Thiên Tống

Chương 239-1: Kim quốc thực vong? (1)




“Sau khi trộm được cách điều chế hỏa dược giả, bọn ta biết ông chủ nhà trọ Sương thôn đã bị lộ rồi. . .”

Kim Đại nói:

“Cho nên bọn ta mới bảo hắn không được làm bất cứ cái gì cả, kể ra cũng thật oan uổng. Ông chủ nhà trọ đó đúng là thân thích của ta.”

“Uhm, sau khi biết chuyện ông chủ nhà trọ mấy năm nay không có động tĩnh gì, ta mới tin tưởng ông chủ nhà trò không có liên quan gì tới vụ án “thi thể chết chìm”. Nhưng ta thực sự không thể ngờ rằng Trương Kim Nhi vẫn chưa chết, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiên ta tin tưởng các ngươi. Dù sao thì từ quan điểm của một người như ta mà nói, việc Trương Kim Nhi bị diệt khẩu là việc có lợi nhất đối với hung thủ thực sự.”

“Phong hồi lộ chuyển. *”

* Phong hồi lộ chuyển: Chỉ tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyến biến và hy vọng.

Kim Đại than thở:

“Bố trí tỉ mỉ và tinh vi như vậy. . . . Nếu hôm đó Triển Minh không ở trong nhà của người thì mọi chuyện đã khác. . .”

“Thực ra là các ngươi đã nghĩ ta về ta quá cao siêu rồi, các ngươi không hiểu mô thức vận hành của thương hội. Cho nên mới nghĩ rằng Âu Dương ta cũng sẽ động chân động tay với thương nghiệp Hà Nam, hoặc là phiên tra tư liệu của Hà Nam, tự cho mình là thông minh.”

Âu Dương cười rồi nói:

“Thực ra trừ các thành viên ngồi ghế nghị sĩ, người bên ngoài không ai biết đến mô thức vận hành của thương hội. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi. Cổ đông chỉ nhìn chương, mục, không được phép quản lý hay chỉ điểm, cũng không được tự mình đến hiện trường khi chưa có sự cho phép của quản lý. Thực tế ta căn bản không biết chuyện của các mỏ quặng Hà Nam.”

Kim Đại cười khổ:

“Bọn ta còn nghĩ rằng tất cả các chưởng quỹ sẽ phải báo cáo mọi việc cho thương hội theo định kỳ. Uhm, luôn có người chú ý tới những thứ bất ổn. Nếu như không có ngươi, phỏng chừng dù mọi người có chú ý đến điều bất ổn cũng sẽ không nói gì. Chung ta nên tiến đánh nội bộ thương hội trước chứ không phải là hãm hại ngươi trước.”

“Không phải là ta xem thường các ngươi, nhưng các thành viên ngồi ghế nghị sĩ làm gì có ai không có thân gia bạc triệu?”

Âu Dương cười khẽ:

“Có tài lực như thế, các ngươi sớm muộn gì cũng bị quẳng vào trong chiến tranh.”

Âu Dương nói:

“Đây là một sách lược sai lầm, mà các ngươi lại phạm phải sai lầm trong chiến thuật.”

“Chiến thuật?”

Kim Đại hỏi đến đây thì Mộ Dung Mạc đã tách hai người họ ra, phối hợp với Kim Tứ duy trì trật tự trong mỏ. Kim Tứ ra sức kiểm tra nhân số. Còn Hồ Hạnh Nhi rất muốn được nhìn thấy cha, nhưng nàng ta cũng muốn bỏ qua việc phá giải kỳ án của Đại Tống. Phải biết rằng vụ án này đã nói là không có, nên chưa chắc sẽ xuất hiện trên các trang báo của Báo Hoàng Gia, vì như thế sẽ là trước sau bất nhất.

Âu Dương nói:

“Mặc dù Thái Thượng Hoàng không có dã tâm gì, nhưng chưa chắc Lưu Tứ Nữ đã không có. Lão ta lúc nào cũng nhớ về cuộc sống xa hoa thưở ban sơ, nên chắc cũng hi vọng con rể của mình có thể trở lại làm Hoàng Đế. Mà trên lịch sử Trung Quốc, một Hoàng Đế gặp nạn muốn xoay mình thì việc dựa vào sự giúp đỡ của các thế lực ngoại lai là một cách làm rất hiệu quả. Tuy thực lực của người Nữ Chân không mạnh, nhưng Lưu Tứ Nữ vẫn tận lực lưu ý đến chuyện kết giao của lão với các ngươi. Để phòng có tình huống bất thường sẽ xảy đến trong tương lai… .”

“Lưu Tứ Nữ không hề biết kế hoạch của bọn ta, cùng lắm là biết rõ thân phận của bọn ta mà thôi.”

Kim Đại hỏi ngược lại:

“Lấy đâu ra sai lầm chiến thuật?”

“Các ngươi giết Lưu Tứ Nữ là một sai lầm, sai lầm ở chỗ các ngươi đã ám sát Lưu Tứ Nữ sớm hơn một ngày.”

Âu Dương nói:

“Đây chính là vấn đề mà ta không sao lý giải được. Ta thậm chí còn hoài nghi có phải bên cạnh ta có gian tế hay không nữa. . . .”

“Sớm hơn một ngày? … . .”

Kim Đại suy nghĩ một lúc chợt bừng tỉnh:

“Ngươi thế mà lại chú ý đến chi tiết này. Hơn nữa còn bám riết không buông? Không hổ là cao thủ phá án nổi danh của Đại Tống.”

“Mãi đến hai tháng trước, khi cùng quốc sư của các ngươi nói chuyện, ta mới được cảnh tỉnh.”

Âu Dương nói:

“Nếu nhân lực không thể có khả năng đến trước thời hạn, vậy thì chỉ có thể là quỷ lực. Tuy lầ hắn đang đùa, nhưng ta lúc ấy ta đột nhiên nhớ tới một người bạn bị người Nữ Chân các ngươi bỏ ngục. Người bạn này từng cứu mạng ta, lúc hắn cứu ta có nói với ta rằng, Hoàn Nhan A Cốt Tá đã xuất “Ưng Báo”, đường đi nước bước của ta đã bị chặn đứng. Lúc ấy ta mới hiểu ra, thì ra là như vậy. Sau đó ta đem xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau và tiến hành phân tích, nhờ đó mà ta hoàn toàn hiểu rõ chân tướng vụ án “thi thể chết chìm” ở Dương Bình. Vừa khéo lúc ấy Triển Minh đã hiểu rõ âm mưu của các ngươi, nên không rảnh mà đi xử lý vụ án.”

Kim Đại gật đầu:

“Quá trình đại khái không khác gì mấy so với những gì mà đại nhân suy đoán. Chỉ có điều. . . Có lẽ đại nhân không biết, tết năm ngoái Hoàn Nhan công chúa đã dẫn tiểu nhân đến thăm đại nhân, chính là muốn hi sinh tiểu nhân, vì vậy mà bổ cứu ở Sương thôn mới bị người tìm ra manh mối. Chuyện này có thể liên quan tới tiểu nhân, nhưng tuyệt đối không có liên quan tới Hoàn Nhan công chúa. Nhưng điều chúng tiểu nhân không ngờ đến là người không giữ tiểu nhân lại.”

Âu Dương cười ha ha:

“Có lẽ là ý trời, lúc ấy nếu ta không bỏ qua ngươi thì Triển Minh chẳng có cách nào theo dõi ngươi được, ta cũng không tình cờ thấy ngươi và An Lao Xử uống rượu với nhau. Đương nhiên cái tên họ An kia cũng sẽ không bị chôn ở đường Thanh Thạch. Nếu không phải như vậy thì cho dù có sự khôn khéo của Vương chưởng quỹ, việc chỉnh lý Hạc Bích ít nhiều cũng sẽ gặp khó khăn. . . .”

“An Lao Xử đúng là người Hán duy nhất mà ta phải khó khăn lắm mới đào tạo và phát triển được. Có lẽ đây đúng là ý trời.”

Kim Đại nói:

“Thực ra ta đã quá quen mặt, cũng đã từng xin từ chức với Hoàn Nhan Công, nhưng Hoàn Nhan Công lại nhất quyết không nỡ, dù sao thì người có thể cầm binh xuất chinh của Kim quốc không có nhiều.”

“Ví như Kim Tam đây chẳng hạn, hắn là một võ biền. Tiểu Thúy có tư sắc nhưng không bước lên nấc thang cao được.”

Âu Dương cười nói:

“Nếu thay Kim Tam bằng Triển Minh, thay Tiểu Thúy bằng Lý Sư Sư thì mới thực là nguy cấp.”

Kim Đại nói:

“Trước khi từ giã cõi đời, tiểu nhân còn một chuyện muốn hỏi người. Kim quốc thực sự đã bại vong rồi sao?”

Mặc dù hắn dám chắc trong chuyện này có bẫy, nhưng vẫn hi vọng được nghe đáp án từ chính miệng của Âu Dương.”

Âu Dương buông ra lời tàn nhẫn:

“Uhm, đã đầu hàng rồi, sau này việc tranh bá đại lục chỉ còn là cuộc chiến của Tống với Liêu.”

Kim Đại cười khổ:

“Tiểu nhân đã không còn dám tin vào những lời thốt ra từ miệng của đại nhân nữa rồi.”

“Nếu ngươi không nguyện ý đi hỏi DIêm Vương, vậy thì ngươi có thể đi hỏi Hoàn Nhan Lan.”

“Haha, tiểu nhân vẫn nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn!”

Kim Đại quỳ trên mặt đất, hướng về phía Nữ Chân dập đầu mấy cái, sau đó đâm chủy vào tim mình.

Âu Dương phân phó:

“Cắt lấy thủ cấp của hắn, đặt vào trong một cái rương vôi đưa cho Lưu tướng quân.”

“Vâng!”

Hai binh sĩ ở gần đó lập tức hành động.

Hồ Hạnh Nhi không nhịn được nữa:

“Có cần thiết phải làm như vậy không?”

“Có vài người tim nằm ở bên phải, đối với một người nguy hiểm như thế này ta không thể không đề phòng.”

Âu Dương nói:

“Ngươi còn không mau đi thăm cha ngươi đi?”

“Đại nhân!”

Mộ Dung Mặc cử khoái mã đến báo:

“Người mà Kim Tứ dẫn theo đang đánh nhau với Hồ Vạn Tam.”

Âu Dương vội vàng hỏi:

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Kim Tứ muốn giết Kim nương để trừ hậu họa nhưng Hồ Vạn Tam không đồng ý.”

Hóa ra là như vậy. Kim Tứ rất thông minh. Nếu hắn còn muốn lăn lộn ở nơi này thì không thể đắc tội với Hồ Vạn Tam. Cho nên hắn mới gây ra hỗn loạn để kéo Âu Dương đến xử lý.