Thiên Tài Tướng Sư

Chương 218: Phá lời nguyền rủa




Diệp Thiên năm đó đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, gặp qua không ít trẻ con bị người ta khống chế bắt ăn mày kiếm tiền, bộ dáng cũng rất đáng thương, nhưng so sánh với đứa trẻ con trong nôi, những đứa bé kia cũng hạnh phúc hơn rất nhiều.

Tuy rằng đứa bé trước mặt này còn chưa biết nói, thậm chí chưa biết gì đối với thế giới này, nhưng trong mắt của nó toát ra sự sợ hãi và đau đớn, đã hiện rõ trước mặt Diệp Thiên.

- Người lớn gây nghiệp chướng, khiến con trẻ bị giày vò, sớm biết thế chiếc xe kia cũng không để lại cho hắn !

Nhìn thấy đứa bé trong nôi, Diệp Thiên không khỏi mở miệng mắng một câu, cũng thấy hận hành vi của Đỗ Cường.

- Cục cưng, ngoan, không khóc nha!

Diệp Thiên cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ con, nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, khi hắn đi đến bên cạnh nôi, tiếng khóc trẻ con trong nôi liền dừng lại.

- Đỗ Cường tới gần Vệ Dung Dung sẽ cảm giác tâm thần yên bình, mình đến gần đứa bé này, nó không chỉ ngừng nước mắt mà còn cười, là thật sao?

Sự thay đổi của đứa bé khiến Diệp Thiên cũng lặng đi một chút, lật tay phải lên, một đồng tiền hiện ra trong lòng bàn tay, Diệp Thiên dùng hai ngón tay nắm đồng tiền, đông đưa ở trên mặt đứa bé.

- Ha ha ...haha!

Tiếng khóc đứa bé vốn đã khàn khàn, trên mặt đột nhiên lại mỉm cười, hai tay nhỏ bé bị cố định ở bên nôi liều mạng giãy dụa, muốn đi cướp đồng tiền trên tay Diệp Thiên.

- Quả nhiên là như vậy, nhạc cụ của thầy tu có công hiệu đối với Hắc ma pháp!

Thấy như vậy, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ đã hiểu, hắn biết Vệ Hồng Quân đã giao món nhạc cụ của thầy tu mua được từ tay mình cho Vệ Dung Dung đeo, sở dĩ Đỗ Cường có loại cảm giác này, cũng chính là do nguyên nhân này .

- Loại thuật pháp này thật là có chút cổ quái?

Diệp Thiên xuất ra nguyên khí trong cơ thể, cả gian phòng nhất thời đều trong phạm vi cảm ứng của hắn. Một tia dao động rất nhỏ đều không chạy thoát cảm giác Diệp Thiên, mà biến hóa trong cơ thể đứa bé, cũng bị Diệp Thiên phát hiện được.

Trong cơ thể đứa bé, tồn tại một tia âm sát khí, nhưng không giống sát khí mà Diệp Thiên biết, trong luồng sát khí kia, còn có một loại dao động rất khó phát hiện.

Loại dao động này như là có linh tính, khi Diệp Thiên xuất ra nguyên khí. Nó lập tức ngừng tác động, mang theo sát khí nó có ẩn nấp vào trong kinh mạch đứa bé, nếu không phải Diệp Thiên đặc biệt mẫn cảm với âm sát khí, thật đúng là sẽ bị nó qua mặt.

Từng thấy qua mộ chôn chung, cũng thấy qua nơi cực âm. Nhưng đối với loại sát khí tựa hồ có chứa có lối suy nghĩ riêng này, Diệp Thiên thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi nhíu ấn đường lại, cau mày tự hỏi, hắn muốn từ những thông tin trong đầu, tìm được những tư liệu tương quan.

- Quả nhiên là lời nguyền rủa, loại thuật pháp này lại thật sự tồn tại? !

Qua sau một lúc lâu sau, trên mặt Diệp Thiên như bừng tỉnh.

Cái gọi là lời nguyền rủa. Chính là dùng ngôn ngữ ác độc đi công kích người khác, kỳ thật con người vốn sống trong một thế giới tràn ngập các loại lời nguyền rủa. Có điều, rất nhiều người bình thường căn bản không để tâm, ra khỏi miệng là coi như chưa từng tồn tại.

Cũng giống như bên người chúng ta tuy rằng nơi nơi đều là dây điện, nhưng chỉ cần không cắt đứt nó ra, sẽ không cần lo lắng bị thương, và nếu không đụng ổ điện, mỗi ngày bật đèn, cũng không cần lo lắng sẽ bị điện giật.

Nhưng trong vu thuật lại có một vài thuật pháp, có thể thông qua lời nguyền rủa làm cho người ta mang bệnh, thậm chí nguy hiểm cho sinh mệnh, thuật pháp cao thâm một ít đã gần như thất truyền, nhưng cũng có những cái được truyền lưu.

Giống như là trong dân gian, ở Trung Quốc, ngày hai mươi mốt tháng hai nông lịch, đây là ngày Kinh Trập trong khí tiết. Được gọi là ngày Bạch Hổ mở miệng, tập tục truyền thống cũng là ngày đánh tiểu nhân.

Đánh tiểu nhân cần chuẩn bị đồ dùng bằng giấy, gồm có một đôi nam nữ giấy, một con hổ trắng, Kim Ngân, hương nến cùng đồ tế, đồ tế thường chính là thịt heo (dùng để Tế Tự Bạch Hổ), đậu phộng, trái cây, rượu, trứng và đậu năm màu.

Chuẩn bị xong các vật phẩm cần đến, đem chúng đặt ở ven đường, đầu tiên là châm hương nến, rồi đem đôi nam nữ giấy ra, cắt thành hình dạng tiểu nhân trong lòng, chú ý một chút, có thể cắt dán mắt, mũi và mồm.

Sau đó ở trên thân người giấy viết lên tên tuổi tiểu nhân hoặc canh giờ và bát tự, sau đó liền cởi giày, dùng đế giày đánh thật mạnh vào tiểu nhân. Mặt khác còn có thể lấy kéo đặt mồm tiểu nhân, ý là cắt đầu lưỡi, lệnh cho nó không thể tiếp tục gây bất hòa.

Lại lấy đao nhọn đặt ở trên bụng tiểu nhân, ý là đào ra lòng dạ hiểm độc, tiếp theo lại dùng giấy xiềng xích, khóa chân tiểu nhân, không cho phép nó đi loạn nơi nơi.

Hành động đánh tiểu nhân này, kỳ thật chính là một vu thuật thời xa xưa, nhưng trong vu thuật, đánh tiểu nhân cần câu thần chú để khơi thông nguyên khí, phối hợp thực hiện với thuật pháp.

Nhưng những câu thần chú sớm đã thất truyền, hiện tại mọi người đa phần chỉ dùng hành vi này để thể hiện bất mãn trong lòng, không hề phát huy tác dụng đả thương người của vu thuật.

Còn vu thuật trong đầu Diệp Thiên được biết, là dùng 4 con độc xà, 3 con hạt hạt, 1 con rết đen, 1 con thằn lằn, 2 rễ cây, thêm cồn, gói kín để trong ba tháng.

Ba tháng sau, lọc hết cặn bã cồn, được nước thuốc, sau đó đem giấy viết thư trải trên giấy báo chí, dùng bút lông viết lung tung câu thần chú lên trên, cả tên người bị nguyền rủa cùng ngày sinh tháng đẻ.

Chờ thuốc nước khô rồi, bẻ gọn rồi để vào tay người muốn nguyền rủa hoặc là trong phòng của hắn, người sờ vào lúc đầu sẽ vô cảm giác, sau đó dần dần ngứa điên, rất nhanh truyền khắp toàn thân, khó có thể trị liệu.

Tuy rằng thủ đoạn thi triển bất đồng, nhưng loại vu thuật này sẽ tạo ra hậu quả so với đứa bé hiện tại ở trước mặt Diệp Thiên cực kỳ giống nhau, chẳng qua một cái dùng vật dụng thực tế, một cái là dùng câu thần chú.

Cẩn thận cảm thụ một chút sức mạnh của lời nguyền rủa trong cơ thể đứa bé, Diệp Thiên thở dài:

- Không ngờ Châu Âu lại vẫn có người hiểu được những điều này, xem ra không thể coi thường người trong thiên hạ ...

Đơn thuần dùng câu thần chú có thể khiến người nguyền rủa thành bộ dáng này, cho dù Diệp Thiên cũng không cách nào làm được, thuật pháp của hắn hơn là dùng âm dương sát khí thay đổi vận trình người khác, đối với cái vu thuật này cũng không tinh thông lắm.

Nhưng Diệp Thiên lại không biết, lời nguyền rủa mà Đỗ Cường gặp, là một loại ác độc nhất trong vu thuật Châu Âu, người làm phép nhất định phải lấy máu tươi và sinh mệnh của mình làm chất xúc tác, sau khi thi triển lời nguyền rủa ra ngoài, người làm phép cũng sẽ mất mạng.

Giồng như Diệp Thiên được truyền thừa, loại vu thuật này cũng chỉ truyền lưu cho những nhà có phong tục lâu đời ở Châu Âu, coi như là Đỗ Cường không may, trùng hợp trêu chọc vào một cô gái con nhà như thế, nên mới dẫn đên tai hoạ như thế.

Tuy rằng để giải vận trình loại vu thuật này, Diệp Thiên cần phá giải sức mạnh phụ trợ trong sát khí của lời nguyền trước, nhưng vẫn có biện pháp, cái gọi là sức mạnh của lời nguyền, kỳ thật liền là một loại niệm lực, cũng chính là sức mạnh của tinh thần.

Phải biết rằng, tất cả mọi người là do hai bộ phận tạo thành, một là thân thể, một là linh hồn, cũng có thể gọi là tinh thần, mà sức mạnh tinh thần là vô cùng cường đại.

Người hiểu được cách sử dụng nó, có thể dùng sức mạnh của tinh thần đi đưa ra lời nguyền, lời nguyền loại này có hòa lẫn tinh thần người thi pháp, sẽ tạo thành kết quả giống như là Diệp Thiên cảm ứng được, sát khí trong cơ thể đứa bé tựa hồ có linh hồn.

Phá giải lời nguyền, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng là nói khó cũng khó, nói nó dễ dàng, thì chỉ cần nhớ được lời giải của lời nguyền, là có thể hóa giải sức mạnh của lời nguyền.

Nhưng nói khó khăn thì cũng khó khăn, người niệm chú, nhất định phải khơi thông nguyên khí thiên địa, thông qua sự chấn động của nguyên khí dồn vào trong cơ thể người bị lời nguyền, hóa giải sát khí trong lời nguyền ra.

- Nhìn cháu đáng thương quá, thật quá dễ dàng cho cha cháu ...

Nhìn thấy đứa bé trong nôi đang cười với chính mình, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nếu như là Đỗ Cường tràn đầy vết lở loét nằm ở trong này, Diệp Thiên sẽ không cứu chữa cho hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vân triện thái hư, hạo kiếp chi sơ; sạ hà sạ nhĩ, hoặc trầm hoặc phù; trầm a năng tự thuyên, trần lao nịch khả phù; u minh tương hữu lại, do thị thăng tiên đô...

Đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ trong phòng, Diệp Thiên lại khoanh chân ngồi ở bên cạnh nôi, hai tay bấm tay niệm thần chú, trong miệng có tiếng tụng niệm lời giải lời nguyền.

Không giống các đạo sĩ hòa thượng tụng kinh, phối hợp với pháp quyết của Diệp Thiên, đoạn kinh văn này vừa ra khỏi miệng, bức màn trong phòng liền không gió mà bay lên, nhìn không thấy nguyên khí dao động, nhưng trong phòng đã có chấn động.

Diệp Thiên thấp giọng tụng kinh văn, lại phảng phất như là bị một cái loa phóng thanh, xuyên thấu qua cửa phòng truyền ra ngoài, thanh âm này tựa hồ đã tràn ngập ma lực, nơi đi qua, ngay cả không khí dường như đều ngưng kết lại.

- Ồ? Cái tiếng gì vậy?

Đang ở tầng một nói chuyện, Đỗ Cường và đám người cũng nghe được tiếng tụng kinh từ tầng hai truyền ra, nhất thời mấy người đều không nói chuyện, đều lẳng lặng nghe.

Qua chừng hơn hai mươi phút, tiếng tụng kinh từ tầng hai truyền đến mới dần dần ngừng lại, mà trong lòng đám người Đỗ Cường, Kỷ Nhiên giống như được thanh tịnh hơn, một vài ác niệm trong đầu cũng biến mất.

Người thu hoạch lớn nhất, dĩ nhiên là phải kể tới Đỗ Cường, khi kinh văn vừa mới ngừng lại, hắn cũng cảm giác được, sức ép mấy năm nay luôn luôn trói buộc mình hoàn toàn biến mất, trạng thái cả người rất thoải mái.

Hơn ba phút sau, cánh cửa phòng tầng hai đang đóng chặt được mở ra, từ trong phòng Diệp Thiên đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trước kia Diệp Thiên chưa sử dụng qua tụng niệm kinh văn, hắn không nghĩ phương thức này lại hao phí nguyên khí như thế, nếu không phải lần này hành trình đến Đại Tuyết Sơn khiến cho bệnh hồi phục, Diệp Thiên thật đúng là chưa chắc có thể dễ dàng đẩy được vu thuật như thế.

- Diệp... Diệp tiên sinh, vừa rồi ... đó là?

Nhìn thấy Diệp Thiên xuống, Đỗ Cường vội vàng nghênh đón.

- Lời nguyền trên người anh và đứa bé đã bị phá vỡ , nhớ kỹ, sau này cần làm nhiều việc thiện, không có chuyện gì đừng đi trêu chọc mấy con mẹ nước ngoài!

Lời của Diệp Thiên nói ra, nghe được Đỗ Cường gật đầu không thôi, nhưng nghe thấy Diệp Thiên đột nhiên nói tục, trên mặt Đỗ Cường nhất thời lộ ra nụ cười khổ, cho dù là Diệp Thiên không dăn đe, hắn đời này cũng không còn muốn có quan hệ với con gài nước ngoài.