một nụ cười, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ xinh đẹp mỹ lệ khiến người
ta khó nén tiếng than thở cảm thán từ đáy lòng.

Nhục Cầu trên vai Vân Phong cũng hoàn toàn yên tĩnh, trong một năm
này, theo Vân Phong chuyên tâm tu tập, Nhục Cầu tựa hồ cũng tiến vào
trạng thái hôn mê, toàn bộ thân hình lông nhung phủ trên vai Vân Phong,
an tĩnh như một vật trang trí. Chợt, lông mi mỹ nhân run nhẹ một cái,
thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu cũng giật mình tỉnh lại, đôi mắt to như quả nho đảo một vòng, thân thể cọ cọ mấy cái trên mặt Vân Phong. “Nana…”
Tiếng kêu thấp vang trong không gian đã yên tĩnh một năm, Vân Phong cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen xẹt qua tia sáng sắc bén trong suốt, cả người cũng tản mát ra một loại uy nghiêm vô hình. Cửu cấp đỉnh, đây là
thực lực trước mắt của Vân Phong!

“Ngươi Nhục Cầu này cũng nghỉ ngơi không tệ nha.” Vân Phong tỉnh lại, thấy Nhục Cầu không ngừng cọ cọ lên mặt mình, một tay xách thân thể
Nhục Cầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt to của Nhục Cầu tràn đầy vẻ lấy lòng, Vân Phong vươn tay búng ót Nhục Cầu một cái, mắt to Nhục Cầu lập
tức toát ra vẻ ủy khuất. Tâm tình Vân Phong không tệ, cười to một tiếng: “Tổ tiên, hiện tại con đã là cửu cấp đỉnh rồi, dường như đã mơ hồ hiểu
được cách bước vào cấp bậc thống lĩnh. Ở đây ngây ngốc đã một năm, nếu
như con không nhanh lên, sợ là sẽ bỏ lỡ cuộc thi của học viện Ma Tang
mất.”

“Ha ha, con nha đầu này, lấy thực lực trước mắt của con, muốn làm cố vấn của lão sư cũng còn dư đấy!”

Vân Phong cười cười, ma pháp sư Đông đại lục có bao nhiêu người đạt
tới cấp chín thì nàng không biết, nhưng cũng là vô cùng ít, nếu như nàng đột phá đến cấp bậc thống lĩnh… Như vậy việc nàng vào học viện Ma Tang
để học tập ma pháp không thể nghi ngờ là có chút đại tài tiểu dụng*.
Nhưng đại ca Vân Thăng cũng đang học tập ở đó, ba năm không gặp nàng rất nhớ đại ca. Còn có Mộ Dung Nhiễm nữa, ba năm nay không biết nàng ta có
ra tay với đại ca hay không, nàng cũng cần phải biết. Người Vân gia
không khi dễ người khác, cũng không có nghĩa có thể mặc cho người khác
khi dễ! (khi dễ: ăn hiếp, bắt nạt)

*Đại tài tiểu dụng: Tài thì nhiều mà chỗ dùng đến thì ít.

Nghĩ đến đại ca Vân Thăng, tâm Vân Phong cũng hơi kích động, rất
nhanh nàng đã chạm vào được bậc thang bước lên cấp bậc thống lĩnh,
chuyện tiếp theo là chờ kỳ ngộ. Qua một tháng tĩnh tâm tu luyện, Vân
Phong vẫn toàn tâm toàn ý chờ kỳ ngộ để đột phá lên cấp bậc thống lĩnh,
tinh thần lực cũng ngày càng dính sát lại, ngày càng câu thông chặt chẽ
với nguyên tố lực trong không gian. Đang lúc không ngừng câu thông, tinh thần lực đột nhiên có biến hóa.

Sắp bắt đầu rồi sao… Trong lòng Vân Phong căng thẳng, nàng vẫn đang chờ cơ hội kia tới!

Cơ hội vượt qua cửu cấp đỉnh, tấn thăng đến cấp bậc thống lĩnh, rốt cuộc cũng đã tới rồi!

Tinh thần lực không ngừng dính sát lại chậm rãi chuyển động, ban đầu
như nước biển tứ tán, dần dần tụ tập lại, nước biển tinh thần lực vô
hình trung phân ra thành nhiều khối, mỗi khối đều ngưng tụ về một hướng. Vân Phong tò mò nhìn không gian tinh thần đang phát sinh biến hóa, tâm
thần hợp nhất, không dám có chút thả lỏng nào.

Ngưng tụ là một quá trình chậm chạp kéo dài, qua một tháng, Vân Phong không hề thấp thỏm lo lắng, khí định thần nhàn giữ vững trạng thái
buông lỏng như mặt nước. Dần dần, các khối tinh thần lực ngưng tụ vào
với nhau, nước biển tinh thần lực ban đầu đã hóa thành vô số giọt nước,
mà mỗi giọt nước đều mang màu sắc khác nhau. Vân Phong kinh ngạc cảm thụ sự biến hóa của không gian tinh thần, vô số giọt nước năm màu sắc lơ
lửng trong không gian, nhìn qua rất nguy nga tráng lệ.

“Tiểu nha đầu, chúc mừng con đã bước vào cấp bậc thống lĩnh!” Lời của tổ tiên khiến môi Vân Phong chậm rãi cong lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt
lại, cảm nhận năng lượng tinh thuần đang phát ra trong cơ thể. Cấp bậc
thống lĩnh, đây chính là tăng vọt từ lượng đến chất (số lượng đến chất
lượng) sao! Mặc dù những giọt nước kia thể tích rất nhỏ nhưng năng lượng bên trong lại vô cùng tuyệt vời!

Nhìn truyền tống trận lóe sáng trong không gian, Vân Phong chậm rãi
đứng dậy, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, Nhục Cầu cũng vô cùng hưng phấn.
“Chúng ta, nên về rồi.”

Hết chương 29