Thiên Tài Tướng Sư

Chương 581: Hôn lễ (thượng)




việc giao dịch tại ngân hàng Thụy Sĩ, cũng chia làm nhiều cấp bậc, có một vài công việc không những cần bận có tiền vốn khổng lồ mà còn cần thứ khác như là thân phận.

Giống như là một vài tên xe hiếm trên thế giới, không phải bạn có tiền là có thể mua được, không có địa vị xã hội tương xứng , càng nhiều tiền cũng không có cách nào đặt mua những sản phẩm xa xỉ cạnh tranh này.

Cho nên Tống Vi Lan sau khi nhìn thấy cái chìa khoá này thì mới sửng sốt như vậy, vì với tư cách là nhà phú hào, đều không cách nào lấy được chiếc chìa khoá ở cấp loại này, càng không muốn nói xa xôi chỉ là chuyến đi của con trai qua Myanmar.

- Cầm cái chìa khóa này, có thể mở két sắt ra? Nhưng ... ngay cả là ngân hàng nào cũng đều không biết sao?

Cuối cùng làm ra đây là đồ vật gì, nhưng trong đầu Diệp Thiên vẫn còn mông lung, trong ấn tượng của anh, đi ngân hàng lấy tiền tựa hồ như cần sổ tiết kiệm chứng minh linh tinh gì đó, chính là anh cái gì đều không có, chỉ có một cái chìa khoá này thôi.

- Cái này là ngân hàng trung ương Thụy Sĩ chế tạo ra, két bảo hiểm cũng ở trong ngân hàng trung ương.

Tống Vi Lan có chút buồn nhìn con, cầm trong tay vật quý như thế, thế nhưng cái gì cũng không biết.

Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ đó của nhi tử, Tống Vi Lan giải thích nói:

- Con cầm cái chìa khóa này đi đến ngân hàng, tự nhiên có chuyên gia tiếp đãi, văn kiện gì đều không cần đưa ra, cái chìa khoá này là vật chứng minh tốt nhất.

Xuất phát từ việc thực hiện bảo mật cấp cao nhất, một vài két bảo hiểm và chìa khoá này một khi chế tạo ra , tất cả tư liệu đều phải được tiêu huỷ đi, Tống Vi Lan có thể nhìn thấy bức hình kia, cũng là từ nhân viên lâu năm.

Ngoài tư liệu về chìa khoá, trong ngân hàng vì sợ tư liệu khách hàng bị tiết lộ, sau khi cùng khách hàng tiến hành thông qua , khách hàng đầu tiên cấp 3S, toàn bộ đều không có giữ lại gốc.

Nói cách khác, ngân hàng là chỉ nhận cái chìa khóa chứ không nhận người, không quan tâm ai cầm cái chìa khóa đến ngân hàng, đều có thể thuận lợi mở két bảo hiểm ra.

Cuối cùng người giữ chìa khoá liệu có thể bảo quản tốt, đó không phải là ngân hàng lo lắng đồ vật quan trọng như vậy đều có thể mất, vậy cũng chẳng thể trách người bên ngoài.

- Diệp Thiên, con còn không nói cho mẹ, thứ này rốt cuộc là ở đâu ra.

Trên đời này chuyện có thể làm cho Tống Vi Lan cảm thấy tò mò cũng không nhiều, mà cái chìa khóa này hiển nhiên lại có thể làm dậy nên lòng hiếu kỳ của bà.

- Con nói cướp được từ ở trong tay người khác, người có tin không?

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nói:

- Đợi sau khi kết hôn với Thanh Nhã chúng con cùng đi Thụy Sĩ một chuyến, đến lúc đó thấy đồ vật trong két bảo hiểm đó, người sẽ biết chìa khoá này từ đâu mà tới rồi.

Nghĩ đến thứ bị anh hùng Bắc Cung tiêu hủy và rương mật mã trong xe bọc thép , Diệp Thiên không thể không cảm thấy đau lòng, đây chỉ là đem chìa khoá còn lớn hơn như thế này đến, rương mật mã đó nghĩ lại càng đáng giá.

Chính là nó sớm hóa thành tro bụi, rương mật mã cho dù không hư hỏng cũng đều bị hóa thành nước thép xe thiết giáp đốt đúc ở cùng một chỗ, đằng sau những thứ kia đại biểu cho của cải, sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế giới này.

- Thằng nhỏ này, sau này đừng làm lại những chuyện nguy hiểm này.

Tống Vi Lan mặc dù biết Diệp Thiên ở Myanmar được một số tiền vàng , nhưng cũng không biết chi tiết hiện tại nhìn thấy chiếc chìa khoá này nhất thời hiểm nguy bên trong, chịu không nổi dặn dò con.

- Để ta yên tâm, lần này đi ra ngoài phải nhanh chóng trở về.

Diệp Thiên gật gật đầu, ở cùng mẹ hơn nửa năm hắn càng ngày càng cảm nhận được cuộc sống khi có mẹ, cho dù bị mẹ răn dạy, quở mắng, thì cũng không phải là một loại hạnh phúc sao?

Hai ngày sau, Tống Vi Lan mang theo Anna rời kinh thành đi Mĩ, mà Diệp Thiên cũng bắt đầu bận rộn lên.

Đầu tiên là Thanh Nhã xin nghỉ, hai người bay đến bãi biển Maldives, đi chụp ảnh cưới sau đó đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, theo pháp luật mà nói, hai người đã được coi là vợ chồng rồi.

Sau khi làm xong hết tất cả những việc này, ngược lại không có chuyện gì giữa Diệp Thiên và Thanh Nhã, còn lại đều do mấy dì và Diệp Đông Bình sắp xếp, Diệp Thiên đưa Thanh Nhã Mao Sơn bái tế sư phụ.

Về việc mời Thanh Nhã là nửa kỳ nghỉ dài hạn cuối năm, Diệp Thiên sẽ ở cùng với cô trong điện thờ hơn hai tháng, nếu không phải Diệp Đông Bình liên tục điện thoại thúc giục, Diệp Thiên còn muốn dành nhiều thời gian cho sư phụ.

Đợi đến khi hai người lại trở lại kinh thành lần nữa, đã là cuối tháng 11, nhưng điều khiến Diệp Thiên có chút sốt ruột chính là, mẹ lại vẫn chưa trở về từ Mĩ.

Nếu không phải có thể thông qua điện thoại liên lạc với Tống Vi Lan, Diệp Thiên thậm chí đều có tâm trí đi đến Mĩ, nhất là anh ta lo lắng về sự an nguy của mẹ, hai là anh ta cũng không muốn làm cho hôn lễ của mình để lại sự nuối tiếc.

Cũng may tới giữa tháng 11, cuối cùng Tống Vi Lan đã trở về nhà từ kinh thành với vẻ mệt mỏi, điều này cũng làm cho Diệp Thiên yên lòng.

Diệp Thiên mang theo Chu Khiếu Thiên mở hai chiếc xe, mới xem như là đem hành lý mà Tống Vi Lan gửi vận chuyển đều kéo về tới trong nhà, sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệp Thiên nhịn không được oán giận nói:

- Nếu người lại không trở lại, con sẽ đi Mĩ tìm!

- Nhưng vì mẹ đặt bộ Âu phục này và áo cưới của Thanh Nhã, mới tới trễ vài ngày, mẹ dự định làm việc gì đó?

Cảm nhận được trong lòng con quyến luyến như vậy, Tống Vi Lan trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, từ trên cổ lấy xuống miếng đại Tề thông bảo kia, nói:

- Thứ này trả lại cho con, mẹ luôn luôn mang theo.

- Sau này ta lại sẽ tìm vật tốt cho người.

Cái đồng tiền này là Lý Thiện Nguyên lưu lại, thuộc loại pháp khí trong môn phái , Diệp Thiên lại không được đem nó tặng cho mẹ mình, đưa tay nhận lấy.

- Lần này đi Mĩ công việc có tốt không?

Nhìn thấy sắc mặt mẹ, Diệp Thiên có chút đau lòng, một nữ nhân có thể làm nên chuyện lớn như vậy, có thể suy nghĩ mà biết bà đánh đổi không ít tâm huyết.

- Không có việc gì, đợi con cưới vợ, mẹ còn phải lại đi một chuyến nữa.

Tống Vi Lan lắc đầu, không làm thế nào nghĩ tới việc kinh doanh nhắc tới sinh ý sự, thoái thác một phen với Diệp Thiên, nói:

- Con và Thanh Nhã đem Âu phục và áo cưới đi thay, để mẹ nhìn xem nào!

Theo thời gian trôi qua, mọi người chuẩn bị qua đêm một năm cuối của thiên niên kỷ , năm mới năm 2000 cuối cùng đã đến.

Vốn dĩ theo tư tưởng của Tống Vi Lan, là đặt tiệc cưới ở khách sạn năm sao.

Nhưng Diệp Thiên cũng không muốn sắp xếp bừa bãi, anh ta cũng rất lo nghĩ lúc trước bày tiệc hỉ náo nhiệt trong nhà ở nông thôn, khi anh ta kiên trì, cuối cùng là quyết định đưa vào sáu bàn tiệc trong sân cũ bốn, lấy sáu cái nghĩa may mắn của Lục Đại.

Về kiến nghị này của Diệp Thiên, hiển nhiên gật đầu đồng ý, mặc dù việc gả cô gái này là không thật là náo nhiệt, nhưng Diệp Thiên đồng ý sau khi tiệc cưới kết thúc lại đi tới bữa tiệc được tổ chức ở Thượng Hải, ông ta người cha vợ này tự nhiên không có gì để nói cả.

Một buổi sáng sớm, sân của nhà Diệp lão trạch tử liền đã tràn ngập không khí vui mừng, ở cửa chính của tứ hợp viện dán chữ hỷ, ngay cả tường bao quanh đều tu sửa đổi mới hoàn toàn, cách vài mét lại được treo một chiếc đèn lồng màu đỏ.

Diệp Thiên mang theo đồ đệ sáng sớm liền lái xe đi đến một cái biệt thự nhỏ khác, ở nơi này là chỗ ở lớn ở kinh thành, lúc này hay dùng để làm nhà mẹ đẻ.

Đón dâu đương nhiên cũng không thiếu Vệ Dung Dung và khó khăn của Hồ Tiểu Tiên từ Đông Bắc tới, 5888 tiền lì xì đưa ra , mới xem như là sẽ được Thanh Nhã nhận lấy.

Khi xe đến đường giao tứ hợp viện, rung trời pháo nổ rung trời đột nhiên vang lên , Diệp Thiên trên người mặc Âu phục cùng Thanh Nhã xuống xe, dẫn theo một đám người ồn ào thanh niên.

Bị đám người vây chặt tiến vào tứ hợp viện, ở giữa sân bố trí một cái sân mới, treo một tấm rèm vải đỏ thẫm thêu chim uyên ương bên trên, đằng trước còn đặt một cái bàn đầy kẹo, hai bên cái bàn được đặt mỗi bên một cái ghế tiên.

Hôn lễ lần này của Diệp Thiên, cũng không có tuyên truyền ra ngoài.

Có thể đứng ở... trong tứ hợp viện này, ngoại trừ hai vị sư huynh của hắn và thầy trò Nam Hoài Cẩn cùng nhau tới, chỉ có người bạn thân như Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên thậm chí cả Đường Văn Viễn đều không có mời.

Mặt khác ở bên thông gia, chỉ có ba cô cô của Diệp Thiên, mà Tống Vi Lan bên kia, còn lại là sự có mặt của Tống Anh Lan dì của Diệp Thiên.

Kỳ thật vốn dĩ gia đình họ Tống muốn tới tham dự hôn lễ này, nhưng bị Tống Vi Lan cấp cự tuyệt, năm đó bà ta có thể cự lực phản đối hôn lễ của mình và Diệp Đông Bình, Tống Vi Lan có thể không nghĩ khiến đại ca mình quấy rối hôn lễ của con trai.

Khách ở nơi khác còn có Hồ Hồng Đức từ Đông Bắc tới, có một nhà ba người từ Giang Nam tới, đều là người thân thiết của Diệp Thiên, nhưng để tránh phiền phức tiếp đón khách ở cửa .

Ngày lành tháng tốt là do Cẩu Tâm Gia định, vào đúng trưa 11 giờ 30 phút, hôn lễ này sẽ còn có hơn một giờ, cũng không phải vội vã tiến hành nghi thức, người một nhà đều ngồi ở trong sân trò chuyện.

Diệp Thiên vốn là người trong kỳ môn, cũng không coi trọng mấy cái lễ rắc rối này, tự nhiên cũng sẽ không đi làm gì một loại khăn quấn đầu màu hồng , về phần Thanh Nhã thì ngồi thoải mái ngay cạnh anh ta.

- Diệp Thiên, ta cho đào lên gốc cây sâm vua, coi như là lễ vật tặng cho ngươi.

Hồ Hồng Đức đi đến bên Diệp Thiên, đem một cái hộp gấm màu đỏ tới.

- Lão Hồ, cám ơn ông, đây chính là thứ tốt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Thiên mở ra hộp gấm, nhất thời một mùi hương nồng đậm mùi thuốc truyền bay ra, ở trong hộp đặt một cây sâm, thân rễ nhân sâm chừng ba mươi cen-ti-mét, xem năm ít nhất cũng phải trên năm trăm năm.

Nghĩ đến sâm còn giấu ở trong Trường Bạch sơn, Diệp Thiên có chút hoài niệm nói:

- Lão Hồ, đợi rảnh rỗi , tôi và ông lại làm chuyến đi Trường Bạch sơn, ở trong đó thứ tốt có thể là không ít.

- Thôi đi, cậu muốn đi còn không giống như là quỷ vào thôn sao, cái gì đồ tốt đều không còn.

Hồ Hồng Đức bĩu môi, một chút trên mặt đều không có Diệp Thiên, khiến mọi người cười vang.

Tiếng cười qua đi, Cẩu Tâm Gia đi đến bên Diệp Thiên , từ trong tay áo lấy ra một quyển đồ vật , đưa cho Diệp Thiên nói:

- Diệp sư đệ, Đại sư huynh ta tuy là người nghèo, này cuốn thư tay coi như là ta và Hoài Cẩn lão đệ tặng cho đệ.

- Ôi, đây là cái gì?

Diệp Thiên tiếp nhận cái quyển tập kia, xem bên ngoài như vật cổ, lúc sau mở ra, lại kinh hãi,

- Đại sư huynh, Nam Sư huynh, này... Thứ này quá quý giá rồi !