Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 6 - Chương 56




“Trầm Dung Dương kia chẳng phải là người tốt gì.”

Sở Tắc nghe vậy giật nảy người: “Cớ gì lại nói như vậy?”

Phùng Tinh Nhi lập tức cười lạnh một tiếng, đem nguyên nhân kết quả kể hết một lần.

Hóa ra, ngày đó nàng vẫn luôn quấn lấy Tô Cần, đến gần Kỳ trấn thì lại mất dấu của hắn, tìm mãi cũng không thấy người, đến tận khi phụ thân phái sư huynh đi tìm nàng, nàng mới biết trong mấy ngày sau khi hai người lạc nhau, Tô Cần ngoài ý muốn đã bỏ mình tại một gian thanh lâu sở quán trong Kỳ trấn. Thi thể của Tô Cần chính là do Trầm Dung Dương đưa về Tô gia, Tô gia lại đem tin dữ báo cho Phùng gia, sau đó hai nhà hủy bỏ hôn ước.

Lúc hai nhà Tô – Phùng đính ước với nhau, Phùng Tinh Nhi vẫn còn đang nằm trong tả lót, sau này lớn lên đối với chuyện hôn sự của mình nàng dĩ nhiên là trăm điều không thuận, nhưng cho dù ngày thường nhận được vô vàn sủng ái, cũng không thể khiến phụ thân thay đổi chủ ý, vi phạm lời hứa đối với bằng hữu. Bởi vì như vậy cho nên ấn tượng về Tô Cần trong lòng nàng không có chỗ nào tốt, mãi đến sau này gặp mặt nhau, hai người lúc đầu tuy vẫn có khoảng cách nhất định, sau Phùng Tinh Nhi lại ôm suy nghĩ muốn trêu đùa tình cảm của hắn, nên nàng một đường đều quấn lấy hắn, đối diện với Tô Cần không hề hiểu một chút phong tình này, nàng đã không còn quá phản cảm đối với hôn ước mà bậc cha chú đã xếp đặt nữa, nhưng nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Cái chết của Tô Cần thật kỳ quái, không chỉ Tô gia, ngay cả nàng cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, vì thế nàng để thư lại sau đó trốn đi, chạy tới Tô gia hỏi chi tiết, mới biết người đưa thi thể Tô Cần trở về Tô gia chính là người của Trầm Dung Dương, về phần Như Ý lâu và phụ thân của Tô Cần đã nói gì với nhau, Tô lão cha một chữ cũng không chịu tiết lộ, thế này càng khiến Phùng Tinh Nhi cảm thấy cái chết của Tô Cần nhất định có liên quan tới Trầm Dung Dương, thậm chí ngay cả Tô lão cha kia tựa hồ cũng là hèn hạ khuất phục dưới sự uy hiếp của Như Ý lâu.

Nàng muốn thay Tô Cần báo thù, nhưng Phùng Xuân Sơn tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhi làm càn, chỉ dựa vào một mình nàng, lại không hề có bằng chứng, sao có thể vạch mặt đối phương?

Trong lòng buồn bực, Phùng Tinh Nhi đành cưỡi ngựa chạy khắp nơi giải sầu, chẳng ngờ vừa đến đây thì gặp phải Sở Tắc.

Sở Tắc nghe xong chân tướng, có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn từ nhỏ rất ít khi rời khỏi nhà, lớn lên dưới sự bảo bọc che chở của cha mẹ, chưa từng nghĩ tới người và chuyện trong giang hồ lại phức tạp đến thế, bất thình lình nghe được tin này khiến đầu óc hắn quay mòng mòng y như hũ hồ dán, hắn sửng sờ hồi lâu, mới lúng ta lúng túng nói: “Nếu Trầm Dung Dương thực sự là loại người giả nhân giả nghĩa như thế, vậy hiện tại ta đi tìm y, còn có tác dụng gì hay không?”

“Đương nhiên là vô dụng!” Phùng Tinh Nhi không chút nghĩ ngợi liền buộc miệng thốt ra, rồi lại lập tức mặt nhăn mày nhíu, ngập ngừng nói: “Với võ công của chúng ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của y, nhưng không phải tất cả mọi người đều vô dụng, nếu có cơ hội đứng trước mặt tất cả võ lâm nhân sĩ vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó, biết đâu có thể khiến y trở thành một kẻ thân bại danh liệt!” Phùng Tinh Nhi nói xong cười lạnh, vẻ mặt vạn phần chán ghét.

Sở Tắc tinh tế suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy lời nàng nói cũng có lý, may mà hắn ở nơi này gặp được Phùng Tinh Nhi, nếu không hắn rất có khả năng sẽ bị Trầm Dung Dương “lộng xảo thành chuyên”.

*Lộng xảo thành chuyên: chữa tốt thành xấu, lợn lành chữa thành lợn què. Ý là bị Trầm Dung Dương lừa gạt í.

“Chúng ta hiện tại phải đi đâu tìm Trầm Dung Dương?” Bọn họ cũng không biết vị trí của Như Ý lâu, nếu quay về nhà hỏi các vị trưởng bối, chỉ sợ lại rơi vào kết cục bị cấm túc.

Sở Tắc thành thật cởi mở, Phùng Tinh Nhi điêu ngoa tùy hứng, hai người ở cùng một chỗ, nhất định là người trước phải nhường người sau nhiều một chút, hơn nữa thiếu niên này sớm đã sinh lòng cảm mến nàng, vô hình trung đã mơ hồ xem Phùng Tinh Nhi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Phùng Tinh Nhi nghiêng đầu, nhíu mi một hồi, đôi mắt đột nhiên sáng lên, Sở Tắc nhìn thấy trống ngực liền đập thình thịch.

“Có cách rồi! Dọc đường đi ta nghe nói Tào bang đang phân phát thiếp mời khắp thiên hạ, bởi vì gần đây Thương Hải môn không ngừng xâm chiếm các môn phái nhỏ, thỉnh võ lâm anh hùng cùng thương lượng đại kế, còn nói muốn chọn ra một Minh chủ để thống lĩnh quần hùng, chúng ta cũng nên đến đó xem náo nhiệt, thứ nhất có thể hỏi thăm tung tích của Như Ý lâu, thứ hai nói không chừng Trầm Dung Dương cũng sẽ đi, như vậy chẳng phải một công đôi việc hay sao!”

Khuôn mặt hồng nhuận xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn giống như quả anh đào, non nớt như đóa hoa, bên tai Sở Tắc liên tục truyền đến âm thanh yêu kiều giòn giã của nàng, hắn mơ mơ màng màng nói: “Hay lắm.”

*****

Xe ngựa di chuyển trên đường lớn, tốc độ không nhanh không chậm, vẻ mặt người đánh xe ở phía trước trông cũng thật nhàn nhã, nửa híp mắt tựa vào thùng xe, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ.

Cách bố trí trong thùng xe vô cùng thoải mái, đệm giường mềm mại trải khắp nơi, Bạch y nhân ngồi dựa ở phía trên, một tay cầm sách, tay kia thì khoát lên đầu gối, hơi mỉm cười, cùng người bên cạnh trò chuyện về một số phong tục tập quán mà bản thân đã từng tận mắt thấy tai nghe.

Người bên cạnh tướng mạo vô cùng tốt, chẳng qua có chút lãnh đạm, nhưng giờ phút này hắn lại đang rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn bổ sung thêm hai ba câu.

Bởi vì Trầm Dung Dương đi đứng bất tiện, không thể cưỡi ngựa, mà Lục Đình Tiêu lại không muốn cưỡi ngựa một mình, nên đơn giản cùng y ngồi trong thùng xe, cũng chẳng cảm thấy có gì khó chịu hay phiền phức.

Hiện tại, cách mùng năm tháng năm vẫn còn rất sớm, không nhất thiết phải đi vội vội vàng vàng, hai người bất quá chỉ là một mực tiến về phía Nam, chưa hề có mục đích cụ thể nào.

Đối với người của Sở gia, Trầm Dung Dương cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ gút mắt gì với bọn họ. Năm đó, lúc Sở Phương Nam chết dưới tay y, ân oán giữa y và bọn họ kỳ thực đã chấm dứt. Nhưng nghĩ thôi cũng biết, bọn họ nhất định sẽ xem cái chết của Sở Phương Nam là chuyện vô cùng nhục nhã đối với gia tộc, hơn nữa bọn họ đối với y tràn đầy oán hận, chẳng qua bởi vì trong những năm gần đây thanh thế cùng thực lực của Sở gia rớt xuống ngàn trượng, cho nên bọn họ tạm thời không có dư thừa tinh lực để báo mối thù này mà thôi. Nhưng hiện tại, Sở Diệp Thiên gửi chiến thiếp, lại khiến người ta có chút đoán không ra.

Là muốn được ăn cả ngã về không, vì Sở gia vãn hồi lại danh dự, hay muốn mượn trận chiến này để đạt mục đích khác?

Bất luận nguyên nhân là gì, đều có vẻ vô cùng ngu ngốc.

Vì Thập Tam nương, Sở Phương Nam nhất định phải chết, nhưng không phải người nào trong Sở gia cũng chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, đứng trên quan điểm của bọn họ mà nói, thân nhân của mình đã chết, báo thù là chuyện đương nhiên, cho dù thực lực hai bên hiện đang chênh lệch rất xa.

Nhận thức được điều này khiến Trầm Dung Dương cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng đối phương cũng đã phát thiếp mời, theo quy cũ giang hồ thì nhất định phải tiếp nhận, bởi vì đối phương là quang minh chính đại mà khiêu chiến, cũng giống như lúc trước y ước chiến với Lục Khinh Tỳ.

Y không phải là một kẻ thích giết người bừa bãi, nhưng có đôi khi, mọi chuyện lại không nằm trong tầm khống chế của ngươi, nếu nói ra tất cả ngọn nguồn, phải nhắc tới năm đó, Sở Phương Nam dùng một chưởng đánh chết một nữ tử không thù không oán với hắn.

Thật giống như câu nói, người sống trong giang hồ, thân bất do kỷ.

*Thân bất do kỷ: Có những chuyện không muốn làm nhưng không thể không làm.

Nếu hỏi y có hối hận vì là người sống trong giang hồ hay không thì đáp án của y là phủ định. Ba mươi năm qua, cho dù có rất nhiều chuyện đau khổ, có rất nhiều thứ không viên mãn, nhưng có thể phóng ngựa ngao du giang hồ, cán hoa tẩy kiếm, còn có người nhà, bằng hữu, và Lục Đình Tiêu.

Đại trượng phu sống như thế.

Là đủ hạnh phúc rồi.

Người bên cạnh phát hiện y hơi thất thần: “Sao thế?”

“Không có gì.” Y cười: “Ngươi biết thổi sáo không?”

“Không biết.” Lục Đình Tiêu trả lời cực kỳ thẳng thắn, thứ mà hắn yêu thích chỉ có võ công.

“Đáng tiếc, ta vừa nghĩ ra một từ khúc vô cùng hay, chẳng qua, ta không biết đàn, ngươi cũng không biết thổi sáo.” Y cười, vén rèm xe lên, bên ngoài là trời xanh ngàn dặm, rộng lớn đến mức đủ để chứa đựng lòng người.

Trên thế gian này, thắng hay bại thì có gì quan trọng, biển lớn cát vàng hồng trần có bao nhiêu xinh đẹp, đời này của y cho dù không thể đi lại, nhưng cũng chẳng hề tiếc nuối.

Vẻ mẫn tuệ ẩn giữa hàng lông mày thu hút người bên cạnh, Lục Đình Tiêu dựa vào bờ vai y, cái gì cũng chưa nói, nhưng hai bên đều đã ngầm hiểu, không cần phải dùng đến ngôn ngữ.

Ngoài thùng xe truyền đến tiếng gọi của Thị Cầm: “Công tử, phía trước có quán trà nhỏ, chúng ta vào đó nghỉ chân một chút đi a, mông của ta ngồi đến phát đau rồi!”

Tất cả các yêu cầu nghỉ ngơi dọc đường tám chín phần mười đều là do hắn nói ra.

Trầm Dung Dương lắc đầu, đối với thị đồng của mình cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Tùy ngươi.”