Thiên Thánh

Quyển 5 - Chương 113: Vi Tinh Nghi Hiện Ra




Nhìn qua Ý Thiên, trên mặt Trương Tuyết mang theo dáng tươi cười, ánh mắt lưu luyến nhìn qua nữ tử áo đỏ, nhẹ giọng hỏi:

- Tại sao ngươi lại đi cùng nàng ta?

Ý Thiên thuận miệng nói:

- Trước đó gặp trong thành, ngươi quen nàng ta sao?

Trương Tuyết thấp giọng nói:

- Ta không phải rất khẳng định, nhưng mà từ trang phục của nàng, rất giống như Ứng Thải Liên.

Nghe được ba chư Ứng Thải Liên, sắc mặt Ý Thiên biến hóa, trước đó nữ tử áo đỏ cũng đã từng hỏi qua Ý Thiên, nếu như nàng nói mình là Ứng Thải

Liên, Ý Thiên có tin hay không?

Lúc ấy Ý Thiên cũng không biết Ứng Thải Liên là ai, cho nên không có miệt mài theo đuổi.

Hôm nay nghe Trương Tuyết nói vậy, xem ra Ứng Thải Liên lai lịch không nhỏ a, Ý Thiên hỏi:

- Ứng Thải Liên là ai?

Trương Tuyết kinh ngạc nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:

- Ngươi ngay cả Ứng Thải Liên là ai cũng không biết? Nàng chính là đứng đầu đệ nhất thập đại mỹ nhân của Nam Dương đấy.

Lời này vừa ra, tới phiên Ý Thiên kinh ngạc.

Lần này gặp được đứng đầu thập đại mỹ nhân Nam Dương, đây là nữ tử xếp hạng còn cao hơn cả Từ Nhược Hoa sao?

Nhớ rõ Nam Cung Uyển Nghi từng nói, tồn tại đứng đầu thập đại mỹ nhân

Nam Dương chính là người của Liệt Dương Thần Điện, nữ tử áo đỏ này chính là Ứng Thải Liên, há không phải thánh nữ của Liệt Dương Thần Điện đấy chứ?

Nghĩ vậy Ý Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, không trách được bản thân hắn cảm thấy bất thường, thì ra Ứng Thải Liên thân phận bất thường.

Nhìn thấy nữ tử áo đỏ Ứng Thải Liên, ánh mắt Ý Thiên đã khác với lúc trước.

Cảm nhận được Ý Thiên biến hóa, nữ tử áo đỏ sóng mắt khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn qua Ý Thiên một lát, lập tức cười cười, xoay người rời đi.

Ý Thiên không nói gì thêm, hắn cũng chẳng muốn nói cái gì, lần này gặp mặt người đứng đầu Nam Dương thập đại mỹ nữ hắn cũng không có đầu nhập quá nhiều cảm tình, cũng không có xuất hiện động tâm rõ ràng.

Nhưng mà Ý Thiên lại biết, Ứng Thải Liên và mình nhất định sẽ sinh ra một ít gúc mắc.

Trương Tuyết lưu ý biến hóa của Ý Thiên, hỏi:

- Trước kia ngươi không biết thân phận của nàng?

Ý Thiên phức tạp cười cười, lại giảng thuật đơn giản quá trình gặp đối phương, lập tức nói tránh đi:

- Tỷ tỷ tới đây làm gì?

Trương Tuyết nhìn qua chung quanh, nói khẽ:

- Vi Tinh Nghi đã tạo thành oanh động toàn thành, tất cả thế lực lớn đều cao thủ ra hết, tìm kiếm tung tích của nó khắp nơi. Ta chỉ tùy ý đi ra ngoài mà thôi.

Ý Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tầm mắt đạt tới, ý niệm cảm giác được có vô số ý niệm đang dò xét trên không trung, chúng tạo thành hình quạt, hình thành một đạo thiên mạc, bao phủ trọn Phi Vân thành vào bên trong.

Từ đó các ý niệm lại phântán, trải rộng mỗi góc hẻo lánh của Phi Vân thành, xâm nhập vào mỗi tấc không gian, tìm hiểu rõ ràng tình huống của

Phi Vân thành.

Trừ một ít nơi phòng ngự đặc thù ra, Ý Thiên tiến hành sưu tầm toàn bộ, rất nhanh đã nắm giữ một ít tình huống.

Sau đó lại cầm bàn tay trắng như ngọc của Trương Tuyết, Ý Thiên mang theo nàng lóe lên rồi biến mất, chỉ vẹn vẹn lưu lại một đạo khí tức nhàn nhạt.

- Đi thôi chúng ta đi xem náo nhiệt.

Phía tây của thành bắc, trong một đại viện ỏổ xưa, một nam một nữ đang giao phong kịch liệt.

Trong sân có hai hư ảnh di động thật nhanh, giống như hai đạo hồng quang giao thoa lẫn nhau, khi thì đông, khi thì tây.

Dưới ánh mặt trời, hai thân ảnh một đen một trắng giao nhau, giống như âm dương nhị khí giao thoa lẫn nhau.

Đột nhiên thân ảnh màu trắng lúc này kêu to một tiếng, thân thể bay ra ngoài, lại đập mạnh vào vách tường, trên tường thủng một lỗ lớn.

- Xú nha đầu mau cút, nếu ngươi không biết điều, vậy đừng trách ta vô tình.

Đây là giọng nam tử trầm thấp, là bóng đen nói.

Dưới ánh mặt trời, bóng đen có một đoàn khói đen bao phủ quanh người, không ai nhìn rõ chân diện mục của hắn cả.

Thiếu nữ áo trắng bên này bị đánh bay ra ngoài, tuổi của nàng nhìn qua chỉ vừa hai mươi, dáng người thon thả, ngũ quan tú lệ, là một nữ tử xinh đẹp khó gặp.

Thiếu nữ áo trắng kêu rên một tiếng sau khi xoay người đứng lên, máu tươi trên khóe miệng chảy dài.

Nhìn chằm chằm vào bóng đen, thiếu nữ áo trắng trầm giọng nói:

- Lưu Vi Tinh Nghi lại, nếu không dù tới chân trời góc biển ta cũng phải đuổi theo ngươi.

Bóng đen tức giận, lạnh lùng nói:

- Nha đầu muốn chết ta sẽ thanh toàn cho ngươi.

Thời điểm này trên không đại điện, Ý Thiên cùng Trương Tuyết xuất hiện, lập tức khiến bóng đen cảnh giác.

Hừ khẽ một tiếng, bóng đen lóe lên rồi biến mất, buông tha giết người diệt khẩu.

Ánh mắt Ý Thiên nhìn qua bóng đen, trên người của bóng đen có khí tức đặc thù, lập tức phát hiện đây là tầng suất chấn động đặc biệt, là Ý

Thiên lĩnh ngộ mới về ý thức, có thể khiến cho cao thủ chú ý.

Loại chấn động này có tầng suất cố định, chỉ có cao thủ ngoài Huyền Hoàng mới có thể phát hiện ra.

Thời điểm Ý Thiên xuất hiện thì hắn đã nghe thiếu nữ áo đen nói chuyện, hắn tuy phát hiện Vi Tinh Nghi nhưng lại không biết là thật hay giả, nhưng Ý Thiên thà tin là có, khí tức trên người bóng đen kia rất đặc biệt, làm cho bóng đen rất khó phát hiện, nhưng mà cao thủ ngoài Huyền

Hoàng sẽ phát hiện ra.

Bởi như vậy bóng đen này sẽ biến thành mũi tên cho người ta bắn, chỉ cần Ý Thiên mang tin tức Vi Tinh Nghi ở trong tay người này rải ra ngoài, rất nhiều cao thủ sẽ chặn đường hắn, Ý Thiên lại nhìn qua nữ tử áo trắng, kinh ngạc nói:

- Tả Thiên Huệ! Tại sao là nàng?

Ý Thiên sững sờ, Tả Thiên Huệ này là một trong Phi Vân tám mỹ nữ, nghe nói xuất thân Thánh Hỏa Lâu.

Đánh giá Tả Thiên Huệ, Ý Thiên phát hiện tu vị của nàng không yếu, đã là cao thủ Huyền Hoàng, nhưng mà vừa vặn mới tấn chức mà thôi.

Tả Thiên Huệ nhìn qua Ý Thiên cùng Trương Tuyết, không nói một lời sau đó phi thân đuổi theo bóng đen kia, hiển nhiên ý định lấy Vi Tinh Nghi, giao lại cho phủ nguyên soái.

Ý Thiên không có đuổi theo, mà là suy nghĩ nên làm thế nào kế tiếp.

Trương Tuyết lẩm bẩm:

- Kỳ quái, nghe nói Tả Thiên Huệ này là sơ cấp Vũ Hoàng, tại sao bây giờ biến thành cao thủ Huyền Hoàng? Trên người nàng có dấu vết vừa mới tấn chức, là nguyên nhân gì khiến tu vị của nàng đột nhiên tăng mạnh như thế?

Ý Thiên cũng không hiểu nổi vì cái gì, nhưng mà hắn vãn quyết định dùng ý thức đặc thù truyền lại, mang tin tức Vi Tinh Nghi rơi vào trong tay bóng đen truyền ra khắp các nơi của Phi Vân thành.

Đến lúc đó cao thủ trong Phi Vân thành ra hết, rất nhiều cao thủ Huyền

Hoàng sẽ bắt đầu chú ý tới khí tức của bóng đen, cũng không có thiếu

Thánh Hoàng sẽ xuất động.

Trương Tuyết cảm giác được khí tức trong Phi Vân thành bắt đầu khởi động, ngạc nhiên nói:

- Có việc gì sao, tất cả cao thủ đang lao tới một hướng?

Ý Thiên cười nói:

- Là ta mang tin tức Vi Tinh Nghi ở trong tay bóng đen truyền đi, hơn nữa còn báo hành tung của bóng đen kia ra, trước khi Vô Biên Hoang Thành xuất thế thì không đáng ra tay tranh đoạt.

Trương Tuyết thanh nhã nói:

- Yên tâm đi, ta biết phải làm sao, hiện tại có tung tích của Vi Tinh

Nghi, kế tiếp phong vân biến hóa, chúng ta phải chuẩn bị, trước cáo từ.

Phất phất tay, Trương Tuyết phi thân lên, trong nháy mắt bay ra phương xa.

Đưa mắt nhìn Trương Tuyết rời đi, Ý Thiên cũng rời khỏi chỗ này, đi tìm Ngọc Linh Lung.

Trong Phi Vân thành, Ý Thiên muốn tìm Ngọc Linh Lung quả thật quá dễ dàng, chỉ một lát sau Ý Thiên đã tìm trong một góc ở thành tây, tìm được Ngọc Linh Lung.

Khiến Ý Thiên có chút ngoài ý muốn là Ngôn Vô Dục đã ở trong chỗ này, trừ hắn ra còn có một khách không mời mà tới -- chưởng kiếm song tuyệt

Mã Hồng Ba.

Ba người trong phòng nhưng hào khí ngưng trọng, ba người một phương bảo trì trầm mặc.

Ý Thiên cảm thấy được tình huống quái dị, hắn xuất hiện bên cạnh Ngọc

Linh Lung, sau đó kéo nàng biến mất, chuyện này Ngôn Vô Dục cùng Mã Hồng Ba cảm thấy kinh ngạc, cả hai truy tung.

Xuyên thẳng qua phố lớn ngỏ nhỏ ở thành tây, Ý Thiên tốc độ cực nhanh, khí tức quanh người nội liễm, ngay cả khí tức trên người Ngọc Linh Lung cũng bao phủ gần đó, Ngôn Vô Dục và Mã Hồng Ba không chú ý hành tung của Ý Thiên, ngược lại bị khí tức bóng đen hấp dẫn.

Thoát khỏi cái đuôi, Ý Thiên lôi kéo Ngọc Linh Lung thả chậm bước chân, nhìn thấy nàng hơi giận, cười hỏi:

- Như thế nào, ai chọc giận ngươi sao?

Ngọc Linh Lung khẽ nói:

- Còn không phải Ngôn Vô Dục, thật sự là phiền toái.

Ý Thiên an ủi hai câu, hỏi:

- Mã Hồng Ba là chuyện gì?

Ngọc Linh Lung nói:

- Mã Hồng Ba tới tìm Ngôn Vô Dục, ta không biết bọn họ xảy ra cái gì, nhưng xem ra hơi quỷ dị, bọn họ nói chuyện hình như là ẩn chứa cái gì đó, ta nghe không hiểu...

Ý Thiên trầm tư một lát, lập tức nói chuyện Vi Tinh Nghi cho Ngọc Linh Lung.

- Ngươi hôm nay có tính toán gì không, nếu không đi với ta, chúng ta liên thủ.

Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:

- Ta là người tà phái, ngươi là cao thủ chính đạo, tập quán sinh hoạt của chúng ta khác nhau, tính cách khác nhau, không thích hợp đi chung.

Thêm các trưởng lão muốn ước thúc ta, rất nhiều chuyện không phải do ta.

Ý Thiên cũng không bắt buộc, vỗ vỗ vai Ngọc Linh Lung, dặn dò:

- Nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ tới tìm ta.

Ngọc Linh Lung gật đầu, lập tức cáo biệt Ý Thiên, tự mình rời đi.

Dừng lại một lát, Ý Thiên chuẩn bị tìm sư tỷ Lý Nhược Nhiên bàn chuyện, ai nghĩ đi nửa được đã có người chặn lại.

Người ngăn Ý Thiên tổng cộng bốn vị, trong đó có hai người Ý Thiên đều nhận ra, theo thứ tự là hai đại cao thủ Huyền Hoàng dưới trướng Nam Cung Cảnh Vũ, Hỏa Hồ Điệp Du Hồng Trân cùng Nam Cung Hồng.

Hai người khác cũng là cao thủ Huyền Hoàng, Ý Thiên trước chưa từng thấy qua, nhưng lại biết lai lịch của hai người này, nguyên nhân là Ý Thiên từng đọc qua trí nhớ của Nam Cung Minh Chí, đối với cao thủ Huyền Hoàng trong Phi Vân thành này cũng có ấn tượng nhất định, hai người này cũng là cao thủ của Nam Cung thế gia, nhưng là cao thủ dưới trướng của Nam

Cung Thừa Chí.

Nam Cung Thừa Chí chính là một trong sáu đại Thánh Hoàng của Nam Cung thế gia tại Phi Vân thành, cùng Nam Cung Trục Mộng đóng quân ở thành tây, dưới trướng còn có năm cao thủ Huyền Hoàng.

Giờ phút này hộ tống Du Hồng Trân, Nam Cung Hồng còn có Lý Tử Mặc, một tên khác là Hoa Nghiêm quốc, tuổi chừng sáu mươi, đều là cao thủ thành danh nhiều năm, kinh nghiệm phong phú.

Nhìn thấy bốn cao thủ Huyền Hoàng, Ý Thiên không thèm để ý, khóe miệng tươi cười kỳ dị.

Nam Cung Hồng chính là người của Nam Cung thế gia, là cao thủ Huyền Hoàng, cũng địa biểu quyền nói chuyện của Nam Cung thế gia.

- Nam Cung Phi Vũ, ngươi thật lớn mật, lại dám trong thi đấu tàn sát đồng tộc, giết Nam Cung Minh Chí, ngươi có biết tội của ngươi hay không?

Ý Thiên khinh thường nói:

- Nam Cung Minh Chí hèn hạ hạ lưu, tai họa không ít phụ nữ ở Phi Vân thành này, khiến cho tiếng xấu lan xa, tổn hại mặt mũi của Nam Cung thế gia, ta chỉ thay Nam Cung thế gia thanh lý môn hộ.

Nam Cung Hồng tức giận nói:

- Nói hưu nói vượn, ngươi tàn sát đồng tộc, vi phạm tộc quy của Nam Cung thế gia, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, nếu không giết chết bất luận tội.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Giết ta? Ngươi xác định?

Nam Cung Hồng nói:

- Đây là ý của cấp trên, chẳng lẽ ngươi dám cãi lời.

Ý Thiên khẽ nói:

- Các ngươi tới giết ta sao?

Du Hồng Trân nói:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta đi, để cho chúng ta báo cáo kết quả, dĩ nhiên là sẽ không giết ngươi. Nếu không được thì giết không tha...

Ý Thiên cười nói:

- Các ngươi giết được ta sao?

Lý Tử Mặc hừ lạnh nói:

- Bốn người chúng ta liên thủ, còn sợ không giết ngươi được sao?

Hoa Nghiêm Quốc nói:

- Nam Cung Phi Vũ, ta khuyên ngươi nên buông tha chống cự, nếu không người ăn thiệt thòi chỉ là ngươi mà thôi.

Ý Thiên khinh thường nói:

- Một đám ngu xuẩn, Nam Cung Minh Chí thi triển bỉ ngạn chi môn cùng chung ý thức với Nam Cung Đức Vận, kết quả còn không phải chết trong tay của ta sao, các ngươi lấy cái gì mà giết ta?

Lời này vừa ra, bốn người Nam Cung Hồng sắc mặt biến hóa, dường như mới ý thức tới, Ý Thiên còn mạnh hơn khả năng bọn họ có thể đối phó.

Du Hồng Trân không phục, quát:

- Nói chuyện giật gân, ngươi nghĩ rằng câu đầu tiên có thể lừa gạt chúng ta sao. Đừng quên đây là khu thành tây, hai đại Thánh Hoàng còn đang ở gần, động thủ không may tuyệt đối là ngươi!

Ý Thiên nhíu mày, ngạo nghễ nói:

- Như thế, các ngươi không ngại thử một lần.

Nam Cung Hồng tức giận nói:

- Thử thì thử, lão phu chẳng lẽ lại còn sợ ngươi.

Lời nói vẫn còn chưa dứt, một đạo sóng nguyên lực giống như thiên nữ tán hoa bao phủ trên người Ý Thiên, một tầng tầng chồng lên một tầng, bao phủ hắn vào trong.

Ý Thiên không có động, thậm chí ngay cả phòng ngự cũng không có, hắn cứ vậy thừa nhận tiến công của Nam Cung Hồng.

Chuyện này với Nam Cung Hồng mà nói không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục, cảm giác bị người ta xem thường, hắn tức giận gầm lên một tiếng,

Nam Cung Hồng quát:

- Tiểu tử, đi chết đi!

Lóe lên rồi biến mất, chưởng lực kinh người đánh thẳng vào ngực của Ý Thiên, ý định trực tiếp chém nát hắn ra.

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, lúc này lộ ra một tia thương xót.

- Thật sự là đáng buồn, mới phát ra một chiêu lại chết trong tay của ta.

Nam Cung Hồng đánh ra một chưởng này là nương theo tức giận, uy lực mười phần.

Thế nhưng mà đánh trúng ngực của Ý Thiên thì như ném đá vào biển, không có một chút phản ứng, nguyên lực mạnh mẽ không ngừng tiến vào kinh mạch của Ý Thiên.

Ý Thiên bởi vì thể chất đặc thù, kinh mạch có dung lượng như cái động không đáy, thân thể do một tỷ hai trăm triệu sáu trăm ngàn hạt tạo thành, mỗi một hạt là một thế giới, có thể ẩn chứa lực lượng vô cùng, có thể thôn thiên phệ địa.

Nam Cung Hồng là một Huyền Hoàng thành danh nhiều năm, tu vị thập phần tinh thâm, nhưng mà gặp biến thái như Ý Thiên tu vị toàn thân hóa thành hư ảo, ngay cả nguyên thần cũng bị Ý Thiên Thôn Phệ, trực tiếp luyện hóa thành năng lượng thể tinh khiết nhất.