Thiên Tài Tướng Sư

Chương 571: Huyênh hoang




- Sư phụ, người đã tới?

Dịch Ôn Mậu gặp được ông cụ liền vội vàng ra đón, ông ta bị Tả Gia Tuấn làm cho á khẩu không nói được gì, không ngờ là ông cụ đã đến đây.

- Vội vàng, nóng nảy, bình thường tôi dạy cậu như thế nào? Không được như vậy chứ!

Khẩu khí của ông cụ rất lớn, không chỉ ra vẻ trưởng bối với Tả Gia Tuấn mà còn răn dạy, trách mắng đệ tử hơn 60 tuổi mà không hề có chút nể tình nào.

- Sao người kia lại là trưởng bối của sư phụ mà từ trước tới giờ con chưa từng gặp?

- Nghe nói 50 năm trước ông là cao nhân nhưng bây giờ không giúp người xem phong thủy nữa.

- Hẳn là một cao nhân? Trước mặt mọi người ông ta giống như một đứa trẻ vậy.

Đột nhiên lại xuất hiện một ông cụ, vốn dĩ tình hình nghiêng về phía Tả Gia Tuấn nhưng ngay sau đó đã có sự thay đổi.

Cũng không thể trách được những người này đã a dua mà nguyên nhân chủ yếu là do phong thủy là lĩnh vực huyền bí, bọn họ cũng không thể phân biệt được là ai nói thật, ai nói dối.

Sau khi trách mắng đệ tử, ông cụ nhìn về phía Tả Gia Tuấn nói:

- Tuy cậu chưa nói về truyền thừa của mình nhưng tôi có thể thấy được cậu chính là truyền thừa của Ma Y ở Trung Nguyên, phải không?

Thái Dương Thu nhìn Tả Gia Tuấn híp cả mắt và có chút không tự chủ được vì y cảm nhận được trên người Tả Gia Tuấn rất nhiều sát khí, dù là y ở 15 năm trước thì cũng không thể so sánh được.

Biết rằng 15 năm trước Tả Gia Tuấn còn ở trong cảnh giớ thấp, mà khi đó Thái Dương Thu lại là cao thủ số một khí thế của y đã khiến Tả Gia Tuấn phải bái phục.

Nhưng hôm nay, trước sự chống lại của 2 người, Thái Dương Thu lại phát hiện ra huyết khí trên người Tả Gia Tuấn quá lớn thậm chí còn hơn cả y. Điều này làm cho y mất tự tin và khẩu khí cũng phải giảm xuống.

- Đúng là già chết vì kẻ trộm. Kỳ môn này quá lớn, ông còn biết ít lắm.

Tả Gia Tuấn còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy một tiếng nói, bỗng Thái Dương Thu và Ôn Dịch Mậu biến sắc vì tiếng nói kia đó chính là tiếng nói của một người thanh niên.

Nhưng không đợi cho bọn họ chất vấn, tiếng nói đó lại vang lên:

- Đại sư huynh… không phải đệ nói huynh, huynh xem cái miệng của đệ thật đáng đánh đòn.

- Cũng không tồi. Đại sư huynh chừng này tuổi nhưng đúng là chết vì một tên trộm.

Cẩu Tâm Gia nhìn tiểu sư đệ cười khổ, mắng người rồi lại bị người mắng lại, thật đúng là đưa mình vào cái vòng luẩn quẩn.

Bầu không khí chỗ mọi người đã có thêm chút áp lực. Có một tiếng cười vang lên vì cách nói chuyện, ngoài hai người trung niên ra còn có một lão đạo sĩ tuổi cũng khá cao rồi.

- Khẩu khí của người trẻ tuổi kia thật đúng là không biết kiêng sợ điều gì?

Những người này giống như Lý Siêu đều lắc đầu cười khổ nhưng biết Diệp Thiên là con trai Tống Vi Lan nên bọn họ chỉ có thể ngầm chê trách Diệp Thiên không gia giáo, không biết lớn bé mà thôi.

- Con trai, ở nhà nào ra vậy? Có biết là họa từ miệng mà ra không?

Một vài phú hào biết thân phận của Diệp Thiên nhưng Thái Dương Thu không biết Diệp Thiên là ai thấy hắn còn ít tuổi mà cao ngạo, nói năng lỗ mãng, sắc mặt Thái Dương Thu có vẻ khó chịu.

Hơn nữa vừa rồi, y cũng cảm nhận được tu vi của Tả Gia Tuấn là không ít, bây giờ cũng không dám đụng vào ông ta nữa, đúng lúc đó Diệp Thiên bước vào làm thay đổi tâm điểm chú ý của mọi người.

- Đại sư huynh, ông ta…. Gọi đệ là con?

Diệp Thiên thấy buồn cười nhìn Thái Dương Thu, nói:

- Ngươi là Thất Tinh Phái, đại chưởng môn? Sư phụ ngươi là ai? chúng ta còn nói chuyện nhiều về thân phận của ngươi.

- Ngươi là người trong kỳ môn?

Thái Dương Thu nghe thấy vậy sửng sốt.

Vừa rồi Dịch Ôn Mậu mới nghe thấy Tả Gia Tuấn giới thiệu qua về Diệp Thiên, liền vội vàng thì thầm vào tai sư phụ:

- Sư phụ, hắn là sư đệ của Tả Gia Tuấn.

- Hả? Là sư đệ? Còn trẻ như vậy mà đã thay sư phụ truyền nghề?

Thái Dương Thu hơi băn khoăn, vốn dĩ ông ta muốn dạy cho Diệp Thiên một bài học nhưng không ngờ lại lôi cả Tả Gia Tuấn vào.

Suy nghĩ một lúc, Thái Dương Thu cũng không tức giận đối với Diệp Thiên nữa mà nhìn về phía tả Gia Tuấn nói:

- Tiểu Tả, tôi và ông nói chuyện chút, tiểu sư đệ này nói leo như vậy không tốt đâu.

Người trong kỳ môn có khă năng cảm nhận năng lực khác với người thường.

Sau khi Thái Dương Thu phát hiện ra công lực cao cường của Tả Gia Tuấn, y thấy không ổn, thái độ liền thay đổi không còn hù dọa người như trước đây nữa.

Thấy Diệp Thiên ra mặt, Tả Gia Tuấn bình tĩnh nói:

- Thái trưởng môn, sư đệ của ta còn trẻ nhưng lại là môn chủ của Ma Y, thân phận của cậu ấy chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn ông vậy thì không biết là vì cái gì mà không thể nói ở đây.

- Môn chủ? Môn chủ cái gì?

- Trong giang hồ chỉ nên nhìn không nên nói.

- Không phải là Hồng môn đấy chứ? Chính tôi nghe nói Hồng môn tổng hội ở Mỹ cơ mà?

- Cũng khó mà nói như thế được, bây giờ toàn xã hội Hồng Kông đều có thể chơi Hồng môn!

Những lời hướng dẫn của Tả Gia Tuấn làm mọi người ồ lên, các siêu phú hào kiến thức sâu rộng nhưng lại không biết Kỳ môn, bọn họ suy đoán rồi đều nhìn về phía ông chủ Hoa.

- Diệp Thiên, hôm nay sư huynh của cậu đích thân đến đừng có gây thêm sự cố nữa.

Lúc mọi người đang thì thầm bàn tán thì bỗng nhiên Đường Văn Viễn đứng dậy, thực ra ông và Dịch Ôn Mậu cũng có chút thân tình lại biết thái độ đối nhân xử thế của Diệp Thiên nên cũng muốn làm hòa.

- Lão Đường, đây là người quen của ông ư?

Diệp Thiên khoát tay, ánh mắt nhìn về phía thầy trò Thái Dương Thu lạnh lùng cười nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Tất cả đều là chó mèo, coi Ma Y chúng ta như không có ai sao?

Các phú hào đang ngồi đó bình thường chỉ chú ý đến hòa khí để sinh tài, có câu nói lui một bước để tiến hai bước, nhưng kiểu xử sự loại này, không cách nào sử dụng cho kỳ môn giang hồ.

Theo hai chữ " Giang Hồ" dĩ nhiên là ân oán phân minh. Đặc biệt là hôm nay lại liên lụy đến tranh chấp môn phái, và Diệp Thiên lại làm môn chủ Ma Y.

- Lão Đường, chuyện hôm nay không liên quan đến ông, chỉ cần bọn họ chịu nhận lỗi với sư huynh của tôi thì chuyện này không tính.

Cho đến bây giờ Diệp Thiên vẫn phớt lờ ánh mắt của người ngoài, Phật giáo có dạy: con người bình đẳng khi tranh luận !

Cho nên trong mắt Diệp Thiên cái gọi là phú hào siêu cấp cũng chẳng khác nào những người phàm phu tục tử, lúc này tâm hắn đang tu vi nếu không buông lỏng một phen thì hôm nay cũng gần giống Trương Dương.

Nhưng lời này Diệp Thiên vừa nói ra đã làm cho nơi đây dậy sóng, Đường Văn Viễn cũng giống như Lý Siêu là các bậc bề trên.

Hơn nữa bản thân Đường Văn Viễn và gia đình không bằng hai người kia nhưng cũng có rất nhiều người biết đến, xuất thân của các bậc trưởng bối ở Hồng Kông cực kì phức tạp ảnh hưởng cũng không hề thua kém các giới thương gia người Hoa.

Không những Diệp Thiên gọi thẳng là lão Đường mà khi nói còn tỏ vẻ dạy bảo, trách mắng điều này làm cho mọi người cảm thấy khó chịu ngay sau đó có mấy người và Đường Văn Viễn đã chỉ trích Diệp Thiên.

- Được, tôi mặc kệ coi như vừa rồi tôi chưa nói gì…

Đường Văn Viễn có quan hệ với Diệp Thiên không ít, sau khi nghe Diệp Thiên nói biết chuyện này nhưng không có cách nào làm sáng tỏ được nhưng không dám làm đắc tội với Diệp Thiên.

- Này… ở đây có chuyện gì vậy?

Mấy người đứng ra bảo vệ Đường Văn Viễn thấy mấy ông cụ lui về liến choáng váng trong lòng như một bối bong bong không gỡ nổi.

Nhưng người ta không thể chấp nhận được cách nói chuyện như vậy của Diệp Thiên và Đường Văn Viễn trong lòng họ cũng đã hiểu phần nào, xem ra thân phận người thanh niên kia không đơn giản chỉ là con trai của Tống Vi Lan.

Đừng nói là không biết Diệp Thiên, điều giật mình là Tống Vi Lan và Đường Văn Viễn đã đã có mối giao tình thân thiết từ nhiều năm nay, bà rất tôn trọng ông và từ trước đến nay đều gọi là chú.

Điều Tống Vi Lan không ngờ tới chính là con trai mình đã gọi thẳng lão Đường, mà vốn dĩ Đường Văn Viễn không phải là người dễ tính nhưng cũng đã chấp nhận cách xưng hô này.

- Đông Bình… rốt cục là con trai chúng ra đang làm gì vậy?

Sau khi Tống Vi Lan đi qua đã giật mình, nắm tay chồng vẻ mặt phấn chấn và tò mò, con trai có bản lĩnh như vậy người làm mẹ đương nhiên là rất vui mừng.

- Nó? Nó chính là một Ma Vương Hỗn Thế.

Diệp Đông Bình cười khổ một tiếng, Diệp Thiên hung hăng càn quấy chưa đủ còn chạy đến Hồng Kông, ông liền nói nhỏ với vợ:

- Cháu gái Đường Văn Viễn đang mắc bệnh được Diệp Thiên chữa khỏi, trong bang phái vai vế của nó còn cao hơn cả Đường Văn Viễn.

- Cao hơn Đường Văn Viễn cơ à? Kia chẳng phải là trong Hồng môn hay sao?

Lần này thực sự Tống Vi Lan giật mình, mấy năm nay bà tiếp xúc với Hồng môn bà biết thế lực của người này trong xã hội người Hoa ở nước ngoài rất lớn và cũng được chú ý.

Vai vế của Diệp Thiên cao nên mói cư xử với Đường Văn Viễn như vậy.

Không nói đến những người này một lần nữa xác định vị trí của Diệp Thiên mà câu mà hắn vừa nói ra cũng khiến cho thầy trò Thái Dương Thu không nén được giận.

Làm cho bọn họ phải cúi đầu khuất phục thừa nhận cái dốt thì thể diện của người làm phong thủy của họ ở Hồng Kông còn có ý nghĩa gì nữa đây? Như thế này thì chẳng khác gì đuổi họ ra khỏi cảng đảo.

Mặc dù trước mắt Thái Dương Thu đã sắp xếp ổn thỏa nhưng hiện tại cũng không có đường lùi, sắc mặt ông ta u ám nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Tuy cậu còn trẻ nhưng khẩu khí cũng không nhỏ đâu.

Muốn tôi dời khỏi Hồng Kông cũng được nhưng phải thực sự có bản lĩnh.

Nếu để Thái Dương Thu và Tả Gia Tuấn đâu pháp thì ông ta cũng có vài nể sợ không chừng lại lâm vào những bậc thang làm cho mình đi xuống.

Nhưng đối với khuyết điểm của người thanh niên là Diệp Thiên thì Thái chưởng môn chỉ coi như một quả hồng nhưng dù sao thì cũng phải xem thử một chút.