Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 51-2: Tâm tư của Diệu Quang (2)





Tụ dung dịch là dược tề có cấp bậc cao nhất, thông thường về mặt phương diện chỉ có người đạt tới cấp tông sư mới có khả năng chế tạo ra, xác xuất thành công cũng chỉ có 1%. Công dụng của Tụ dung dịch không xác định được, bởi vì Tụ dung dịch rất hiếm thấy, đến nay vẫn không hiểu rõ.

Vân Phong nhìn thấy cách miêu tả, khóe miệng nhất thời giật giật, xác xuất thành công chỉ có 1%, phải tới cấp tông sư, là dược tề có cấp bậc cao nhất! Như vậy thì kêu nàng đi đâu mà tìm! Công dụng còn không biết rõ nữa chứ, bỗng nhiên Vân Phong nghĩ tới cái gì, không khỏi bật cười lạnh lùng, quả nhiên là sống qua bao nhiêu tuổi,  đã biến thành lão già thành tinh, cư nhiên dám làm khó nàng! Không hiểu rõ công dụng thì khác gì là đồ vô dụng! Diệu Quang là cố ý thêm vào, để cho nàng không tìm đủ mọi thứ!

Vân Phong đem Tụ dung dịch quăng qua một bên trước, tiếp tục tra cứu mục tiêu tiếp theo, rốt cục cũng từ bên trong một đống dược liệu kia tìm ra chỗ tả về Tụ linh thảo, mà cũng chỉ ghi lại có vài câu, làm cho Vân Phong cảm thấy không khỏi rất đau đầu.

Tụ linh thảo, cách dùng của Tụ linh thảo, bởi vì công năng đặc thù nên sinh trưởng ở nơi có linh lực đầy đủ, tương truyền dưới đáy biển ở Vô tận chi hải có loại cỏ này bị nhân loại ngẫu hiểu tìm thấy được, chỉ có vài cái.

Vô tận chi hải...... Vân Phong nhìn cách miêu tả về Tụ linh thảo, một cái thì ngay cả khả năng làm cũng không được- Tụ dung dịch, mà cái còn lại lại sinh trưởng ở dưới đáy biển Vô tận chi hải- Tụ linh thảo! Bất luận là cái gì, đều khiến cho người ta đau đầu! Điều kiện để người chết sống lại quả nhiên không phải việc dễ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Vân Phong cũng sẽ không tiêu tốn tâm tư vào hai cái loại này!

"Nàng định tìm cái nào trước tiên?" Nhìn thấy cách miêu tả như thế sắc mặt Khúc Lam Y cũng có chút ngưng trọng, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, cả hai thứ đều quá mức xa vời, tìm thứ nào đối với nàng mà nói đều giống nhau. Cất kĩ sổ tay ghi chép của sư tôn xong, Vân Phong nghiền ngẫm suy nghĩ một chút.

"Về mặt phương diện chỉ có người đã đạt tới cấp bậc tông sư mới chế tạo ra Tụ dung dịch, mấy chỗ bán đấu giá không có khả năng sẽ xuất hiện thứ này, chỉ có thể để Dược tề sư cấp bậc tông sư tự mình làm, về phần cần dược liệu hẳn không thành vấn đề, tuy rằng xác xuất thành công chỉ có 1%, nhưng chắc chắn sẽ thành công."

Khúc Lam Y gật đầu, tìm người thì có vẻ đỡ hơn một chút, Vân Phong tiếp tục nói,"Về phần dưới đáy biển ở Vô tận chi hải......" Vân Phong nhìn Yêu Yêu,"Đợi sau khi thu xếp xong Tụ dung dịch, chúng ta lập tức đi Vô tận chi hải, sớm muộn gì cũng phải đi."

Khúc Lam Y sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Yêu Yêu, gật đầu, Vân Phong đứng lên, vỗ nhẹ quần áo trên người:"Kế tiếp, phải tìm Dược tề sư nhờ vả thôi......"

Dược tề sư, là một chức nghiệp riêng ở thế giới này, cánh cửa đạt tới Dược tề sư phi thường thấp, cơ hồ ai cũng có khả năng trở thành Dược tề sư, nhưng mà muốn thành một Dược tề sư vĩ đại vinh danh, thậm chí cấp bậc không ngừng tấn chức, cũng là một chuyện khó càng thêm khó, công đoạn chế tạo dược tề tương đối rườm rà phức tạp, hơn nữa cho tới bây giờ việc chế tạo dược tề là một quá trình yêu cầu phải thật hoàn mỹ, dược tề gì cũng có phân chia ra ưu khuyết điểm, dược tề thấp kém cũng không ai thèm nhòm ngó, cho dù ngươi làm ra thì cũng không có người mua, chính xác mà nói, chỉ có Dược tề sư vĩ đại mới có thể ở trong cái ngành nghề sản xuất này cười đến cuối cùng.


Tiền tài và năng lực của Dược tề sư không hề giống người bình thường, nhất là mấy người bán dược tề nổi danh kêu là bàn tay to, tùy tiện lấy một lọ dược tề chính là giá trên trời, huống chi dược tề có một số yêu cầu cao, đều là biện pháp để vơ vét của cải của phú hảo, danh vọng lẫn địa vị của Dược tề sư đều được coi trọng, nếu nói Triệu hồi sư là một vinh quang, như vậy thì có được một Dược tề sư là kéo dài vinh quang.

Vân Phong vừa ra khỏi Chúng thần di tích liền cùng Khúc Lam Y, Yêu Yêu về Mộc thành, chuyện của Hách Liên gia gây nên huyên náo một hồi lâu, hiện giờ cũng dần dần như cũ lại, hôn sự  của Mộ Dung Vân Thiên và Hách Liên Phù dĩnhiên bị hủy, sau khi Vân Phong rời đi cỡ mấy ngày, Mộ Dung Vân Thiên cũng về Đế đô, cố ý đến Mộc gia chào từ biệt nhưng không thấy Vân Phong.

Vân Phong vừa về tới, toàn bộ người Vân gia và Mộc gia đều vây quanh, nhất là Mộc Tiểu Cẩm, cảm xúc vẫn giống lúc có thai chưa kịp khôi phục, luôn rất dễ dàng bị kích động, nhìn thấy Vân Phong trở về nhịn không được ánh mắt đỏ cả lên òa khóc, Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, Mộc Tiểu Cẩm ôm tiểu Khinh Thần trong lòng, cậu nhóc thấy bác trở về lập tức giẫy thân mình muốn Vân Phong ôm, Mộc Tiểu Cẩm liền đặt Vân Khinh Thần vào lòng Vân Phong, nhìn Vân Phong luống cuống tay chân, phốc xích một cái nở nụ cười.

Vân Phong nói sơ chuyện xảy ra một lần, sắc mặt Vân Cảnh và Vân Thăng đều âm trầm, thân phận của Ma pháp sư ám hệ kia không hề rõ ràng, nhưng nhìn trong tim mơ tưởng trộm đồ Vân gia biểu lộ ra không sót tí nào, điều này chứng minh, còn có người đang nhòm ngó đồ của Vân gia! Ngọc bài hiệu lệnh của Vân gia chẳng lẽ có bí mật nào khác sao?

"Phong nhi, người muốn cướp đoạt ngọc bài đã chạy thoát, hiện tại cũng biết ngọc bài đang ở trên người muội, có phải sẽ đem đến phiền toái cho muội không?" Vân Thăng nói một câu rất thấm thía, Vân Cảnh ngồi bên cạnh gật đầu,"Thăng nhi nói có lý, cứ để quân lệnh bài ở đây giữ đi."

Vân Phong vừa nghe lập tức phản đối,"Phụ thân, đại ca, đặt ở đây chẳng phải sẽ mang đến mối họa cho Vân gia sao! Huống chi còn có Khinh Thần nữa, vẫn nên đặt ở chỗ con cho thỏa đáng."

"Nhưng mà......" Phụ thân mặt than còn tính nói cái gì đó, Vân Phong mở miệng,"Phụ thân yên tâm, với thực lực của con hiện nay cho dù ai muốn tới cướp cũng phải gặp khó khăn, tuy rằng không có lực lượng chống lại, nhưng vẫn được cái là biết chạy trốn."

Vân Thăng nghe đến đó không khỏi thở phào một hơi, muội muội bảo bối của mình biết đường chạy trốn thì tốt rồi, nhưng lấy tính cách bướng bỉnh của Vân Phong Vân Thăng vẫn lo lắng khi gặp gỡ địch thủ càng muốn đấu tới ngươi chết ta sống không chịu chạy trốn, bây giờ nghe xong câu này, an tâm hơn nhiều.

Vân Khinh Thần nằm trong lòng Vân Phong không chịu an phận mà cứ nhích tới nhích lui, rất có hứng thú với Vân Phong, Vân Phong cũng chỉ có thể cười khổ ôm chặt hắn, sợ không cẩn thận một chút hắn liền ngã xuống."Lạc Trần, xem ra ngươi còn phải ở Đông đại lục đợi thêm một thời gian, ta mới chạy về đón ngươi. Bên Tây đại lục đã có Tiểu Hỏa và Lam Dực. Không có chuyện gì xảy ra cả."

Vân Lạc Trần gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng tình huống bên Tây đại lục, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân nên không liên lạc được, có những lời này của Vân Phong làm cho Vân Lạc Trần an tâm hơn, cũng có thể yên tâm mà tu tập. Nói tới tình trạng của Mộc Thương Hải, Tụ linh thảo và Tụ dung dịch như thế nào những người này cũng không rõ ràng, Vân Phong chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đó không phải vật gì quý trọng, nhưng cần phải tìm Dược tề sư. Vân gia không có qua lại gì với Dược tề sư, Vân Phong suy nghĩ xem ra phải đi tới Đế đô một chuyến thôi, biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất tất nhiên là Thương gia và Đức gia.


Mộc Tiểu Cẩm biết tin Mộc Thương Hải có thể sống lại rất vui vẻ, Vân Thăng ôm Mộc Tiểu Cẩm vào lòng, đôi mắt Mộc Tiểu Cẩm đỏ lên. Mọi người nói thêm vài câu, Vân Phong liền quyết định đi tới Đế đô trước, lúc đem đứa cháu nhỏ trong lòng trả lại cho mẫu thân hắn, Mộc Tiểu Cẩm níu ống tay áo Vân Phong.

"Tiểu Phong......" Mộc Tiểu Cẩm gọi một tiếng, Vân Phong cười nhìn Mộc Tiểu Cẩm,"Tiểu Cẩm, Mộc Thương Hải nhất định sẽ trở về, hãy tin tưởng ta."

Mộc Tiểu Cẩm hung hăng gật đầu,"Những thứ ngươi nói có phải rất khó tìm hay không, có phải phải tới những nơi nguy hiểm không? Nếu là như vậy Tiểu Phong không cần đi làm, ca ca không trở về cũng không sao!"

Vân Phong cười ha ha, giơ tay niết niết hai má Mộc Tiểu Cẩm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt,"Mấy thứ kia không phải khó khắn như ngươi tưởng đâu, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là tới tay dễ dàng thôi."

"Thật ư?" Mộc Tiểu Cẩm nghi ngờ hỏi, vẫn luôn cảm thấy mỗi lần Vân Phong nói không có gì đó thì sẽ có cái đó, nàng không muốn Vân Phong phải mạo hiểm, nếu việc làm cho ca ca sống lại cần Vân Phong đi mạo hiểm, Mộc Tiểu Cẩm tình nguyện Mộc Thương Hải cứ như vậy từ biệt thế giới này.

"Thật." Vân Phong gật đầu, chỉ cần nàng có thể làm được, mặc kệ trong lúc đó có bao nhiêu hiểm trở, đối với nàng mà nói, đó đều là chút chuyện râu ria, nàng chỉ cần bằng hữu, thân nhân của nàng mạnh khỏe là tốt rồi.

Vân Phong dẫn theo Yêu Yêu và Khúc Lam Y khởi hành, hai người chạy tới Đế đô, tiểu Khinh Thần vừa mới nhìn thấy bác giờ lại không thấy bác đâu nữa, tiểu Khinh Thần vừa khóc vừa náo loạn cả một thời gian, khiến cho Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm không có biện pháp nào, chỉ nói Vân Phong sẽ nhanh chóng trở về.

Đế đô đế quốc Phong Vân vẫn ồn ào náo nhiệt như ngày trước, chẳng qua từ sau khi Tạp Lan hoàng cung dưới cơn giận của Vân Phong biến mất hầu như không còn, gia tộc Thương gia và Đức gia ngồi lên thay thế cho hoàng cung, đình viện cả hai gia tộc rất khí thế, nếu so với hoàng cung không hề kém hơn chỗ nào, phần lớn người của Thương gia và Đức gia đều sống trong đó, hai nhà thống trị đế quốc Phong Vân coi như khá vững vàng, ngoại trừ chuyện của gia tộc Hách Liên, còn lại không có phát sinh mầm mống tai vạ gì, thái độ đối đãi của Thương gia và Đức gia rất hữu hảo, làm cho đế quốc Phong Vân xuất hiện biến đổi cực nhỏ.

Vân Phong xa cách mấy năm mới quay lại Đế đô, nhìn Đế đô có chút thay đổi, khi Vân Phong nắm bàn tay nhỏ bé của Yêu Yêu, cùng Khúc Lam Y xuất hiện ở trước cửa Thương gia và Đức gia, thủ vệ đứng trông cửa không khỏi sửng sốt, đây là cả nhà đến bái phỏng sao?

Vân Phong nhíu mày,"Thương Liên và Midlands có ở trong không?"


Vẻ mặt thủ vệ cứng đờ, cư nhiên dám hô thẳng tên hai vị đại nhân!"Ngươi là ai! Dám hô thẳng tên đại nhân!" cửa lớn hai nhà rất gần nhau, thủ vệ hai bên đều trợn mắt lên nhìn Vân Phong, bên phía cửa này gây nên tiếng ồn nhỏ làm của cửa lớn hai nhà Đức gia và Thương gia mở ra, hình như có quản gia đi ra, lúc nhìn thấy Vân Phong đều có chút không hiểu.

Phía sau cửa lớn Thương gia có một bóng dáng đang đi ra, một thân váy dài hoa lệ, hé ra khuôn mặt cười kiểu đáng yêu, người mới vừa đi ra lơ đãng nhìn về phía cửa lớn, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai,"Vân Phong!" sau khi kêu xong, thân mình theo bản năng muốn xoay người chạy vào trong!

Vân Phong vừa nâng mắt, nhìn người vừa hô to tên mình, cười nhẹ,"Thì ra là Thương Nhị, đã lâu không gặp."

Thân mình Thương Nhị cứng đờ ra, toán thể mọi người cũng cứng đờ, binh lính thủ vệ lập tức hóa đá, hai vị quản gia của Thương gia và Đức gia sau phút hóa đá đồng thời xoay người, chạy đi báo cáo gia chủ, Vân Phong đến!

Thân mình Thương Nhị đứng yên bất động, nàng vẫn chưa quên lúc trước Vân Phong chỉnh nàng như thế nào, một thời gian dài nàng không hề xuất hiện, ai cũng nói nàng đi tới nơi xa xôi lịch lãm, hiện giờ đây là đã trở về rồi sao? Trên mặt Thương Nhị lộ ra nụ cười cứng ngắc đi tới,"Ngươi đã quay về à?"

Vân Phong biết Thương Nhị sợ mình, lúc trước nàng ta khi dễ Mộc Tiểu Cẩm bị mình làm cho ăn khổ,"Có chút chuyện, Thương Liên ở nhà à?"

Thương Nhị nhịn không được thở mạnh một hơi,"Gia gia ở đây, bên trong......" Thương Nhị còn chưa nói dứt lời, cửa lớn Thương gia và Đức gia lập tức có hai bóng dáng vội vàng đi ra, hai người đúng là Thương Liên và Midlands, mà phía sau bọn họ còn một đống người, toàn bộ đều đi ra theo.

"Vân Phong!" Hai người vừa nhìn thấy Vân Phong hai mắt liền sáng ngời, giống như nhìn thấy trân châu bảo bối vậy, cực kỳ nhiệt tình, Thương Nhị tự động yên lặng lui sang một bên, bị mấy đứa trẻ đồng lứa trong Thương gia lôi kéo qua,"Nhị tỷ tỷ, đó chính là Vân Phong sao?"

"Tiểu nhị, ngươi quen biết Vân Phong à? Quan hệ của các ngươi tốt không?"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu ngươi quen biết thì giới thiệu cho chúng ta được không!"

Mấy vấn đề của bọn trẻ tuổi trong Thương gia làm cho Thương Nhị đau cả đầu, vẫn im lặng đứng đó không nói lời nào, hai người có cấp bậc quan trọng là Thương Liên và Midlands đứng bên cạnh Vân Phong, dĩ nhiên không có người nào dám tới gần, mà chỉ có thể đứng từ xa xa nhiệt tình nhìn Vân Phong, còn nhìn một nhà già trẻ của nàng.


Thương Liên và Midlands khó hiểu nhìn Khúc Lam Y và Yêu Yêu liếc mắt một cái, Vân Phong cũng lười giải thích, Thương Liên và Midlands cũng thông minh không hỏi cái gì,"Lần này tới tìm chúng ta có chuyện gì sao? Lần này ở lại Đế đô chơi vài ngày đi......" Hai người đều nói như thế, Vân Phong cười cười,"Lần này tìm đến hai vị xác thực có việc cần nhờ giúp đỡ."

"Khách khí như vậy làm cái gì! Chuyện của ngươi chính là chuyện của chúng ta! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Vân Phong trầm xuống,"Đế quốc Phong Vân có Dược tề sư nổi tiếng không?"

Thương Liên và Midlands nghe đến đó liền sửng sốt,"Dược tề sư? Ngươi cần dược tề à?"

"Ta cần dược tề, chẳng qua thuốc này cần Dược tề sư vĩ đại mới có thể chế tạo ra."

Thương Liên vá Midlands vừa nghe đều hơi suy tư, Thương Liên mở miệng,"Nói đến Dược tề sư, có lẽ ngươi đã đến đúng thời điểm, Thương Nhị!" Thương Liên hô một tiếng, Thương Nhị đang bị đám người trẻ tuổi Thương gia vây quanh lập tức đi tới, rước lấy đầy ánh mắt hâm mộ, làm cho Thương Nhị cảm thấy có chút xấu hổ.

"Gia gia." Thương Nhị bước tới kêu một tiếng, Thương Liên cười mở miệng,"Thương Nhị đang muốn đi tham gia cuộc thi cấp bậc Dược tề sư, nghe nói lần này có người trong tổng bộ Dược tề sư tới đây, có lẽ có thể giúp đỡ ngươi."

Vân Phong hồ nghi nhìn về phía Thương Nhị, thì ra nàng là Dược tề sư? Thương Nhị không khỏi đỏ mặt, Thương Liên và Midlands cười khổ xin lỗi:"Chúng ta còn có nhiều việc, không thể bồi được, mong Vân Phong không cần chú ý là tốt rồi......" Vân Phong khoát tay, nàng vốn không tính để cho hai người bồi cùng mình, lại nói tiếp vài câu với Thương Liên và Midlands, Vân Phong lập tức cáo từ, Thương Nhị tất nhiên đi theo, nàng nhìn Khúc Lam Y và Yêu Yêu, trong lòng không khỏi cắn lưỡi, nàng có đứa nhỏ rồi ư? Bất quá trượng phu của nàng thật đúng là cực phẩm......

"Cuộc thi cấp bậc Dược tề sư?" Vân Phong thấp giọng hỏi một câu, Thương Nhị lập tức đem ánh mắt trở về, giống đệ tử bình thường trả lời vấn đề của Vân Phong,"Ừ, dược tề sư chia làm năm cấp bậc là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại sư, tông sư, mỗi một cấp bậc chia làm ba giai đoạn, dùng tinh cấp phân biệt."

"Ngươi thi cấp bậc nào?" Vân Phong tùy ý mở miệng hỏi, Thương Nhị lập tức trả lời,"Trung cấp nhất tinh." Vừa trả lời xong Thương Nhị lại đỏ mặt, sao mình giống như đứa bé nghe lời như vậy, hỏi cái gì nói cái đó, nhưng trên người Vân Phong truyền đến một loãi áp lực làm cho Thương Nhị không tự giác cứ như vậy trả lời.

Thương Nhị mang theo Vân Phong rất nhanh đã đến nơi khảo hạch* cấp bậc Dược tề sư, chỉ về tòa nhà phía trước,"Chúng ta đến rồi."

*như thi đầu vào á để kiểm tra coi mình tới đâu