Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 60




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Trời chiều đã ngả về tây, như ngày thường, Ban Na dắt dê đi dạo một vòng, rồi đưa vào chuồng, sau đó ôm dê con trong tay, nhưng không thả lại, mà mang nó đi gõ cửa phòng Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều rất nhanh đã ra mở cửa, thấy là Ban Na liền cười nói: “Ngươi về rồi.”

Hắn nghiêng người ra một khoảng, nhưng Ban Na không có đi vào, chỉ đứng ở cửa ngó vào, lo Yến Vô Sư lại phát rồ như hôm qua.

Nhưng mà người kia chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt cũng không còn vẻ tàn ác bạo ngược như hôm qua.

Ban Na: “Y đã bình phục hẳn rồi sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu cười khổ: “Chỉ sợ còn bết bát hơn.”

Ban Na a một tiếng, càng lúc càng không dám đi vào.

Thẩm Kiều không biết giải thích chuyện phát sinh trên người Yến Vô Sư như thế nào, chỉ có thể nói giản lược mấy câu: “Đầu y bị thương, hiện tại có lúc tỉnh táo có lúc không, nhưng không tỉnh táo chiếm đa số.”

“Vậy hiện giờ y đang thanh tỉnh sao?” Ban Na hiếu kỳ nhìn Yến Vô Sư, người kia cũng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh không chút gợn sóng, làm nàng không hiểu sao lại thấy rùng mình.

Thẩm Kiều: “… Không tỉnh táo.”

Ban Na nghĩ mà sợ: “Có thể bị bóp cổ nữa không?”

Thẩm Kiều: “Hẳn là không, hiện tại tâm trí của y e rằng chỉ cỡ vài tuổi không hơn, ngay cả nói cũng không nói được. Lúc trước là do ta sơ sót, sau này sẽ không đểy làm tổn thương các ngươi nữa.”

Ban Na lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nháy mắt mấy cái nhìn Yến Vô Sư.

Yến Vô Sư vậy mà cũng nhìn nàng nháy mắt mấy cái.

Ba Na: “….”

Thẩm Kiều: “…..”

Hắn day day thái dương.

Ban Na suy nghĩ một chút, để dê con trong tay xuống đất, đuổi nó chạy về phía Yến Vô Sư, cười nói: “Vậy nếu không thì để dê con chơi với y đi, đám trẻ trong thôn đều rất thích chơi với dê con đó.”

Dê con trắng trắng, nhìn dễ thương không chịu được, khiến người ta nhìn mà muốn ôm vào lòng, ngay cả Thẩm Kiều cũng thấy rất đáng yêu.

Yến Vô Sư lại nhướng lông mày lên, nhìn dê con bốn chân chập chững đi về phía mình, cúi đầu muốn ngửi góc áo của y, bỗng nhiên đưa tay ra, đẩy mạnh dê con một cái.

Dê con be be một tiếng, loạng choạng vài bước liền ngã quỳ trên đất.

Ban Na bất chấp sự sợ hãi đối với Yến Vô Sư, vội vàng chạy tới ôm dê con vào lòng.

Thẩm Kiều cũng nhướng lông mày nhìn về phía Yến Vô Sư, người kia lại nhìn lại bằng ánh mắt vô tội.

“Ban Na, nơi này có ta rồi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”

Trải qua khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, Ban Na hiển nhiên vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nàng gật gật đầu, không nói gì nữa, ôm lấy dê con nghe lời rời đi.

Thẩm Kiều: “Sao vừa rồi ngươi lại đẩy con dê nhỏ kia?”

Yến Vô Sư không hề trả lời, chỉ nhìn hắn.

Mà Thẩm Kiều lại mơ hồ hiểu được cái gì đó.

Một người không cần biết tính cách thay đổi hay ký ức không còn, luôn có chút chấp nhất với một số đồ vật khắc sâu vào xương tủy, không thể thay đổi. Từ xưa tới nay Yến Vô Sư chính là kiểu người đa nghi, mặc dù giờ khắc này hắn không còn ký ức, nhưng cũng sẽ không thay đổi được điều đó.

Thẩm Kiều nói: “Ngươi đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi.”

Yến Vô Sư đưa tay ra.

Thái độ của y đối với Thẩm Kiều và Ban Na, gần như hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Mà Thẩm Kiều biết, kia chỉ là trực giác quỷ dị của đối phương mà thôi, biết rằng Thẩm Kiều tuyệt đối sẽ không thương tổn đến mình.

Ba ngón tay Thẩm Kiều đặt trên cổ tay đối phương, tiện đó hỏi: “Tay chân ngươi bây giờ cử động được chứ, có thể xuống giường đi lại không?”

Yến Vô Sư gật gật đầu: “Có thể động, đầu đau…”

Thẩm Kiều thăm dò hỏi: “Sáng nay ngươi từng nói với ta, bây giờ quay về Trường An cũng không còn kịp nữa rồi, ngươi còn nhớ không?”

Yến Vô Sư trả lời hắn bằng ánh mắt mờ mịt.

Thẩm Kiều không nhịn được mà thở dài một tiếng.

“Nếu không ngươi vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Biết đâu lúc tỉnh dậy lại có thể khôi phục như thường?

Cho dù đối phương luôn châm chọc khiêu kích mình, nhưng cũng còn tốt hơn cái dáng vẻ hỏi cái gì cũng không biết này.

Yến Vô Sư lại nói: “Không muốn.”

Ý là không muốn ngủ đây mà.

Nếu là đứa nhỏ bình thường, luôn có các biện pháp để dỗ nó ngủ, nhưng cố tình vị này lại không phải đứa nhỏ thật sự, bảo Thẩm Kiều nhìn cái gương mặt kia của Yến Vô Sư, rồi dùng cái kiểu nói chuyện dỗ dành mềm dẻo như nói chuyện với đứa nhỏ, hắn thật sự không há miệng nổi.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Kiều như được đại xá, thoải mái thở ra một hơi, đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa là Ban Na.

Nàng làm bánh chiên nóng, canh thịt dê mang tới.

Hai người đứng ở cửa nói vài câu, Thẩm Kiều cảm ơn nàng, chờ Ban Na đi rồi, mới đóng cửa phòng lại, quay trở vào.

Thẩm Kiều đem canh thịt dê và bánh chiên đặt ở trước mặt Yến Vô Sư: “Đói bụng không, ăn đi.”

Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Ngươi mớm.”

Thẩm Kiều: “…”

Yến Vô Sư đợi nửa ngày không có được câu trả lời, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiều, chần chờ nói: “Giống như lần trước, như vậy, thơm…”

Nếu bây giờ hắn đem người đập ngất, đối phương khi tỉnh lại có thể đổi một loại nhân cách bình thường hơn chút không? Thẩm Kiều rất chuyên chú mà suy nghĩ.

Yến Vô Sư dường như nhận biết được nguy hiểm, còn chưa nói hết chữ “Thơm” đã miễn cưỡng nuốt vào bụng, cả người rụt lại vào một góc giường.

Thẩm Kiều thở dài, đem canh thịt dê đẩy đến trước mặt y, mình thì cầm lấy một cái bánh chiên, bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, chậm rãi nhai.

Lúc này Yến Vô Sư mới từ góc giường dịch trở về, bàn tay với lấy bát súp.

Kinh mạch của y bị hao tổn, xương cốt cũng bị đánh gãy, thời điểm nâng bát tay còn có chút run rẩy, nhưng so với lúc mới tỉnh lại, rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn nhiều.

Thẩm Kiều thấy y cúi đầu chậm rãi uống từng ngụm canh, trong lòng hơi động, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi bởi vì không an tâm về thức ăn, nên mới muốn ta mớm cho ngươi ăn?”

Như vậy, canh thịt sẽ vào miệng Thẩm Kiều trước, cho dù có độc cũng sẽ là hắn ngã xuống trước tiên.

Yến Vô Sư không trả lời, nhưng sự trầm mặc của y thực ra cũng chính là đáp án.

Thẩm Kiều lẽ ra nên cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn lại bình tĩnh nói: “Ta không biết ngươi còn nhớ được bao nhiêu, cho dù ta nói ta không có ý hại ngươi, có thể ngươi cũng sẽ không tin. Nhưng mà, Ban Na và tổ phụ của nàng đều là người tốt, mấy ngày ở lại đây, ngươi vẫn nên thu liễm lại một chút, đừng làm tổn thương trái tim bọn họ. Ta cũng sẽ không để mặc ngươi làm tổn thương người khác.”

Thấy Yến Vô Sư vẫn trầm mặc như cũ, Thẩm Kiều không biết nên nói tiếp gì cho phải, cũng chỉ đành trầm mặc theo.

Từ trước, hắn đã biết Yến Vô Sư chính là người như vậy, nhưng hắn tin chỉ cần lâu ngày, chân thành đối xử, kiên định không thôi, nhất định sẽ có một ngày hắn thay đổi được người đó. Nhưng hiện giờ, hắn nhận ra, mình sai lầm rồi.

Vô luận đối phương biến thành hình dạng nào, thứ y tin tưởng, vĩnh viễn chỉ có chính y.

Hai người chia nhau, một ngồi trên giường, một ngồi cạnh bàn, cách nhau không xa, nhưng tầm mắt lại chẳng gặp nhau.

Nói một cách chính xác, Thẩm Kiều cúi đầu ăn, mà Yến Vô Sư lại nhìn Thẩm Kiều.

Nửa ngày sau, Yến Vô Sư rốt cục mở miệng: “Mỹ nhân, ca ca…”

Thẩm Kiều nghe thấy danh xưng này cả người liền phát lạnh, đang muốn mở miệng chữa lời cho y, lại nghe thấy từ phía xa xa truyền đến một trận động tĩnh.

Hắn ngưng thần lắng nghe một lát, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên quay đầu nhắc nhở Yến Vô Sư: “Ngươi ở yên chỗ này, đừng đi ra ngoài.”

Ở bên kia, Ban Na cũng nghe được động tĩnh, nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tổ phụ đã trở lại, hoan hô một tiếng đi ra ngoài xem.

Mới vừa mở cửa viện, liền nhìn thấy một đám người từ xa cưỡi ngựa về hướng này, bụi tung mù mịt.

Nơi đó căn bản không có thân ảnh của tổ phụ.

Ban Na lập tức nhớ tới hai người Thẩm Kiều còn đang ở nơi này, lòng nghi ngờ đối phương là vì bọn họ mà tới, liền muốn đóng cửa xoay người đi ra ngoài thông báo cho Thẩm Kiều.

Động tác đối phương lại nhanh hơn nàng, ghìm lại dây cương, bước vài bước đá văng cửa viện, động tác liền mạch, hoàn toàn không cho Ban Na thời gian để phản ứng.

Ban Na a một tiếng, bị lực đạp cửa của đối phương tác động mà lùi về sau mấy bước, lảo đảo suýt chút nữa là ngã ngồi trên đất.

Nhưng khi thân thể đang lùi về sau lại được một bàn tay đỡ lại bên hông, đúng lúc dừng lại.

Thẩm Kiều giúp nàng đứng vững xong, liền buông tay ra, nói với người tới: “Tôn giá là người phương nào?”

Phía sau có một người bước xuống ngựa, đi tới, kéo đồ bảo hộ mặt và đầu xuống, chắp tay với Thẩm Kiều: “Thuộc hạ vô lễ, khiến vị tiểu cô nương này sợ hãi rồi. Ta vốn là tới để tìm ngài, lúc trước ở khách điếm, nhiều người nhiều miệng, không kịp nói tỉ mỉ, Thẩm đạo trưởng vẫn khỏe chứ?”

Ba ngày không gặp phải nhìn kẻ sĩ bằng ánh mắt khác xưa, người trước mắt này ăn nói nho nhã lễ độ, ngay cả nụ cười cũng tràn ngập tự tin, vừa nhìn đã biết là người có địa vị, cuộc sống sung túc, từ lâu đã không phải cái kẻ chưa từng được đọc sách, tính tình lỗ mãng, không biết tiến thối Trần Cung kia rồi.

Lại nhìn những người đi cùng Trần Cung, bên trong có vài gương mặt khá quen thuộc. Thẩm Kiều nhận ra vài người, ngày đó tại Xuất Vân tự, các lộ cao thủ xuất hiện cướp đoạt đồ vật mà Lục Hợp Bang cần phải áp tiêu, nơi đó đứng đầu là Mộ Dung Thấm – gia chủ Mộ Dung gia ở Tề quốc, hiện giờ vật đổi sao dời, vị cao thủ bán mạng vì triều đình Tề quốc này, đảo mắt lại biến thành thủ hạ của Trần Cung, không thể không làm cho người ta cảm thấy vận mệnh thật huyền diệu.

Thẩm Kiều thu hồi ánh mắt từ trên người Mộ Dung Thấm và Thác Bạc Lương Triết lại, nhìn Trần Cung, trầm giọng nói: “Nơi này xa xôi hẻo lánh, Trần huyện công còn có thể tìm đến, cũng không biết từ đâu có được tung tích của ta?”

Trần Cung nhìn Ban Na một cái, cười nói: “Ta gặp được một ông lão, có lẽ là tổ phục của vị tiểu cô nương này?”

Ban Na hoảng sợ, có chút không rõ vì sao, Thẩm Kiều lại hơi thay đổi sắc mặt: “Có chuyện gì ngươi cứ tìm ta là được, hà tất gì phải liên lụy người vô tội!”

Trần Cung ngược lại dùng ngữ điệu động viên nói với hắn: “Không cần lo lắng, ta chỉ muốn dò hỏi tung tích của ngươi từ trong miệng ông ấy thôi, đương nhiên sẽ không làm gì ông ấy cả. Bên ngoài gió lớn, khó lòng nói hết, ngươi không mời ta vào ngồi một chút sao?”

Ban Na nghe nói tổ phụ bị bắt, cả người đã nhũn ra, Thẩm Kiều vươn tay đỡ lấy nàng, trầm mặc chốc lát: “Mời.”

Đám người Mộ Dung Thấm định đi theo, lại bị Trần Cung ngăn lại: “Thẩm đạo trưởng là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì ta, các ngươi cứ chờ ở bên ngoài thôi.”

Đường đường là cao thủ ngự dụng đệ nhất Tề quốc, tại Xuất Vân tự đêm đó ngạo khí cỡ nào, giờ này đứng trước mặt Trần Cung, lại thành thật như chuột thấy mèo, mỗi một chỉ thị, một động tác, tuyệt không dư thừa, chắp tay với Trần Cung, sau đó lập tức những người kia đi ra bên ngoài canh chừng.

Trần Cung đi theo sau Thẩm Kiều vào nhà, a một tiếng, cười dài nói: “Sao lại không thấy Yến tông chủ đâu?”

Đối phương có lẽ đã từ trong lời khai của lão nhân biết được không ít. Thẩm Kiều không trả lời, đợi mọi người thay phiên nhau ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: “Không biết Trần huyện công đến đây có chuyện gì?”

Trần Cung cười cười: “Chúng ta dù sao cũng là cố nhân, ngươi đối với ta coi như có chút ân tình, nếu ta ân đền oán trả, chẳng phải là kẻ mặt người dạ thú hay sao? Cho nên Thẩm đạo trưởng không cần bày sắc mặt như vậy với ta đâu.”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Bần đạo không dám kể công, chút công lao bé nhỏ ấy, Trần huyện công đã sớm dùng mấy hòm bánh kẹp trả lại rồi. Nếu như Trần huyện công chịu mở lòng tư bi thả người ra, ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích.”

Trần Cung: “Người không có gì đáng phải lo, sớm muộn gì cũng sẽ trả về thôi, không cần sốt ruột. Lúc trước ở Vương thành, ta vốn có chuyện muốn tìm ngươi, ai biết ngươi đi quá vội vàng, chỉ chớp mắt đã không còn bóng người, ta cũng chỉ đành ra hạ sách này.”

Thẩm Kiều không nói.

Trần Cung cũng không để ý hắn lạnh nhạt, dừng lại một chút, nói: “Lần này ta đến, quả thật có một chuyện, muốn cùng Thẩm đạo trưởng hợp tác.”

Hắn chuyển đề tài: “Bên ngoài đồn đại Yến tông chủ đã chết, không có ai nghĩ rằng y còn sống, hơn nữa còn là được ngươi cứu. Theo ta được biết, Yến Vô Sư đối xử với ngươi cũng đâu có tốt, ngươi lại lấy đức báo oán, bất kể hiềm khích lúc trước, lòng dạ bậc này, thực sự khiến người ta khâm phục a!”

Thẩm Kiều vốn không phải người thích trào phúng người khác, nhưng lúc này Trần Cung dùng lão nhân áp chế hắn, trong lòng hắn cảm thấy rất phẫn nộ, không nhịn được trả lời: “Thế gian này người ân đền oán trả chỗ nào cũng có, lấy đức báo oán có gì đáng ngạc nhiên?”

Lời này vừa ra, sắc mặt Trần Cung liền hơi thay đổi, sau đó lại chuyển trở về bộ dạng như không có chuyện gì mà nở nụ cười: “Đã lâu không thấy, Thẩm đạo trưởng cũng biến thành người miệng lưỡi bén nhọn rồi. Không biết những cao thủ ngày đó vây giết Yến Vô Sư, nếu như biết y còn sống, liệu sẽ có phản ứng thế nào đây. Thẩm đạo trưởng võ công tất nhiên cao siêu, nhưng ứng phó được một Úc Ái, liệu có ứng phó được cả Nghiễm Lăng Tán lẫn Đoạn Văn Ương không? Càng không cần nói đến lão hòa thượng Tuyết Đình kia.”

Thẩm Kiều: “Trần huyện công nói cái gọi là hợp tác, chính là muốn nói mấy lời này sao?”

Trần Cung: “Tất nhiên không phải. Thẩm đạo trưởng đã nghe qua Xúc Khương chưa?”

Xúc Khương.

Thẩm Kiều đọc thầm hai lần, nghe như là tên người, hắn lắc đầu một cái.

Trần Cung: “《Hán thư. Tây Vực truyền》 kể rằng, ra khỏi Dương quan, cách nơi có nước, liên thấy Xúc Khương. Tiểu quốc này, ngày đó bị Thiện Thiện* tru diệt.”

*Thiện Thiện: Tên một nước phía tây Trung Quốc.

Một người mới năm ngoái ngay cả mấy chữ cũng không nhận thức được, hiện tại lại có thể nói nói cười cười bàn chuyện “Hán thư”. Tề đế dù đã hoa mắt ù tai, nhưng có thể sủng ái một người, vậy người đó cũng nhất định phải có chỗ hơn người. Bởi vậy xem ra, Trần Cung này thật ra cũng xứng đáng có được phần sủng ái này của Tề đế.

Thẩm Kiều không nói gì, chỉ chậm rãi đợi hắn tiếp tục nói.

Trần Cung: “Không ngại nói thẳng với ngươi, Xúc Khương là nơi sản xuất ngọc, tuy nó bị tuyệt diệt, nhưng di chỉ cổ thành vẫn còn. Xúc Khương từng sản xuất một lại gọi là Ngọc Tủy, không nơi nào có thể làm ra nó. Ta muốn nó, nên tìm ngươi hợp tác. Đối với ta mà nói, thân thủ của ngươi sẽ góp phần trợ lực rất lớn, đối với ngươi mà nói, nơi Ngọc Tủy sinh ra, còn có một vật khác, tên là Ngọc Thung Dung. Vật ấy có thể nối xương sinh cơ, đối với việc nội thương có hiệu quả rất lớn. Ta nghĩ, Yến tông chủ hiện rất cần nó đấy.”

Hắn dứt lời liền không lên tiếng nữa, chậm rãi đợi phản ứng của Thẩm Kiều.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có Ban Na viền mắt ửng hồng, thỉnh thoảng nức nở một tiếng.

Thẩm Kiều trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Ngươi sợ ta không chịu đi, cho nên mới đem tổ phụ Ban Na bắt đi, để áp chế ta.”

Trần Cung thản nhiên: “Không sai, ta không biết vì sao ngươi lại cứu Yến Vô Sư. Y từng đối xử với ngươi như vậy, ta cũng không dám chắc ngươi có thể chịu mạo hiểm vì y hay không. Mà theo ta biết, với tính cách của ngươi, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn người vô tội bị liên lụy vì mình.”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Đa tạ ngươi đã hiểu rõ ta như vậy.”

Trần Cung: “Nói như vậy, Thẩm đạo trưởng đáp ứng rồi?”

Thẩm Kiều: “Ta còn có lựa chọn khác sao?”

Trần Cung nở nụ cười: “Quả thật không có. Ngươi yên tâm đi, ông lão kia không có chuyện gì, chờ chúng ta trở về, ta sẽ bảo người thả ông ta ra.”

Thẩm Kiều: “Ngươi thả ông ấy ra, ta đi cùng ngươi.”

Trần Cung mỉm cười lắc đầu: “Chuyện đó là không thể, Thẩm đạo trưởng hà tất phải nhiều lời? Chỉ khi ông lão kia ở trong tay ta, ngươi mới có thể tận tâm tận lực cùng ta đi chuyến này. A, đúng rồi, nếu lo lắng thân thể Yến tông chủ không tốt, ta đã sai người chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cùng thuốc thang cho y rồi. Ngươi có thể yên tâm mang y cùng đi.”

Lời này vốn là mang ý thăm dò, bởi vì Trần Cung nghi ngờ Yến Vô Sư dưới sự vây công của năm đại cao thủ như vậy, không chết cũng tàn phế, rất khó khôi phục lại được công lực như trước kia.

Mà Thẩm Kiều lại không tỏ rõ ý kiến, cũng không tiếp nhận ý tứ của hắn, nên hắn chỉ đành nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, sáng sớm ngày mai liền xuất phát. Vào lúc này đám Mộ Dung Thấm chắc đã dàn xếp xong xuôi chỗ ở, ta đi trước, ngày mai sẽ đến tìm ngươi. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nơi này cách Xúc Khương còn cách một đoạn quá xa, cần phải nghỉ ngơi lấy sức, bảo tồn thể lực.”

Dứt lời, Trần Cung đứng dậy rời đi.

“Thẩm công tử…” Ban Na gần như cầu cứu nhìn Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều rốt cục cười khổ: “Ta không biết phải biểu đạt sự áy náy với ngươi thế nào mới tốt. Việc này nguyên nhân là do ta, ta nhất định sẽ sớm ngày trở về, để tổ phụ cũng có thể bình an quay lại.”

Hắn đem tiền tài còn dư lại không nhiều từ trên người mình lấy ra: “Mấy đồng này ngươi cầm đi, để phòng ngừa vạn nhất.”

Ban Na lắc đầu một cái: “Ta không lấy.”

Thẩm Kiều ôn nhu nói: “Nghe lời, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài. Ta nhất định sẽ mang tổ phụ của ngươi bình an quay về.”

Gần như không có người nào có thể chống cự một tiếng “Nghe lời” này của Thẩm Kiều. Giống như Ban Na, trong lòng vốn thê lương không thôi, lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Nàng không oán trách Thẩm Kiều mang lại phiều phức cho gia đình mình, bởi vì người này quá thiện lương, luôn lo lắng cho tâm tình người khác. Hiện tại so với nàng nhất định Thẩm Kiều còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Nàng gật gật đầu: “Ngươi phải cẩn thận đấy.”

Thẩm Kiều nhìn nàng nở nụ cười trấn an, chỉ nói bốn chữ: “Sẽ không sao đâu.”

Mộ Dung Thấm không biết dùng thủ đoạn gì, quả nhiên đã chiếm chọn một gian nhà tương đối thoải mái trong thôn. Chủ nhà không còn cách nào khác là phải chạy tới nhà người khác ở tạm. Người trong thôn đối với nhóm người đột nhiên xuất hiện này tránh như rắn rết, mà may mắn là Trần Cung cũng không có hứng thú ở lại đây lâu. Sáng sớm ngày hôm sau Mộ Dung Thấm liền phụng mệnh đến gõ cửa.

Gõ ba cái, cửa từ từ mở ra, Thẩm Kiều mang theo Yến Vô Sư đi ra.

Người kia đã lâu không có đi lại, tay chân đều có chút cứng ngắc, lại thêm nội thương nghiêm trọng, mỗi một bước đi đều sẽ tác động đến thương thế, do vậy đi rất chậm.

Đêm đó, tại Xuất Vân tự, Yến Vô Sư từ trên trời giáng xuống, đem “Chu Dương Sách” hủy diệt hoàn toàn, kéo theo đó là đám người Mộ Dung Thấm cũng bị miệng lưỡi độc địa của y nhục nhã không nhẹ. Lúc này thấy y hổ lạc đồng bằng, sắc mặt trắng bệch như bệnh nặng quấn thân, Mộ Dung Thấm khó mà không thể vui vẻ trên sự đau khổ của người khác. Hắn cười lạnh một tiếng: “Yến tông chủ chắc còn nhớ cố nhân ở Xuất Vân tự chứ, ngài nhìn qua xem có nhớ được ai không a?”

Trước mắt, Yến Vô Sư nghiễm nhiên là địch nhân của toàn thiên hạ, là kẻ mà các thế lực đều muốn giết. Mộ Dung Thấm căn bản không coi y ra cái gì.

Mặt đối phương không hề có cảm xúc, kéo theo đó là ánh mắt cũng như vừa ngâm từ trong nước lạnh lên, băng lãnh như đâm vào cốt tủy.

Không hiểu vì sao, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Mộ Dung Thấm lại chẳng thể nói ra lời nào khó nghe hơn được nữa.

Trần Cung ung dung đi tới, phía sau dẫn theo không ít người.

Hiện tại khí thế của hắn rất lớn, đã sớm không còn là thiếu niên bất lực bị kế mẫu chèn ép phẫn hận rời nhà năm đó, cư dời khí, nuôi dời thể*, thân phận địa vị một người phát sinh biến hóa, khí chất tự nhiên cũng theo đó mà thay đổi.

*Cư dời khí, nuôi dời thể: nơi sống quyết định khí chất của con người,cách nuôi dưỡng quyết định thể chất, hình dáng con người.

“Thẩm đạo trưởng, có thể đi rồi chứ?”

Thẩm Kiều gật gật đầu.

Trần Cung nói: “Đầu tiên cưỡi ngựa, sau khi đi vào sa mạc rất nhanh sẽ thấy một trấn nhỏ, đến lúc đó đổi vật cưỡi sau.”

Hắn nói cực kỳ thản nhiên thong thả, căn bản không lo Thẩm Kiều đột nhiên trở mặt không đồng ý. Không nói tổ phụ của Ban Na còn ở trong tay hắn, cho dù Thẩm Kiều muốn bắt hắn chất vấn, bên mình người đông thế mạnh, đến lúc đó tùy tiện bắt một thôn dân nào đó làm con tin, Thẩm Kiều lập tức sẽ chịu thua thôi.

Thẩm Kiều cũng hiểu rõ điều này, cho nên hắn cũng không làm ra hành động gì mù quáng.

“Ngươi muốn Ngọc Tủy làm gì?”

Trần Cung cười nói: “Ta đã nghĩ ngươi sẽ hỏi vào hôm qua, không ngờ tới giờ mới hỏi. Ngọc Tủy kia đối với ta có tác dụng rất quan trọng, mà tòa thành cổ kia đã hoang phế từ lâu, lần đi này cũng không biết sẽ dẫn tới nguy hiểm gì, thêm một người coi như thêm một phần sức mạnh. Vốn ta cũng không định tìm ngươi, nhưng khi ở vương thành, ngươi lại bộc lộ một chiêu kia khiến ta cảm thấy tự tin hơn gấp bội. Có Thẩm đạo trưởng ở bên, chẳng phải như hổ thêm cánh sao?”

Thẩm Kiều không muốn nói thêm nữa, thấy đối phương dắt hai con ngựa đến, liền nói: “Ta với y cưỡi chung một con ngựa là được.”

Trần Cung liếc mắt nhìn qua Yến Vô Sư: “Yến tông chủ bị thương thế nào, mà nhìn qua có chút ngu dại, ngay cả người cũng nhận không ra?”

Yến Vô Sư lạnh lùng nói: “Bản tọa không phải không nhận ra người, chỉ là lười cùng đám các ngươi phí lời. Leo được lên người một tên Cao Vĩ liền tự cho rằng mình hơn người? Trong mắt bản tọa, ngươi vẫn mãi chỉ là một con kiến mà thôi.”

Trần Cung biến sắc, lại vươn tay ngăn Thác Bạc Lương Triết ở phía sau đang định xuất kiếm lại.

“Yến tông chủ thật không hổ là đấng anh hào, gặp nạn rồi vẫn không từng thay đổi cách nói hào sảng như vậy. Đến lúc đám người Đột Quyết và Phật môn kia nếu như biết ngươi còn sống, ngươi có còn nói ra những lời này được nữa hay không.”

Yến Vô Sư cười lạnh: “Cao Vĩ khi ở trên giường chỉ dạy ngươi cãi nhau thôi sao? Nếu không phục, phóng ngựa lại đây xem nào.”

Trần Cung nhíu mày, có chút nghi ngờ không thôi. Thầm nghĩ lẽ nào tin tức hắn lấy được có sai sót, Yến Vô Sư không chỉ không chết, mà ngay cả nửa điểm thương tổn cũng không có? Năm đại cao thủ đều bị hắn lừa gạt hết?

Cho dù biết rõ khả năng này là vô cùng nhỏ bé, nhưng đối phương là Yến Vô Sư, một kẻ yêu nghiệt như vậy, có lẽ dù là chuyện ly kỳ cổ quái gì cũng có thể biến thành hợp lẽ cả.

Không nói Trần Cung, ngay cả đám người Mộ Dung Thấm và Thác Bạt Lương Triết cũng không phải không có tâm kiêng kỵ.

Người có tên, cây có bóng. Vị tông chủ Hoán Nguyệt tông này chỉ cần đứng im nơi đó, cũng đủ để cho tất cả mọi người đặt nghi vấn cho bản thân.

Đúng là kẻ ác vẫn cần kẻ ác diệt, điểm này, Thẩm Kiều dù có lợi hại đến đâu cũng không làm được.

Trần Cung cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, vung tay một cái, tất cả mọi người liền sắp xếp lên ngựa.

Thẩm Kiều nhường Yến Vô Sư ngồi lên ngựa trước, còn mình thì ngồi phía trước hắn ra roi thúc ngựa.

Đợi mọi người lên đường, mười mấy thớt ngựa chậm rãi phi trên đường, cát bụi mịt mờ che giấu thanh âm, lúc này muốn nói chuyện liền vô cùng phí sức, há mồm là cát bay đầy miệng.

Mọi người không muốn ăn cát, cho nên chỉ vùi đầu tiến lên, dùng tay để giao lưu.

Eo Thẩm Kiều bị ôm chặt, lưng hắn và ngực đối phương dán chặt lấy nhau. Yến Vô Sư tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “A Kiều, vừa rồi ta nói có tốt không a?”

Vừa nghe thấy làn điệu ôn nhu này, Thẩm Kiều liền biết Yến Vô Sư này không phải Yến Vô Sư “ở tình trạng bình thường”.

Hắn phát hiện số lần thở dài của mình trong thời gian này so với dĩ vãng còn nhiều hơn: “Là Tạ Lăng sao?”

Yến Vô Sư có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết tên cũ của ta là Tạ Lăng?”

Thẩm Kiều: “……”