Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 64-2: Si tâm vọng tưởng đến mức nào! (2)





"A...? Là Mộc Tiểu Cẩm sao?"

Vân Phong cười, đẩy cánh tay Khúc Lam Y ra rồi đứng lên, đôi mắt đen dừng ở phía trước, gió thổi làm loạn tóc của nàng, sợi tóc tung bay trong gió: "Trong người Tiểu Cẩm chảy huyết mạch của Mộc gia, Mộc gia nói không cần là có thể không cần sao?"

Khúc Lam Y thu tay lại bên người, lười nhác tới sát phía sau: "Xem ra, lại có một gia tộc sắp bị xui xẻo rồi."

Không quá ba ngày, Lam Dực đã về tới Phong Vân đế quốc. Dơi của ba người Mộc Anh Hoa xem chừng vẫn còn mấy ngày nữa mới có thể trở về. Lam Dực đến trước đế đô, tuy hiện tại vẫn gọi là đế đô, chẳng qua đã không còn vương cung, đã không còn cái gọi là đế vương gì nữa.

Ngao Kim vội vàng rời đi, dường như Long tộc đã xảy ra chuyện lớn gì đó cần hắn trở về xử lý. Lúc đi Ngao Kim vẫn mang theo khuôn mặt đầy lửa giận, thậm chí còn có chút thở gấp, vô cũng rõ ràng là không muốn rời khỏi Vân Phong nhưng không có cách khác, trước khi Ngao Kim đi vẫn dặn đi dặn lại Vân Phong phải thường dùng ngọc bội truyền âm để liên hệ với hắn, Vân Phong chỉ có thể gật đầu đáp ứng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Cuối cùng, vị sắc kim đại thúc dài dòng này cũng trở về Long tộc rồi.

Đương nhiên, trước khi Ngao Kim đi, cực kỳ có ý tứ sâu xa mà liếc nhìn Khúc Lam Y một cái, vô cùng rõ ràng lời của tên mắt đào hoa Mặc Trường Ca đã dấy lên sự nghi ngờ của hắn.

Ngao Kim vội vàng rời đi, Khúc Lam Y cực kỳ không muốn gặp người của hai đại gia tộc, lấy cách nói của hắn mà nói thì là quá dối trá, Vân Phong cũng không ép buộc hắn. Thả hai ma thú cộng thêm Nhục Cầu ra ngoài tự do hoạt động, Vân Phong một mình một người đi đến hai đại gia tộc.

Mấy ngàu nay với Đức Lan và Thương Liên thì có thể nói là cuộc sống hằng ngày đều khó yên, đoàn người thăm dò vẫn chưa trở về, hai người cũng không yên tâm. Biết được loại chuyện này không gấp được thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nôn nóng chờ đợi ngày qua ngày, nhất là khi hai đại đế quốc khác đều đã có tin tức truyền về, lòng bọn hắn càng như lửa đốt.

Lúc có người nói Vân Phong đến, hai nhân vật địa vị đệ nhất thiếu chút nữa đã đánh mất hình tượng mà nhảy dựng lên tại chỗ, hân không thể chạy đi gặp Vân Phong. Lúc Vân Phong tới, đã thấy được khuôn mặt của hai người bị ép đến có chút vặn vẹo.

"Vân Phong, trở lại rồi." Đức Lan ân cần hỏi thăm một câu. Vân Phong cười gật đầu, chọn một cái ghế rồi tuỳ ý ngồi xuống: "Hai vị đợi lâu rồi sao?"


"Ha ha, không lâu không lâu, vừa lúc thôi." Thương Liên cười đến mức mắt cũng híp lại, vội vàng rót trà cho Vân Phong: "Thăm dò thế nào rồi, có thu hoạch gì tốt hay không? Những người khác..."

"Được rồi, nàng vừa mới trở về, dù sao cũng nên để Vân Phong thở một hơi nghỉ ngơi cái đã." Đức Lan ngắt lời Thương Liên nói, cười cười với Vân Phong: "Không vội, việc này khi nào nói cũng như nhau, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi."

Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, hai lão gia hoả này lại duy trì sự bình tĩnh như vậy, bọn hắn càng muốn để lâu thì nàng sẽ để lâu thôi. Vân Phong lại thật sự bắt đầu nghỉ ngơi,chậm rãi dùng chút trà rồi ăn gì đó, cũng chỉ nói tới một chút việc không có liên quan, sắc mặt của Đức Lan và Thương Liên đã hơi có chút không nhịn được rồi.

" Vân Phong... Ngươi xem nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên giải thích tình hình rồi." Thương Liên bất chấp tất cả nói một câu, Đức Lan cũng gật đầu. Vân Phong cười cười, để đồ trong tay xuống, vỗ vỗ tay: "Lần thăm dò này, ba đại đế quốc đều đã có quy tắc, dựa vào bản lĩnh riêng. Mà nội bộ của Phong Vân đế quốc, cũng có quy tắc giống như vậy, dựa vào bản lĩnh riêng, đây là quy tắc mà tất cả mọi người đều tán thành."

Thương Liên và Đức Lan nghe nói như thế, lòng không khỏi trầm xuống. Vân Phong tiếp tục mở miệng, nói đại khái tình huống thăm dò một chút, cũng không giấu diếm chuyện mình đạt được một chút khoáng thạch cực phẩm, chẳng qua là chủ lấy một phần trong số mười phần có được, rõ ràng hô hấp của hai người kia trở nên gấp rút hơn rất nhiều.

Vân Phong cũng nói tình hình của đội một chút, người của hai đại gia tộc không may đã bị diệt toàn quân, chỉ có ba người Vân Phong cùng tổ hợp Mộc Anh Hoa và hai tên chân chó là trở về bình an. Nghe đến đó, sắc mặt của Đức Lan và Thương Liên đã đen hoàn toàn, đây là kết quả mà dù có thể nào bọn hắn cũng không thể tiếp nhận được.

Nói đến ba người Mộc Anh Hoa kia đã chết thì còn có thể chấp nhận, bọn hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng người của hai đại gia tộc lại không còn! Nói đến thực lực cũng không nên có kết quả như vậy!

"Một gia tộc nhỏ như Mộc gia làm sao có thể...!" Thương Liên đập mạnh bàn, hiện tại hai đại gia tộc bọn họ không đạt được bất cứ cái gì, lại vô duyên vô cớ mà tổn thất hai người, nếu ba người Mộc Anh Hoa có được thứ gì đó, không chừng Đức Lan và Thương Liên đã tức đến muốn hộc máu rồi.

Nhưng sự thật đã là như vậy, cũng không còn cách nào khác, cho dù Đức Lan và Thương Liên không muốn tin hay thậm chí trong lòng cho rằng có thể là do Vân Phong ra tay hay không thì vẫn không có căn cứ. Còn nữa nếu thật sự là do Vân Phong làm, hai người này có cách nào khác sao?

Vân Phong ở lại một đoạn thời gian nữa rồi đứng dậy cáo từ, Đức Liên hỏi một câu: "Kế tiếp ngươi sẽ trở về Xuân Phong trấn sao? Hay là sẽ ở lại đế đô vài ngày?"


Vân Phong không quay đầu: "A, ta muốn ở lại vài ngày, dù sao cũng có người mời ta đến nhà hắn làm khách, ta phải chờ hắn về mới phải."

Sắc mặt của Đức Lan và Thương Liên trầm xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau: "Người nào lại có mặt mũi lớn như vậy?"

Vân Phong hơi xoay người, cười ha ha với hai người, trong ánh mắt lướt qua một tia gian trá và vuisướng khi người khác gặp hoạ: "Tất nhiên là Mộc Anh Hoa rồi."

Cả người Đức Lan và Thương Liên trở nên căng thẳng, thiếu chút nữa hai người đã nhảy dựng lên. Vân Phong xoay người đi ra ngoài, Thương Liên tựa lưng vào ghế dựa: "Mộc gia có quan hệ với Vân gia sao? Vì sao thái độ của Vân Phong với Mộc gia lại thân cận như thế này!"

Đức Lan ở bên cạnh nhíu mày, suy tư rất lâu mới chậm rãi mở miệng: "Nếu Vân Phong thật sự thân cận với Mộc gia, tình cảnh của hai nhà chúng ta sẽ trở nên nguy hiểm rồi."

"Sao lại nói vậy, nếu đã thế thì phải diệt trừ Mộc gia hoàn toàn rồi!" Trong mắt Thương Liên lướt qua ý tàn nhẫn, Đức Lan lại lắc đầu: "Không thể, nếu Vân gia thật sự thân cận với Mộc gia, ngươi và ta lại diệt Mộc gia, sao Vân gia lại chịu để yên?"

"Vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nhìn Mộc gia đi lên vị trí hiện giờ của ngươi và ta sao? Bọn họ dựa vào cái gì?"

Da mặt của Đức Lan co rút: "Thương Liên, vẫn chưa nhìn thấy rõ được hiện thực sao? Vân gia bắt chúng ta xuống thì chúng ta phải xuống, Vân gia để cho người nào lên thì người đó phải lên! Bọn họ dựa vào cái gì? Tất nhiên là dựa vào Vân gia rồi."

Cả người Thương Liên buông lỏng, tựa vào lưng ghế: "Nói như vậy, chúng ta đều là quân cờ của Vân gia sao?"


Đức Lan cười chưa xót, cả người cũng từ từ dựa vào ghế tựa phía sau: "Lại chỉ có chúng ta sao?"

Vân Phong kiên nhẫn ở lại đế đô mấy ngày, hai đại gia tộc vô cùng biết thời thế mà không hề tới quấy rầy nàng. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Tất nhiên Khúc Lam Y cũng ở chung một chỗ với Vân Phong, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm vẫn đang tu luyện trong Long Điện, hai người đều đã nắm được mấu chốt để thăng tiến. Vân Phong tin, sau khi thực lưc của hai người đã được nâng cao mà ra ngoài nhất định sẽ vượt trội!

Đợi bảy ngày, cuối cùng dơi của ba người Mộc Anh Hoa cũng đã đến đế đô, Mộc Anh Hoa vừa trở lại đế đô đã đi gặp hai đại gia tộc, vì sao ánh mắt nhìn của hai người đứng đầu của hai đại gia tộc đều như hận không thể giết hắn vậy, giọng điệu lúc nói chuyện cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Ba người vừa ra ngoài đã đụng phải người Vân Phong phái tới, gọi ba người sang. Mộc Anh Hoa nói qua thái độ của hai nhân vật đứng đầu hai đại gia tộc một lần, Vân Phong cười nhạt không nói gì. Ba người nghỉ ngơi một hai ngày, Vân Phong bày tỏ ý phải về Xuân Phong trấn, quả nhiên không ngoài dự đoán Mộc Anh Hoa lại đề nghị: "Đến Mộc gia làm khách đi."

Hai ngày nay Mộc Anh Hoa đều vô cùng ân cần, đối đãi với Vân Phong và Khúc Lam Y cũng rất chu đáo, ai cũng đã nhìn ra tâm tư của nam nhân này là như thế nào. Khúc Lam Y chỉ cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng Vân Phong đã không nói gì thì hắn cũng thôi. Hai tên chân chó kia đã rời đi, tuy nhiên đã ngầm lập tình hữu nghị thâm sâu với Mộc Anh Hoa, lúc đi còn mang dáng vẻ xưng huynh gọi đệ.

Vui vẻ tiếp nhận lời mời của Mộc Anh Hoa, Vân Phong, Khúc Lam Y và Mộc Anh Hoa bắt đầu cùng nhau trở về Mộc gia. Mộc gia ở phía tây Phong Vân đế quốc, một thành thị hạng hai căn cứ theo lời miêu tả của Mộc Anh Hoa, ở thành trấn hạng hai kia, có thể nói Mộc gia là lấy thúng úp voi.

Ba người chậm rãi tiến vào, Tiểu Hoả và Lam Dực không đi theo bên người Vân Phong, Nhục Cầu cũng đi cùng với bọn hắn. Chẳng qua hai người cũng thường truyền tâm niệm lại với Vân Phong, dù sao lấy tốc độ của bọn họ, muốn đi ngang qua cả Phong Vân đế quốc cũng chỉ cần vài ngày.

Trên một đường này, Mộc Anh Hoa nói chuyện không ngừng, nói một lần chuyện từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của Mộc gia một lần, tất nhiên còn nói Mộc gia tốt bao nhiêu, ở trên trấn nhỏ kia mạnh mẽ đến mức nào. Lúc Mộc Anh nói đều mang vẻ mặt đắc ý, tựa hồ như đó chính là địa bàn của Mộc gia.

Dọc đường đi Vân Phong nghe vô cùng cẩn thận, chủ yếu đều có ấn tượng với nhân vật của Mộc gia, ví như gia chủ của Mộc gia là nữ nhân, mà nữ nhân này đã từng là tiểu thiếp của gia chủ, mà người tiểu thiếp này đúng là mẫu thân của Mộc Anh Hoa.

Một người tiếu thiếp tiến lên vị trí quản sự, xem ra nữ nhân này cũng không đơn giản. Lúc Vân Phong cố ý nhắc tới chính thê của gia chủ Mộc gia, ra ràng Mộc Anh Hoa có phần tránh né, nhất là sau khi nghe được cái tên Mộc Tiểu Cẩm, cả người Mộc Anh Hoa đều có chút kích động.

"Sao ngươi lại biết được người này?" Lúc Mộc Anh Hoa hỏi câu này, vẻ mặt vô cùng cứng nhắc. Vân Phong nhíu mày: "Trong lúc vô tình thì nghe được trong miệng người khác mà thôi."


Tiếp theo Mộc Anh Hoa cũng không nói thêm lời nào, từ chối nói về bất cứ vấn đề nào có liên quan đến Mộc Tiểu Cẩm. Dưới sự bức bách của Vân Phong, cuối cùng Mộc Anh Hoa lại cho ra một câu nói: "Mộc gia không có người này, ta khẳng định!"

Vân Phong nghe xong vẫn rất thản nhiên fienddn lieqiudoon, cũng không bàn luận về vấn đề này thêm. Sau vài ngày hành trình, rốt cuộc ba người cũng tới được thành trấn hạng hai kia, Mộc thành. Không thể trách Mộc Anh Hoa ở trong này một tay che trời, thành trấn này đã gọi là Mộc thành, có thể thấy được thực lực của Mộc gia ở đây to lớn bao nhiêu, nói là đất đế vương cũng không đủ.

"Anh Hoa, con trở lại rồi! Vị này là hẳn là vịtriệuhồisưđại nhân kia đi!" Một giọng nói vô cùng nhiệt tình vang lên, ba người mới vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy một đội ngũ hoan nghênh được sắp xếp có phần đồ sộ. Vân Phong đánh giá một chút, đây đều là ngươi Mộc gia, mà người vừa nói chuyện, giờ phút này chính là một nữ nhân mang vẻ mặt nhiệt tình dẫn đầu đi tới, chắc phải là nương của Mộc Anh Hoa rồi.

"Nương!" Mộc Anh Hoa kêu một tiếng, tiến tới nghênh tiếp: "Vị này là Vân Phong, vị này là Khúc Lam Y, ra đã đề cập qua với người! Vị này chính là nương của ta."

Vân Phong và Khúc Lam Y cười cười, hai người đều thấp giọng gọi: "Bá mẫu."

Rõ ràng nữ nhân vô cùng kinh ngạc, liên tục xua tay: "Đừng gọi như vậy! Sao ta lại dám đểtriệuhồisưđại nhân gọi ta là bá mẫu cơ chứ! Gọi tên của ta là được rồi, thiếp thân là Tử Hoa."

Vân Phong gật gật đầu, nữ nhân này có chút tự biết mình, tốt hơn con của nàng ta nhiều: "Tử phu nhân."

Vẻ mặt Tử Hoa hơi cứng lại, theo lý mà nói, Vân Phong nên gọi bà ta một tiếng Mộc phu nhân mới đúng: "Ha ha,triệuhồisưđại nhân để mắt đến Mộc gia, mới bằng lòng đến đây rồi."

Tầm mắt Vân Phong quét sang mấy người đứng sau, phần lớn đều là hậu bối trẻ tuổi. Ánh mắt nhìn về phía nàng đều mang theo sự hâm mộ, chẳng qua vẫn rất hiểu quy củ mà đứng ở kia, xem ra Tử phu nhân này vẫn rất có tay nghề ở phương diện quản gia.

"Tử phu nhân có thể gọi ta là Vân Phong, không còn cách nào khác, ta rất có hảo cảm với Mộc gia." Vân Phong cười nói một câu, Mộc Anh Hoa thầm liếc mắt ra hiệu với mẫu thân của mình, chân mày Tử Hoa nhếch lên, khoé môi cũng cong lên một vòng cung đắc ý.

"Một khi đã như vậy, ta sẽ gọi là Vân Phong thôi. Nghe Anh Hoa thường xuyên nói về ngươi và vị Khúc tiểu thư này, nhìn tận mắt mới thấy quả nhiên hai vị không tầm thường. Ai da, xem ta nói chuyện kìa, mau vào mau vào!"