Thiên Tống

Chương 274-3: Quyết định (3)




Triển Minh nói:

" Ta đi tìm chiếc xe ngựa, sẽ bảo Trương Tam giúp một tay."

" Được"

" Ngươi giết ta đi"

Hoàn Nhan Lan cắn răng, nàng biết những địa phương kia, phòng giam đều là sắt thép khảm trên thạch bích, trên mặt đất là đá xanh. Chỉ có một cửa sổ nho nhỏ phía trên cao bốn thước. Nàng cũng biết Âu Dương tuyệt đối không phải đe dọa, bằng vào năng lực của Âu Dương hắn có thể dễ dàng làm được, thậm chí có thể làm cho mình chết già ở lao.

" Đã cho ngươi vinh hoa phú quý, là bản thân ngươi không quý trọng."

Âu Dương nói:

" Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là công chúa. Đại Nội sẽ không động thủ. Đại Nội đã mấy lần nổi sát tâm. Đều là ta ở trước mặt Hoàng thượng bảo vệ, Hoàng thượng nể mặt mũi ta, còn cố ý phái mấy tên nội vệ giám thị ngươi. Ngươi yên tâm, không cần ngốc quá lâu, chờ người Nữ Chân xong đời ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Kim nương, giúp ta chuẩn bị chút gì ăn đi, để tiễn nàng lên đường."

" Được"

Kim nương gật đầu rời khỏi.

Âu Dương nói:

" Có yêu cầu gì cứ việc nói."

" Không có"

Hoàn Nhan Lan rất quật cường.

Triển Minh cùng với Trương Tam rất nhanh đã tới rồi, Âu Dương để cho bọn họ chờ, cháo đậu đỏ Kim nương đã nấu tốt, sau khi khuyên bảo Hoàn Nhan Lan ăn xong, Hoàn Nhan Lan đã bị đưa lên xe ngựa. Xe ngựa thừa dịp ban đêm chạy đến đại lao.

Chuyện Hoàn Nhan Lan rốt cuộc đã tạm khép lại. Rất nhanh lại đến hiệp hội thương nghiệp mỗi năm một lần. Trước khi khai hội vẫn như cũ là hội nghị bí mật của ba người. Lần này trọng điểm thảo luận của mọi người là chuyện có liên quan đến Mộng Sinh. Âu Dương nói:

" Căn cứ vào điều tra, bây giờ mọi người đặc biệt là người trẻ bắt đầu phản kháng việc hôn nhân do trong nhà an bài. Một số bỏ trốn đến Dương Bình vào làm công trong các xưởng, hơn nữa còn nghĩ biện pháp ở lại. Dựa vào hai bàn tay trắng mà xây dựng cuộc sống."

Tô Thiên nói:

" Triều đình đã có người bắt đầu chú ý đến Mộng Du Ký."

" Nghe nói là Lễ bộ Thị lang đưa ra trước tiên."

Châu An cười nói:

" Nữ nhi của hắn trước khi thành thân đã bỏ trốn với một tư thục tiên sinh đến Dương Châu. Khó trách hắn sẽ tức giận nói cái gì Mộng Du Ký là yêu sách."

Âu Dương có hứng thú hỏi:

" Xem ngữ khí Chu chưởng quỹ dường như chuyện đã được giải quyết?"

"Dạ, tiên sinh kia bây giờ ở thư viện tư gia Dương Châu đảm nhiệm việc giảng dạy. Bái đường thành thân bụng cũng đã lớn. Ta liền bảo tiên sinh kia viết phong thư gửi cho thị lang. Hổ dữ không ăn thịt con, thị lang thấy như vậy chỉ có thể chấp nhận thôi, ít nhất còn được thanh danh chu toàn, với bên ngoài có thể nói là cưới hỏi đàng hoàng."

Tô Thiên gật đầu nói:

" Bây giờ chính là bước thứ hai, có điều ta thấy bước thứ hai, Hoàng thượng đã giúp chúng ta làm. Chính là kinh tế rớt giá."

" Tạm thời không động thủ, để tình thế tự mình phát triển, bây giờ đang chiến tranh. Hậu phương có chuyện rất phiền toái."

Âu Dương nói:

" Năm nay triều hội có bảy lần biểu quyết, làm rất khá."

Bao gồm các quốc gia đại sự như có đại xá hay không, quan hệ với các dân tộc vùng biên giới, di dân Trường Châu... Từ trình độ náo nhiệt đó có thể thấy được tính tích cực của các đại thần. Không chỉ có như vậy, trong triều còn chia làm mấy phe phái. Kết đảng, chính đảng vẫn đều tồn tại, ngay cả Âu Dương Tu cũng nói:

" Tiểu nhân tất nhiên làm bạn với tiểu nhân, quân tử tất nhiên kết giao với quân tử, tuyệt đối không quan hệ với kết đảng.

Mà nay triều đình bên này đã phân thành hai loại hình. Loại thứ nhất phái nông nghiệp với phái thương nghiệp, loại thứ hai là cấp tiến với ổn thỏa, đối lập không kém gì phái chủ chiến với phái cầu hòa. Chẳng hạn như đại xá, phái nông nghiệp là ủng hộ, gia tăng sức lao động, nhưng phái thương nghiệp vì ổn định trị an, tỏ vẻ phản đối. Bởi vì đại xá bao gồm một lượng lớn đưa ra biên cương, các sương quân ở tù làm việc tay chân, Xu Mật Viện đại biểu phái chủ chiến tất nhiên không đồng ý, nhưng Lễ bộ coi trọng nhân nghĩa, nói cái gì giết chóc quá nhiều không tốt nên tỏ vẻ tán thành.

Triệu Ngọc đối với mấy cái này cảm thấy ông nói ông có lý, bà nói bà có lý đều không sao cả. Nhưng chẳng hạn như về vấn đề các dân tộc biên giới, tuy rằng áp dụng phương pháp bỏ phiếu, nhưng trước tiên là nói về cách nhìn của bản thân. Cuối cùng bởi vì cái nhìn của nàng làm cho phái cấp tiến thua, các dân tộc biên giới ngoại trừ một số biện pháp đền bù tổn thất, bảo đảm mức lợi ích thấp nhất cho thương nhân ra, không hề có thay đổi gì khác cả.

Mặc dù là như vậy, Tô Thiên đưa ra một điểm mà mình lo lắng nhất:

" Hoàng thượng uy vọng thật sự là quá cao. Đừng nói cấm quân các lộ, cho dù đại thần triều đình ngoại trừ quan viên Ngự Sử đài ra, không người nào nguyện ý nói xấu Hoàng thượng. Bằng không, lần này vấn đề dân tộc biên giới chúng ta đã kéo đầy phiếu, không đến mức cuối cùng chỉ có ba lá phiếu duy trì sự phản đối, cũng bởi vì nàng trước đó đã nói quan điểm của bản thân."

" Thật ra thì bản thân Hoàng thượng đã nghi ngờ một vấn đề, con cháu Tống đời sau không hăng hái tranh giành thì phải làm sao? Nhưng đừng hiểu lầm. Thiên hạ này còn phải để người Triệu gia ngồi. Điểm này chắc chắn sẽ không thay đổi."

Âu Dương nói:

" Ta cho rằng Hoàng thượng tương đối có khuynh hướng theo chế độ quân chủ lập hiến theo lời chúng ta. Nhưng quyền lợi hoàng gia mà nàng yêu cầu so với chúng ta dự tính còn lớn hơn nhiều. Nhưng cũng hi vọng thần tử tương lai có thể hạn chế các hành vi ngu ngốc vô năng của Hoàng đế trong tương lai. Ta hoài nghi bởi vì nguyên nhân này, cho nên Hoàng thượng rất muốn trông thấy Mộng Sinh."

Rất nhiều người nói, Tống Triều đã có hình thức ban đầu của tư bản chủ nghĩa, nếu không phải là do kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Cũng có rất nhiều người nói Minh triều đã có hình thức ban đầu của tư bản chủ nghĩa tương đối hoàn thiện, nếu không phải là do kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Âu Dương tự mình thấy rằng, điều kiện xây dựng tư bản chủ nghĩa trước mắt đã chín muồi, nhưng có hai nỗi phiền muộn, quan niệm tư tưởng của dân thường và uy vọng không người nào có thể so sánh được của Triệu Ngọc.

Châu An có chút suy nghĩ nói:

" Xem ra có một số việc chỉ có thể là chờ nước chảy thành sông."

Tô Thiên nói:

" Nước chảy thành sông cũng không thể để chúng ta gặp xui. Đặc biệt là Mộng Sinh, Châu chưởng quỹ phải ngàn vạn lần chú ý."

" Không thành vấn đề, sẽ không có phiền toái gì ở khâu này đâu."

Châu An nói:

" Hơn nữa lại nói, ra mặt chỉ là một tên thân tín không có tiếng tăm của ta mà thôi. Cho dù chuyện bại lộ cũng chưa chắc có thể dính dáng đến chúng ta."