Thiên Tống

Chương 126-1: Về Đông Kinh (1)




Tiêu Cam Vân thừa nhận đầu óc mình theo không kịp tư duy của Âu Dương, lắc đầu nói:

" Không rõ."

Âu Dương cười nói:

"Chẳng hạn như có người muốn thăng quan, nhìn thấy có vị trí thiếu sẽ phải làm thế nào để lấy được tin tức. Lúc này sẽ để cho tiểu lão bà hẹn tiểu lão bà của lão đại tới chơi mạt chược, vừa đánh vừa thua vừa tám chuyện, chỉ cần có thể làm được như thế sẽ có giá trị kinh tế tương đối. Hơn nữa lại nói, nếu mỹ nữ bị người vớt đi không sai biệt lắm, chỉ còn lại có tài nguyên soái ca, tại sao lại không lợi dụng? Ta một hồi sẽ viết kế hoạch ra, đầu tiên phải phổ cập mạt chược cho toàn dân, thông qua nội quyến truyền bá với nhau, rồi sau đó từ từ tiến vào đề chính. Đoán chừng khoảng ba tháng là chỗ này đã có thể có lợi nhuận, hơn nữa việc làm ăn này cùng với đua ngựa quốc tế cũng giống nhau, dù có ăn chết người ta cũng không thể đoạt lại."

"..."

Tiêu Cam Vân vẫn là không hiểu được.

" Không sao, lát nữa ta sẽ nói rõ kế hoạch cho."

Tiêu Cam Vân thở dài nói:

" Huynh đệ, ngươi vừa mới không ở đây thì cục diện tốt đẹp đã bị ta làm đổ nát thành như vậy. Theo như đại ca thấy, quan bát phẩm Tống Triều của ngươi không làm cũng được, không bằng tới Liêu quốc huynh đệ chúng ta liên thủ, nhất định là tài nguyên cuồn cuộn."

" Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Huynh đệ ngày kia đã phải cáo từ."

Âu Dương đã phái người về Dương Bình trước đặt mua lễ vật, hơn nữa còn mang theo Lương Hồng Ngọc đến Đông Kinh chờ mình. Mình thì không có về Dương Bình trước, mà là chúc thọ rồi hãy nói sau. Âu Dương nói xong cười nói:

" Đại ca, sao lại không muốn đi đến Tống nhìn xem huynh đệ sao?"

" Này còn vướng bên này nữa, bản thân ta đương nhiên là muốn đi."

Tiêu Cam Vân sau khi cười một tiếng ha hả nói:

" Liêu quốc bây giờ một mực bại trận, nếu còn bại thêm vài lần, đại ca của ngươi có thể sẽ bị điều động đến quân doanh. Làm ăn bên này không tốt, nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì chuyện đó."

" Chiến tranh không ai thích cả. Chỉ có điều chúng ta không thích đánh nhưng người Nữ Chân lại thích. Bọn họ bây giờ có thổ địa, nô lệ cùng với nữ nhân đều là kiếm được từ đánh trận. Nếm được ngon ngọt như vậy không có khả năng lại nhanh dừng tay lại được. Hoặc là Nữ Chân diệt vong, hoặc là Nữ Chân diệt Liêu sau diệt Tống, nếu không chiến tranh không biết sẽ đánh tới khi nào."

Âu Dương sản xuất vũ khí cũng là bởi vì điều này, bởi vì có muốn khai chiến hay không, quyền chủ động hoàn toàn không có ở bên phía Đại Tống. Thay vì chờ người Kim nguy cấp, còn không bằng sớm chuẩn bị, ít nhất bây giờ chiến hỏa còn chưa có thiêu đốt đến bên Đại Tống. Cổ đại đánh trận cũng không văn minh như hiện đại, bắt đầu từ tam quốc, lấy Tào Tháo làm đại biểu, động một chút lại tàn sát hàng loạt dân trong thành. Dân thường tử vong mấy chục vạn chẳng qua là một câu nói dưới ngòi bút của sử quan mà thôi.

Nhìn lại lịch sử Trung Quốc, Tống chiếm tám phần lực lượng sản xuất của thế giới, nhưng lại bị diệt bởi ngoại tộc. Minh chiếm bảy phần thế giới, cũng bị diệt bởi ngoại tộc. Mười năm sản xuất hoàng kim dân quốc, bởi vì Nhật Bản xâm lấn khiến nền tảng yếu kém bạc nhược, rồi sau đó lại thêm nội chiến trên nghìn vạn người. Tiếp theo là đại cách mạng văn hóa, mãi đến sau những năm tám mươi mới chậm rãi hồi phục lại. Hai mươi năm sau mới hồi phục trở thành hàng ngũ cường quốc, lại thêm ngũ hồ loạn hoa trước kia... Đây chính là trung nguyên lắm nạn lắm họa. Văn minh chống lại dã man, bị thương luôn là văn minh. Tổng kết mà nói, người Trung Nguyên không có muốn xâm lược, nhưng lại luôn bị xâm lược, gốc rễ ở tại chế độ mà ra. Mà bây giờ người Nữ Chân là muốn dùng chiến tranh để khởi quốc, đương nhiên chính là mục tiêu cần phải đối phó.

Nếu như cơm no áo ấm, Tiêu Cam Vân cũng không thích đánh trận. Nhưng vẫn còn có huyết tính của người Khiết Đan, vỗ ngực nói:

" Người Nữ Chân muốn vào phủ Lâm Hoàng, vậy cũng phải bước qua xác của ta đã."

" Đại ca không cần lo lắng, có huynh đệ bán vũ khí, ít nhất trong vòng nửa năm A Cốt Đả sẽ không dám lộn xộn. Ta sẽ nói một chút với bệ hạ, mở giao dịch vũ khí, người có hung ác đến đâu cũng không hung ác bằng vũ khí."

Có câu người mới là căn bản, những lời này rất nhiều tướng quân nước ngoài không đồng ý, như theo như lời tướng quân nào đó, nói bút mới là lợi hại, chính là chưa nhìn thấy qua vũ khí tự động.

" Huynh đệ tốt."

Tiêu Cam Vân tiếp đón:

" Đi, không say không về."

Âu Dương cười khổ, tháng này rượu uống không ít.

Nói thật hắn mặc dù có chút tửu lượng, nhưng không thích uống rượu. Chán ghét không phải là mùi vị của rượu, mà là sau khi uống rượu ngày hôm sau thân thể rơi vào trạng thái mỏi mệt. Tinh thần, thân thể, kể cả phản ứng của đầu óc đều kém đi rất nhiều, hắn rất không thích cảm giác như vậy. Chỉ có điều rượu dù sao cũng là một phần lễ nghi xã giao không thể thiếu thời cổ đại. Thấy hiện đại rất tốt, một người cầm lấy cốc bia nói khoác, trò chuyện cả ngày, không có quấy rầy đến công việc, đó mới là hưởng thụ.

Ngày hôm sau Âu Dương tới bái phỏng Tư lão gia tử, Tư Khám ở Kim quốc quản lý việc làm ăn, cũng không gặp được. Mà còn Tư lão gia tử đối với việc buôn bán của Âu Dương thì từ chối cho ý kiến, đồng ý phái người có khả năng đi đến bàn bạc với Hàn Thế Trung. Ngược lại tiễn trang Dương Bình khiến hắn rất có hứng thú. Tư lão gia tử nói:

" Đừng nói là Liêu, cho dù là Kim, lão hủ cũng mở được. Chỉ có điều cổ phần..."

Âu Dương cười nói:

" Thương hội Dương Bình chiếm một phần năm, đây vốn là quy củ của chi nhánh ở các nơi. Lão gia tử có thể đi hỏi thăm thử, phía bắc Dương Bình đến biên giới nước Liêu, tiễn trang nhà ai không có doanh thu."

" Thành thật mà nói, tiễn trang có doanh thu hay không lão hủ không quá quan tâm. Âu đại nhân còn trẻ có khả năng, nên chắc sẽ hiểu được. Tiễn trang này sau khi lũng đoạn, tiễn trang nắm giữ vùng đất nào thì cũng sẽ nắm giữ được kinh tế, quyền lợi của vùng đất đó. Ta muốn để giá hàng lên cao, có thể tăng phí thủ tục dự trữ còn có giảm xuống phí thủ tục rút tiền tạm thời. Nói cách khác, nếu toàn bộ mọi người Đại Liêu đều đem tiền cất vào tiễn trang của lão hủ, vậy lão hủ thực chất đã là Hoàng đế của nước Liêu."

" Cho nên..."

Âu Dương hỏi.

" Cho nên lão hủ nhất định phải được cổ quyền một phần năm. Kinh doanh hằng ngày do lão hủ quản lý. Thương hội Dương Bình chỉ vào thời gian đầu cung cấp trợ giúp và thương hiệu. Để hồi báo, sáu phần lợi nhuận của tiễn trang sẽ thuộc về thương hội Dương Bình, nếu lỗ vốn sẽ không để cho thương hội Dương Bình móc một phân tiền nào ra, hơn nữa còn nhất định sẽ bồi thường tiền lại."