Thiên Thánh

Quyển 3 - Chương 50: Dụng tâm lương khổ




Ý Thiên cười nói: “Cái này ngươi không cần lo lắng, Long Dao Châu có được tu vi trung cấp võ tôn, mà thân phận chỉ có chúng ta biết, người ngoài không biết được nội tình.”

Bạch Phong nói: “Dù vậy, chúng ta cũng phải đặc biệt cẩn thận, cũng không thể ra sai sót gì.”

Từ Nhược Hoa nói: “Buổi tối ta sẽ ở cách vách Dao Châu, ta sẽ chặt chẽ lưu ý an nguy của nàng. Một lần này ta lưu lại Dao Châu, trên thực tể là có dụng ý khác.”

Sóng mắt Nam Cung Vân khẽ động, như có chút hiểu nói: “Ngươi là muốn lợi dụng nàng đến hóa giải nguy co của Phi Vũ?”.

Từ Nhược Hoa gật đầu nói: “Đúng là như thể. Ta cẩn thận nghĩ tới, ngày kia chính là ngày Nam Cung Diệt tổ chức sự kiện, từ tình huống trước mắt đến xem, một lần sự kiện này, Nam Cung Diệt cùng Nam Cung Kiến Hoa là sớm có dự mưu, chuyên môn vì Phi Vũ mà chuẩn bị. Chúng ta trước mắt hành tung đều ở trong giám thì của Nam Cung Diệt, đã không có lựa chọn nào khác. Đen lúc đó chúng ta có thể mời Dao Châu cùng nhau tới, nàng cũng là võ tôn, có tư cách tham dự. Chỉ cần Dao Châu luôn theo ở bên người Phi Vũ, Nam Cung Diệt sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, do đó hóa giải tràng nguy co này.”

Bạch Phong nghe vậy mừng rỡ, cười nói: “Biện pháp này tốt, phụ thân Long Ngạo Vân của Long Dao Châu cũng là võ hoàng, chỉ cần Long Dao Châu đồng ý bảo vệ Phi Vũ, Nam Cung Diệt liền không dám làm bậy.”

Nam Cung Vân gật đầu nói: “Biện pháp quả thật rất hay, chỉ là Long Dao Châu đồng ý hay không, chúng ta còn không nắm chắc, dù sao đắc tội Nam Cung Diệt cũng là chuyện rất nguy hiểm, người bình thường cũng sẽ không đồng ý. Còn nữa, Long Dao Châu là một trong mười đại mỹ nữ Nam Dương, nàng cùng Phi Vũ đi lại quá thân cận, chỉ sợ cũng sẽ rước lấy càng nhiều người đố kỵ.”

Nam Cung Vân lo lắng không phải không có lý, chỉ một Từ Nhược Hoa đã mang đến cho Nam Cung Phi Vũ rất nhiều phiền toái, nay lại thêm một Long Dao Châu, mặc dù giữa hai bên cũng không có cái gì, nhưng người ngoài lại dễ hiểu lầm.

Bạch Phong sau khi nghe xong Nam Cung Vân phân tích, vẻ vui sướng trên mặt đang dần dần biển mất, thay thể vào đó là bất đắc dĩ cười khổ, còn có một tia lo lắng kia.

“Hai đại mỹ nữ Liệt Hỏa để quốc đều tề tụ nơi đây, cái này có lẽ là vô thượng vinh quang, nhưng đối với Phi Vũ trước mắt mà nói, lại không thấy được đã là chuyện tốt.”

Sắc mặt Từ Nhược Hoa kỳ dị, Bạch Phong lời ấy chỉ có cảm giác mà phát, cũng không phải là cố ý nhằm vào nàng.

Nhưng luận sự, đây cũng quả thật là tình hình thực tể.

Ý Thiên tương đối bình tĩnh, cười nói: “Nương không cần lo lắng những cái này, Nhược Hoa cân nhắc quả thực có một chút đạo lý, chỉ là không chu đáo. Lấy tính cách Long Dao Châu hoạt bát sáng sủa, mời nàng tham gia sự kiện Nam Cung Diệt tổ chức đó là không chút vấn đề. Đen lúc đó, có Long Dao Châu tồn tại, quả thật có thể khiển Nam Cung Diệt có điều cố kỵ. Nhưng ta suy đoán, Nam Cung Diệt sẽ không từ bỏ như vậy, nhất định sẽ tìm lấy cớ đem ta trừ khử.”

Từ Nhược Hoa nói: “Khi đó chỉ cần Dao Châu động thân mà ra, ta phỏng chừng Nam Cung Diệt cũng không nhất định dám xé rách da mặt. Ta âm thầm lưu ý một chút, Dao Châu đối với ngươi rất có hảo cảm, nàng nếu biết ngươi có nguy hiểm, lấy tính cách nàng, nàng nhất định sẽ toàn lực bảo vệ ngươi.”

Ý Thiên nói: “Cho dù như thể, chúng ta cũng cần làm tính toán xấu nhất, đem nguy hiểm hạ đến thấp nhất.”

Nam Cung Vân khẽ thở dài: “Nói thì dễ dàng, làm lên liền khó khăn. Một khi Nam Cung Diệt hạ lòng tất sát, ở quý phủ của hắn, ai cũng không cứu được ngươi:”"'

Ý Thiên cười nói: “Cái này các ngươi không cần phải lo lắng, ta tự có kể sách ứng đối.”

Bạch Phong nói: “Phi Vũ, đây chính là sinh tử đại sự, không phải trò đùa, ngươi cũng đừng cậy mạnh.”

Từ Nhược Hoa vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng nói: “Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào hóa giải tràng nguy cơ này, ta luôn luôn khổ sở suy nghĩ vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra phương pháp tốt, ta không biết ngươi tuyệt không lo lắng như thể nào.”

Ý Thiên mỉm cười nói: “Cái này các ngươi tạm thời đừng hỏi, chờ ngày mai ta sau khi đón Lan Hinh về, ta mới có thể làm ra lựa chọn cuối cùng.”

Thấy Ý Thiên không muốn nói, ba người cũng không tiện miễn

cưỡng.

Nam Cung Vân đổi cái đề tài, nói lên tình thế trước mắt.

“Buổi chiều không ít người đến chúc mừng, đều toát ra ý tứ muốn đầu nhập vào chúng ta, ta tạm thời chưa trả lời bọn họ.”

Bạch Phong nói: “Ở trên Vọng Nguyệt trấn, chúng ta hiện tại là có tiếng không có miếng, không có thực lực. Buổi chiều những người đó cũng đều là những có đầu tường, căn bản là không đáng tín nhiệm.”

Ý Thiên nói: “Nương không cần nóng vội, đại bằng giương cánh, chí ở thiên hạ, vẻn vẹn một cái Vọng Nguyệt trấn, ta còn chưa xem ở trong mắt. Trước mắt, mấu chốt là tăng lên thực lực của các ngươi, điểm yếu của ta chính là các ngươi.”

Từ Nhược Hoa khẽ nói: “Đường tu chân, xa xa không hẹn, không phải sớm chiều có thể thành, không thể nóng vội.”

Nam Cung Vân đồng ý nói: “Nhược Hoa nói có đạo lý, tu luyện quý ở kiên trì, cần phải không ngừng cố gắng.”

Bạch Phong nói: “Miệng nói không làm nên chuyện gì, phải hành động mới được. Phi Vũ ngày mai còn phải đi đón Lan Hinh, đêm nay liền sớm nghỉ ngơi một chút.”

Đứng dậy, Bạch Phong gọi Từ Nhược Hoa, cùng nhau rời khỏi đại sảnh.

Ý Thiên ngồi ở tại chỗ, không có chút ý tứ rời khỏi.

Nam Cung Vân nhìn con, nghi hoặc nói: “Ngươi còn có chuyện?”.

Ý Thiên gật đầu nói: “Ta quả thật có chút việc muốn hỏi ngươi một câu.”

Nam Cung Vân hiếu kỳ nói: “Chuyện gì, lúc trước vì sao không hỏi?”.

Ý Thiên cười nói: “Trước mặt nương cùng Nhược Hoa, có một số việc không tiện hỏi.”

Nam Cung Vân càng là nghi hoặc, khó hiểu nói: “Chuyện gì thần bí như vậy, không thể để cho các nàng biết tình huống?”.

Ý Thiên nhìn chằm chằm mắt Nam Cung Vân, chậm rãi hỏi: “Cha đối với Hồng Thiên Bảo người này có bao nhiêu hiểu biết?”.

Nam Cung Vân ngạc nhiên nói: “Hồng Thiên Bảo? Hắn chính là nhân vật lợi hại trên Vọng Nguyệt trấn, nghe nói có được thực lực đỉnh phong cấp võ tôn, cách võ hoàng chỉ một đường.”

Ý Thiên nói: “Còn có?”.

Nam Cung Vân kinh ngạc nói: “Còn có? Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”.

Ý Thiên nghiêm mặt nói: “Ta chỉ muốn biết, Hồng Thiên Bảo là đang bán mạng vì ai.”

Nam Cung Vân bật thốt lên: “Nam Cung Liệt, cái này ngươi cũng không biết sao? Hồng Thiên Bảo chính là người của quý phủ Nam Cung Liệt, bằng vào thực lực bản thân, cùng với uy danh Nam Cung Liệt, ở trên Vọng Nguyệt trấn muốn làm gì thì làm, ai cũng không dám trêu chọc.”

Ý Thiên mày kiếm nhíu lại, lẩm bẩm: “Nam Cung Liệt, thì ra là thế.”

Nam Cung Vân kinh nghi nhìn con, hỏi: “Cái gì thì ra là thế, ngươi sao vô duyên vô cớ hỏi về chuyện Hồng Thiên Bảo?”.

Ý Thiên lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên ý cười, không đáp hỏi ngược lại: “Cha năm đó cùng Nam Cung Liệt tranh đoạt Tiêu Mình Nguyệt, cuối cùng bị người ám toán bị ép rời khỏi, biết Tiêu Mình Nguyệt về sau gả cho ai hay không?”.

Sắc mặt Nam Cung Vân khẽ biến, ngượng ngùng nói: “Ngươi cần gì truy hỏi những chuyện xưa trưởng thành này.”

Ý Thiên phản bác: “Đã là chuyện cũ năm xưa, cha lại vì sao không muốn đề cập?”.

Nam Cung Vân chần chờ một lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng, chua xót nói: “Đây là một vết thương trong lòng cha, cũng là chuyện cha ăn năn cả đời.”

Sóng mắt Ý Thiên khẽ động, thấp giọng nói: “Nói đến nghe một chút.”

Nam Cung Vân nhìn con một cái, thấy vẻ mặt hắn cố chấp, không khỏi thở dài một tiếng, kể lại chuyện năm đó.