Thiên Tài Tướng Sư

Chương 701: Tu Luyện




Tuy rằng dặn dò thê tử cùng người nhà đều không được tới quấy rầy mình, nhưng Diệp Thiên vẫn không dám khinh thường, sau khi ở cửa trước thư phòng bố trí một cái cách âm trận pháp, lúc này mới vào tới trong phòng.

Hòn Mặc Ngọc kia giống như tảng đá vẫn đang đặt ở trên bàn sách, ở sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống, dần hiện ra một loại ánh sáng màu mực tím đẹp mắt, có vẻ thần bí dị thường.

- Năm đó Hắc Giao trân trọng đem Mặc Ngọc này giao cho ta, nói vậy thứ này không là thứ bình thường!

Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, dụng thần thức bao trùm bàn tay, đem Mặc Ngọc kia lấy ở trên tay, lúc đang muốn khoanh chân ngồi xuống, chợt nhớ tới một chuyện.

Đem Mặc Ngọc phóng tới trên bàn, Diệp Thiên đi đến góc phòng, đem một cái ba lô mà mình đem theo từ Thần Nông Gía mở ra, từ bên trong lấy ra Tam Thanh linh.

Từ lúc con khỉ trả lại Tam Thanh linh đến nay, Diệp Thiên luôn luôn không có thời gian xem xét thứ này, nhưng Diệp Thiên có loại cảm giác, tác dụng của Tam Thanh linh này không chỉ có thể mở ra công pháp kế thừa trong đầu, khẳng định còn công dụng khác.

- Đinh linh linh!

Cầm đằng chuôi nhẹ nhàng lay động, một tiếng chuông dễ nghe vang lên, nhưng cùng âm thanh phát ra từ Linh Đang hoàn toàn giống nhau, cũng không có gì dị thường.

Diệp Thiên nhíu mày, phân ra một nửa nguyên thần đem Tam Thanh linh bao vây lại, tay phải đi theo lại là một chút lay động lên, kỳ quái chính là, lần này Tam Thanh linh không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra.

Nhưng sắc mặt Diệp Thiên, cũng đột nhiên lặng đi một chút, tiện đà trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên.

- Này... Thứ này có thể có tác dụng đối với nguyên thần?

Tam Thanh linh kia mặc dù không có tiếng vang truyền ra, nhưng thanh âm của "Đinh linh linh" , cũng trực tiếp truyền vào tới trong thức hải của Diệp Thiên.

Tiếng chuông trong trẻo dễ nghe khiến ý nghĩ này của Diệp Thiên tựa hồ như bị ma lực, khiến Diệp Thiên căn bản bởi vì hai người Chúc Đổng đến thăm có chút tâm tình buồn bực, nhanh chóng dịu xuống.

Hơn nữa ảnh hưởng của tiếng chuông, nguyên thần của Diệp Thiên giống như cũng nhận được chấn động, hiện ra, một loại cảm giác khó nói lên lời ở trong lòng Diệp Thiên dâng lên.

Tới cảnh giới luyện thần phản hư, đã từ tu thân biến thành tu tâm. Tam Thanh linh này có thể tác dụng đến người tâm thần, đối Diệp Thiên nguyên thần chưa hình thành mà nói, không thể nghi ngờ giống như là giúp người khi gặp nạn.

- Có thể... Chính là lúc ta đang tu luyện nguyên thần, như thế nào mới có thể lắc Tam Thanh linh đây?

Diệp Thiên phát hiện, lúc làm Tam Thanh linh không có bị lắc, cũng sẽ không sinh ra công hiệu kể trên này, điều này khiến Diệp Thiên có chút vò đầu , nguyên thần tu luyện không chấp nhận được một chút phân tâm. Diệp Thiên còn làm không được nhất tâm nhị dụng.

Sau khi đi qua đi lại vài vòng trong phòng. Diệp Thiên tìm thấy một dây đỏ từ trong ngăn kéo, đem cột chỗ trống trên đỉnh Tam Thanh linh, nhìn chung quanh liếc mắt một cái. Đem dây đỏ dán tại bàn học giữ y trên kệ.

Sau khi làm xong, Diệp Thiên khoanh chân ngồi trên mặt đất, đem Mặc Ngọc kia nắm ở trong lòng bàn tay. Sau đó hai tay đặt trước ngực.

Đám Hỗn Độn thần thức, liền dừng lại ở hai chưởng, mà Tam Thanh linh lại là ở trước mặt Diệp Thiên một thước, vừa lúc ngang bằng trán của hắn.

- Đi!

Diệp Thiên thần niệm vừa động, một đám nguyên thần hỗn độn kia phân ra một luồng thần thức, nhanh như cú đánh thiểm điện trên Tam Thanh linh, một tràng tiếng chuông trong trẻo nhất thời truyền về tới bên trong nguyên thần.

Đã bị tiếng chuông chấn động, nguyên thần một trận khoan khoái, Diệp Thiên vận khởi phương pháp thần thức tu luyện. Nhất thời một cỗ hấp lực từ trong nguyên thần truyền ra, hướng lòng bàn tay Mặc Ngọc truyền đi.

Vốn dĩ Mặc Ngọc trong trẻo dị thường, ở dưới cổ hấp lực này, biến thành linh khí tinh túy tới cực điểm, từng đợt từng đợt tràn đầy vào đến bên trong nguyên thần của Diệp Thiên.

Dưới dư âm tiếng chuông, tốc độ hấp thu linh khí của nguyên thần tựa hồ lại nhanh ba phần.

Diệp Thiên cũng không có tiến vào đến thâm tầng trong nhập định, mà là ở loại cảm giác tinh tế. Thường thường sẽ phân ra một luồng thần thức đánh Tam Thanh linh, dùng tiếng chuông kia tinh khí ngưng thần, giống như con đường đúng đắn hiện ra, thật là không có tẩu hỏa nhập ma.

Tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong khi tu luyện, Diệp Thiên hoàn toàn không có chú ý tới ngày tháng bên ngoài. Nguyên thần không ngừng cảm giác sung mãn, để cho hắn sớm quên phàm trần thế tục bên mình.

Hơi thở của Diệp Thiên thở trở nên chậm rãi. Ngực thấy hơi khó chịu, chừng hơn mười phút, nguyên thần ở trước người hắn trôi lơ lửng, tựa hồ cũng có một chút biến hóa.

Vốn một đám nguyên thần hỗn dộn, lờ mờ đó có thể thấy được hình dáng người, tuy rằng còn chưa phải rõ ràng, nhưng hình dạng tay nhỏ chân nhỏ kia đã ra rồi, hơn nữa nhìn đi cũng so với trước dày cô đọng rất nhiều.

- Phì...

Sau khi thở ra một hơi thật dài, Diệp Thiên cuối cùng mở mắt, cũng không phải hắn không muốn tiếp tục nữa, lại là cảm giác bụng "Thầm thì" đang gọi .

Đã không có chân khí tẩm bổ thân thể, nguyên thần lại đang trong tu luyện, tinh thần của Diệp Thiên tuy rằng dồi dào dị thường,nhưng thể thân thể cũng chịu không nổi .

Ngay khi Diệp Thiên mở to mắt, nguyên thần dừng trước người hóa thành một đạo quang, theo hai mắt ấn đường đi vào, tiện đà chạy toàn thân, thân thể Diệp Thiên là không thích ứng kịp nhất thời suy yếu vài phần.

- Cổ nhân giảng ăn gió uống sương, vẫn còn cần thực khí đến cung ứng nhu cầu thân thể, nguyên thần mặc dù quan trọng, thân thể cũng là không thể thiếu a!

Cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, trong lòng Diệp Thiên nổi lên một tia hiểu ra, lấy thân thể làm vật trung gian tu luyện tinh thần, hai cái bổ trợ cho nhau thiếu một thứ cũng không được.

Tuy rằng đã muốn ngừng tu luyện, nhưng Diệp Thiên cũng không đứng dậy, ngồi tại chỗ nhắm hai mắt lại, sau khi nhận thức rõ ràng, nguyên thần từ thiên linh sôi nổi mà ra.

- Đi!

Diệp Thiên trong miệng khẽ quát một tiếng, nguyên thần đỉnh đầu hóa thành một đại thủ, nháy mắt ra hiện tại trên bàn sách, chộp tới cuốn Linh bặc Tiên Kinh trên mặt bàn.

Nếu lúc này trong phòng lại có một người, thì sẽ thấy, vốn sách đặt ở trên bàn, đột nhiên trôi nổi, lập tức đi tới trước mặt của Diệp Thiên .

Theo tín niệm của Diệp Thiên chuyển động, Linh bặc Tiên Kinh kia bay cao lên, nhảy múa chung quanh trong phòng, ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, mới một lần nữa về tới trên bàn sách.

- Ha ha... Ha ha ha!

Sau khi thu hồi nguyên thần, trong miệng Diệp Thiên phát ra một trận cười to, tâm tình khoan khoái cực kỳ.

Phải biết rằng, vừa rồi biểu hiện của nguyên thần , đã muốn vượt ra khỏi phạm trù Cách Không Thủ Vật (lấy vật từ xa), Diệp Thiên tu vi không ngừng tiến triển, nguyên thần cô đọng trở thành Dương Thần thật sự, như vậy thì thật sự có thể làm được dùng trí óc điều khiển vật.

- Ân? Hòn Mặc Ngọc kia đâu? Sao... Tại sao có thể như vậy?

Vui sướng rất nhiều, Diệp Thiên chợt nhớ tới Mặc Ngọc trong lòng bàn tay, không khỏi quán mở tay ra chưởng, cũng phát hiện, tại lòng bàn tay của mình trừ bỏ một màu trắng bột phấn ở ngoài, tiếp tục không có vật gì khác .

- Này... Đây là có chuyện gì?

Trong lòng Diệp Thiên kinh hãi, vui sướng khi nguyên thần cô đọng nhất thời vô ảnh vô tung biến mất, không có linh khí tinh túy trong Mặc Ngọc này, hắn muốn đạt tới cảnh giới nguyên thần nhiếp vật, sợ là ít nhất cần ba năm khổ tu.

Có thể nói, Diệp Thiên đã coi Mặc Ngọc xem là bảo bối cùng cấp bậc Tam Thanh linh, thậm chí so với Tam Thanh linh càng thêm quan trọng!

- Tảng đá là màu đen kia, làm thế nào chỉ lưu lại màu trắng bột phấn?

Diệp Thiên có chút không cam lòng, tại thân thể trước sau tìm kiếm, cũng không hề phát hiện.

- Chẳng lẽ là ta đã đem linh khí trong hòn đá kia hấp thu hầu như không còn, hòn đá kia mới sẽ biến thành bột phấn ?

Trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, Mặc Ngọc này hẳn là chính là một vật dẫn đặc thù thịnh dâng linh khí, sau đó khi linh khí biến mất, Mặc Ngọc cũng mất đi tác dụng, chính mình phân chia mở ra. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Mẹ nó, ta... Ta tiếp tục đi đâu tìm thứ này?

Diệp Thiên đứng dậy, tức giận bất bình mắng, một hòn đá khiến cho hắn tránh khỏi ba năm khổ tu, nếu như có thể có xấp xỉ một nghìn phần trăm, Diệp Thiên tin tưởng mình chính là tiến vào Kim Đan, kia cũng không phải việc khó.

Tục ngữ nói do kiệm nhập xa dễ dàng, do xa nhập kiệm đã có thể khó khăn, sau khi nhận thấy công hiệu của Mặc Ngọc kia, trong lòng Diệp Thiên giống như là có mười vạn con mèo cào, làm thế nào đều không thể tĩnh tâm lại.

- Quên đi, trước tiên ăn một chút gì đã.

Bụng truyền đến thanh âm "ùng ục", khiến Diệp Thiên đứng dậy, hắn cũng không biết mình tu luyện bao lâu, chính là thông qua ngoài cửa sổ thấy sáng rỡ, có thể xem ra hiện tại hẳn là lúc sáng sớm.

Mở cửa phòng, quả nhiên mặt trời mới vừa vặn chiếu sáng, nhưng theo đó Diệp Thiên liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn chứng kiến mẹ đang đứng ở phòng của mình trước, trên mặt tràn đầy lo lắng vẻ mặt.

Diệp Thiên biết mẹ thích làm ở đêm khuya, chưa từng có thói quen sáng sớm, liền vội vàng hỏi:

- Mẹ, mẹ làm thế nào dậy sớm như thế?

Nhìn thấy con trai đi ra, Tống Vy Lan há miệng nói, nhưng Diệp Thiên chỉ có thể nhìn thấy môi mẹ rung động, cũng không biết đang nói cái gì.

- Ôi, ta làm thế nào quên mất cái này?

Diệp Thiên vội vàng dùng chân dậm trên mặt đất, xoay người đem cây mai kia chôn "Đại Tề thông bảo"chỗ mắt trận lấy trở về, lúc này mới nghe được lời của mẹ:

- Tiểu Thiên, con... con đã ra rồi, làm cho mẹ lo lắng chết đi được.

- Mẹ, con không sao, không phải nói với mọi người con đang bế quan sao?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, liền vội vàng hỏi:

- Con lần này bế quan bao lâu ?

Tống Vy Lan trừng mắt liếc Diệp Thiên, nói:

- Còn nói sao, con ở suốt bên trong năm ngày, chúng ta ở bên ngoài gọi như thế nào đều không được, hôm nay nếu con không ra, mẹ ... mẹ sẽ đi vào!

- Năm ngày? Thời gian dài như vậy?

Diệp Thiên lúc này mới biết nguyên nhân bụng mình kêu vang, chính là lúc hắn khi hoàn toàn đắm chìm ở tại nguyên thần trong khi tu luyện, căn bản là không cảm giác thời gian trôi qua.

Theo lời Cổ nhân trên trời một ngàn ngày trên đời, kỳ thật chính là ý tứ này, người tu đạo hễ đóng quan thường đều là năm này tháng nọ, tiếp tục trở lại phàm trần thế tục, dĩ nhiên là Thương Hải Tang Điền .

Tống Vy Lan đi đến bên con trai, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau khi thấy Diệp Thiên không có việc gì, lúc này mới nhẹ khẩu khí, nói:

- Tiểu Thiên, lần sau có thể đừng như vậy, dọa chúng ta rồi !

Nếu không phải Diệp Thiên lúc trước đã đặc biệt dặn dò người nhà, mà Tống Vy Lan hiện tại tin lời của con không nghi ngờ, chỉ sợ bọn họ đã sớm phá cửa mà vào .

- Mẹ, con đã biết, mẹ yên tâm đi.

Diệp Thiên trong miệng đáp ứng, trong lòng cũng thở dài, chính xác trong nhà không thích hợp cho việc tu luyện của mình.