Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 6 - Chương 66-2: Phiên Ngoại • Trừ Tịch 2




Bên ngoài, tuyết vẫn còn đang rơi, từng đợt tuyết hạ xuống hiên nhà, thỉnh thoảng lại tích tụ thành mảng lớn rồi rớt xuống đất, càng lộ vẻ yên tĩnh. Trừ bỏ tiếng pháo từ phía xa xa vọng đến, tất cả mọi người hình như đều đã trốn hết vào trong nhà để sưởi ấm.

Tiết trời rất lạnh, hơi nước mù mịt che phủ toàn bộ không gian phía sau tấm bình phong, sương trắng và hơi nóng liên tục bốc hơi ở xung quanh thùng tắm.

Sắc mặt Lục Đình Tiêu dịu xuống, tiến lên ôm lấy người nọ đặt vào trong thùng tắm, hai chân Trầm Dung Dương vô lực, chỉ có thể dùng tay bám vào mép thùng, cho dù có tiếp tục bình tĩnh đến thế nào đi chăng nữa, đối với tình cảnh trước mắt, y cũng nhịn không được mà có chút xấu hổ.

Trên người còn mặc áo đơn, vừa vào nước liền bị thấm ướt, hai tay Trầm Dung Dương đang bám vào mép thùng để chống đỡ trọng lượng cơ thể, không còn tay để cởi y phục, đành phải xin viện trợ từ người trước mắt, con ngươi đen nhánh trong làn sương mờ càng thêm trong trẻo, ánh mắt mang theo ba phần mềm mại càng thêm động lòng người.

Ý cười nơi khóe môi của Lục Đình Tiêu càng sâu, hắn vốn đã có một chút dụng ý xấu, lúc này nhìn bộ dạng yếu thế hiếm thấy của đối phương, trong lòng vô cùng thỏa mãn, vươn tay tới giúp đối phương thoát dây lưng và áo đơn.

Đem quần áo ướt sũng cởi hết xuống, nửa thân của người nọ ngâm ở trong nước, giữa làn sương mờ lượn lờ không thể thấy rõ tình hình dưới nước, nhưng nửa người trên nổi trên mặt nước, cơ thể thật trắng nõn, thật thon dài, không hề gầy yếu chút nào.

Nước ấm vừa phải, thân thể ngâm trong nước, tứ chi bách hài tựa hồ đều giãn ra, khoan khoái dễ chịu, Trầm Dung Dương vừa mới thở hắt ra một hơi, liền nhìn thấy người nọ cũng đang cởi y phục của chính mình, bước vào trong thùng tắm.

“Không phải ngươi…” Vừa mới tắm xong sao?

Nhìn khuôn mặt khó nén kinh ngạc của đối phương, người nọ vươn tay ôm lấy thắt lưng Trầm Dung Dương, để y không cần phải tiếp tục sử dụng lực. “Ta không muốn người khác tới hầu hạ ngươi.” Thanh âm có chút khàn khàn giống như ẩn chứa hơi nước trong đó, không còn lạnh lùng như trước.

Làn da dưới tay cực nóng, phảng phất như sắp bị bốc cháy, tay còn lại duỗi tới, đem ngọc trâm trên đầu Trầm Dung Dương rút ra, sau đó lại tháo Nga Quan, mái tóc vốn được buộc chỉnh tề ngay lập tức trút xuống dưới, một nửa rơi bên ngoài thùng tắm, một nửa xõa xuống mặt nước, liền trở nên ướt đẫm.

*Nga Quan: một loại mũ cao, từa tựa mấy cái mà quan lại thời xưa hay đeo í (xem hình bên dưới để rõ thêm)

Bộ dáng của Trầm Dung Dương không được xem là tuấn mỹ, so với Lục Đình Tiêu càng không thể bì kịp, nhưng kỳ thực cũng không tính là kém, ít nhất đường nét thâm thúy, nhìn thoáng qua vô cùng sáng sủa. Bộ dáng này nếu đặt trên người bình thường, cũng chỉ tính là bình thường mà thôi, nhưng tục ngữ có nói, trong bụng chứa thi thư khí chất tự nhiên sẽ tỏa sáng, bề ngoài tuy bình thường, nhưng phong thái phi phàm, những người như vậy thoạt nhìn đều vô cùng chói mắt, đem ví dụ này đặt lên người Trầm Dung Dương, quả thật vô cùng thích hợp.

Thân thể Trầm Dung Dương bình thường đều được che đậy dưới lớp bạch y, gió thổi qua, người nọ ngồi trên luân ỷ càng giống như thuận gió mà đi. Trên thực tế, khi thoát hết y phục, thân hình bên dưới tuyệt đối không hề gầy yếu, ít nhất ở những nơi mà Lục Đình Tiêu chạm đến, da thịt đều rất mềm dẻo đàn hồi. Nếu hai chân có thể đi, chắc chắn sẽ càng thêm hoàn mỹ, hiện tại như thế này lại khiến người ta luyến tiếc.

Mặc dù hai người đã từng thân cận da thịt, nhưng số lần cũng rất ít, bọn họ không phải kiểu người đắm chìm trong dục vọng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau hiển nhiên là có, còn cùng tắm giống như hiện tại thì vẫn là lần đầu tiên.

Khuôn mặt trắng nõn của người nọ ửng đỏ, không biết là bởi vì tình cảnh trước mắt hay bởi vì hơi nước quanh quẩn khắp phòng, thân thể hai người cách nhau quá gần, cơ hồ sắp hòa hợp thành một thể, tay Lục Đình Tiêu cũng không rảnh rỗi, hai tay vốc nước dội lên người đối phương, đôi tay cũng theo đó mà đặt lên cơ thể Trầm Dung Dương, nói là chà sát, chi bằng nói là vuốt ve thì đúng hơn.

Trầm Dung Dương chỉ cảm thấy tay người nọ càng tiến xuống dưới thì càng suồng sã lớn mật, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như ngọc của hắn, bàn tay đang lưỡng lự ở bắp đùi đột nhiên vươn tới thăm dò dục vọng mềm mại nơi hạ thân của y, năm ngón tay siết chặt lại, y còn chưa kịp thở ra một tiếng, môi của đối phương đã muốn phủ lên môi y.

Đôi môi ấm áp và mềm mại kề sát trên đôi môi cũng vô cùng mềm mại của đối phương, vào lúc người nọ hãy còn bất ngờ chưa kịp đề phòng, khớp hàm đã bị nạy mở ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi của y, liều chết dây dưa.

Dưới thế tiến công tựa như vũ bão của hắn, thần trí Trầm Dung Dương rốt cuộc cũng dần dần thanh tỉnh trở lại, hai chân mặc dù vô lực, nhưng có tay của đối phương chống đỡ giúp, y cũng không phải lo mình sẽ ngã vào trong nước, trong lòng hơi cười khổ, ngay cả lúc làm sự tình này, người nọ cũng giống như đang sử dụng kiếm, khí thế lẫm liệt, nhanh nhẹn như sét đánh.

Hay là phải nói, bản thân người này chính là một thanh kiếm.

Động tác vuốt ve trong tay theo từng tiết tấu trên thân thể đối phương mà càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi vẫn kịch liệt quấn lấy đối phương như cũ, tay còn lại duỗi về phía tóc mai, khẽ vén những sợi tóc hỗn độn ẩm ướt của người nọ ra sau tai.

Đầu người nọ hơi ngửa về phía sau, mi tâm chợt nhíu lại, thần sắc mang theo áp lực cùng nhẫn nại, thấy ánh mắt của người nọ trầm xuống, đầu ngón tay lại càng ra sức vân vê nhào nặn, tựa như đang thưởng thức một viên ngọc, môi lưỡi thuận theo cằm hôn lên chỗ hầu kết nhô ra bên ngoài.

Khoái cảm cực hạn mang đến cảm giác kỳ dị, hết thẩy mọi thứ bên tai tựa hồ đều trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất tiếng thở dốc của chính mình, Trầm Dung Dương cảm thấy toàn bộ giác quan đều đã tập trung hết lên chỗ nọ, mà vật nọ thì lại đang nằm ở trong tay đối phương.

Dục sinh dục tử.

Loại cảm giác này, chỉ cần là nam nhân bình thường liền không thể khống chế được.

“Ngô…” Trầm Dung Dương nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, phần cổ bất thình lình ngửa về phía sau, một luồng nhiệt lưu cũng theo đó mà tuôn trào ra ngoài, phóng thích vào bên trong dòng nước.

Tay y tóm lấy bờ vai hắn, mượn lực bình ổn dư vị, tay kia thì lại chậm rãi duỗi về phía hạ thân của đối phương.

“Ta giúp ngươi…”

“Nước lạnh rồi, ra ngoài nói sau.” Thanh âm người nọ vang lên bên tai y, có chút trầm thấp.

Y rõ ràng cảm nhận được dục vọng nóng rực của đối phương, lại nghe thấy thanh âm kiềm nén bất đồng với dĩ vãng của hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mở to hai tròng mắt, khuôn mặt tươi cười mang theo vài phần chế nhạo liếc hắn một cái, không nói gì.

Thị nữ Trầm phủ biết hai chân Trầm Dung Dương không thể chịu lạnh, nên đã trải một tầng chăn đệm thật dày trên giường, chăn này vừa được phơi nắng cẩn thận vừa được huân hương, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng vào mũi.

Chăn gấm màu tím, phía trên còn được thêu ngân ti, lộng lẫy quý giá, tuyệt đối không phải là loại hàng tầm thường, thế nhưng màu sắc này ở tại thời điểm này, lại khiến người ta cảm thấy tràn ngập hương vị tình sắc.

Nếu đã xác định một nửa trong cuộc đời này của mình chính là đối phương, như vậy, cho dù là nam hay là nữ, chuyện thế này đương nhiên sẽ phát sinh.

Chẳng qua, nhất định phải có một người chịu tiếp nhận.

Lục Đình Tiêu nhìn thân thể trắng nõn thon dài ở dưới thân, nhìn khuôn mặt ôn hòa ấm áp của người nọ, rũ bỏ đi bộ dáng trầm ổn cùng sắc bén ngày thường, người nọ hiện tại càng tăng thêm vài phần trong trẻo và hòa nhã.

Dưới đáy lòng cũng trở nên mềm mại.

“Ngươi ở trên…” Trầm Dung Dương thấp giọng nói bên tai đối phương, giống như nỉ non, thuận thế cắn lấy vành tai chắc nịch của hắn, cẩn thận liếm láp.

Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Lục Đình Tiêu, trong lòng có chút ấm áp, y khẽ lắc đầu: “Hai chân của ta… không có lực, ngươi tới đi…”

Ánh mắt trầm tĩnh như nước thoáng mang theo một chút do dự, nhìn hai chân của y, tuy thoạt nhìn không có điểm nào khác biệt so với thường nhân, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, vẫn có thể phát hiện ra điểm dị thường.

Mềm nhũn vô lực, ngay cả cử động một cái cũng không có khả năng.

Lục Đình Tiêu gật đầu, vươn tay sang bên cạnh gối đầu tìm cái lọ lưu ly — Nếu Mạc Vấn Thùy biết đồ vật hắn tặng có cơ hội phát huy công dụng, chỉ sợ sẽ vô cùng cao hứng, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ đối tượng mà hắn dốc lòng truyền thụ kinh nghiệm đã hoàn toàn bị đảo ngược vị trí.

Hai thân thể trần trụi gặp nhau, dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng dục vọng của đối phương, trong không khí tràn ngập hương thơm dịu dàng tinh tế, hết thẩy giá lạnh đều bị ngăn cách ở ngoài phòng.

Ngón tay phết dầu hoa hồng, thăm dò về phía hạ thân của người nọ, nhẹ nhàng cẩn thận mà thoa lên từng nếp gấp, hương hoa hồng xuất hiện, khiến bầu không khí ám muội trong phòng càng bị đẩy đến đỉnh cao.

Dục vọng sớm đã giương cung bạt kiếm, hắn cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhạt màu nọ, một lần lại một lần, trằn trọc miêu tả hình dáng của nó, thân thể hơi tiến sát lại, muốn thử tiến vào.

Đương nhiên là vô cùng khó khăn, thân thể của nam nhân vốn không có công dụng nọ.

Chân mày Trầm Dung Dương khẽ nhíu lại, trong miệng nhịn không được phát ra vài tiếng thở dốc áp lực, nhận thấy người phía trên ngay tức khắc ngừng động tác, y liền vươn tay vỗ bờ vai của hắn: “Không sao cả, tiếp tục đi…”

Lục Đình Tiêu cũng nhíu mày, người nọ nhẫn nại khiến hắn cảm thấy đối phương đặc biệt yếu ớt và cấm dục, hắn biết cảm giác kia nhất định là không dễ chịu, nhưng hiện tại tên đã lên dây, nếu không tiếp tục chỉ sợ sẽ tăng thêm thống khổ mà thôi.

Vì thế, Lục Đình Tiêu xoa nhẹ lên dục vọng đã muốn mềm xuống của đối phương, chậm rãi vân vê, đốm lửa nhỏ rất nhanh liền cháy lan ra đồng cỏ, trong tiếng thở dốc kiềm nén vỡ vụn của người nọ hiện tại lại mang theo vài phần vui sướng khó có thể nhận thấy được.

Dục vọng đặt ở trước lối vào liền nhân cơ hội đó tiến công.

Trước là hỏa, sau là băng, đau đớn như bị xé rách, cho dù là nam nhân cũng khó mà chịu được cảm giác bị dục vọng tra tấn, cứ như đang bị dày vò giữa Bích Lạc và Hoàng Tuyền.

*Bích Lạc (bầu trời), Hoàng Tuyền (địa ngục), cứ hiểu là thiên đàng và địa ngục đi ^_^

Theo từng động tác đưa đẩy, dầu hoa hồng dần dần ngấm vào trong cơ thể.

Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Sau đau đớn cùng cực là xúc cảm gần như tê dại, cùng với khoái cảm như được bay lên mây lúc trước, có một thứ cảm giác khác thường đang lặng lẽ nổi lên.

Thân thể vốn trắng nõn bởi vì động tác kịch liệt mà bị nhuộm lên một tầng mồ hôi mỏng cùng ửng đỏ, dưới ánh nến càng thêm mị hoặc.

Bàn tay đang giam giữ dục vọng bỗng nhiên ngừng động tác lại, nhưng vẫn nắm chặt không để cho nó phóng thích, động tác ra ra vào vào dưới thân lại càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ giữa hai đôi môi đang quấn quít thoát ra ngoài: “Ân…” Nhịn không được ngâm khẽ thành tiếng, trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang nổ tung, nóng rực như muốn bốc cháy, đưa hai người lên đỉnh cực hạn.

Sau khi kịch liệt qua đi là sự yên lặng thật dài.

Chỉ có tiếng tuyết khẽ rơi ngoài cửa sổ, xa xa thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng pháo nổ.

Hai cơ thể cao lớn tuấn mỹ đang xếp chồng cùng một chỗ, không có tí mảy may đột ngột hay thiếu hòa hợp nào cả, giống như từ xưa đến nay đã là chuyện tất nhiên phải vậy.

“Năm mới lại đến rồi…” Y quay đầu, nhìn qua khe hở khép hờ giữa song cửa sổ.

“Tân niên sau này…” Người nọ cắn cắn vành tai của y, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo một cỗ tình dục vừa mới thối lui: “Đều cùng nhau trải qua…”

“Hiển nhiên rồi.” Y cười, đáp lại ánh mắt của người nọ.

Trong phòng, ấm áp như xuân.