Thiên Tài Tướng Sư

Chương 163: Đấu giá từ thiện (trung)




- Khụ khụ

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của vợ, ông chủ Lôi ho khan mấy tiếng. Vẻ mặt khó xử nói:

- Bà xã, vì trẻ em vùng sâu vùng xa mà hiến tặng một chút tình thương.

- Lần này tha cho ông.

- Nếu không phải thời gian này biểu hiện của ông chủ Lôi không tệ thì sợ là riêng việc ông chủ Lôi ủng hộ cô nữ minh tinh kia cũng đủ để làm cho bà cô của Long Tuyết Liên này ăn tươi nuốt sống rồi.

- 5000 đồng, Lôi tiên sinh trả giá 5000 đồng, còn có vị nào trả giá nữa không ạ. Mỗi một đồng tiền của quý vị đều được dùng trên thân thể của những trẻ em vùng sâu vùng xa.

- 8000 đồng.

- Tôi trả 1 vạn.

- 1 vạn rưỡi.

Người dẫn chương trình ở giữa đang cố hết sức để khuấy động hội trường, quả nhiên lời nói của ông ta vừa dứt, thì giá của đôi bông tay phỉ thúy kia đã được tăng lên gấp mấy lần rồi.

- 1 vạn 500 nghìn, tổng giám đốc Tôn của xí nghiệp XX trả giá 1 vạn rưỡi. Còn có vị nào trả giá nữa không ạ? Được rồi, đôi bông tai phỉ thúy này đã thuộc về ngài, cảm ơn sự ủng hộ của ngài đối với công trình hy vọng.

Sau một hồi đấu giá, đôi bông tay ngọc phỉ thúy đã nằm trong tay một nhà doanh nghiệp với giá 1 vạn 500 đồng. Còn về việc hắn muốn lấy lòng mỹ nhân hay vì sự nghiệp từ thiện thì chỉ có mình hắn biết.

Sau khi màn đấu giá đầu tiên kết thúc, vợ của Lôi Vụ cũng rút từ tay mình ra một chiếc vòng tay Dương Chi Bạch ngọc nói:

- Không phải ông muốn hiến tặng sao? Mang chiếc vòng này lên đấu giá đi.

- Được, chúng ta đấu giá còn không được hay sao?

Nhìn thấy bà vợ ghen tuông thái quá, ông chủ Lôi cười mếu mặt đem chiếc vòng tay đến giữa hội trường.

- Quý bà Long hiến tặng một chiếc vòng tay Dương Chi ngọc, giá khởi điểm là 1 đồng, xin mời quý vị ra giá!

- 3000 đồng.

- 5000 đồng.

- 1 vạn.

Hầu hết mọi người trong hội trường đều biết Lôi Vụ, cũng biết rằng ông thích thu thập đồ cổ. Hơn nữa chiếc vòng ngọc Dương Chi này dưới ánh đèn điện hiện ra một vầng ánh sáng mờ ảo mượt mà, khiến cho người khác cảm giác đấy không phải là vật tầm thường. Vì thế mà giá cứ tăng lên vòn vọt.

Cô của Long Tuyết Liên huých vào chồng 1 cái nói:

- Người khác bán đồ thì ông trả giá, tôi bán thì ông lại không để ý đến à?

- Được, tôi trả giá.

Mặc dù là tự mình mang đồ lên nhưng cũng không có quy định là không được tự mình mua lại. Ông chủ Lôi bị vợ làm cho bế tắc, giơ tay lên nói:

- 3 vạn.

- Lão Lôi, để tôi giúp ông khuấy động hội trường.

- 4 vạn.

Vệ Hồng Quân ngồi cùng bàn cười lên, hô giá 4 vạn.

Những buổi đấu giá từ thiện kiểu như thế này, điều mà mọi người quan tâm là vật mình đem ra có ai trả giá hay không, có thể bán được giá cao hay không. Chứ không giống như những buổi đấu giá chính quy. Sự cổ vũ nhiệt tình của Vệ Hồng Quân khiến cho Lôi Vụ vô cùng cảm kích.

Nhưng thật không ngờ là sau khi Vệ Hồng Quân hô giá xong, quý bà Long lại huých vào chồng nói:

- Ông xã à, em… em rất thích chiếc vòng đó.

- Chuyện… chuyện này gọi là chuyện gì chứ?

- Được. 5 vạn 8.

Lôi Vụ nghe thấy vậy há hốc mồm, không lẽ đúng là phải tự mình đấu giá về thật sao? Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của người vợ yêu bên cạnh, Lôi Vụ cũng đành lòng, trả giá thì trả vậy, dù sao cũng là làm từ thiện, cũng không sợ người khác chê cười.

Sau một hồi trả giá, Lôi Vụ cũng mua lại được chiếc vòng với giá 5 bạn 8, kể cũng coi như là bỏ chút tiền ra mua lại niềm vui cho vợ.

Theo như buổi đấu giá từ thiện tiến hành thì hầu hết những người ở mỗi bàn đều đen ra 1 vài món đồ. Mặc dù cuối cùng đấu giá có giá thấp giá cao nhưng không có món đồ nào là không có ai trả giá cả. Ai mà bên cạnh chẳng có người giúp đỡ chứ?

Thế những trong những buổi đấu giá như thế này, đồ vật mà mọi người đưa ra đều không có gì là đặc biệt đáng giá cả. Món đồ giá cao nhất cho đến bây giờ chính là cái bình gốm sứ giữa đời nhà Thanh đã được Vệ Hông Quân mua về với giá 38 vạn.

- Diệp Thiên, món đồ gốm sứ này thế nào? Nhà cháu nghiên cứu sâu xa, giúp chú Vệ xem xem?

Buổi đấu giá từ thiện tiến hành thế nhưng mới bắt đầu mọi người đã không mấy căng thẳng rồi. Vệ Hồng Quân ngồi bên dưới nói nhỏ với Diệp Thiên.

- Đừng hỏi cháu chú Vệ, nhà cháu làm gì nghiên cứu sâu xa chứ, cha cháu chơi đồ cổ nhưng giữa chừng lại đổi nghề, cái này cháu xem không chuẩn đâu.

Nghe Vệ Hồng Quân nói xong, Diệp Thiên liền xua tay. Giả sử là những tác phẩm hội họa của những họa sĩ cận đại, Diệp Thiên còn có thể giám định 1, 2 phần, chứ đối với đồ gốm sứ này Diệp Thiên thực sự dốt đặc cán mai.

- Lão Vệ, nó mới có chút tuổi ranh, làm sao hiểu được những thứ này chứ? Thanh niên đến đây quan sát học hỏi là được rồi, ăn nói lung tung mất mặt ra.

Tề Dực ngồi cạnh Vệ Hồng Quân, miệng phát ra 1 tiếng khinh thường lạnh nhạt. Bời vì có mấy người Lôi Vụ ngồi cũng bàn nên hắn vẫn chưa có cơ hội ra tay, bây giờ thấy Diệp Thiên nói thế nên chế giễu.

- Ấy, Tề chủ nhiệm nói mấy lời này là có ý gì thế?

Nghe thấy Tề Dực nói vậy, Vệ Hồng Quân sửng sốt, những lời ông nghe được đều là những lời có vẻ tức giận nhằm vào Diệp Thiên, thế nhưng ông lại nghĩ không ra Diệp Thiên sao lại đắc tội với lão béo Tề Dực nham hiểm trước mặt này được.

Điều Vệ Hồng Quân không biết chính là nếu như không phải chính những lời nói để thể hiện là mình thân thiết với Diệp Thiên lúc trước kia thì Tề Dực hoàn toàn sẽ không dám khiêu khích Diệp Thiên. Nguyên nhân thực sự lại nằm ở chính ông.

- Ha ha, Vệ tổng, chẳng có ý gì cả. Buổi đấu giá từ thiện hôm nay, bàn này hình như chỉ còn mỗi Diệp Thiên là chưa đem đồ ra thì phải?

Tề chủ nhiệm ve vẩy cái quạt giấy trong tay, đây là vật mà phó giám đốc đài truyền hình của bọn họ đưa ra, được hắn mua về với giá 6000 đồng. Thể hiện một chút nổi bật hơn nữa còn nịnh hót được phó giám đốc của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tuy rằng lúc này bộ mặt lão béo Tề tràn đầy vẻ tươi cười, thế nhưng những lời nói ra, câu nào cũng là nhằm vào Diệp Thiên, đến cả Lôi Vụ nghe cũng không lọt tai, liếc mắt nhìn lão béo Tề 1 cái.

Theo lý thuyết thì Tề Dực cũng hơn 40 tuổi rồi, không nên đá xoáy Diệp Thiên trước mặt người khác làm gì. Thắng hay thua cũng đều thể hiện ra là không có đạo đức.

Thế nhưng thực sự là Tề chủ nhiệm không thể đè nén được cơn giận trong lòng được nữa, không thể đợi được đến ngày mai để hành hạ Vu Thanh Nhã rồi, bây giờ chỉ muốn khiến cho Diệp Thiên mất mặt trước mặt mọi người thôi.

- Vật đấu giá của Diệp …Diệp huynh đệ thì để tôi đưa ra.

Lôi Vụ liếc Tề Dực 1 cái, suýt chút nữa thì lại gọi là Diệp đại sư.

- Ha ha, đấu giá từ thiện, không có đồ vật nào cũng không sao cả, chỉ cần đem que tăm trên bàn này lên đấu giá, thể nào chẳng có người ủng hộ, có phải thế không Diệp Thiên?

Nếu có Cao Tiền Tiền ngồi đây, Tề Dực còn bớt hung hăng vài phần, thế nhưng đối với Lôi vụ, Tề chủ nhiệm cũng chẳng phải nể mặt làm gì, dù sao thì hai người cũng không có liên quan gì đến nhau.

- Lão béo chết tiệt !

Diệp Thiên bất ngờ thốt ra một câu, âm thanh không lớn lắm nhưng cũng đủ để mọi người ngồi cùng bàn này nghe tiếng. Bản mặt Tề Dực vốn đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ lại. Hắn không ngờ đến Diệp Thiên có thể trực tiếp ăn nói lỗ mãng như vậy.

Theo như Tề chủ nhiệm hiểu thì hôm nay dù cho hắn có lăng mạ Diệp Thiên thế nào thì cậu cũng không dám nổi giận, đặc biệt là trong trường hợp này, nổi giận hay là chửi người khác thì là biếu hiểu của người không có học thức.

Thế nhưng Tề chủ nhiệm không biết rằng, từ bé Diệp Thiên đã không phải là 1 đứa trẻ ngoan rồi. Hơn nữa " Diệp đại sư" cũng không thích kiểu " quân tử báo thù mười năm chưa muộn". Cậu chỉ tin tưởng và làm theo kiểu " mày đánh tao 1 cái, tao tát trả lại mày 1 cái".

- Ngươi… ngươi, đồ vô giáo dục!

Câu nói này của Diệp Thiên khiến cho Tề Dực đỏ bừng cả khuôn mặt, không nhịn được đáp lại một câu. Thế nhưng giọng nói cực nhỏ, không để người ngồi bên cạnh nghe tiếng.

Nghe thấy Tề Dực nói vậy, mắt Diệp Thiên đanh lại. Từ xưa tới nay chỉ có thầy tướng trêu chọc người khác, thế mà hôm nay lại bị người khác nhảy cả lên đầu, Diệp Thiên không khỏi nổi giận lôi đình.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu Vu, sáng mai đến tìm tôi cùng nói chuyện về thời gian thực tập của cô. Còn nữa… lần sau thì đừng có mà dắt theo cái loại người này đến tham dự hoạt động của đài truyền hình nữa.

Tề Dực khiêu khích Diệp Thiên, muốn làm cho cậu thật giận dữ. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Thiên thì đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, câu sau rốt cuộc cũng không nói ra được.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy lạnh cả người, vội vàng nói:

- Diệp Thiên, đừng, đừng nổi nóng, chú Vệ cho cháu đồ mang lên đấu giá này.

Vệ Hồng Quan cảm thấy lão béo Tề này gây sự với Diệp Thiên, hình như là có liên quan đến những lời nói khi nãy của mình. Nếu không thì với tính cách cẩn thận của lão béo Tề này thì chắc là do không hiểu kỹ chuyện của Diệp Thiên thôi chứ không thì chắc là sẽ không nói ra những lời đấy.

- Chú Vệ, chẳng qua chỉ là chó điên cắn càn thôi mà, chú không cần để ý đến hắn.

Diệp Thiên bỗng nhiên cười, nét âm u trên mặt tan biến hết, khoát tay nói:

- Thanh Nhã, đem cái này lên đấu giá, đúng là cái đồ mắt chó xem thường người khác.

Diệp Thiên vừa nói vừa cởi miếng ngọc bội bên hông ra. Toàn miếng ngọc bội này màu trắng, mặt trên khắc hình đầu rồng, chỗ đầu rồng có màu vàng, cho thấy rõ là người thợ điêu khắc đã lợi dụng 2 màu không giống nhau của ngọc và đá để tạo hình.

- Giả thần giả quỷ.

Tề Dực khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, lửa giận trong lòng cũng bốc cao ngùn ngụt. Bởi vì rõ ràng là Diệp Thiên khi nãy xưng hô là chó điên và lão béo đều là nhằm vào hắn. Chỉ có điều là Diệp Thiên không nói đích danh nên Tề chủ nhiệm chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

- Diệp Thiên, cái… cái này cũng đem đấu giá sao?

Nhìn thấy Diệp Thiên cởi miếng ngọc bội này ra, mắt Vệ Hồng Quân bỗng sáng lên.

- Chú Vệ, làm một chút việc thiện cũng tốt.

Diệp Thiên liếc Tề Dực 1 cái nói:

- Làm nhiều việc xấu, thể nào cũng gặp báo ứng cho mà xem.

Diệp Thiên nói khiến cho Tề chủ nhiệm mặt xanh tái mét, nhưng không mở miệng phản bác lại. Hắn ta cũng nhận ra, bây giờ mà đôi co với Diệp Thiên, người có hại tuyệt đối sẽ là mình.

Hơn nữa nhìn thái độ của Vệ Hồng Quân cùng Lôi Vụ đối với Diệp Thiên, Tề chủ nhiệm cũng hiểu, hôm nay muốn xem Diệp Thiên mất mặt là chuyện không thể. Bởi vì cho dù miếng ngọc bội này của Diệp Thiên có đáng giá hay không, hai người đó thể nào cũng ra tay giúp đỡ.

Vu Thanh Nhã vừa mang miếng ngọc bội đó lên cũng vừa lúc một món đồ vừa được đấu giá xong. Người dẫn chương trình lập tức hô lên:

- Vật phẩm dưới đay là do Diệp Tiên Sinh quyên tặng. Chúng ta cùng nhiệt liệt cảm ơn sự ủng hộ của Diệp tiên sinh đối với sự nghiệp từ thiện. Miếng ngọc bội này bắt đầu được đấu giá, vẫn như vậy, giá khởi điểm là 1 đồng.

- Người kia là ai? Thế nào mà tóc trắng hết cả thế kia?

- Nhìn tướng mạo thì còn tương đối trẻ, chắc là trẻ đầu bạc thôi.

Nghe thấy MC nói đến tên mình, Diệp Thiên đứng dậy quay nhẹ về 4 phía, tuổi trẻ với cái đầu bạc quái dị của cậu khiến cho mọi người xung quanh không khỏi xì xầm.