Thiên Tống

Chương 265-3: Ngàn dặm tìm vợ (3)




Bước lên lầu, không có gian phòng riêng. Do đã gần trưa, nên người ở trên lầu rất đông. Ngày xưa, phần lớn người ở tầng lớp thấp không có thói quen ăn cơm trưa, cho nên những người đến ăn cơm lúc này đều là những người có thân phận, hoặc là những người có tiền. Âu Dương liếc nhìn một vòng, có người Nữ Chân, còn có người bản địa và mấy người có bộ dạng của thương nhân Tống. Những cái khác thì không chú ý làm gì. Âu Dương chú ý đến một chiếc bàn có ba người Nữ Chân đang ngồi, hai người có dáng vẻ của tùy tùng, và người ở giữa chừng hai mươi tuổi, mặt vuông vắn, lông mày rậm, khá có khí chất. Tay cầm chiếc ly cử người này khá rộng và cường tráng, các đốt ngón tay linh hoạt. Trên bàn đặt ba vỏ bao, toàn bộ đao đều bày ra theo chiều kim đồng hồ, cho thấy trên bàn tuy bày nhiều thứ nhưng không loạn.

Mặc dù quân Tống mượn địa bàn của Cao Ly, nhưng Cao Ly lại không hề đoạn tuyệt qua lại với Kim quốc. Sau khi quân Tống phong tỏa giao thương, rất nhiều vật tư của Kim quốc đều lấy từ Cao Ly. Mà ở ngoài thành mười dặm chính là chỗ giao thương của Kim quốc và Cao Ly. Theo sự đàm phán với Cao Ly, trước lúc quân lộ Hà Bắc tấn công người Nữ Chân, hành động giao thương của những người Nữ Chân này đều nhận được sự bảo hộ. Quan hệ giữa Cao Ly và Kim quốc đến giờ vẫn rất tốt đẹp.

Cho nên đã hình thành tình thế ngang bằng giữa người Nữ Chân, người Hán, người Cao Nhân ở nơi này. Nếu phát hiện hai tộc nào đang ẩu đả, binh sĩ tuần tra của Cao Ly sẽ bắt cả hai, sau khi phạt roi và phạt tiền thì sẽ thả ra.

Một người Nữ Chân cũng phát hiện ra Âu Dương đang nhìn mình, cũng đánh giá Âu Dương và Triển Minh. Tuy Âu Dương ăn mặc như một thương nhân, nhưng người Nữ Chân cũng nhìn ra hắn không phải là thương gia bình thường. Triển Minh ở bên cạnh Âu Dương càng cho người ta cảm giác vững như bàn thạch.

Ánh mắt của Âu Dương và hắn khẽ chạm nhau, khẽ cười một tiếng, chuẩn bị tìm một chiếc bàn. Không ngờ người Nữ Chân lại giơ tay, nói:

"Vị huynh đệ người Hán, có muốn qua đây uống chén rượu nhạt cùng với chúng ta không?"

Triển Minh nói nhỏ:

"Thấy ba người này cũng có chút bản lĩnh."

Có chút bản lĩnh mà thôi, Âu Dương cười, nói:

"Vậy thì làm phiền rồi."

Bàn ở cạnh cửa sổ, cũng không lớn. Hai người tùy tùng nhanh nhẹn thu dọn chén đũa mà mình đã sử dụng bỏ qua một bên, Âu Dương chắp tay, ngồi xuống:

"Vẫn chưa thỉnh giáo huynh đài."

"Lời của người Tống các người đúng là chua xót, ta tên là Oát Xuyết."

Oát Xuyết rót rượu cho Âu Dương và hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Chu Đạt."

Âu Dương chắp tay.

"Chu Đạt? Ta chưa từng nghe qua cái tên này."

Oát Xuyết nói:

"Các ngươi là người của quan phủ Đại Tống phải không?"

Âu Dương và Triển Minh cả kinh, Âu Dương hỏi:

"Sao ngươi biết?"

"Đao vị huynh đệ này dùng chính là quan đao."

Oát Xuyết chỉ chỉ Triển Minh, Triển Minh xấu hổ.

Âu Dương gật đầu:

"Nhãn lực của huynh đệ thật tốt. Chúng ta được cử đến đây để sắp xếp địa phương. Chẳng qua. huynh đệ của ta chính là một tiểu tốt, giúp đại nhân xem xét tình hình bản địa về sau một chút."

"Đại nhân? Đại nhân nào?"

Âu Dương nói:

"Âu Dương, Âu đại nhân."

"Chẳng trách."

Oát Xuyết bừng tỉnh:

"Ta đã nói làm gì có quan sai có thần thái như thế, ăn nói bất phàm, thì ra là người của Dương Bình. Ta biết các ngươi tương đối khá, nghe nói hai người Trương Tam, Lý Tứ ở bên cạnh Âu Dương đều là những nhân vật có năng lực làm việc độc lập ở một mảng nhất định.

Lòng Âu Dương hoài nghi, tên tiểu tử này là ai. Sao lại biết rõ như vậy. Âu Dương cười, nói:

"Xem ra các hạ không phải là nhân vật bình thường?"

"Người chính là người, đều rất bình thường, một mũi, một đôi mắt, chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi."

Oát Xuyết nâng chén cốc tỏ ý uống cạn trước, nói:

"Huynh đệ biết vì sao ở đây đột nhiên lại có nhiều quân Hán như vậy không?"

"Chỉ nghe nói là đang huấn luyện."

Âu Dương nói, nghe nói năm này Đại Tống sẽ chiêu mộ năm mươi vạn cấm vệ quân, có lẽ là đã mang họ đến đây huấn luyện."

Oát Xuyết lắc đầu:

"Nhưng sao ta lại thấy, hình như Đại Tống muốn tấn công người Nữ Chân."

Âu Dương cười, nói:

"Sao có thể chứ. Quân Tống không ngốc đến mức khai chiến ở cả hai hướng đâu. Báo Hoàng Gia cũng đã nói rồi, sau khi Hàn tướng quân làm Đại Soái, đưa binh sĩ chưa được huấn luyện bài bản chuyển đến Cao Ly. Nghe nói là muốn đánh úp Cẩm Châu."

Khoảng cách giữa nơi này và Cẩm Châu là ba ngày hải trình. Tin tức phỏng vấn mà báo Hoàng Gia công bố với bên ngoài chính là, mượn chỗ ở Cao Ly để luyện binh, phỏng đoán là vì cuộc hội chiến ở Cẩm Châu trong tương lai, dùng để ngăn chặn đường lui của quân Liêu ở Cẩm Châu theo đường biển. Hơn nữa những quân sĩ này đến một vị chủ tướng cũng không có, mà do một phó tướng lục phẩm dẫn dắt. Quan hệ ngoài mặt giữa Tống và Kim vẫn khá hòa thuận.

Oát Xuyết cười, nói:

"Rất nhiều người Nữ Chân đều nghĩ như ngươi nói. Nhưng ta lại không nghĩ như vậy."

"Ngươi rất quan tâm đến chuyện này thì phải."

Oát Xuyết nói:

"Người Hán các ngươi có một câu thế này: Kẻ thất phu có trách nhiệm trong chuyện hưng vong của thiên hạ. Chúng ta đương nhiên phải quan tâm rồi."

"Thực ra phải để cho Hoàng Đế các ngươi đi quan tâm mới đúng."

Âu Dương nâng chén, nói:

"Chúng ta cứ uống rượu là được rồi."

"Được. Cạn."

Oát Xuyết đặt chén xuống, nói:

"Uống thế này không đã, chi bằng cầm bát?"

"Nếu huynh đệ muốn dùng bát, thì ta không thể cùng ngươi nói chuyện được rồi."

Âu Dương nói:

"Tửu lượng của ta rất kém."

"Vậy thì huynh đệ dùng chén."

Oát Xuyết phân phó:

"Lấy giúp ta một cái bát."

.......

Hai người bắt đầu ba hoa chích chòe, đầu tiên là nói về phong cảnh, mỹ thực, sau đó lại nói về Dương Bình, còn đàm luận về tướng lĩnh Tống - Kim. Âu Dương nói:

"Phải nói, danh tướng Nữ Chân ta cũng biết được một người, chính là tướng Tông Hàn của phủ Hoàng Long."

Oát Xuyết nói:

"So với Hàn Thế Trung thì sao?"

"Không được, Hàn tướng quân sở trường về đại chiến. Hai người giao chiến, Hàn tướng quân có thể sẽ chịu chút thua thiệt, nhưng nếu là trường kì kháng chiến thì Hàn Thế Trung chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong."

"Chưa chắc đâu, Tông Hàn tướng quân hữu dũng hữu mưu. Có sở trường lấy ngắn nuôi dài."

Oát Xuyết có chút bất mãn với cách nhìn của của Âu Dương.

"Không tranh luận, không tranh luận nữa."