Thiên Thần Sa Ngã

Chương 28




Một tuần sau.

- Xin hỏi cuối cùng ngài chọn ai?

- Ha ha, chẳng chọn ai cả. Tôi cảm thấy chẳng ai hợp làm vợ tôi, có lẽ duyên phận của tôi vẫn chưa đến.

- Ai cũng không vừa mắt ngài ư?

- Ừ, thật là phiền anh quá, làm anh bận rộn suốt mấy tháng qua.

- Đâu có… đây là công việc, là nghĩa vụ của tôi, tất nhiên tôi phải làm rồi.



Lúc đó, ngồi ở tiệm ăn dùng bữa với Tào Lợi Hồng, chắc là lần gặp cuối cùng liên quan tới công việc phỏng vấn tìm bạn đời mấy tháng nay. Anh chàng Lý bân không thấy đi cùng ông ta, đây là lần đầu tiên Tào Lợi Hồng một mình đến gặp tôi.

Hôm nay, thời tiết đẹp một cách kỳ lạ, mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh mênh mông, những đám mây trắng lững lờ, thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ nhàng dạo qua, làm những đám mây trắng tan ra, trôi dạt về phía chân trời.

Tào Lợi Hồng đưa cho tôi món tiền đáng được nhận, rồi như một đàn anh hỏi đứa em, hỏi sau này tôi có dự định gì.

Tôi cười, nhìn ra khung cửa sổ có bầu trời màu xanh, nhớ đến bầu trời Tế Nam giản đơn trong sáng.

Tôi trả lời tôi muốn về quê nhà Tế Nam, cưới vợ, sinh con.

“Đơn giản mới có hạnh phúc, đơn giản mới là cuộc sống”.

Đó là những lời người bạn thân nhất của tôi đã dùng máu để cho tôi biết.

May là A Lam chỉ bị thương ở phần bụng,tim và các nội tạng quan trọng không bị ảnh hưởng gì, hiện giờ cậu ta đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Rồi tôi bắt đầu tưởng tượng về những ngày hạnh phúc sắp tới với Đạm Ngọc, khuôn mặt bỗng bừng lên ánh hạnh phúc.

- Tế Nam là một nơi đẹp đấy! – Ông ta nói chân thành, dường như đó là một lời khen ngợi tự đáy lòng.

- Đúng vậy, cuộc sống nơi đó rất đơn sơ.

- Đơn sơ là tốt đấy! – Tào Lợi Hồng mơ màng. Có lẽ câu này cần phải được thốt ra từ miệng Tào Lợi Hồng – một người quyền lực giàu có thì mới thật sự đạt đến ranh giới cần thiết.

Tôi cười, Tào Lợi Hồng cũng cười.

Tôi nhớ Đạm Ngọc có lần mắng tôi, nàng bảo tôi và Tào Lợi Hồng vốn đã không cùng đẳng cấp rồi. Ông ta tuyệt đối là một người thành đạt, cho nên ông ta đem những việc “nho nhỏ” kiểu như chọn lựa đối tượng kết hôn giao cả vào tay những kẻ nhỏ bé như tôi. Chúng ta ngày ngày lo lắng những lo lắng nho nhỏ, còn ông ta, ông ta đang nghĩ những gì?

Tào Lợi Hồng châm thuốc, làn khói màu ghi bàn bạc, bồng bềnh nhởn nhơ, rít vào rồi lại nhả ra, trông ông ta rất giống với những vị trí thức già búng ngón tay một cái là cho qua câu chuyện trong xã hội Thượng Hải cũ thấm đẫm lịch sử. Cái phong cách đó đã được kinh nghiệm dày dặn luyện rèn cho đến nơi đến chốn.

Tôi bỗng cảm thấy một niềm kính phục sâu sắc đối với ông ta, cái phong thái, khí chất thoát ra từ con người ông ta có lẽ là thứ mà những con người nhỏ mọn như chúng tôi cả đời phải bắt chước.

- Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải cảm ơn anh. – Ông ta nói, đứng dậy bắt tay tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ ông lại thân thiện với mình đến vậy. Tôi từ chối, nói rằng tôi đâu có làm được gì cho ông đâu.

- Cái này là do duyên số, anh bạn ạ! Duyên phận đến thì có muốn chọn cũng chẳng được. Không tìm thấy duyên phận của tôi cũng chẳng do lỗi của anh, anh làm rất tốt. – Nói rồi, ông ta móc từ trong túi áo comple ra một chiếc bút Parker, – nghe nói anh có con trai cũng sắp đến tuổi đi học rồi. Chiếc bút này do một người bạn già tặng tôi, bây giờ tôi tặng lại nó cho con trai anh, coi như tấm lòng của tôi. Hy vọng sau này cháu lớn lên, hoặc là đạt được những thành công to lớn, hoặc là có thể sống cuộc đời hạnh phúc bình dị suốt đời. Chắc anh cũng nghĩ như thế, bình yên là tốt, rất tốt!

Tôi đón lấy cây bút, lòng đầy cảm động, thay con trai nói lời cảm ơn với ông.

Rốt cuộc, công việc cuối cùng của tôi ở Thượng Hải cũng đã hoàn thành, tôi định sẽ gặp Đạm Ngọc trước khi về quê.

Chắc nàng vẫn không biết mình đã bị trượt. Khi nàng biết giấc mơ cao xa đã thật sự tan tành mây khói, tôi tin chắc nàng sẽ cam tâm tình nguyện trở về bên tôi.

Tào Lợi Hồng đã đổ vào lần phỏng vấn tìm bạn đời này tất cả bốn triệu tệ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cô gái may mắn.

Tôi thấy hơi nuối tiếc, trong lòng bắt đầu xuất hiện những câu than thở của thân phận một kẻ bé nhỏ. Nhưng Tào Lợi Hồng thì không có thời gian đâu mà đọc điếu văn, ông đã vội vã tiếp tục quay về cuộc sống bận rộn gấp gáp thường ngày.

Đến cổng khách sạn, ngửa mặt nhìn lên, tôi nhớ lại những lần đến đây thăm Đạm Ngọc, mỗi lần mang một tâm trạng khác nhau. Lần này, tôi mang trong lòng một niềm vui phơi phới, tung tăng đến nghênh đón cô dâu tương lai.

Cánh cửa phòng Đạm Ngọc đóng kín như bưng, tôi liền gõ mấy tiếng vào cánh cửa. Mãi không có ai trả lời, tôi bèn đầy cửa bước vào.

Hóa ra, Đạm Ngọc đang nói chuyện điện thoại trong phòng ngủ.

Tiếng cười nghe có vẻ rất vui vọng ra từ trong phòng. Tôi ngồi trên ghế sa lông đợi nàng, nghĩ không biết khi nghe tin mình đã bị trượt, nàng sẽ có thái độ thế nào. Có thể nàng sẽ khóc ầm lên rồi nói: “Xem ra chỉ còn cách chúng ta về bên nhau thôi.”

Tất nhiên tôi sẽ an ủi nàng, tôi sẽ trị liệu cho nỗi đau trong lòng nàng, nói với nàng, quê tôi rất đẹp, có con sông uốn lượn, hàng xóm ai cũng tốt bụng thật thà. Sống ở nơi đó người ta chẳng thích ồn ào, luôn luôn đắm trong bầu không khí thanh bình yên tĩnh.

Lúc đầu, tôi tưởng Đạm Ngọc đang nói chuyện với một diễn viên hài, vì nàng cứ cười không ngớt. Nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý. Càng nghe, tôi càng nhận thấy rõ vẻ nũng nịu xen lẫn trong tiếng cười của nàng. Tôi nhíu mày, rón rén ra áp tai vào cửa phòng ngủ, phát hiện ra cửa phòng đã được khóa kỹ.

Trong tôi bỗng bùng lên ước muốn được biết ai là người đang nói điện thoại với nàng, mặc dù trước khi đến đây tôi chỉ có ý định đến thuyết phục nàng cùng tôi ra đi, tôi định sẽ không tra hỏi nhiều về những chuyện riêng tư trong quá khứ của nàng.

Thế nhưng bây giờ, nếu không làm rõ được người đó là ai thì chắc cả quảng đời còn lại tôi sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.

Tôi nhón chân bước về phía phòng tắm, sợi dây phân nhánh điện thoại của máy chủ cả dãy phòng được lắp ở đây. Lẩm nhẩm cầu mong chiếc máy Đạm Ngọc đang cầm là máy bàn chứ không phải là di động, tôi khóa cửa phòng tắm, và chỉ với vài thao tác đơn giản, tiếng Đạm Ngọc lập tức vang lên. Tôi quỳ bên ổ điện thoại, thậm chí không dám thở mạnh.

- Đúng rồi, anh Bân, hôm nay anh không đi làm à? – Đạm Ngọc hỏi.

- Thì anh xin nghỉ ốm mà. Với cả sếp hôm nay nói muốn tự mình đi gặp gã luật sư họ Hà đó, không để anh đi theo, anh cũng không làm thế nào được.

Lạ thật, giọng đàn ông này rất quen, rõ ràng là Đạm Ngọc cũng quen thân với hắn, mới thân mật gọi hắn “anh Bân”… Viên thư ký của Tào Lợi Hồng – Lý Bân! Cái tên đó vụt hiện ra trong đầu tôi, thảo nào giọng hắn nghe quen thế.

- Hả? Chẳng lẽ chuyện của bọn mình đã bị phát hiện rồi sao?

- Làm gì có! Một tí bản lĩnh đó mà anh cũng không có thì làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Tào Lợi Hồng? Một tí bản lĩnh đó mà anh cũng không có thì làm sao dám cả gan đụng vào người đẹp của ông ta?

- Ha ha, ghét thế, cái miệng của anh Bân tệ thật đấy!

- Ầy, Ngọc Nhi, cái này em sai anh phải sửa lại. Miệng anh không hề tệ tí nào đâu nhé!

- Thế thì anh còn tệ ở đâu nữa?

- Hê hê… em chả biết thừa! Lần trước lúc em ngồi trên lòng anh, anh hôn em, em đã tự nói ra điều đó đấy chứ.

- Em nói gì? Anh đừng có mà đổ oan cho người ta!

- A, vẫn còn ngoan cố không chịu nhận hả? Có cần anh đọc cho em nghe không? Ha ha, em nói: “Anh Bân, chỗ đó của anh tệ thật, cứ dựng đứng lên làm người ta khó chịu quá, cứ buồn buồn ấy.” Sao hả? Anh nhớ sai không?

- Ghét quá đấy! Ai bảo anh nhại lại người ta! Quá đáng, em ghét anh!

- Ha ha ha, ầy, em chả bắt anh nhại lại còn gì? Ha ha ha ha…



Đôi nam nữ vẫn tiếp tục hú hí, tình tứ trong điện thoại như chốn không người, tiếng cười của gã Lý Bân nghe vừa dâm đãng vừa châm biếm, tàn nhẫn dội vào màn nhĩ tôi. Thật không ngờ, mới ít phút trước tôi vẫn còn cân nhắc xem nên thuyết phục nàng thiên thần kiều diễm ấy như thế nào để nàng đồng ý cùng tôi về sống nơi quê hương bình yên, đâu đâu cũng ngập tràn hoa lá và nắng.

Tôi bỗng toàn thân nổi da gà. Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi đóng máy lại, ngã ngồi xuống bệ toilet, ánh mắt đờ đẫn.

Tôi tưởng tượng ra cảnh Đạm Ngọc nằm gối đầu trên bộ ngực đầy lông lá của gã thư ký, nũng nịu: “Anh ghét thật đấy, ghét quá đấy…” Cái hình ảnh tưởng tượng ấy khiến tôi điên người, nhưng nó vẫn tiếp diễn như một cuốn phim quay chậm trong đầu tôi.

Nàng đã bắt đầu câu kết với gã thư ký của Tào Lợi Hồng từ lúc nào? Từ lúc tôi ra sức phục vụ nàng như phục vụ, hầu hạ một vị thánh nữ? Từ lúc nàng mặc bộ đồ dạ hội lộng lẫy như một cô dâu lạc bước xuất hiện trong phòng khách nhà tôi? Từ lúc nàng mới đến Thượng Hải? Hay thậm chí sớm hơn? Vì sao Lý Bân ra sức nói đỡ cho nàng, vì sao khi tôi tìm đủ cách biến Đạm Ngọc thành của riêng thì nàng vẫn ung dung xinh đẹp lọt vào mắt xanh của Tào Lợi Hồng? Tất cả những câu hỏi đó bỗng trở nên dễ giải đáp hơn bao giờ hết.

Bỗng tôi nhớ đến lọ nước hoa đã mua tặng Đạm Ngọc, có lẽ nó cũng góp phần giúp nàng mời gọi sự chú ý của càng nhiều người đàn ông khác. Tôi nhớ đến những lời mật ngọt nàng rót vào tai tôi khi chúng tôi cùng ở trên giường, nàng cũng dùng chính xác những lời ấy diễn lại với người đàn ông khác… Tôi xoay mình, rướn cổ cuối xuống bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Vừa nôn tôi vừa rủa thầm trong đầu: Nhậm Đạm Ngọc, đồ ác độc! Tôi thật khinh thường cô!

Nôn xong, tôi vẫn thấy những thù hận trong lòng không hề giảm bớt chút nào, tôi muốn lập tức mở hộp máy ra mà cho đôi tình nhân thối tha kia một bãi nước bọt.

Tôi dùng nước lạnh vã lên mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn đôi chút. Nhìn vào mặt mình trong gương, thật trông hết sức thảm hại. Đầu tôi kêu ong ong, tiếng cười dâm đãng của gã thư ký không ngừng xoay tròn trong óc, đuổi không chịu đi. Tôi dùng hai nắm tay hết sức đấm vào đầu, vào mặt mình, muốn xua đuổi những tiếng nói cười của Đạm Ngọc và gã trai kia, nhưng hoàn toàn thất bại.

Đạm Ngọc, tôi thật sự đã muốn đưa em rời khỏi nơi này, mang đến cho em hạnh phúc, nhưng em lại phản bội tôi mà đến với người đàn ông khác, thậm chí còn dùng những lời lẽ mà tôi không tưởng tượng nổi…

Tôi thật cứ mãi vẫn không hiểu được sự độc địa của đàn bà. Có lẽ Đạm Ngọc nói đúng: Hà Duy, anh thật là ấu trĩ, ấu trĩ quá!

Một lần nữa nhìn vào tấm gương, tôi phát hiện ra trên khuôn mặt mình một nửa là nước, một nửa là nước mắt.

Tôi chợt muốn nhào đến, tự mình chất vấn Đạm Ngọc, hỏi nàng tại sao lại thế, hỏi nàng trước mặt người đàn ông kia, rằng nàng yêu hắn hay yêu tôi?

Bàn tay tôi do dự trên hộp máy, cuối cùng quyết định bỏ xuống. Lòng tự tôn đàn ông trong tôi không cho phép tôi làm thế.

Lát sau, Đạm Ngọc nói điện thoại xong liền mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài. Nhìn thấy tôi ngồi trên đi văng, rõ ràng nàng giật mình một cái.

Nhưng ngay lập tức, nàng lấy lại vẻ mặt bình thường:

- Anh… sao anh đến đây?

- Em nghe điện thoại, quên không đóng cửa. – Tôi chỉ ra phía cánh cửa.

- À vâng… Thư ký của Tào Lợi Hồng gọi điện. – Đạm Ngọc chủ động nói một cách bình tĩnh.

- Hai người nói chuyện gì thế? – Tôi lạnh lùng hỏi.

- Anh ta nói… rất thành công… nói em nhất định sẽ được gả cho họ Tào. – Đạm Ngọc nói.

- Thế thôi ư?

- Thế thôi… Chả lẽ còn gì nữa à? – Đạm Ngọc lo lắng nói, vừa chạm vào ánh mắt tôi, nàng vội quay đi chỗ khác.

Tôi đăm đăm nhìn nàng – người con gái đang bối rối trước mặt tôi. Đôi mắt nàng trong veo lóng lánh, mái tóc óng ả, dưới ánh mặt trời hiện rõ một vầng hào quang màu vàng chanh nhạt. Ở chỗ tiếp xúc với bờ vai, làn tóc ấy nhẹ uốn thành một đường cong mềm mại. Nàng vẫn toát lên vẻ đẹp kỳ lạ như thế, trông vẫn thuần khiết trắng trong như một thiên thần.

Mặt trời vẫn vàng rực trên bầu trời, mây trắng vẫn lững lờ trôi, những cơn gió lãng đãng ngoài cửa sổ. Trong thời tiết đẹp đến chẳng nỡ làm gì gây náo động này, ánh mắt trốn tránh và những lời dối trá của Đạm Ngọc giống như những cơn giông bão nhất loạt ập xuống đầu tôi.

Dường như mọi vật vẫn y như cũ, dòng người dưới đường vẫn tấp nập hối hả, chỉ có Nhậm Đạm Ngọc không còn đẹp đẽ nữa, chỉ là thiên thần đã chẳng còn tồn tại nữa.

Tôi đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy nàng, hét vào tai nàng rằng nàng quả thật là hết thuốc chữa, làm sao mà tôi cứu cho được?!

Nhưng tôi chẳng làm gì, chỉ nói với một giọng vô cảm:

- Nhậm Đạm Ngọc, em sinh ra là để trừng phạt đàn ông!

Rồi tôi quay người bước đi.

- Anh… anh… anh nói thế là sao? – Đạm Ngọc đuổi theo tôi, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

- Ý anh là, vốn anh muốn đưa em đi khỏi nơi đây, cùng về quê anh, vốn anh muốn cầu hôn em, cùng về Tế Nam hưởng cuộc sống thanh bình. Nhưng bây giờ anh đã biết em chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đồng ý, với cả. – Tôi ngập ngừng, hít một hơi. – Anh cũng không thể đưa em đi nữa. Anh sợ bầu trời Tế Nam sẽ bị em làm cho ô nhiễm.

Nói rõ ràng từng chữ, tôi quay đi.

- Hà Duy! – Đạm Ngọc gọi to sau lưng tôi.

Tôi dừng lại, vẫn quay lưng về phía nàng, đợi xem nàng còn định nói gì nữa.

- Anh… nghe thấy cả rồi? – Có thể nghe rõ những thanh âm run rẩy trong từng tiếng nàng nói.

- Nói chung cũng có cái chưa nghe. Nhưng những gì cần nghe tôi đã nghe đủ rồi, thật không đúng lúc quá. – Tôi lạnh lùng nói.

- Thế là anh bỏ đi sao? Anh không muốn biết lý do ư?

- Thật xin lỗi, cô Nhậm, tôi chán ngấy với những thứ thủ đoạn của cô rồi!

- Vậy… anh không muốn biết… thật ra, không như anh nghĩ đâu… em làm vậy… hoàn toàn chỉ vì tương lai của chúng ta! Chẳng phải anh thích lái chiếc Maybach đi du lịch vòng quanh thế giới sao?… Chẳng phải anh muốn mở một văn phòng luật sư lớn nhất sao?… Em… em làm tất cả chỉ vì anh! Anh hiểu lầm em rồi… Thật đấy!

Hai chữ “thật đấy” cuối câu, Đạm Ngọc nói như một lời khẳng định, làm tôi trong giây lát bỗng nhớ về những giấc mơ đẹp đẽ ngày trước… Thế nhưng tôi đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.

- Cô im đi! Tôi không muốn nghe những lời bẩn thỉu đó nữa!

Tôi ngắt lời nàng, hét lên. Thật ra lúc đó tôi chỉ còn một bước nữa là ra khỏi cửa phòng rồi, tôi hoàn toàn có thể chọn lựa không nghe tiếp nhữn lời giải thích lôi thôi nhưng bùi tai của nàng mà đi ra ngay. Tôi dùng những lời nặng nề mắng nàng, nhưng bước chân thì cứ như bị chôn chặt vậy.

Đứng nguyên tại chỗ, có phải tôi vẫn còn lưu luyến nàng? Thật là nực cười.

- Còn gì nữa không? Không có thì tôi đi đây.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy gì, tôi nhẹ giọng hỏi Đạm Ngọc.

- Hết rồi! – Đạm Ngọc nói.

Lập tức, tôi nghe tiếng một vật nặng rơi xuống ghế sa lông.

- À đúng rồi. – Tôi quay lại nói câu cuối cùng, thật ra là vì muốn xem nguyên nhân của tiếng động vừa rôi, xem Đạm Ngọc có xảy ra chuyện gì không. Khi tôi nhìn thấy Đạm Ngọc chỉ đang thẩn thờ trên sa lông, khuôn mặt trắng bệch, không có gì nghiêm trọng lắm, tôi mới yên tâm. – Tôi muốn thông báo cho cô biết một tin rất tệ.

Đạm Ngọc nhìn tôi, chờ đợi.

- Cô bị Tào Lợi Hồng đáng trượt rồi.

Rồi tôi thấy Đạm Ngọc, nhìn đăm đăm vào mắt tôi, từ trong cổ họng thoát ra tiếng hét khủng khiếp:

- Cái gì!? Tôi không tin! Anh nói vậy là thế nào? Anh nói gì với Tào Lợi Hồng phải không? Có phải anh không? Anh không cho tôi có được cuộc sống hạnh phuc phải không? Hay là anh đã đổi ý cấu kết với Lý San hại tôi? Anh muốn cùng Lý San làm giàu phải không? – Đạm Ngọc hét lên the thé.

- Tôi chẳng bỉ ổi thế đâu! Ít nhất là…

Nói đến đây, tôi ngập ngừng:

- …trong tình yêu.

Lòng có chút đau đớn, tôi nói tiếp:

- Bây giờ, tôi chỉ muốn sống cuộc sống giản đơn, chìa khóa cánh cửa giàu có, tôi không lấy được, mà cũng chẳng muốn lấy.

- Thế thì vì sao? Vì sao tôi lại bị loại chứ? – Nhậm Đạm Ngọc lại gào lên.

- Tôi nghĩ chắc cô đã quên người ăn mày ở cổng Đại Kịch viện Thượng Hải rồi. Người đó, chắc cô không bao giờ nghĩ đến , chính là Tào Lợi Hồng. Cô đi đôi giày 100 nghìn tệ nhưng lại không nỡ bỏ ra một hào giúp đỡ người ăn mày tàn tật. Chỉ một hào thôi, ước mơ của cô đã thành hiện thực rồi. Nhưng cô đã không làm thế, cô chỉ cuốn lên vào gặp đại gia. Không chỉ mình cô, hai cô đứng đầu kia cũng hành động hệt như cô vậy. Cho nên, lần tìm bạn đời này chẳng có ai là người được nhận vinh quang vào nhà họ Tào. Cóp y nguyên lời của Tào Lợi Hồng nhé: “Tình cảm yêu thương của các cô đối với tôi, đến khi tôi biến thành một lão già nghèo khó chẳng đáng một đồng, liền lập tức biến thành ghét bỏ. Loại hôn nhân như vậy quả cũng hơi thảm hại một chút”. Đó là nguyên văn lời ông ta đấy. Còn nữa, vừa rồi khi tôi lên đây có người phục vụ nhắn hỏi cô bao giờ trả phòng. Bởi vì những chi phí đài thọ cho cô ở Thượng Hải đã bị Tào Lợi Hồng cắt hết rồi. Nếu cô vẫn còn muốn ở đây thì phải tự mình bỏ tiền túi ra thôi. Cuối cùng hỏi cô một câu, liên quan đến quan hệ của chúng ta từ trước đến giờ.

Tôi ngẩng đầu, giữ cho những giọt nước mắt khỏi tràn xuống má, nói rõ ràng từng chữ:

- Thưa cô Nhậm Đạm Ngọc, xin hỏi, cô có thật sự hạnh phúc không?

Tôi nói xong, quay người đi ra khỏi cửa không chút do dự. Gần như ngay lập tức, đằng sau lưng tôi vang lên tiếng gào khóc ầm ĩ của Đạm Ngọc:

- Hà Duy! Anh dám đi sao? Đi nói ngay với Tào Lợi Hồng cho tôi ở lại! Tôi sẽ cho anh ba triệu, tôi sẽ tặng anh một chiếc Benz… À không… Maybach chứ… Hà Duy, anh đừng đi! Tôi nói cho anh biết, tôi yêu anh! Chỉ yêu một mình anh! Thật mà! Thật sự là thế mà… Hà Duy…

Sao mà giống một người đàn bà điên loạn thiếu giáo dục thế nhỉ!

Ra đến đường cái, nhìn từng hàng xe lũ lượt diễu qua trước mắt, tôi bỗng nhận ra tôi không hề thích hợp với nơi đây. Nếu nói tôi rời đi bây giờ thì giống như sự chạy trốn của một cậu trai ba mươi tuổi cũng chẳng sao. Tôi công nhận điều đó. Nếu tôi không đi bây giờ, cái sợi dây thừng đang thít cổ tôi sẽ càng ngày càng chặt. A Lam, Lý San, Đạm Ngọc, phú quý, âm mưu, thủ đoạn, cuộc đọ sức giữa tiền bạc và tình yêu, tất cả đều như muốn cắt nhỏ tôi ra từng mảnh. Có khi một hôm nào đấy, tôi sẽ bỏ xác giữa những đường phố phồn hòa giàu có của Thượng Hải mất thôi, một trường hợp điển hình của anh luật sư vì tham tiền, tham quyền mà coi thường luật pháp, cuối cùng bị lãnh nhận hậu quả.

Về đến nhà, tôi bắt tay vào thu dọn đồ đạc, gọi điện thoại tạm biệt người bạn tốt duy nhất của tôi ở Thượng Hải.

Hôm đó, trước khi đi ngủ, tôi bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi nhớ đến cha mẹ và con hẻm nhà tôi, nhớ đến cậu con trai thò lò mũi xanh chỉ cần có bố là đã thỏa mãn rồi, cuộc sống giản đơn và hưởng thụ những niềm hạnh phúc giản đơn.

Xách va li đồ đạc, đến ga tàu hỏa tôi liền đổi một chiếc sim điện thoại khác. Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, tôi có cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ bốn tháng trời, giấc mơ có cả sợ hãi, có cả đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ là giấc mơ.

Ném chiếc sim với hàng loạt những tội ác, tình yêu, dục vọng đã trãi qua vào thùng rác, tôi bắt đầu một cách đơn giản là lên đường.

Thiên thần chẳng còn nữa, bầu trời thì vẫn xanh.