Thiên Tài Tướng Sư

Chương 413: Hái Sâm (Thượng)




- Nơi này có nhân sâm?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nơi này là một triền núi, cây cối rậm rạp thấp bé, tầm nhìn rộng rãi, nơi này nếu có nhân sâm, không phải sớm bị người hái đi rồi?

- Được rồi, chính là chỗ này.

Hồ Hồng Đức gật gật đầu, thực khẳng định nói:

- Tôi đi hái sâm năm kia phát hiện nơi này có sâm chưa đủ năm, tôi lưu lại.

- Nơi này cách bên ngoài hai ngọn núi, bị người thấy được lại không hái đi sao?

Diệp Thiên hỏi ra nghi vấn trong lòng, hơn nữa hắn vẫn nghĩ nhân sâm đều là sinh trưởng ở núi cao trùng điệp, không nghĩ tới nơi như vậy liền có thể gặp được một cây sâm núi.

Phải biết rằng, khi Diệp Thiên ở chợ dược liệu Hà Bắc, nhân sâm núi tuyệt đối là khó gặp, đừng nói sâm trăm năm, chính là vài thập niên, đều bị một số thương gia coi là trấn điếm chi bảo.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức lộ ra vẻ tự hào, nói:

- Bọn tiểu Nhị cũng biết nơi này là địa bàn của tôi, bọn họ cho dù Phóng Sơn, cũng sẽ không đụng đến chày gỗ mà tôi lưu lại !

- Phóng Sơn, là cái gì?

Diệp Thiên lại nghe thấy một danh từ chính mình không hiểu.

- Đi đào củ sâm, chính là Phóng Sơn, những người đó vào núi sợ xảy ra sự cố, thông thường đều là bảy tám người vào núi, trong đó có một người là đầu lĩnh, cũng được gọi là trưởng đoàn ...

Khi Hồ Hồng Đức còn trẻ, cũng từng Phóng Sơn, sau này hắn có kinh nghiệm hái sâm mùa đông, một mình một người vào núi, cho nên đối với Phóng Sơn, hắn cũng hiểu biết rất rõ.

Mỗi một câu nói và hành động của những người Phóng Sơn, người ở bên ngoài xem ra đều tràn ngập sắc thái thần bí, nhưng kỳ thật lời nói và việc làm đó, đều là có mục đích.

Phóng Sơn lúc ban đầu, người Phóng Sơn cần xếp hàng, lấy một thanh gỗ gạt cỏ ra, tìm kiếm từ chân núi theo triền núi hướng lên trên, cái này gọi là "Áp Sơn", một loại phương thức khác là "Xuyết Sơn", chính là mọi người phân ra tìm kiếm, lấy cây gỗ làm tín hiệu liên lạc.

Nhưng vô luận loại phương thức nào, đều nghiêm cấm nói chuyện, không cho phép ăn cái gì, dựa theo thuyết pháp của những người Phóng Sơn, một khi kinh động đến dù chỉ là nhân sâm con, nhân sâm sẽ bỏ chạy .

Mà nguyên nhân chân chính là tìm nhân sâm cần hết sức tập trung, nói chuyện, ăn cái gì sẽ phân tán lực chú ý của đoàn người, còn nữa, nếu ở trong núi rừng lớn tiếng hô, thực dễ dàng sinh ra tiếng vọng mà lạc đường.

Ai phát hiện nhân sâm, liền lập tức cắm cây gỗ trên mặt đất, dùng một sợi dây tơ hồng buộc trên thân cây nhân sâm, ở dưới thân nhân sâm trải lên một tấm vải đỏ, nghe nói, nhân sâm con có thể độn đất mà chạy, nhưng buộc dây tơ hồng liền chạy không thoát.

Kỳ thật, buộc tơ hồng chỉ là để bắt mắt, bởi vì nhân sâm sinh trưởng ở trong bụi cỏ dại, không cẩn thận là sẽ dẵm phải. Buộc lên nó một sợi tơ hồng, màu xanh đỏ xen nhau, rất bắt mắt.

Còn về vải đỏ trên đất, đó là dùng để đón những hạt sâm khẽ đụng bị rụng, thứ này cũng rất quý giá, là một loại thuốc đỡ đẻ rất tốt. Làm xong tất cả chuyện này, người may mắn tìm được nhân sâm sẽ hô to một tiếng "Bổng Trùy"!

Sau đó những người cùng đoàn hỏi:

- "Hàng gì?"

Trả lời:

- Ngũ phẩm Diệp!

Mọi người vừa nghe, liền nói: "Đương!". Đây toàn là ngôn ngữ người trong nghề hái sâm Trường Bạch sơn.

- Sao tôi nghe như lệnh của thổ phỉ trên núi vậy? Cái gì gọi là Ngũ phẩm Diệp?

Diệp Thiên có chút hồ nghi nhìn hướng Hồ Hồng Đức, cười nói:

- Lão Hồ, đây không phải ông nói tiếng lóng năm đó học được ở trong sơn trại đấy chứ?

- Haiz, không phải cậu từng mua sâm sao? Như thế nào ngay cả phẩm chất nhân sâm đều không hiểu?

Hồ Hồng Đức này là người không nói lý lẽ, gặp được Diệp Thiên cũng bế tắc, chỉ có thể nhẫn nại giải thích cho hắn đặc tính của nhân sâm.

Thì ra, nhân sâm hoang dại trên 15 năm chỉ là một quả Phục Diệp, tục xưng "Tam hoa", 5-10 năm sau có thể dài ra, một quả Phục Diệp đầy đủ năm trạng, tục xưng "Bàn tay" .

Mà 10 - 20 năm sau, chiều dài sâm núi có thể đến hai quả Phục Diệp, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi nó là " cái chìa khóa Khai Sơn ", ý là tìm được manh mối, quanh đó rất có thể có thật nhiều "Chày gỗ" .

30 năm sau, chiều dài sâm núi là ba quả Phục Diệp, tục xưng "Đế đèn", 50 năm là "Tứ phẩm Diệp", sâm núi dài được đến Tứ phẩm Diệp thường đã được 50 - 80 năm.

Nhân sâm hoang dại chiều dài năm quả Phục Diệp, chính là "Ngũ phẩm Diệp" mà Hồ Hồng Đức vừa nói.

Ngũ phẩm Diệp trên 80 năm, ở Trường Bạch sơn đã rất ít thấy, thủ lĩnh Phóng Sơn gọi là "Một đống", phóng mắt nhìn quanh có thể tìm thấy rất nhiều sâm lớn nhỏ, có cây sâm sáu, bảy mươi năm tuổi, cũng có ba, bốn mươi năm tuổi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Còn "Lục phẩm Diệp", sâm linh trăm năm trở lên, cực kỳ hiếm thấy, có thể nói quý hiếm như quốc bảo, người Phóng Sơn gọi là "Một mảnh", ngụ ý thấy sâm già như vậy, khắp triền núi sẽ có vô số sâm con, giống như tộc đàn.

Hiện tại trừ phi người hái sâm vào tận sâu trong núi non trùng điệp, căn bản là không thấy được Lục phẩm Diệp tồn tại, đây cũng là sâm hạng thượng đẳng hiện có, còn Thất phẩm Diệp giống trong truyền thuyết, thì ngay cả Hồ Hồng Đức đều chưa thấy qua .

- Lão Hồ, ông nói nơi này có sâm năm mươi năm, không phải là Tứ phẩm Diệp sao?

Diệp Thiên học rất nhanh, thúc giục nói:

- Chỉ cho tôi, cho tôi xem xem Tứ phẩm Diệp là thế nào.

- Tôi nói cho cậu biết, mùa đông thế này nào còn có Diệp? Nhân sâm giống như gấu, mùa đông là ngủ đông !

Hồ Hồng Đức thực không biết mình mang Diệp Thiên vào núi là đúng hay sai , người này ngay cả chút kiến thức về nhân sâm đều không hiểu.

Hàng năm thời kì sinh trưởng của nhân sâm rất ngắn. Một năm giữa ba tháng 6, 7, 8 là mùa thịnh vượng sinh trưởng, từ giữa tháng 9 có sương, tới giữa tháng 5, chúng không họat động đến hơn 240 ngày.

Thời kì sinh trưởng ngắn như vậy, khiến cho hàng năm nhân sâm sinh trưởng chỉ tăng thêm cân nặng gần 1g, gặp phải năm thời tiết không tốt, thậm chí còn không tăng trưởng, đây cũng là một nguyên nhân nhân sâm trở nên quý như thế.

Diệp Thiên nghe thấy không thể thấy được Tứ phẩm Diệp , có chút mất hứng nói:

- Được rồi, trước tiên hãy đào cái cây sâm năm mươi năm này ra đi, nghe nói sâm hoang dại nấu canh, chính là rất thơm!

Hồ Hồng Đức có chút chần chờ nói:

- Diệp Thiên, Tứ phẩm Diệp này còn có thể lớn được, hay là … tôi mang cậu đi lấy Lục phẩm Diệp nhé? Chắc nó cũng dài ra nhiều rồi.

- Đừng, lão Hồ, coi như nó có thể dài thành Ngũ phẩm Diệp, nhưng liệu ông còn có thể sống bao nhiêu năm đây? Thứ này ông không lấy, sớm muộn gì cũng bị người đào đi!

Nghe được Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên lắc đầu, nhớ ngày đó mình đến chợ dược liệu tìm mua sâm, ngay cả sâm núi ba mươi năm cũng mua không nổi, trước mắt có sâm núi năm mươi năm, Diệp Thiên làm sao có thể buông tha chứ?

- Được, cậu muốn đào thì chúng ta đào!

Hồ Hồng Đức cười khổ một tiếng, may mắn Diệp Thiên không biết phân biệt rõ nhân sâm, nếu không nếu để hắn đến hái sâm, đây tuyệt đối là một tai họa của Trường Bạch sơn, có lẽ nhân sâm, nhung hươu, lông chồn - tam bảo của Trường Bạch sơn, thật sẽ tuyệt tích .

Sâm núi hoang dã năm mươi năm, đã có thể đào rồi, Hồ Hồng Đức cũng không còn tiếc hận, lập tức ngồi xuống cạnh một đống tuyết, dọn sạch tuyết.

- Đây là ông lưu ?

Diệp Thiên thấy dưới mặt tuyết chỗ gốc cây, hiện lên một cái dây đỏ, ở dây đỏ còn treo một đồng tiền.

- Được rồi, mặt trên có ký hiệu của tôi, người khác nhìn qua cũng biết là tôi lưu lại.

Hồ Hồng Đức tháo dây xuống đưa cho Diệp Thiên, Diệp Thiên để vào trong tay vừa nhìn, thấy đồng tiền này cũng đã bị mài bằng , sau đó dùng đao khắc ở trước mặt chữ "Hồ" .

- Những người hái sâm không phải đều phải cột dây trên lá nhân sâm chứ? Ông buộc trên tàng cây để làm chi?

Diệp Thiên có chút không hiểu.

- Mùa đông nhân sâm rụng lá, tôi làm thế nào tìm được?

Hồ Hồng Đức quả thực là nhức đầu vô cùng đối với những câu hỏi của Diệp Thiên, Trường Bạch sơn này, đứa trẻ tám tuổi đều biết tri thức đó, Diệp Thiên lại không rõ.

- Ồ, vậy theo như lời của ông nói, nhân sâm con ở gần đây cũng nhiều?

Nghe Hồ Hồng Đức vừa nói như thế, Diệp Thiên hiểu ra, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, đem thần khí phóng ra ngoài, nhân sâm là thiên địa linh túy hình thành, có lẽ mình có thể cảm ứng được?

- Ồ? Quả nhiên có thể tìm được? !

Vừa mới phóng ra khí cơ, Diệp Thiên liền cảm ứng được cách chân trái không đến ba mươi cen-ti-mét dưới đất, ẩn chứa một linh khí cực kỳ mạnh.

- Lão Hồ, nhân sâm ở chỗ này?

Diệp Thiên chỉ chỉ mặt đất.

- Hả? Làm sao cậu biết?

Hồ Hồng Đức nghe vậy lặng đi một chút, đưa tay sờ đến ba lô Diệp Thiên đeo, lấy ra tẩu hút thuốc. của hắn.

- Điều này nói ra ông cũng không học được, lão Hồ, chờ xem, xem tôi tìm cho ông một cây Thất phẩm Diệp!

Đã phát hiện có thể sử dụng nguyên khí, Diệp Thiên mừng rỡ trong lòng, tuy rằng công lực của hắn còn thấp, nguyên khí chỉ có thể cảm ứng được phạm vi 10m, nhưng nếu vận may tốt, nói không chừng thực có thể tìm được một ít sâm thượng hạng.

- Trên đời này nào có còn Thất phẩm Diệp?

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, châm tẩu hút thuốc.

- Nói không chừng tôi vận may tốt lại gặp được đấy?

Diệp Thiên đẩy Hồ Hồng Đức một cái.

- Sao ông cũng hút thuốc vậy? Châm lên rồi thì chúng ta đi đào Lục phẩm Diệp nha!

- Không hút thuốc lá tôi sợ tay sẽ run, chờ tôi hút xong điếu này sẽ đào!

Những người Phóng Sơn trước khi đào sâm, đều cũng hút điếu thuốc, đây là vì hoà dịu căng thắng trong lòng. Phải biết rằng, nếu vô ý làm xước chút vỏ sâm, hoặc làm đứt một đoạn rễ sâm, nước nhân sâm liền chảy ra, giá trị liền giảm đi .

Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là người Phóng Sơn, tuy rằng sau này tự mình đi tìm sâm, nhưng cái thói quen này cũng giữ lại, hơn nữa mùa hè đi đào sâm, côn trùng rất nhiều, hút thuốc cũng có tác dụng đuổi côn trùng.

- Lão Hồ, nếu ông sợ tay run, để tôi đào đi.

Dưới cảm nhận của Diệp Thiên, nhân sâm dưới đất đều trình hiện tại trong đầu hắn, hắn tự tin tuyệt đối sẽ không thương tổn đến một cái rễ cây.

- Đừng, Diệp Thiên, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn?

Hồ Hồng Đức bị Diệp Thiên hù cho nhảy dựng lên trên đất, thiếu chút nữa ngay cả tẩu hút thuốc cũng đánh rơi. Nhân sâm này năm mươi năm dã là khá hiếm thấy, đào lên không cẩn thận là mất cả trăm tám mươi vạn, nếu như bị Diệp Thiên làm nát bét, vậy rất đáng tiếc.

Hồ Hồng Đức phản ứng như vậy khiến Diệp Thiên rất là khó chịu, mở miệng nói:

- Lão Hồ, không tin tôi phải không? Nếu có sai lầm, tôi bồi thường tiền cho ông!!