Thiên Tống

Chương 100-1: Võ cử - Thượng (1)




Kẻ gây họa đang rất hưng phấn, so với Âu Dương mà nói, thì hắn như thể muốn chứng minh rằng mình không phải chỉ là kẻ ăn không lấy không... Trúc Diêu là vì chứng tỏ giá trị tồn tại bình thường của mình. Âu Dương nói:

"Bên trong có đặt một Thiết Châm, sức mạnh gì đó của Thiết Châm có phải là còn lớn hơn rất nhiều?"

"Đúng vậy."

Kẻ gây họa vui mừng khôn xiết, chạy nhanh đến bên cạnh Âu Dương nghiên nghiên cứu cứu.

Thực ra Âu Dương cũng chẳng vui vẻ gì, hay nói đúng hơn là trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn. Địa lôi là thứ vũ khí nhiệt lượng rẻ nhất, lòng Âu Dương hiểu rất rõ hậu quả sau khi kích nổ nó. Nhưng hắn cũng không phủ nhận: chiến tranh là tư bản, nhưng lại là khâu mấu chốt làm cho xã hội phát triển và tiến bộ. Có chiến tranh thì tất nhiên sẽ có người tử nạn, như quả địa lôi kia chẳng hạn, trong tương lai, số người bị nổ chết vì nó e là không chỉ có mỗi binh lính.

Tử nạn hai người, bị thương bảy người. Đây chính là cái giá phải trả cho sự nghiên cứu. Âu Dương đứng trước mặt những thi thể bị cháy khét mà tự kiểm điểm chính mình cả trăm, cả ngàn lần. Bản thân là một kẻ tay ngang thì thôi đi, nhưng thân là một người hiện đại cũng sẽ biết là nên hay không nên coi thường sức mạnh của hỏa dược. Hai người này có thể nói bị tử nạn vì chính sự ngu xuẩn của bản thân họ mà thôi.

Người đã hạ huyệt rồi, tiền trợ cấp cũng đã đưa rồi, người nhà của kẻ tử nạn đều cảm kích sự hào phóng, độ lượng của Âu Dương, cũng chẳng có ai đi trách móc Âu Dương, nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy không thoải mái một chút nào cả. Tâm trạng buồn bã, muốn nói mà không sao mở miệng, không có chỗ để giải tỏa càng khiến cho hắn bị lấp kín trong nỗi hoang mang, sợ hãi. Uống tám phần say, cô độc tiêu sái đến Phượng Dương lâu. Lão Cưu vốn là một người từng trải, thấy tình hình này trong lòng cũng hiểu được ít nhiều, lão vừa hư dữ ủy di* bảo người chăm sóc, vừa cử người đến nha môn tìm người.

*Hư dữ ủy di: tức là lá mặt lá trái, chỉ cách đối xử hư tình giả ý, đối phó một cách qua loa, ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng không cam.

Say rượu mà tỉnh thì sẽ khó chịu, đau đầu, miệng khô khốc, toàn thân mệt mỏi tới mức tê dại. Âu Dương lười nhác nhìn người con gái ở bên cạnh mình, vội kéo nội y sờ tiểu đệ đệ của mình. Ưhm, may mà chuyện xấu vẫn chưa có làm. Hắn khẽ lết xuống giường, chỉ nghe thấy phía sau lưng mình truyền đến một thanh âm quen thuộc:

"Đại nhân, người tỉnh rồi?"

"Bạch Liên?"

Âu Dương kinh ngạc tới mức hồn bay phách lạc. Không phải chứ, say rượu làm càn, đem con gái nhà người ta lên tận miệng rồi? Âu Dương tuy chẳng phải là quân tử gì cho cam, nhưng hắn vẫn thích cái kiểu tiền trao cháo múc kia hơn.

"Ta cũng đang ngủ sao?"

Bạch Liên xuống giường, có chút mơ hồ. Âu Dương thấy là hòa y nhi thụy*, thu hồi lại hồn phách, vỗ về trái tim bé nhỏ đang không ngừng nhảy nhót của chính mình.

*Hòa y nhi thụy: Để yên quần áo mà ngủ.

Âu Dương vội chạy ra khỏi phòng, tìm lão Cưu hỏi rõ đầu đuôi xem đây rốt cuộc là tình huống gì.

Thì ra tối hôm qua, lúc lão Cưu đến nha môn, vừa khéo gặp Bạch Liên đang trực, do vậy liền dẫn nàng ấy qua đây. Không ngờ Âu Dương vừa nhìn thấy Bạch Liên liền ôm chặt cứng, vui vẻ nói: Lão Cưu, người này quả không tệ, muốn có ngực thì có ngực, muốn có mông thì có mông, rắn chắc mà không cứng đờ như tượng sáp, quả là hàng thượng đẳng à nha. Đến mặt người ta Âu Dương cũng không có nhìn thì Âu Dương đã nằm ngửa ra sàn rồi. Vừa mới đến giường, Âu Dương liền lăn ra ngủ, y phục và giầy cũng là do Bạch Liên giúp người cởi. Đến nửa đêm, bởi vì trời lạnh cũng như cơn buồn ngủ kéo đến nên Bạch Liên cũng lên giường nghỉ ngơi.

Bạch Liên rất phóng khoáng, cũng rất thẳng thắn. Nàng nói với Âu Dương, khi làm ngựa hoang thì ngủ cùng với ngựa hoang để sưởi ấm cho nhau là chuyện rất bình thường. Âu Dương vốn dĩ cũng rất cởi mở, cái hắn lo lắng là cô nương nhà người ta không cởi mở như vậy. Thái độ này của Bạch Liên như thể là chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Nhưng hắn không ngờ cũng bởi vì sự việc lần ấy mà lại mang đến cho bản thân hắn những chuyện phiền phức mà chính hắn cũng không hề muốn.

Xưởng quân sự đã khôi phục lại quá trình nghiên cứu từ năm trước. Âu Dương đã tiến hành thống kê, bởi vì sự cố ấy mà đã khiến cho bản thân hắn bị tổn thất đến một vạn bảy nghìn quan tiền. Quả đắng này hắn chỉ có thể nuốt lấy một mình, không được hoàn trả.

May thay, doanh thu trong tháng mười một của Hoàng Gia báo tăng mạnh, đạt được một vạn bản. Lượng tiêu thụ lớn nhất đến từ Đông Kinh. Bây giờ việc xem báo, đọc báo và nghe báo đã trở thành một trong những thú tiêu khiển của bách tính Đông Kinh những lúc nhàn rỗi. Giống như trong thời đại ngày nay vậy, một vài bách tính cũng bắt đầu có sự bình luận về chính sách của quốc gia, đối với việc tăng giảm về vật giá ở các hạng mục mà Hoàng Gia báo đưa tin cũng rất quan tâm. Chỉ có một việc duy nhất khiến họ không vừa lòng chính là nội dung của nó thực sự không đủ để đáp ứng nhu cầu xem, đọc, nghe của họ. Âu Dương cũng chẳng có cách nào, vài vị kí giả khi trước đều là những người được rút ra từ trong đám nha dịch của nha môn. Chưa kể đến tính chuyên nghiệp, mà họ cũng có những hạn chế về ý thức hệ. Cứ nói đến việc của Triều hội thì không một kí giả nào dám đi cả. Cuối cùng chỉ có thể nhờ Cửu Công Công làm một kí giả đặc biệt. Dựa vào xu thế phát triển và độ bảo hòa mà phỏng đoán, thì thu chi của Hoàng Gia báo trong tháng mười hai sẽ đạt tới trạng thái thăng bằng. Sau khi hoàn tất việc đào tạo và bồi dưỡng, các kí giả sẽ được phân công đến các châu lân cận. Cùng với đó là sẽ lập một sai nha bưu chính chuyên biệt, lợi nhuận sẽ ở ngay trong tầm tay. Hơn nữa còn có thể móc nối với các thương nhân địa phương, dùng phương thức này để thay thế các phương thức tiêu thụ khác.