Thiên Tài Tướng Sư

Chương 612: Rửa tay gác kiếm




Tuy rằnh với chuyện Lôi Chấn Nhạc tính kế hại con gái, Tống Hạo Thiên vô cùng tức giận, nhưng đến tầng lớp như ông, vấn đề ông lo lắng lại không đơn giản là vấn đề tổn thất tiền bạc.

Hồng Môn là 1 môn phái đứng đầu thế giới người Hoa, tất nhiên đã sớm rút lui ra nước ngoài, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn ở những nước châu Âu và Mĩ.

Cũng giống như trong tiểu thuyết, các bộ ngành ở mỗi thời kỳ khác nhau đều có 1 chính sách đối với những chính khách Mĩ, điều này hết sức quan trọng đối với sự phát triển của Trung Quốc.

Năm đó Tống thị ở nước ngoài cũng có qua lại với Hồng Môn, là do 1 tay Tống Hạo Thiên ra tay giúp sức, trong hơn 20 năm, Hồng môn ở trong nước đã có 1 số hoạt động thực sự có cống hiến rất lớn.

Cho nên vừa nghe thấy Diệp Thiên đến Mĩ, làm thay đổi nội bộ Hông môn, hơn nữa mấy người mà ngày xưa hồi còn ở Trung Quốc kết giao cùng như Lôi Chấn Nhạc cũng đểu rút lui khỏi Hồng môn, lập tức khiến cho Tống Hạo Thiên cảm thấy tức giận.

Hơn nữa chuyện này thậm chí còn kinh động đến cả vị thủ trưởng cấp cao, nếu không phải 2 ngày sau có tin tức truyền đến, Đỗ Phi người tiếp nhận Hồng môn cũng có quan hệ chút ít với Tống gia, sợ là lần này Diệp Thiên đã làm 1 chuyện lỗ rồi.

- Mẹ, ông già ấy dậm chân ở nhà thì liên quan gì đến chuyện của con?

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi hỏi:

- Thế chuyện làm ăn của mẹ thế nào rồi? Có tổn thất lớn lắm không?

- Tổn thất tiền bạc không phải là vấn đề, thế nhưng mất lòng tin, sau này đội ngũ không tiện dẫn theo nữa!

Tống Vi Lan lắc đầu cười khổ, số tiền kia mặc dù đã được giữ lại, nhưng muốn lấy lại ít nhất cũng phải chờ hơn nửa năm nữa.

Mà quy tắc của quỹ ủy thác quản lý ngân sách đó khiến cho rất nhiều người cùng sự nghiệp của họ nản lòng, nếu không phải Tống Vi Lan tới đúng lúc, chỉ sợ là đế quốc thương mại lớn như vậy đã sụp đổ rồi.

Tống Vi Lan biết con trai không có hứng thú với chuyện này, giải thích sơ qua 1 chút, mở miệng nói:

- Con trai, mẹ tính vẫn phải ở New York thêm 1 thời gian nữa, đợi mẹ xử lý xong chuyện này, sau này cũng không bao giờ qua đây nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Mẹ, không sao đâu, con còn muốn ở San Francisco 1 thời gian nữa, khi nào xong chuyện thì con qua New York tìm mẹ.

Diệp Thiên gật gật đầu, thấy người đến càng ngày càng nhiều, lập tức nói với mẹ:

- Chúng ta vào trong đi, mấy người giang hồ này rửa tay gác kiếm, không biết mẹ đến đây làm gì?

Tống Vi Lan trừng mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, nói:

- Đứa trẻ này, mẹ biết con có năng lực, thế nhưng chú Lôi mấy năm qua giúp đỡ mẹ rất nhiều, nhất định không được thất lễ đâu đấy.

- Vâng, con biết rồi, lát nữa con ngậm miệng lại là được chứ gì?

Diệp Thiên lắc đầu, chào mấy đệ tử Hông môn bên cạnh, rồi đi đến chỗ trung tâm của hoa viên.

Lúc này ở đây đã rất náo nhiệt, các đại lão mấy ngày tham gia đại hội Hồng môn hình như đều đông đủ cả ở đây, ở chỗ sân luyện công trong hoa viên kia có 2 hàng ghế hơn mấy chục cái.

1 vài đệ tử thân phận thấp trong Hồng môn bận rộn bưng trà nước nóng, mà Lôi Chấn Nhạc chủ trì hôm nay còn đang đứng ở lối vào hoa viên, không ngừng đón tiếp khách đến.

Mặt khác còn có 1 vài đệ chạy bên ngoài hoa viên, bọn họ đây là sợ có người đến quấy rối.

Phải biết rẳng, rửa tay gác kiếm chính là thông báo chính thức rút khỏi giang hồ, sau này không nhúng tay vào chuyện tranh chấp trong giang hồ nữa mà ân oán trước kia trong giang hồ cũng đều xóa bỏ hết.

Cho nên nói, nếu bên ngoài có người có thù hận với Lôi Chấn Nhạc cũng muốn giải quyết trước khi ông rửa tay gác kiếm, nếu không đợi đến khi 2 tay đặt vào trong chậu nước rồi thì sẽ không bao giờ trả thù Lôi Chấn Nhạc được nữa.

Cho nên trong giang hồ trước thời kỳ giải phóng, chuyện rửa tay gác kiếm không hề ít, nhưng có thể yên ổn tiến hành nghi thức lại không có nhiều, thậm chí còn có mấy lần trong nghi lễ máu chảy đầm đìa, xảy ra thảm án.

Lôi Chấn Nhạc 1 đời trải qua vô số chiến trận, tuy rằng phần lớn là xung đột với xã hội đen nước ngoài những cũng có 1 vài kẻ thù trong võ lâm ở trong nước, cho nên nghi thức rửa tay gác kiếm của ông thì những đệ tử phụ trách canh gác ngoài cửa Hông môn kia đều như là sắp gặp phải địch thủ.

- Diệp gia…

Dáng người cao lớn của Diệp Thiên nổi bật trong đám người đó, sau khi Lôi Chấn Nhạc ra đón mới phát hiện Tống Vi Lan cũng đến, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, nói:

- Vi Lan, lần này là sư thúc hồ đồ, nghe người khác xúi giục, Lôi thúc thực sự xin lỗi cháu!

Nếu đổi là Lôi Chấn Nhạc trước kia, đánh chết ông ta ông ta cũng không chịu nhận sai, nhưng sau khi tu luyện tiến vào giới hạn siêu phàm, ông đối với nhiều chuyện cũng xem thường đi.

- Chú Lôi, là Vi Lan không đúng, thời gian đó không đến thăm chú, nên mới gây nên hiểu lầm.

Tống Vi Lan luôn kính trọng Lôi Chấn Nhạc, sau khi xảy ra chuyện này vẫn luôn tự trách mình.

- Không nói nữa, cháu có thể đến tham dự nghi lễ rửa tay gác kiêm của chú Lôi, chú thực sự rất vui mừng!

Lôi Chấn Nhạc ngửa mặt lên trời cười to 1 tiểng, sắc mặt trầm lắng, nói:

- Cháu ý, ăn cây táo rào cây sung, không phải là chuyện tốt gì, Vi Lan, có cần chú Lôi giúp cháu xử lý hắn không.

Nói đến chuyện này, đều là do Tống Hiểu Long gây nên, Lôi Chấn Nhạc cho dù lòng dạ bao dung cũng không thể không hận Tống Hiểu Long thấu xương, không thể băm hắn làm trăm mảnh được.

Tống Vi Lan không nói câu nào, Diệp Thiên cướp lời:

- Trưởng lão Lôi, chuyện này không cần phiền đến ông, chúng tôi tự xử lý!

Nhiều lần tính kế với Tống Vi Lan, Diệp Thiên nhẫn nại đến cực điểm, cậu dự định sau khi kết thúc chuyến đi Mĩ này sẽ đến châu Phi 1 chuyến, tự tay chấm dứt ân oán này.

- Được, thế lão Lôi tôi không nhúng tay nữa.

Lôi Chấn Nhạc cười ha ha, nói:

- Hai vị mời vào bên trong uống trà trước, lão Lôi tôi còn phải tiếp khách nữa.

Nhìn thoáng qua sắc mặt con trai, Tống Vi Lan thở dài, cũng không nói gì, đi theo Diệp Thiên đến ghế đầu tiên nhất ngồi.

Hơn 10 phút sau, Lôi Chấn Nhạc nhìn thấy khách đến cũng đông đông rồi, đến đứng ở giữa hội trường, cao giọng nói:

- Các vị huynh đệ Hồng môn, cảm ơn mọi người đã đến dự nghi lễ rửa tay gác kiếm của Lôi Chấn Nhạc tôi!

Lôi Chấn Nhạc là phó hội trưởng Hồng môn, đồng thời cũng là đệ tử cuối cùng của "cánh tay thép" Trương Sách, cũng có quan hệ với vô số giới võ lâm nước ngoài, ngoài là người trong Hồng môn ra, còn là người phụ trách đại võ quán khắp nơi ở Mĩ.

- Tôi Lôi Chấn Nhạc tung hoành giang hồ 10 năm qua, giết vô số người, hôm nay rửa tay gác kiếm, giải quyết xong ân oán trước kia, những vị bằng hữu còn có ân oán với Lôi mỗ, xin mời tiến lên phía trước đâm tôi 1 đao!

Giọng Lôi Chấn Nhạc to vô cùng, cho dù không cần microphone thì ai ai cũng nghe rõ.

Theo tiếng nói, Lôi Chấn Nhạc tay cầm ra 1 thanh đao, cắm xuống cái bàn vuông trước mặt, nói:

- Lão Lôi tôi đến đếm 10, sau 10 tiếng thì ân oán coi như chấm dứt hoàn toàn!

Người trong giang hồ rửa tay gác kiếm, chẳng những mời bạn bè đến xem lễ mà còn phải mời cả kẻ thù, nếu không kẻ thù không thừa nhận, cho dù sau khi rửa tay gác kiếm vẫn tìm đến trả thù.

- 1, 2, 3…

Tốc độ đếm của Lôi Chấn Nhạc cũng không nhanh, khoảng 7, 8 giây mới đếm 1 số.

Theo tiếng đếm của Lô Chấn Nhạc, đám người trở nên ồn ào hẳn lên, phải biết rẳng, người Hoa nổi tiếng là không đoàn kết, đặc biệt trong võ quán thích đấu đá nhau, được người khác gọi là Lôi Chấn Nhạc Vũ Phong Tử, năm đó cũng gây ra không ít chuyện.

- Lôi Lão Hổ, năm đó cha tôi bị ông chém 1 cánh tay, nằm liệt trên giường nửa năm thì qua đời, võ công không bằng người không nói chuyện, 1 bãi nước bọt này là hết ân oán!

Thời điểm Lôi Chấn Nhạc đếm đến 7, 1 người hơn 40 tuổi đi từ đám người ra, "khạc khạc" 1 ngụm nước bọt nhổ lên mặt Lôi Chấn Nhạc.

- Ngươi dám!

Nhìn thấy cảnh như vậy, đám đệ tử Hồng môn bên cạnh bị kích động trợn tròn mắt, khóe mắt căng lên, nhìn như tóe máu ra, Lôi Chấn Nhạc cả đời anh hùng, sao phải chịu nhục như vậy?

1 vài lão huynh đệ năm xưa tung hoành cùng Lôi Chấn Nhạc đã chửi ầm lên, định tiến lên hạ thủ.

- Dừng tay lại, 1 ngụm nước bọt hóa giải mạng sống, lão Lôi tôi nhận!

Lôi Chấn Nhạc quát to 1 tiếng, nói:

- Các vị huynh đệ, chúng ta cũng không mong rằng sau khi tôi rửa tay gác kiếm lại có thây phơi ở đây chứ?

- Lôi đại ca?

- Lôi gia?

Hàng loạt tiếng xót thương thốt ra, những người đó cũng không dám tiến lên nữa, nếu hôm nay đánh người trung niên đó ở hội trường này, nghi lễ rửa tay gác kiếm của Lôi Chấn Nhạc coi như bị bọn họ làm hỏng rồi.

- Chín!

Thốt ra những số cuối cùng, Lôi Chấn Nhạc dừng lại, nhìn quanh nói:

- Nếu như không có ai nữa, Lôi mỗ như vậy là rút khỏi giang hồ, tranh đấu giang hồ sau này cũng không có liên quan gì đến Lôi mỗ nữa!

Khí thế đệ tử Hồng môn như sóng, ngay cả những người có chút oán hận với Lôi Chấn Nhạc cũng chỉ đành nuốt hận, hơn nữa bãi nước bọt khi nãy của người trung niên vừa rồi cũng khóa giải không ít oán khí trong lòng bọn họ.

Chậu nước đặt trước mặt Lôi Chấn Nhác, đích thị là chậu vàng chậu nước phản xạ ánh sáng kim loại lên mặt mọi người, sau khi đếm đến 10, 2 tay Lôi Chấn Nhác nhúng vào trong chậu nước.

Hai tay không ngừng khua khua trong chậu nước, Lôi Chấn Nhạc nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Tung hoành giang hồ hơn 10 năm, giết người như ngóe, có thể có ngày hôm nay, có thể được chết già, hoàn toàn là do Diệp gia ban tặng, xin mời Diệp gia lên lau tay giúp Lôi mỗ!

Lúc nghi lễ Rửa tay gác kiếm hoàn thành, nhất định phải mời 1 vị tiền bối đức cao vọng trọng lau tay, trong đó cũng có ý nói rõ, nếu sau này có người còn tìm đến người đã rửa tay thì vị tiền bối đó sẽ ra mặt.

Sau khi nghe Lôi Chấn Nhạc mời Diệp Thiên lau tay, ngụ ý chắc chắn là muốn Diệp Thiên bỏ qua Lôi Hổ, trong lòng Diệp Thiên cũng rõ, lập tức đứng dậy.

Nhìn Lôi chấn Nhạc, Diệp Thiên thở dài, nói:

- Lôi trưởng lão, Lôi Hổ đầu mũi thằng, lông mày xoáy, mí mặt hẹp, mệnh của hắn không phải là tốt, ông còn phải quản hắn 5 năm nữa, nếu không thì tất có họa sát thân!

Đầu mũi thẳng đại biểu cho ngũ mã phanh thây, lông mày xoáy, mí mặt hẹp nói rõ người này lòng dạ hẹp hòi, tính tình bộp chộp, theo tướng pháp của Diệp Thiên, Lôi Hổ có thể sống đến ngày hôm nay coi như mạng lớn.

- Cảm ơn Diệp gia nhắc nhở, Lôi mỗ về sẽ quan giáo nghiêm khắc hơn!

Lôi Chấn Nhạc nghe vậy rùng mình, đệ tử của tướng sư Lý Thiện Nguyên đã nói, ông ta không dám sơ suất.