Thiên Tài Tướng Sư

Chương 891: Từ thiện




Diệp Thiên như thế nào quên được, năm đó hắn trong lúc sư phụ nghịch thiên cải mệnh, bảy ngày đầu bạc, nếu không về sau này gặp kì ngộ, sợ là cũng không thể lấy được lại 10 năm dương thọ, Giang Sơn lúc này tu vi còn không bằng mình năm đó, cẩn thận vẫn là hơn.

Nhìn liếc Diệp Thiên một cái, Giang Sơn sợ hãi nói:

- Sư phụ, con biết sẽ bị cắn trả, nhưng cũng không đến mức quá cường liệt đâu …

Vốn là, khi Giang Sơn xem bói, năng lượng thần bí trong thể nội kia sẽ phân ra một tia truyền vào trong thẻ quẻ, mà sau khi bói ra kết quả, thì năng lượng này sẽ hóa giải một bộ phận lệ khí trong quẻ, cho nên thương tổn của Giang Sơn cũng không phải là quá lớn.

- Thế giới thật quá lớn, còn quá nhiều điều kì lạ, thậm chí có người cho dù không cần tu luyện cũng có thể biết được trước tương lai.

Nghe xong Giang Sơn giải thích, Diệp Thiên mấy người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trước kia nàng vẫn chưa hề nhắc tới chuyện này trước mặt Cẩu Tâm Gia, mà tới giờ bọn họ mới được biết.

- Giang Sơn, vậy sau này cũng cần phải chú ý cẩn thận, công pháp sư phụ truyền cho con, cũng cần phải siêng năng tu luyện biết chưa!

Diệp Thiên trình độ bói toán còn không bằng hai vị sư huynh, đảm đương môn chủ Ma Y nhất mạch thật sự có phần gượng ép, nhưng đệ tử của mình lại xuất hiện một thiên tài như vậy, hắn trong lòng cũng vui sướng.

- Vâng, sư phụ, người yên tâm!

Giang Sơn thấy Diệp Thiên cũng không trách mình, thầm thè lưỡi, y như một tiểu cô nương mười tuổi vậy.

- Lôi Hổ, ngươi gần đây thế nào? Cánh tay phải có thể tái sinh huyết nhục không?

Hỏi xong chuyện của Giang Sơn, Diệp Thiên nhìn về phía nhị đệ tử của mình, Lôi Hổ sau khi cụt tay không lâu thì đạt đến tiên thiên, cánh tay phải bị đứt kia cũng dài ra một phần, tay áo hắn lúc này không trống rỗng như Cẩu Tâm Gia vậy.

- Sư phụ, không có khả năng đâu ạ, cánh tay này không thể hồi phục được nữa rồi.

Nghe được câu hỏi của Diệp Thiên, Lôi Hổ lắc lắc đầu, nhưng thần sắc lại không có gì biến hóa, sau khi tiến vào tiên thiên, hắn mới biết sự cường đại của bản thân, đừng nói là mất đi một cánh tay, cho dù mất thêm một chân, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Nhất là khi nghĩ tới chuyện không lâu trước ở San Francisco, bộ dạng khiếp sợ của cha hắn khi thấy tu vi của hắn, Lôi Hổ liền nhịn không được âm thầm đắc ý, hắn lớn đến vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên được phụ thân khích lệ, loại cảm giác này thật tuyệt vời.

- Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, ngươi cùng đại sư huynh, đều còn hi vọng.

Diệp Thiên có cảm giác điều này có thể thực hiện được, nếu có thể đột phá cảnh giới Kim Đan, có thể hoàn toàn nắm bắt mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong cơ thể, việc trọng sinh cánh tay cụt hẳn là hoàn toàn có thể, đương nhiên đây chỉ là việc Diệp Thiên đoán, cụ thể thế nào, hắn cũng không nắm chắc.

- Với ta thì không có vấn đề gì, vài thập niên rồi cũng sớm thành thói quen, nhưng thật ra Lôi Hổ còn trẻ như vậy, nếu có hi vọng thì phải nhanh một chút.

Cẩu Tâm Gia cười cười lắc đầu, nói:

- Lôi Hổ rất không tồi, sau khi trở về Hồng Kông mới hơn một năm, mọi việc đều làm cực tốt, Ma Y nhất mạch do hắn xử lý, chúng ta đều có thể bớt được không ít tâm tư…

Dù sao cũng từng là đường chủ hình đường của Hồng Môn, nên khi Lôi Hổ tới Hồng Kông, tất cả người Hoa ở đây đều rất chấn động, vài người còn đưa thiệp tới thăm hỏi, Lôi Hổ cũng không khách khí, trực tiếp tuyên bố thành lập Ma Y đường ở Hồng Kông.

Đương nhiên, Hồng Kông không giống với những nơi khác, những bang phái xã hội không được phép tồn tại, Ma Y đường đăng kí chính là một nhà thuốc đông y từ thiện, nhưng có thanh danh của Lôi Hổ ở Hồng Môn cùng lượng tiền tài ủng hộ khổng lồ đằng sau Ma Y nhất mạch, nên Ma Y đường rất nhanh đã đặt được nền móng vững chắc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hồng Môn sở dĩ có thể đứng vững trăm năm ở nước ngoài, ngoài vũ lực tuyệt đối, bên cạnh cũng là nhờ lượng của cải khổng lồ. Là một trưởng lão đường của hồng môn, Lôi Hổ thật sự cũng có chút năng lực quản lý, chỉ hơn một năm thời gian, hắn đã sơ bộ hình thành một dáng vẻ mới cho Ma Y nhất mạch.

Diệp Thiên năm đó để lại mấy tấn vàng, làm nguồn tài chính cho Ma Y nhất mạch, Lôi Hổ dùng số tiền này, thu mua một số bất động sản tốt ở Hồng Kông, đưa một số người có nghiệp vụ chuyên sử lý công việc này.

Sau đó Lôi Hổ lấy danh nghĩa Ma Y đường, ở Hồng Kông nội địa cũng mở hai trường từ thiện, nhận nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi ở khắp nơi, tuổi phân biệt từ tám tới 12 tuổi.

Trường học ngoài việc giảng dạy kiến thức, còn truyền dạy "Chu Dịch Bát Quái" chính là một phương pháp tính toàn tài tình của Ma Y nhất mạch, những nơi này là do Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn tự mình giảng dạy, khai giảng hơn nửa năm, bọn họ cũng phát hiện rất nhiều mầm tài năng.

Dựa theo suy tính của Lôi Hổ, ngoài những cô nhi có thiên phú trực tiếp được bái nhập làm môn hạ của Ma Y nhất mạch, còn lại tất cả đều là Ma Y ngoại môn đệ tử, chờ bảy tám năm nữa, những thiếu niên này lớn lên, có thể tiếp quản các công ty xí nghiệp, do đó khiến tài chính của Ma Y nhất mạch có thể tăng trưởng mạnh, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.

Hành động của Ma Y nhất mạch, được rất nhiều người ở Hồng Kông khen ngợi, mà ngay cả một số bang phái của Hồng Kông cũng yên tâm, tuy rằng bọn hắn không rõ vị đường chủ hình đường của Hồng Môn này tới Hồng Kông làm từ thiện là có ý gì, nhưng rõ ràng Ma Y đường sẽ không tạo thành uy hiếp đối với họ.

Mà Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn hai người đối với Lôi Hổ cũng rất hài lòng, cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, Diệp Thiên đem vàng giao cho bọn hắn đã nhiều năm như vậy, nhưng nếu không phải nhờ bàn tay Lôi Hổ hai người bọn họ vẫn như cũ sẽ không biết làm sao đem môn phái mình phát dương quang đại.

- Được lắm, làm rất tốt, nuôi dưỡng nhân tài, sau này trưởng thành, sẽ có người dùng.

Diệp Thiên tán dương nhìn Lôi Hổ, người này vốn chẳng phân biệt thiện ác, nhưng lại là một người rất có đầu óc tổ chức, Lôi Hổ lúc còn đường chủ hình đường, mọi chuyện đều núp dưới cái bóng quá lớn của cha hắn: Lôi Chấn Nhạc, cho nên năng lực bản thân không được thể hiện hết thảy .

- Sư phụ, con biết rồi, nhưng đến lúc thu đồ đệ, người có thể phải có mặt chủ trì!

Lôi Hổ theo Hồng Môn ngoài 40 tuổi mới được đảm đương trọng trách, nay phải một mình đảm đương một phái, thật ra lại cảm giác có chút thú vị, do dự một chút Lôi Hổ nói:

- Sư phụ, con muốn nói chuyện cùng người một chút.

- Ừ, chuyện gì?

Diệp Thiên nhìn về phía Lôi Hổ.

- Là vậy…

Lôi Hổ nói:

- Sáng mai có một buổi đấu giá từ thiện, là một tổ chức từ thiện mới được thành lập, chúng ta cũng được mời tới, không biết lần này nên quyên góp bao nhiêu thì đủ ạ?

Tuy rằng Diệp Thiên từ một năm trước đã giao lại toàn bộ sự vụ của Ma Y đường cho Lôi Hổ, cũng từng nói qua toàn bộ tiền tài đều giao cho Lôi Hổ an bài, nhưng những lúc Diệp Thiên không có mặt mà thôi, hiện tại hắn đang ở chỗ này, Lôi Hổ không thể không xin chỉ thị của Diệp Thiên.

- Ta trước kia không phải đã nói, việc này cũng không nên hỏi lại ta.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười nói:

- Để lại tiền ăn được rồi, cũng không nên quyên sạch sẽ, ngoài việc đó ra còn lại ngươi tùy tiện phân phối.

- Chuyện này người yên tâm, sư phụ Ma Y đường nhất định sẽ phát dương quang đại.

Lôi Hổ cũng nở nụ cười, với đống tiền tài mà Diệp Thiên để lại cho Ma Y nhất mạch, Ma Y đường nếu không thể phát triển được, hắn thà kiếm miếng đậu phụ đâm đầu vào mà chết còn hơn.

Nhìn thấy tâm tình vui vẻ của Diệp Thiên, Lôi Hổ nói tiếp:

- Đúng rồi, sư phụ, ngài đang ở đây, hay là mai người cùng đi tham gia sự kiện đấu giá này đi?

Sau khi tới hồng kông, Lôi Hổ mới biết được sự giàu có và danh vọng của những người Hoa ở nơi này, ngoài Đường Văn Viễn, Hoa Thắng, Lý Siêu… sau khi biết Ma Y đường là sân sau của Diệp Thiên, cũng đồng ý tài trợ không ít tiền tài, cho nên nếu Diệp Thiên có thể tham dự lần đấu giá này, đối với Ma Y đường thanh danh có thể tăng vọt.

- Đi, sáng mai, ta và ngươi cùng đi, Khiếu THiên cũng đi đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói thật, hắn không đủ tư cách làm môn chủ ma y nhất mạch, từ trước đến nay đều chỉ là người chi tiền mà thôi, nếu không góp chút công sức nào, ngày sau thật không có mặt mũi nào đi gặp sư phụ.