Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 76: Chỉ vì bảo vệ nàng





“Nạp Khê? Ngươi khẳng định hắn nói là Nạp Khê chứ không phải là tên nào khác sao? Ngươi có thật là đã nghe rõ ràng chứ?” Sảnh chính của Bách Lý gia trong Nội vực vang lên một tiếng hét hung dữ, ba người vừa trở về từ bên ngoài đều bị sắc mặt kích động của gia chủ làm cho sợ hãi.

“Gia, gia chủ... Là Nạp Khê, đúng là tộc Nạp Khê.” Ba người trở về bẩm báo đều mơ màng, trả lời hết sức cẩn thận, Nạp Khê là gia tộc gì vậy? Sao gia chủ lại kích động như vậy? Trong Nội vực cũng không có tồn tại một gia tộc thế này, tại sao gia chủ lại kích động đến thế?

“Tộc Nạp Khê... Đúng thật là tộc Nạp Khê!” 

Thân thể của Bách Lý gia chủ đột nhiên co quắp lại, dựa vào thành ghế rộng rãi, sắc mặt có chút ngẩn ngơ nhưng trong lòng thì như nổi sóng lớn. Tộc Nạp Khê, một trong số các gia tộc cổ xưa, là một gia tộc ẩn dật nhưng thực lực lại vô cùng cường đại, hơn nữa trong tộc Nạp Khê dường như có ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nhưng rất lâu trước đây tộc Nạp Khê đã lui ra khỏi đại lục này, không biết đã ẩn dật ở nơi nào, cho tới hiện tại người của tộc Nạp Khê lại xuất hiện ở Trung đại lục, hơn nữa lại còn xuất hiện ở Vân gia.

Người của tộc Nạp Khê xuất hiện ở Vân gia nhất định không phải là trùng hợp gì, không lẽ tộc Nạp Khê có giao tình gì đó với Vân gia? Không ngờ lại có giao tình với một gia tộc ẩn dật như vậy, Vân gia thật đúng là có bản lĩnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ. Vốn muốn mượn hành vi của tên Bạch Chi Vu ngu xuẩn này để đả kích Vân gia, trước khi Vân gia trở về Nội vực khiến thực lực của họ bị tổn thất một chút cũng tốt, tới lúc đó cho dù Vân gia lại quay về thì mấy gia tộc bọn họ hợp lực với nhau vẫn có thể đẩy Vân gia ra lần nữa.

Nhưng không ngờ được tộc Nạp Khê lại có quan hệ với Vân gia, Bạch Chi Vu cũng đã chết rồi, Bạch gia cũng đã hoàn toàn bị tách biệt, Vân gia lại không bị tổn thất chút nào. Hừ! Nói tóm lại thì Bạch Chi Vu cũng là một tên phế vật. Bách Lý gia chủ lạnh lùng cười nhạo trong lòng, lại im lặng suy nghĩ, Vân gia có quan hệ với gia tộc nào khác cũng chấp nhận được, sao lại cứ phải là tộc Nạp Khê? Bọn họ còn chưa có bản lĩnh ra tay với tộc Nạp Khê, cũng không hề có lá gan này. Đây chính là một trong những gia tộc cổ xưa đó. 

Mặc dù Vân gia cũng xem như là một trong những gia tộc cổ xưa nhưng đã quá mức suy sụp, còn tộc Nạp Khê thì lại không như vậy.

Sắc mặt Bách Lý gia chủ trở nên khó lường, khiến cho ba người đang đứng phía dưới vô cùng lo lắng, chẳng lẽ tộc Nạp Khê này có cái gì lợi hại sao? Nếu không thì tại sao sắc mặt của gia chủ lại xoắn xuýt như vậy?

“Gia, gia chủ...” 

Ba người nhỏ giọng kêu lên một tiếng, nhưng Bách Lý gia chủ lại nghe như không nghe. Ba người họ nhìn nhau, trong lòng thở phào một hơi, cũng may bọn họ không có xung đột gì với tiểu tử đó, bằng không thì... Nếu như thật sự là gia tộc nào đó không thể chọc phải, bọn họ sẽ phải gặp tai họa.

“Ba người các ngươi, lập tức đi thông báo hai gia chủ của Vu gia, Ngải gia đến đây, cứ nói có chuyện vô cùng hệ trọng, nếu như bọn họ nói không thể tới được thì cứ nói cái tên Nạp Khê này ra, biết không?”

Ba người ở dưới lập tức đứng thẳng người: “Vâng, gia chủ.” 

Bách Lý gia chủ ngồi ở đó, mắt đen nhìn qua khung cửa cao lớn mà lên bầu trời xa xa ở bên ngoài, vậy mà tộc Nạp Khê lại xuất hiện. Bàn tay đặt trên thành ghế đột nhiên nắm chặt, xem ra, thời cuộc sẽ phải thay đổi rồi.

Sau khi ba người của Bách Lý gia vội vàng rời khỏi, chưa đến vài ngày, Vân gia lại lần nữa có khách quý đến nhà thăm hỏi, chỉ có điều người đến lần này cũng không là tiểu lâu la gì nữa, mà là ba vị gia chủ đích thân đến nhà. Ba vị trưởng lão của Vân gia cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, nhưng mà trong lòng đều đã đoán được, có thể khiến cho ba người này đích thân đi tới cửa, nghĩ lại nhất định là vì cái tên tộc Nạp Khê này rồi.

“Ba vị trưởng lão, vô cùng chúc mừng.” Ba vị gia chủ của Bách Lý gia, Ngải gia, Vu gia đích thân đến, hơn nữa nét mặt đều tràn đầy ý cười. 

Ba vị trưởng lão của Vân gia cười khẩy trong lòng. Vào khoảng thời gian mà Vân gia còn ở trong Nội vực, ba gia tộc này chính là đối thủ của Vân gia, việc Vân gia bị đẩy ra khỏi Nội vực ba gia tộc này cũng có góp chút sức lực, không nghĩ đến khi gặp mặt lại khách khí như vậy, hơn nữa còn chào đón với vẻ mặt tươi cười sao?

“Nào có, từ lần cuối gặp nhau cho đến giờ ba vị gia chủ cũng không có chuyện gì chứ?” Nhị trưởng lão Vân gia nói một câu.

Bách Lý gia chủ cười ha ha, ánh mắt lướt đến: “Lần này Vân gia có thể trở về Nội vực, chắc hẳn nhất định là có cao nhân giúp đỡ, mặc dù vị Triệu hồi sư tứ hệ kia của Vân gia cũng là một nhân tài hiếm có, nhưng mà ta nghe được từ hạ nhân, hình như có người của tộc Nạp Khê...” 

Mắt đen của đại trưởng lão Vân gia lóe lên: “Bách Lý gia chủ gấp gáp chạy đến đây như vậy, là muốn gặp người của tộc Nạp Khê sao?”

Ba gia chủ của Bách Lý, Ngải gia và Vu gia vừa nghe được mặc dù đã có chuẩn bị trong lòng nhưng vẫn hơi giật mình, người của tộc Nạp Khê đúng là đang ở đây.

Tam trưởng lão Vân gia cười ha ha: “Ta nói ba vị nôn nóng chạy đến đây như vậy, chính là vì cái này sao? Nếu như ta nói cho các ngươi biết, người đó đã đi rồi thì sao?” 

Sắc mặt của ba vị gia chủ bên Bách Lý này đều trở nên âm trầm, không lẽ lần này Vân gia đã đùa giỡn với họ rồi? Nếu đúng là như thế thì đợi đến khi Vân gia vào Nội vực mà ăn hành đi. Nhìn thấy sắc mặt của ba vị gia chủ này, tam trưởng lão Vân gia khinh thường cười một tiếng, thân phận tộc Nạp Khê của tiểu tử đó ngay cả ông ta cũng không ngờ đến, nhưng mà ba lão già này đã muốn bám đuôi rồi.

“Vân gia đại trưởng lão, đây hẳn không phải là nói đùa, ngươi nói đúng chứ?” Vẻ mặt Bách Lý gia chủ lạnh lùng mà mở miệng. Đại trưởng lão Vân gia bình thản khẽ cười: “Vân gia trước giờ chưa từng nói đùa.”

“Vậy xin làm phiền Vân gia đại trưởng lão một chút rồi.” Vu gia chủ mặt lạnh nói một câu. 

Ba người họ đến đây chính là muốn xác định rốt cuộc có tộc Nạp Khê hay không, nếu như có thật, vậy thì hành động với Vân gia cần phải tạm dừng, có quan hệ với tộc Nạp Khê, tất nhiên bọn họ phải suy xét một phen.


“Ba vị muốn gặp ta sao?”

Một giọng nói lười biếng vang lên, tiếp theo một người có thân hình thon dài bước vào sảnh chính, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết nở một nụ cười lười biếng, mặc dù là ngũ quan của nam nhân nhưng lại xen lẫn chút xinh đẹp của nữ nhân, nhất là đôi mắt đầy phong tình đó. 

Ánh mắt của Bách Lý gia chủ đảo qua, nhìn thấy một người trẻ tuổi tuấn mỹ như thế liền ngây người, tiếp theo lại tràn đầy nghi hoặc mà dò xét một phen, đây chính là người của tộc Nạp Khê sao? Vu gia chủ và Ngải gia chủ cũng có chút nghi ngờ, theo nhận thức của bọn họ, nếu như người của tộc Nạp Khê xuất hiện, cũng không thể nào là một người trẻ tuổi như vậy.

Khúc Lam Y gật đầu với ba vị trưởng lão của Vân gia, tiếp theo tầm mắt chuyển đến ba người trung niên ở trước mắt, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Ba vị gia chủ lập tức bị ánh mắt không xem ai ra gì này làm cho không vui, nhưng chưa làm rõ thân phận tất nhiên không thể dễ dàng nổi giận.

“Ngươi là người của tộc Nạp Khê sao?” Bách Lý gia chủ lên tiếng, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Khúc Lam Y. 

Khúc Lam Y lạnh lùng cười cười, hắn đã sớm dự đoán được hành động của mấy người này, mấy lão già bọn họ đích thân chạy tới đây một chuyến chỉ vì muốn xác nhận lại, bệnh đa nghi cũng thật sự rất nặng.

“Biết ngay các ngươi sẽ rất nghi ngờ mà.”

Khúc Lam Y bình thản nói xong, sắc mặt của ba người Bách Lý gia chủ đều hết sức lúng túng, cổ tay của Khúc Lam Y khẽ chuyển động, một miếng ngọc bài tinh xảo xuất hiện trong tay. Ba vị trưởng lão của Vân gia nhìn thấy cũng kinh ngạc, đó là lệnh bài gia tộc chỉ có tộc Nạp Khê mới có. 

Ba người Bách Lý gia chủ nhìn thấy liền biến sắc, nhìn lệnh bài tinh xảo đó trong tay Khúc Lam Y mà im lặng thật lâu, tim của cả ba người đột nhiên nhảy dựng lên, đúng là tộc Nạp Khê. Hắn ta vậy mà đúng là người của tộc Nạp Khê.

Khúc Lam Y nhìn thấy biểu cảm của ba người liền càng trở nên lạnh lùng hơn, cất lệnh bài về: “Ba vị đã xem rõ rồi chứ?”

Vu gia chủ và Ngải gia chủ đều hơi đổ mồ hôi, bọn họ mặc dù là gia tộc của Nội vực, nhưng nói cho cùng cũng không hề cùng đẳng cấp với những gia tộc đó. Cho dù là gia tộc Bách Lý cũng không có cách nào so sánh với những gia tộc cổ xưa đó. Vào thời đại xa xưa, lúc những gia tộc cổ xưa này xưng bá, những gia tộc này của bọn họ có thể còn chưa có ra đời. Sự uy nghiêm và nền tảng của gia tộc cổ xưa là những thứ mà những gia tộc ưu tú mới xuất hiện này không thể vượt qua được. Cho dù là danh tiếng đang cường thịnh, cho dù là thực lực rất mạnh, nhưng khi nghe thấy tên của gia tộc cổ xưa trong lòng vẫn sẽ run rẩy. 

“Tộc Nạp Khê vậy mà lại xuất hiện rồi...” Bách Lý gia chủ nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt mà nhỏ giọng nói một câu, sau đó khẽ cười một tiếng, dù sao ông ta cũng là đại gia tộc của Nội vực, mặc dù tộc Nạp Khê là gia tộc cổ xưa nhưng thân phận của ông ta cũng không hề thấp kém.

“Không biết ngươi là người nào của tộc Nạp Khê, xem ra tộc Nạp Khê cũng có giao tình với Vân gia.”

Khúc Lam Y cười ha ha: “Vị đang nói chuyện là...” 

Sắc mặt của Bách Lý gia chủ trở nên lúng túng: “Ta là gia chủ của Bách Lý gia, còn hai vị đây là gia chủ của Vu gia và Ngải gia.”

Khúc Lam Y cười cười: “Tộc Nạp Khê có giao tình với Vân gia có thể phải lội ngược về xa xưa trước kia mà tìm hiểu, nói ra chỉ sợ Bạch Lý gia chủ cũng sẽ không biết. Nếu Vân gia cần sự trợ giúp, tộc Nạp Khê cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, huống chi hiện giờ ta lại là con rể của Vân gia, chuyện của Vân gia chính là chuyện của ta, cũng là chuyện của tộc Nạp Khê.”

Sắc mặt Bách Lý gia chủ lộ vẻ kinh ngạc, nếu Vân gia đúng là có dính dáng đến tộc Nạp Khê thì bọn họ sẽ phải ra tay thế nào? Vân gia của hiện tại không giống như ngày xưa, còn dính dáng đến cả tộc Nạp Khê nữa. 

“Ồ? Chuyện của Vân gia chính là chuyện của tộc Nạp Khê, không biết vị tiểu hữu này có thân phận gì trong tộc Nạp Khê, giọng điệu cũng không hề nhỏ đó.” Vu gia chủ lạnh lùng cười.

Ngải gia chủ cũng bật cười: “Một mình tiểu hữu có thể đại diện cho cả tộc Nạp Khê sao? Nói chuyện vẫn nên chừa chút đường lui chứ.”

Khúc Lam Y nghe thấy lời này liền cười ha ha: “Thân phận của ta ở tộc Nạp Khê là gì, ba vị còn chưa có tư cách được biết. Nếu như ba vị có thể nghe lọt tai thì ta xin khuyên một câu, những hành động trước kia xem như bỏ qua, nếu như sau này ai dám động đến Vân gia, đừng có không rõ tại sao mình lại chết.” 

Thân thể của ba người Bách Lý gia chủ bọn họ đột nhiên cứng đờ. Tiểu tử này đúng là quá càn rỡ rồi, ba người họ cũng đều là gia tộc có danh tiếng có mặt mũi, mặc dù gia tộc không bằng tộc Nạp Khê nhưng cũng không tới lượt một tiểu tử dạy dỗ như vậy.

“Hừ! Điều này không cần ngươi hao tâm tổn sức.” Ánh mắt của Bách Lý gia chủ lướt qua: “Ba vị trưởng lão, ba ngày sau Vân gia cũng nên chuẩn bị sẵn sàng vào Nội vực, sau này... chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều rồi.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia đều cười ha ha, Vân gia đại trưởng lão khẽ mở miệng: “Bách Lý gia chủ không cần phải lo lắng, Vân gia tất cả đều ổn.” 

“Nếu đã là như vậy, chúng ta cáo từ trước.”


---

Ba người Bách Lý gia chủ xoay người rời đi, có thể nhìn ra được trong lòng họ đều nghẹn chặt, vừa ra khỏi cổng lớn của Vân gia, Ngải gia chủ và Vu gia chủ đã nổi giận lên: “Bách Lý huynh, lần này vậy mà bị một tiểu bối móc mỉa như thế, đợi đến sau khi Vân gia vào Nội vực, chúng ta nhất định phải xả cơn tức này ra.” 

“Không sai Bách Lý huynh, với thân phận của ba người chúng ta, tiểu tử đó vậy mà dám nói năng lỗ mãng như thế, không thể không dạy dỗ nó một chút.”

Sắc mặt của Bách Lý gia chủ trở nên lạnh lẽo, thật lâu không lên tiếng, Ngải gia chủ và Vu gia chủ nhìn thấy Bách Lý gia chủ từ đầu đến cuối không nói lời nào đều có chút nghi ngờ: “Bách Lý huynh, không lẽ huynh sợ rồi hả?”

“Chỉ là một tiểu tử của tộc Nạp Khê mà có thể khiến cho Bách Lý huynh rút lui sao? Mặc dù tộc Nạp Khê rất mạnh, nhưng tiểu tử đó nói không chừng chỉ là một tên giả vờ giả vịt mà thôi, nếu như Bách Lý huynh có lá gan như vậy, nói ra thật khiến người ta cười rụng cả răng.” 

Da mặt của Bách Lý gia chủ co rút lại: “Thân phận của tiểu tử kia ở trong tộc Nạp Khê nhất định không hề thấp.”

Lời này vừa dứt, hai vị gia chủ khác đều không tin, trong lòng Bách Lý gia chủ âm thầm mắng ngu xuẩn, còn phải mở miệng giải thích: “Mặc dù tộc Nạp Khê ẩn thế, nhưng trước khi ẩn thế cũng còn lưu lại khá nhiều ghi chép, ta biết cũng không được nhiều, nhưng chuyện liên quan đến lệnh bài gia tộc của tộc Nạp Khê ít nhiều cũng biết một chút, lệnh bài trong tay tiểu tử đó... Chỉ có người có địa vị nhất định mới có thể sở hữu được.” iread

“Nếu nói vậy, thì địa vị của tiểu tử đó trong tộc Nạp Khê cũng không hề thấp?” 

Bách Lý gia chủ gật gật đầu, giọng điệu có chút nghiêm trọng: “Lời mà tiểu tử đó nói chúng ta cũng phải tin ba phần.”

“Bách Lý huynh, nhìn bộ dạng của huynh có phải là quá nhát gan rồi không?” Vu gia chủ tỏ vẻ xem thường, Ngải gia chủ cũng có ý này. Trong lòng Bách Lý gia chủ âm thầm mắng hai lão ngu ngốc này, mở miệng nói: “Nhát gan? Các ngươi có biết sức mạnh của tộc Nạp Khê đáng sợ đến cỡ nào không?”

“Có thể đáng sợ đến đâu chứ? Nói cho cùng thì những gia tộc cổ xưa đều chỉ có cái danh tiếng mà thôi, cũng chưa từng thấy bọn họ có hành động gì, hơn nữa Vân gia chẳng phải cũng là một trong số đó sao? Bây giờ lại suy yếu như vậy, những gia tộc cổ xưa cũng không giống như những gì huynh nói.” 

Bách Lý gia chủ lạnh lùng cười cười: “Các ngươi có biết rằng, tộc Nạp Khê là gia tộc đã từng thuần phục được huyễn thú không?”

“Huyễn, huyễn thú!” Ngải gia chủ và Vu gia chủ đều sửng sốt. Bách Lý gia chủ lại cười khẩy lần nữa: “Trong số những gia tộc cổ xưa ngay cả Vân gia sở hữu huyết mạch Triệu hồi sư cũng chưa từng làm được, nhưng tộc Nạp Khê lại thành công. Điều này nói lên cái gì?”

Hai vị gia chủ khác đều không lên tiếng nữa, sắc mặt Bạch Lý gia chủ trầm xuống: “Huống hồ có một lời đồn cho tới bây giờ vẫn chưa biết là thật hay giả, huyễn thú bị thuần phục đến bây giờ vẫn còn nằm trong tay tộc Nạp Khê.” 

Sắc mặt hai vị gia chủ liền tối sầm lại, tộc Nạp Khê vậy mà lại có thể thuần phục được huyễn thú, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn còn đang khống chế trong tay. Nếu như chọc giận gia tộc này thì... Thật đúng là chết ra sao cũng không biết.

“Bách Lý huynh, theo như lời huynh nói thì tộc Nạp Khê sở hữu huyễn thú, vậy chẳng phải là có thể xưng hùng xưng bá trên đại lục này rồi?”

Bách Lý gia chủ thật lâu cũng không nói chuyện, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng đen như đáy nồi: “Gia tộc cổ xưa đa số đều là tộc ẩn thế, nếu như đúng là xuất thế, ngươi cho rằng chúng ta còn nơi để đứng sao?” 

Hai vị gia chủ khác đều ngây người, cũng không nói chuyện nữa, trong số các gia tộc cổ xưa Vân gia có thể xem như là ngoại lệ, đến nỗi suy sụp như hiện tại đúng là có chút không thể tưởng tượng được, còn về phần những gia tộc cổ xưa khác rốt cuộc có năng lực như thế nào, ẩn dật ở đâu, càng không có ai biết được. Nhưng bây giờ người của tộc Nạp Khê lại xuất hiện, nhất định sẽ mang đến một trận sóng gió rồi.

---

Sau khi ba người Bách Lý gia chủ đi khỏi, sắc mặt của Khúc Lam Y hơi lạnh lẽo, mặt hướng về ba vị trưởng lão của Vân gia mà mở miệng: “Ba vị trưởng lão, bây giờ sau khi Vân gia vào Nội vực hẳn là sẽ không còn vấn đề gì nữa, có được sự chứng kiến tận mắt của ba lão già đó, hoặc ít hoặc nhiều Vân gia cũng đã có liên hệ với tộc Nạp Khê, sẽ không có người dám động vào Vân gia nữa.” 

Đại trưởng lão Vân gia khẽ cười một tiếng: “Tiểu tử, bởi vì Vân gia mà ngươi đã phải hao tâm tổn trí không ít, còn khiến cho ngươi phải sử dụng đến thân phận của tộc Nạp Khê, nếu như không phải vì muốn giúp đỡ Vân gia, ngươi vốn không nên bại lộ. Tính tình của tộc Nạp Khê vốn đạm bạc, hiện tại vì Vân gia mà phải tham dự vào, thật sự là…”

Khúc Lam Y lắc đầu khẽ cười: “Đại trưởng lão nói những lời này quá khách khí rồi, chuyện ta là con rể của Vân gia là sự thật, hơn nữa vào lúc xa xưa kia, Vân gia đã từng ra tay tương trợ, tộc Nạp Khê vẫn ghi nhớ ân tình này trong lòng.”

“Nhưng mà ân tình đó tộc Nạp Khê đã sớm trả rồi, nếu như không phải được tộc Nạp Khê giúp đỡ, chỉ sợ là Vân gia...” Đại trưởng lão Vân gia nói đến đây có chút xót thương. 


Khúc Lam Y khẽ cười: “Bất kể thế nào, tình cảm của ta dành cho Tiểu Phong Phong rõ rành rành ra đó, ta đã thân là con rể của Vân gia, chuyện của Vân gia tất nhiên cũng là chuyện của ta.”

Đại trưởng lão Vân gia vui mừng gật gật đầu: “Vân Phong có thể có được sự ưu ái từ một nam nhân thế này, cũng xem như là phúc phận của nha đầu đó rồi.”

“Không, nhị trưởng lão nói sai rồi, ta có thể có được trái tim của Tiểu Phong Phong, là phúc phận của ta.” 

Tam trưởng lão Vân gia lại nhíu mày: “Ngươi bại lộ thân phận của tộc Nạp Khê vào lúc này, hóa giải được nguy cơ sau này của Vân gia, ngươi muốn rời đi sao?”

Sắc mặt Khúc Lam Y đột nhiên trầm xuống, im lặng hồi lâu: “Vâng, ta dự định tạm thời rời đi. Có chút chuyện đã vượt ra khỏi dự tính của ta, ta cần phải về nhà nói rõ tình hình một chút, còn nữa, với thực lực hiện tại của ta cũng chưa đủ để bảo vệ Tiểu Phong Phong chu toàn, ta đã từng nói, sẽ bảo vệ nàng cả đời.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia đều trầm mặc, tình cảm của thanh niên này dành cho Vân Phong vậy mà lại sâu nặng đến thế. Đúng là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa. 

“Nếu ngươi muốn rời đi hay là nên đợi đến sau khi nha đầu đó tỉnh lại thì thế nào?” Nhị trưởng lão Vân gia hỏi một câu, nhưng Khúc Lam Y lại lắc đầu: “Tình thế có chút khẩn cấp, cường giả Tôn Thần cấp sáu đã xuất hiện, cho dù tộc Nạp Khê không ra tay, đại lục này cuối cùng cũng nhất định sẽ gió tanh mưa máu, tộc Nạp Khê không thể chỉ lo cho thân mình được.”

“Ngươi nói không sai, hắc bào nhân quỷ dị đó vậy mà lại là Tôn Thần cấp sáu, hơn nữa… dường như có để ý đến Vân gia.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia từ xưa đến này đều bị người khác dòm ngó, lần này người dòm ngó tuyệt đối không phải là người bình thường. 

“Thứ bọn họ muốn có không chỉ là cái này.” Khác Lam Y lạnh lùng cười. Nếu như thật sự là muốn huyết mạch Triệu hồi sư, tại sao còn muốn cướp đoạt năng lực đặc biệt của các gia tộc khác, Ngụy gia, Lăng gia, thứ bọn họ muốn không chỉ có như vậy.

“Trở về sớm chút cũng tốt, nói tộc Nạp Khê cảnh giác một chút.” Đại trưởng lão Vân gia gật đầu, Khúc Lam Y cũng gật gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta sẽ lên đường về nhà. Tranh thủ, sớm ngày trở lại.”

Ba vị trưởng lão của Vân gia đều gật đầu: “Đi đi.” 

Khúc Lam Y khẽ cười một tiếng, mắt đen nhìn thoáng qua phía đình viện mà Vân Phong đang ở, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, lấy ra lệnh bài gia tộc tinh xảo của tộc Nạp Khê. Khúc Lam Y nắm chặt tay một hồi, một luồng ánh sáng đột nhiên bay ra từ trong lệnh bài, thân thể của Khúc Lam Y thoáng chốc biến mất trong luồng ánh sáng này, không còn thấy bóng dáng.

“Năng lực của tộc Nạp Khê đúng là rất kỳ diệu.” Tam trưởng lão Vân gia khẽ than một tiếng. Đại trưởng lão Vân gia cười ha ha: “Nó cố tình đợi ba người Bách Lý gia đó đến rồi mới đi, ba lão già đó mà không tận mắt nhìn thấy người của tộc Nạp Khê, rắc rối của Vân gia sẽ không bao giờ được dập tắt.”

“Tình cảm mà nó dành cho Vân Phong… Ôi!” Nhị trưởng lão Vân gia khẽ than một tiếng, sau đó khẽ cười: “Có thể xứng đôi với nha đầu đó, tất nhiên cũng là nhân vật không tầm thường.” 

Đại trưởng lão Vân gia cười ha ha, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía phương xa: “Nha đầu đó cũng hiểu được khổ tâm của tiểu tử này, khi hai người gặp lại nhau nhất định cũng đã qua nhiều chuyện mà trở nên trưởng thành. Sau khi Vân gia vào Nội vực tạm thời sẽ không có phiền phức gì, nhưng con đường sau này cũng không dễ đi.”

Hai vị trưởng lão khác đều cười ha ha, đôi mắt của đại trưởng lão xen lẫn ý cười. Con đường của Vân gia mặc dù không bằng phẳng, nhưng huyết mạch của Vân gia đều sẽ là nhân tài xuất hiện lớp lớp, có sự tồn tại của bọn chúng Vân gia nhất định sẽ lại quật khởi lần nữa.

---

Một mảnh đất yên tĩnh, trong không khí dường như tràn ngập một loại khí tức nặng nề nhàn nhạt, thời gian giống như cũng thả chậm bước chân. Đột nhiên không gian bị bẻ cong mãnh liệt, không gian trơn nhẵn bị kéo ra một khe hở thật mạnh mẽ, một bóng dáng thon dài bước ra từ bên trong, trong khoảnh khắc bước ra, một luồng khí tức lớn mạnh tràn ra từ trong cơ thể.

“Là thiếu chủ, thiếu chủ trở về rồi!”

“Vèo vèo vèo…” Mười mấy bóng dáng nhanh chóng bay đến từ bốn phương tám hướng, khi thân thể thon dài bước ra từ khe nứt không gian kia, họ cung kính quỳ gối ở hai bên: “Cung nghênh thiếu chủ!” 

Mắt đen của Khúc Lam Y nhìn lướt qua mười mấy người ở trước mặt, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, khe nứt không gian ở sau lưng ngay tức khắc khép kín lại không còn một dấu vết nào: “Phụ thân đâu rồi?”

“Thưa thiếu chủ, gia chủ đang ở trong tháp Niết Bàn.”

Khúc Lam Y âm thầm suy tư một hồi lại gật gật đầu, vừa muốn cất bước thì một trong những người đang quỳ dưới đất mở miệng: “Thiếu chủ, Ngọc Liên tiểu thư đang ở bổn gia, thiếu chủ có muốn...” 

Đôi mắt màu đen lập tức biến thành màu máu đỏ tươi, tất cả những người quỳ dưới đất đều cứng đờ cả người, không dám thở mạnh một tiếng nào.

“Bảo ả ta cút xa một chút, bổn thiếu không rảnh quan tâm tới ả.”

Lời vừa dứt, một luồng gió lạnh đột nhiên nổi lên, thổi qua mặt của mười mấy người đang quỳ dưới đất, mang lại chút cảm giác đau rát, người vừa nói chuyện đã hoàn toàn không còn động tĩnh gì. Sau khi Khúc Lam Y rời khỏi, mấy người này mới thở mạnh một hơi: “Ngươi rảnh quá đi nhắc đến nàng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết lúc trước tại sao thiếu chủ phải rời khỏi nhà sao?” 

“Ta... ta nghĩ là đã qua nhiều năm như vậy rồi, thiếu chủ thế nào cũng sẽ tâm bình khí hòa một chút rồi, nhưng mà không ngờ...”


“Ôi... bỏ đi bỏ đi, Ngọc Liên tiểu thư đó cũng xem như là người hiếm thấy trong tộc Nạp Khê rồi, số mệnh của thiếu chủ cũng thảm thật, bị loại người đó dính vào. Nếu là ta, thì ta cũng ước gì sớm được trốn đi thật xa.”

“Nói cũng đúng, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như thiếu chủ vẫn còn ở trong tộc, nói không chừng sẽ bị bám lấy đến điên luôn, rời khỏi nhà cũng tốt, ngươi không thấy gia chủ cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở sao?” 

“Được rồi, lần này thiếu chủ trở về, không biết là có chuyện gì, trùng hợp là Ngọc Liên tiểu thư đó còn ở đây, không chừng sẽ lại náo loạn cái gì nữa đây.”

Mười mấy bóng người đều đứng dậy từ trên mặt đất, bóng dáng nhảy lên, biến thành từng luồng bóng đen xông thẳng về phía trước, chỉ để lại từng trận gió lướt qua mặt đất, mảnh đất này lại khôi phục sự tĩnh lặng vừa rồi. Khúc Lam Y bay một mạch về phía trước, đến khi nhìn thấy một ngọn tháp cao lớn hùng vĩ, trong đôi mắt máu có chứa chút ý cười nhàn nhạt, phụ thân vào tháp Niết Bàn, xem ra thực lực sẽ lại tăng lên một bậc.

Bóng dáng thon dài trực tiếp tiến vào trong tháp, nam nhân trung niên đang nhắm mắt tu hành ở một nơi nào đó trong tháp khẽ chuyển động mắt. 

“Tiểu tử đó vậy mà trở về rồi sao?” Nam nhân trung niên đứng dậy, lắc người đi ra khỏi tầng tháp của mình, đi thẳng xuống dưới, ở trên nền đài trong tháp nhìn thấy một bóng dáng thon dài, vô cùng giống mình lúc còn trẻ.

“Phụ thân.” Khúc Lam Y nhìn nam nhân trung niên đang bước ra, lập tức cung kính gọi một tiếng.

Ánh mắt của nam nhân trung niên quét tới, sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của hắn đột nhiên nhíu mày: “Con lại sử dụng năng lực của ngọc bội đó rồi?” 

“Vâng.”

Khuôn mặt của nam nhân trung niên trầm xuống: “Ta đã từng nói với con, không phải vô cùng bất đắc dĩ thì không được dùng đến ngọc bội đó, mỗi lần sử dụng là Ám nguyên tố trong người con sẽ càng thêm mạnh mẽ, con cho rằng con có bản lĩnh cân bằng được hai loại Quang, Ám nguyên tố này sao?”

“Lời dặn của phụ thân con sẽ ghi tạc trong lòng, lần này con đã lỗ mãng rồi.” Khúc Lam Y cúi đầu. Nam nhân trung niên nhíu chặt mày: “Lấy ngọc bội đó ra đây.” 

Khúc Lam Y lấy ngọc bội màu trắng ra, ánh mắt của nam nhân trung niên nhìn vào liền biến đổi. Thân hình lóe lên như gió, một giây sau bàn tay đã đặt lên cổ tay của Khúc Lam Y, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ trong nháy mắt đã tuôn vào trong cơ thể của Khúc Lam Y. Khúc Lam Y yên lặng đứng đó, nhưng sắc mặt của nam nhân trung niên lại càng lúc càng trầm xuống: “Lần này con về đây là muốn nói cho phụ thân biết, con không sống được bao lâu nữa sao?”

Khúc Lam Y cười ha ha, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lười biếng: “Đương nhiên không phải, nhi tử còn chưa muốn chết trẻ, con còn rất nhiều thời gian để sống với nữ nhân mà con yêu.”

“Nữ nhân mà con yêu?” Nam nhân trung niên đột nhiên nhướn mày, nhìn thấy nhi tử của mình vẫn còn có thể đùa giỡn thoải mái kiểu này trong lòng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Trong cơ thể của tiểu tử này có cả Quang và Ám nguyên tố, mặc dù Ám nguyên tố chiếm phần lớn trong cơ thể nó, nhưng dù sao vẫn còn Quang nguyên tố, còn chưa đến mức độ tồi tệ nhất. 

Khúc Lam Y gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Vâng, là nữ nhân mà con yêu. Lần này về đây con cũng là muốn phụ thân thành toàn một chuyện.”

Sắc mặt nam nhân trung niên trở nên lạnh lẽo: “Không được!”

Nụ cười của Khúc Lam Y vẫn còn đang treo bên môi: “Phụ thân cũng biết tính cách của con rồi, đã quyết định rồi thì tuyệt đối không có chuyện quay đầu lại.” 

Nam nhân trung niên nhíu chặt mày, đứng ở đó không nói lời nào. Khúc Lam Y yên tĩnh chờ đợi, tính cách của hắn giống phụ thân, bản thân nghĩ gì chắc hẳn phụ thân cũng vô cùng hiểu rõ, cuối cùng nam nhân trung niên than một tiếng: “Tiểu tử, con cần phải suy nghĩ cho kỹ.”

Khúc Lam Y cười: “Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nếu như không có sự tỉnh ngộ này, con cũng sẽ không trở về đây.”

Nam nhân trung niên lại càng nhíu mày chặt hơn: “Một khi có chút chênh lệch, Quang - Ám nguyên tố trong cơ thể con sẽ nổ ra, tới lúc đó cho dù là vi phụ cũng không thể cứu được con.” 

Khúc Lam Y cười ha ha, sắc mặt thêm vạn phần kiên định: “Chết thì có làm sao?”

Nam nhân trung niên lại thở dài bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, ta lại muốn biết rốt cuộc là nữ nhi của nhà ai, có thể khiến cho tiểu tử ngươi để tâm như vậy?”

Khúc Lam Y cười ấm áp: “Nhi tử tất nhiên sẽ dẫn nàng trở về.” 

Nam nhân trung niên gật gật đầu: “Lên đi, Niết Bàn Thông Thiên lộ, một khi mở ra, không thể quay đầu được nữa.”

Khúc Lam Y gật đầu: “Còn một chuyện nữa, tổ chức mà phụ thân vẫn luôn chú ý tới đã xuất hiện cường giả Tôn Thần cấp sáu, chỉ sợ là thực lực của bọn chúng đã vượt qua dự đoán ban đầu.”

Sắc mặt của nam nhân trung niên trầm xuống: “Được, ta biết rồi.” 

Khúc Lam Y xoay người bước lên bậc thang đi lên đỉnh tháp, nam nhân trung niên nhìn bóng lưng trẻ trung quật cường này mà không kìm được lắc đầu thở dài. Đi đến đỉnh tháp, nhìn những đường vân của truyền tống trận ở trước mặt, Khúc Lam Y thở ra một hơi, đôi chân không hề chùn bước mà bước vào. Vân Phong, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn cả đời này, lời hứa này, sẽ không làm trái.

[Cầu phiếu thích, phiếu thích, phiếu thích]