Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 94




Editor: Thiếu Quân

Ăn một muỗng này, tất nhiên là không thương thiên hại lý, cũng không vi phạm đạo nghĩa, nhưng sẽ làm mình dưới con mắt mọi người rơi vào hoàn cảnh quẫn bách. Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ không lựa chọn há mồm.

Kỳ thực Thẩm Kiều cũng mơ hồ cảm thấy, từ sau lần thứ hai nhìn thấy Yến Vô Sư ở Hoàng gia, thái độ của người kia đối với mình hình như đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó. Nếu như nói trước kia đối phương ôm ác ý lớn nhất muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thì hiện tại lại giống như vô cùng vui vẻ khi thấy hắn xấu mặt, rơi vào đủ các loại tình cảnh lúng túng.

Nhưng tại sao thái độ của đối phương lại đột nhiên biến hóa như thế, Thẩm Kiều lại không tìm ra được đáp án, chỉ coi như Yến Vô Sư tìm được lạc thú mới.

“A Kiều, ta nhớ ngươi thích ăn cá, con cá trượt này rất tươi, chắc chắn hợp khẩu vị của ngươi.”

Dường như để ấn chứng suy đoán của Thẩm Kiều, trên mặt Yến Vô Sư quả nhiên mang theo nụ cười đầy hứng thú, nhìn thế nào cũng thấy ghét sao sao ấy.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, ngay cả người bên cạnh cũng đều nhận ra không khí có chút không bình thường.

Thẩm Kiều chậm rãi nói: “Đa tạ ý tốt của Yến tông chủ, chỉ là bần đạo có tay có chân, cũng không nên để Yến tông chủ lãng phí một lần nợ không dễ có được này.”

Yến Vô Sư nhíu mày: “A Kiều, ngươi là người luôn hết lòng tuân thủ cam kết, sẽ không vì cái yêu cầu nho nhỏ này mà bội ước đó chứ?”

Thẩm Kiều nhanh trí nói: “Đó cũng là vì Yến tông chủ nói không giữ lời trước.”

Yến Vô Sư: “Ta khi nào nói không giữ lời?”

Thẩm Kiều: “Trí nhớ của Yến tông chủ không khỏi quá kém rồi. Lúc trước rõ ràng ngươi từng nói, mình chỉ cần đối thủ, không cần bằng hữu, tại sao chỉ trong nháy mắt, bần đạo đã biến thành bạn tốt tri kỷ của ngươi rồi.”

Yến Vô Sư mỉm cười:”Vậy không thể gọi là nói không giữ lời được. Chỉ là thời thế thay đổi, khi đó ta quả thực cảm thấy như vậy, chỉ là ý nghĩ con người rồi sẽ thay đổi, chẳng lẽ lúc A Kiều ba tuổi nhìn thấy đồ chơi bằng đường lại có thể không chạy tới sao, bây giờ nhìn thấy đồ chơi bằng đường còn chạy tới nữa không?”

Thẩm Kiều khẽ hừ một tiếng: “Ta chỉ biết là có vài người quả thực đúng là thấy đồ chơi bằng đường không nhịn được mà muốn chạy tới thôi!”

Hắn nói chính là chuyện “Tạ Lăng” ngày đó.

Yến Vô Sư lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, cố ý xuyên tạc: “Thật sao, lại có người như vậy sao? Đó không phải quá thích hợp làm bạn tốt sao?”

Sao người này lại có thể vô sỉ đến vậy, nói thế nào cũng có thể chống chế được!

Thẩm Kiều tự biết mình trên khoản miệng lưỡi không chiếm được lợi lộc gì, lại thấy người khác đều nhìn hai người bọn họ, không khỏi hơi nóng mặt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ ấu trĩ, vội vàng hạ thấp thanh âm nói: “Trước mặt mọi người, xin Yến tông chủ tự trọng một chút, có gì muốn tranh luận mời trở về rồi nói!”

Yến Vô Sư cười nói: “Ta cũng chỉ là muốn mời ngươi một muỗng cá trượt mà thôi, sao lại không tự trọng?”

Dứt lời y vẫn như cũ đưa thìa canh về phía Thẩm Kiều. Thẩm Kiều nghiêng người về sau tránh né, nâng tay muốn đẩy. Yến Vô Sư không biết làm động tác gì, cổ tay xoay một cái, thìa canh đảo mắt đã xuất hiện ở một bên tay còn lại, vẫn đưa về phía Thẩm Kiều, hiển nhiên là muốn ép buộc.

Thân hình hai người không nhúc nhích, ống tay áo lại tung bay, trong nháy mắt đã đánh qua mấy chiêu, tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm.

Rất nhiều người còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Triệu Trì Doanh đang do dự có nên mở miệng khuyên can hay không. Không ít đệ tử Bích Hà Tông lại coi đó là cơ hội học tập hiếm có, cho nên đều nhìn chằm chằm động tác của hai người, chỉ lo bỏ lỡ chút nào đó.

Thập Ngũ tại thời điểm hai người vừa động thủ liền muốn đi tới khuyên can, lại bị Vũ Văn Tụng kéo.

“Sư huynh nhìn kỹ xem, sư tôn và Yến tông chủ chỉ là đang luận bàn mà thôi, không phải giao thủ. Bằng không lúc này đã sớm đánh đến long trời lở đất, sao còn để chúng ta an tọa ngồi đây?” Vũ Văn Tụng nói.

Thập Ngũ có chút lo lắng: “Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, tại sao nói động thủ liền động thủ rồi?”

Vũ Văn Tụng nhìn chằm chằm động tác của hai người, thờ ơ nói: “Có lẽ Yến tông chủ thấy sư tôn không vừa mắt, cố ý gây sự thôi?”

Thập Ngũ sợ hết hồn: “Tại sao Yến tông chủ lại thấy sư tôn không vừa mắt?”

Ông cụ non Vũ Văn Tụng, mọi chuyện chỉ hiểu một nửa, không nói ra được nguyên nhân trong đó, nghe vậy chỉ lắc đầu một cái: “Hình như là đối phương mới phát hiện mình bị sư tôn lạnh nhạt, cho nên trong lòng khó chịu.”

Thập Ngũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, tinh tế nhấm nháp ý nghĩa câu nói này, rồi lại cảm thấy trong đó hình như có gì đó không đúng.

Ở đầu kia, hai người giao thủ, người tới ta đi vô cùng đặc sắc. Mọi người nhìn đến mức không dám chớp mắt, thậm chí quên mất cả ước nguyện ban đầu khi hai người giao thủ. Yến Vô Sư bàn tay cầm thìa canh, chỉ lấy cổ tay cùng cánh tay so chiêu với đối phương. Một tay khác thì lại thừa dịp sơ hở, bắn hạt lạc trên bàn đánh úp về phía Thập Ngũ.

Thẩm Kiều thấy thế đương nhiên phải ra tay giúp đỡ. Ống tay áo hắn rộng, vỗ một cái, tay áo cuốn lên, đẹp đẽ thoải mái, mang theo một cảm giác tự tại đặc thù của Đạo Môn, khiến cả người xem không khỏi cảm thấy thoải mái, đừng nói là đệ tử Bích Hà tông, mà ngay cả Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì đều hiện lên chút thần sắc than thở.

Mà ngay trong nháy mắt đó, Yến Vô Sư đã vươn tay quấn lấy eo nhỏ của đối phương, lại đem thìa canh đưa đến bên miệng đối phương. Bàn tay sau lưng điểm về một huyệt dạo trên người Thẩm Kiều. Thẩm Kiều theo bản năng khom lưng tránh né, cho nên không kịp phòng bị phía bên miệng, một muỗng cá trượt cứ thế rơi vào miệng.

Một loạt động tác liền mạch như vậy, không đợi Thẩm Kiều ra tay, Yến Vô Sư thấy đủ liền thôi, toàn thân lui ra, lại cười nói: “Thẩm đạo trưởng đúng là nói một đằng làm một nẻo, nếu đã muốn ăn cần gì phải đẩy đẩy kéo kéo như vậy, khiến người ta tốn công tốn sức, sớm mở miệng thì tốt rồi.”

Đây quả thực là…!

Thẩm Kiều gian nan nuốt miếng cá trượt xuống, vì phẫn nộ mà do dự có nên trực tiếp rời tiệc tới đánh nhau với đối phương hay không.

Cái trước thì vô lễ với chủ nhà, cái sau thì lại có vẻ như chuyện bé xé ra to.

Nhưng đây quả thực là… không biết xấu hổ, có thể nhịn nhưng không thể nhẫn!

Chẳng lẽ Thẩm Kiều ta là một người dễ bắt nạt ngươi vậy, bị người ta coi như đồ chơi mà đùa sao?

Thẩm Kiều trầm mặt xuống, lúc này thật sự tức giận rồi.

Nhưng hắn cũng không phát tác ngay tại chỗ, bởi vì như vậy sẽ khiến đám Triệu Trì Doanh không khỏi khó xử, cho nên chỉ gật đầu nhàn nhạt nói: “Kỹ năng của Yến tông chủ quả thực cao hơn một bậc, ta tự nhận không bằng, đa tạ đã chỉ giáo.”

Sau đó lại giơ chén lên chào hỏi Triệu Trì Doanh: “Đa tạ Triệu tông chủ trong lúc ta xuất môn đã thay ta chăm sóc Thập Ngũ. Ta không giỏi uống rượu, liền lấy trà thay rượu kính Triệu tông chủ một chén.”

Triệu Trì Doanh quét mắt liếc nhìn Yến Vô Sư một cái. Người kia vẫn cười tủm tỉm, không nhìn ra hỉ nộ, có chút khó đoán.

Nàng thẳng thắn nói: “Thẩm đạo huynh đừng khách khí. Ngươi có đại ân với Bích Hà tông, hai bên lại có giao tình tốt đẹp, đó chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng. Đừng nói là một Thập Ngũ, cho dù là mười người, Bích Hà tông vẫn nuôi được. Muốn nói đến lượng cơm ăn, Thập Ngũ còn ăn ít hơn cả Dạ Tuyết một chút đấy!”

Thập Ngũ đỏ mặt nói: “Chuyện này sao có thể đem ra so được, Chu tỷ tỷ lớn tuổi hơn ta mà!”

Mọi người nhìn dáng vẻ của nó, đều không nhịn được nở nụ cười. Khúc dạo đầu ngắn ngủi vừa rồi nhất thời tan thành mây khói.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Thẩm Kiều cáo từ đám người Triệu Trì Doanh, sau đó dẫn theo Thập Ngũ mà Vũ Văn Tụng, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Sắp xếp cẩn thận cho hai đứa, Thẩm Kiều quay về phòng, lại thấy trước cửa phòng mình có một người đang đứng.

Ánh trăng sáng ngời, đèn dưới mái hiên, đem khuôn mặt đối phương chiếu lên rõ ràng.

Thẩm Kiều còn chưa hết giận, nửa câu cũng không muốn nói nhiều, thầm nghĩ ta không trêu chọc nổi vậy thì tránh đi là được. Cho nên hắn không nói một lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Mà có người động tác lại nhanh hơn hắn, Thẩm Kiều vừa mới bước được một bước, cánh tay đã bị nắm chặt.

Thẩm Kiều rút tay đứng thẳng, mặt không cảm xúc: “Xin Yến tông chủ tự trọng.”

Yến Vô Sư cười tủm tỉm: “Giận rồi?”

Thẩm Kiều không nói.

Yến Vô Sư: “Ta cũng chỉ đùa ngươi chút thôi mà, đâu có ác ý, nếu như ngươi tức giận, ta xin lỗi ngươi là được.”

Thẩm Kiều buồn bực nói: “Một tiếng xin lỗi này của Yến tông chủ, ta thật sự không gánh nổi. Lúc trước là tự ngươi nói không cần bằng hữu, còn nói bần đạo không đủ tư cách làm bằng hữu của ngươi, ta nhận. Sau này tới cứu ngươi, cũng chỉ là vì ngươi và Vũ Văn Ung có can hệ tới nhau, triều Chu an định, phía bắc mới có thể an ổn. Cho nên ta tự cho rằng mình không mang tư tâm, lại càng chưa từng yêu cầu ngươi cảm tạ hay đáp lại. Ngươi giờ đã không sao nữa, vây thì nên cầu về cầu, lộ về lộ. Yến tông chủ có đường lớn của Yến tông chủ, bần đạo có cầu độc mộc của bần đạo. Bần đạo tự thấy thanh liên, không có ý gì, không biết rốt cục có điểm nào đáng giá để lọt vào mắt xanh mà Yến tông chủ lại nhiều lần gây khó dễ? Kính xin Yến tông chủ vui lòng báo cho, bần đạo thay đổi là được!”

Hắn chịu sự ảnh hưởng từ Kỳ Phượng Các, thêm vào đó là tính cách nhân hậu rộng lượng, xử sự khoan hồng, cho nên luôn dùng thiện ý lớn nhất ở chung với mọi người. Cho dù là thù hận sâu hơn nữa, như Úc Ái hại hắn vậy, sau khi qua cơn thương tâm phẫn nộ, Thẩm Kiều cũng chưa từng ngày đêm căm hận, nghĩ nên làm gì để đối phương gặp xui xẻo.

Chỉ có Yến Vô Sư, từ sau khi rớt vực, số mạng hai người cứ như vậy dây dưa không rõ, ân ân oán oán, cũng không thể nói đơn giản là ai thua ai thiệt được. Chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Thẩm Kiều hôm nay thật sự muốn tránh xa y, nhắm mắt làm ngơ, nào ngờ không được như mong muốn. Cho tới tận giờ hắn cũng không hiểu, trên đời này, người mỹ mạo xuất sắc hơn Thẩm Kiều có hàn vạn người, người chán nản bi thảm hơn Thẩm Kiều cũng hàng vạn người, tại sao Yến Vô Sư lại cứ bám dính lấy mình không tha.

Lâu dài, cảm giác không vui này chồng chất lại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác gần như là ủy khuất phiền muộn, nhưng lại không thể nói rõ ra lời.

Thẩm Kiều chỉ cảm thấy cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi.

Nhưng thần sắc mang theo buồn bực uất ức này dưới cái nhìn của Yến Vô Sư, lại là hết sức đáng yêu, kéo theo đó khóe môi y cũng nhếch lên một độ cong hứng thú dạt dào, giờ khắc này bất tri bất giác dưới ánh trăng trời cũng trở nên ôn nhu khó tả.

Chỉ là chút ôn nhu này khó mà nhận thấy, Thẩm Kiều tất nhiên cũng không nhìn ra được.

“Bản tọa khi nào thì làm khó dễ ngươi, nếu thật sự muốn gây khó dễ, còn nhiều thủ đoạn tàn nhẫn hơn, cần gì phải làm ra cái chuyện cười không ảnh hưởng tới toàn cục này?”

Thẩm Kiều giận tái mặt: “Chuyện này sao gọi là không ảnh hưởng toàn cục được, dưới ánh mắt của bao nhiêu người, ngươi, ngươi lại…”

Hắn tức giận xông đầu, nhất thời miệng có chút vụng, lời nói cũng vì thế mà không nói ra được.

Yến Vô Sư bật cười: “Được rồi, ta nhận lỗi cũng không được sao, không nên tức giận, hay là bản tọa tự mình xuống bếp làm một bát canh bồi tội ngươi nhé?”

Thẩm Kiều quay đầu đi: “Không cần!”

Yến Vô Sư kéo hắn: “Những lời ta từng nói lúc trước, tuy làm ngươi thương tâm, nhưng cũng hết cách rồi, lời đã nói ra như nước đổ khó hốt, vĩnh viễn không thể thu lại. Bản tọa cũng không làm được cái tư thái hối tiếc không kịp của đám nhi nữ thường tình đó. Ngươi là cao nhân đắc đạo, lẽ nào lại cũng giống như đám phàm phu tục tử đó, đối với chuyện cũ nhớ mãi không quên, chấp nhất không bỏ? Người ngoài đều nói Thẩm đạo trưởng khoan hồng độ lượng, không để tâm hiềm khích lúc trước, tại sao lại chỉ đối với mình bản tọa đặc biệt như vậy, lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?”

Thẩm Kiều tức đến muốn cười rồi: “Là nghiệt duyên thôi!”

Yến Vô Sư không quan tâm lắm: “Nghiệt duyên cũng được, lương duyên cũng tốt, dù sao cũng đều là duyên. Đạo Môn các ngươi nhắc đến duyên phận, tại sao khi đến trên người mình, lại không biết thuận theo tự nhiên vậy.”

Thẩm Kiều: “Theo ta thấy, ngươi không nên gọi là Yến Vô Sư.”

Yến Vô Sư: “Vậy gọi là gì?”

Thẩm Kiều cười lạnh: “Gọi Luôn Có Lý, dù thế nào cũng đều có lý hết!”

Yến Vô Sư cười ha ha.

Thẩm Kiều bị cưỡng ép kéo tới phòng bếp. Buổi chiều đầu bếp vừa mới đụng tới nơi này, thực phẩm vẫn còn lại một chút, cũng đều là đồ mới cả.

Yến Vô sư: “Chờ ta một khắc.”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Ta không đói.”

Yến Vô Sư cũng không quay đầu lại: “Đó là vì ngươi vừa mới tức đến no rồi.”

Thẩm Kiều nghẹn luôn.

Động tác của Yến Vô Sư quả thực rất nhanh, một thân nội lực dùng để quạt gió thổi lửa ngược lại lại là làm ít được nhiều. Nước rất nhanh đã được đun sôi, thịt cá cùng bột mì và trứng trộn đều, nhào thành hình, nhúng qua nước sôi, vẩy lên chút hành lá muối chua, hai bát canh cá nóng hổi cứ như vậy ra lò.

Cao thủ võ lâm cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, cho dù thân phận của Yến Vô Sư cao tới đâu, lúc xuất môn ở bên ngoài cũng không có khả năng luôn mang theo tôi tớ, cho nên vẫn có những thời điểm phải tự mình nhóm lửa làm cơm. Hồi hai người chạy nạn ở bên ngoài đó, Thẩm Kiều cũng từng thấy qua tài nấu nướng của y, lúc này cũng không quá giật mình.

Thẩm Kiều múc một ngụm lên đưa vào miệng, phát hiện mùi vị quả thực cũng không tệ, mặc dù cơn giận của mình vẫn còn chưa tiêu, nhưng cũng không thể dối lòng mà nói là khó ăn, cho nên đành âm thầm vùi đầu vào ăn.

Lúc này đối phương đưa thìa canh của mình tới.

Thẩm Kiều: “Làm gì?”

Yến Vô Sư: “Không phải vì muốn bồi tội với ngươi sao?”

Thẩm Kiều khó hiểu nói: “Vậy tại sao lại đưa thìa canh cho ta?”

Yến Vô Sư cười nói: “Vừa rồi ta đút ngươi ăn, ngươi không vui, vậy giờ để ngươi đút cho ta, mỗi người một lần, không phải rất công bằng sao?”

Thẩm Kiều: “…..”

Hiện tại chuyện hắn càng muốn làm hơn chính là đem chén canh cá này đổ ụp lên đầu đối phương.

……

Sinh hoạt trong Bích Hà tông trải qua trong bình thản và ấm áp rất nhanh đã trôi qua.

Dưới sự chứng kiến của đám người Triệu Trì Doanh, Thẩm Kiều chính thức nhận lễ bái sư của Vũ Văn Tụng. Hắn đồng thời dạy dỗ hai đồ đệ nhưng cũng không lơi là việc tu luyện vủa mình. Ngày qua ngày, nội lực dần dần đạt tới trình độ lúc trước, thậm chí còn mơ hồ có xu thế đột phá.

Tuy rằng Triệu Trì Doanh lo lắng nhân tài trong Bích Hà tông đang vào thời kỳ giáp hạt*, nhưng nàng cũng biết, chuyện trước mắt quan trọng nhất, vẫn là dạy dỗ thật đốt đám đệ tử Phạm Nguyên Bạch, Chu Dạ Tuyết, để tránh việc lương tài mỹ ngọc còn chưa thấy đâu, đã hoang phí hết những cây giống vốn có.*Thời kỳ giáp hạt: Là khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ cũng chính là thời kỳ chuyển đổi giữa hai thế hệ, thế hệ trước đã già mà thế hệ sau thì chưa thấy ai giỏi đó.

Có hai vị cao thủ là Yến Vô Sư và Thẩm Kiều ở đây, sự trông mong của nàng đối với đệ tử trong phái khó tránh khỏi có chút cao hơn, yêu cầu cũng càng nghiêm khắc. Mọi người không ngừng kêu khổ, chỉ có thể cầu viện Nhạc Côn Trì. Người hiền lành như Nhạc Côn Trì, dưới tình thế khó xử giữa sư muội và đệ tử, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán, gà bay chó sủa.

Yến Vô Sư tựa hồ muốn mọc rễ ở Bích Hà tông, cũng không đề cập đến ý muốn rời đi. Bích Hà tông cũng không thể chủ động đuổi người, huống hồ Yến Vô Sư còn thỉnh thoảng chỉ đạo chút võ công cho bọn họ. Mặc dù loại chỉ điểm này còn đi kèm với khiêu khích châm chọc cay nghiệt, nhưng người trong Bích Hà tông cũng chỉ đành đau đớn cùng vui vẻ mà vượt qua.

Trong núi không biết thời thế, ngoài núi lại đã xảy ra vô vàn thay đổi.

Sau khi Vũ Văn Uân lên nắm quyền, tôn Tuyết Đình thiền sư làm quốc sư, nâng đỡ Phật Môn một cách tối đa, lại mượn cái danh cầu phúc cho thân mẫu mà tu chỉnh chùa chiền thờ phật. Thế lực Phật Môn trong thời kỳ Vũ Văn Ung bị đả kích trầm trọng, mơ hồ lại có dấu hiệu quật khởi.

Mặt khác, Vũ Văn Uân lại trọng dụng Hợp Hoan tông, mô phỏng theo hình thức tiên đế trọng dụng Hoán Nguyệt tông, cho phép thế lực của bọn họ thẩm thấu vào triều đình, giám thị tất cả các quan lại, lại để cho từng người trong Hợp Hoan tông và Phật Môn thu nạp thế lực trên giang hồ, để sử dụng cho bản thân.

Dưới tình huống như vậy, Phật Môn và Hợp Hoan tông nhân cơ hội này mà mở rộng một cách trắng trợn, từ Trường An bắt đầu lan tràn ra toàn bộ phương bắc. Rất nhiều môn phái nhỏ dưới sự uy hiếp cưỡng bức của chúng, không phải đầu phục Phật Môn, thì cũng là gia nhập Hợp Hoan tông.

Linh Ẩn tự, độ duyên chay tịnh, vốn là tông phái Phật Môn không nổi danh trên giang hồ, lặng yên không tiếng động bị triều đình tiếp quản, do quốc sư trực tiếp cai quản.

Mà môn phái nhỏ như Đào Hoa Ổ hay Bình Sơn Đường, đều bị Hợp Hoan tông nhanh chóng tiêu diệt.

Thậm chí ngay cả môn phái không tính là vô danh như Chung Nam phái, cũng đều vì chưởng môn chết mà sụp đổ, cuối cùng bị ép phải quy thuận Hợp Hoan tông.

Phảnh phất như chỉ trong một đêm, Phật Môn cùng Hợp Hoan tông dùng khí thế lật trời, cấp tốc mở rộng thế lực, biến thành quái vật khổng lồ.

Giả thiết ngày xưa của Yến Vô Sư, sau hơn nửa năm, cuối cùng cũng thành hiện thực.