Thiên Trường Chi Cửu

Chương 196: Tất cả mọi người đều tưởng là nó đã chết rồi




“Thiển Thiển rất đáng yêu đúng không?” Lục Chi Lộ lên tiếng.

“Đúng vậy, rất đáng yêu.”

Thẩm Thiên Trường nghĩ, nếu sau này cô cũng có một cô con gái đáng yêu như thế thì tốt biết bao.

“Thật ra Thiển Thiển sống bên cạnh tôi từ lúc còn nhỏ.”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Lộ với vẻ hơi bất ngờ, Lục Thiển Thiển không phải con gái của Lục Chi Y sao?

“Mẹ của Thiển Thiển mất từ rất sớm, hơn nữa, ngày đó con bé không phải là đứa con được anh Cả tôi mong chờ, cho nên tôi đã đón nó về nuôi.”

Thẩm Thiên Trường nghĩ cũng đúng, nếu Thiển Thiển trưởng thành ở bên cạnh một người đàn ông nham hiểm độc ác như Lục Chi Y thì sao có thể giống như bây giờ được.

“Thiển Thiển thật sự rất ngoan, có lúc tôi cảm thấy ông trời quá ưu ái anh Cả nên mới cho anh ấy có được một cô con gái như Thiển Thiển…”

Lục Chi Lộ ngừng một lát như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lại nói tiếp: “Cô có biết mối thù giữa anh Cả và Tiểu Cửu không?”

“Lục Chi Cửu không nói quá nhiều với em về chuyện này, nhưng trước đây em từng nghe vú Trần nhắc đến.”

Vú Trần ư? Lục Chi Lộ nhướng mày, chẳng phải vú Trần là người được điều đến Cẩm Viên sau khi Lục Chi Cửu về nước hay sao?

Xem ra Thẩm Thiên Trường đã đến Cẩm Viên rồi, Lục Chi Lộ cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Cả dòng họ Lục đều biết Cẩm Viên có ý nghĩa gì với nhà họ Lục, đó là nơi chỉ có vợ của gia chủ họ Lục mới có tư cách sống. Nữ chủ nhân của nhà họ Lục cũng chính là nữ chủ nhân duy nhất của Cẩm Viên.

“Cô có nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh Cả không, là Tiểu Cửu làm đấy.” Lục Chi Lộ nhàn nhạt cất tiếng.

Thẩm Thiên Trường hơi bất ngờ nhìn Lục Chi Lộ, không ngờ vết sẹo đáng sợ đó lại là tác phẩm của Lục Chi Cửu.

“Nhưng cũng là do anh ấy tự làm tự chịu!” Lục Chi Lộ châm chọc: “Anh cả từng vì muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế mà làm hại Tiểu Cửu, khiến Tiểu Cửu mất tích tám năm, lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ là cậu ấy đã chết.”

Trái tim của Thẩm Thiên Trường bỗng thắt lại: “Tám năm…”

“Đúng vậy, từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi tuổi, không ai biết tám năm đó cậu ấy ở đâu, trải qua những gì, chỉ biết rằng lúc người nhà họ Lục tìm thấy cậu ấy, cậu ấy chỉ còn lại nửa cái mạng, nhưng cậu ấy lại nhất quyết không nhắc lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.”

Có nghĩa là, Lục Chi Cửu không hề đến nước M như lời vú Trần nói mà là mất tích không rõ sống chết.

Thẩm Thiên Trường không thể tưởng tượng ra được khoảng thời gian Lục Chi Cửu mất tích đã nguy hiểm đến mức nào, cô nhớ lại những “hiểu sai” mà trước đây dành cho Lục Chi Cửu thì trong lòng bất giác đau đớn.

“Sáu năm trước, lần đầu tiên Tiểu Cửu về nước, suýt chút nữa cậu ấy đã giết anh Cả, chỉ khi ông nội dùng tính mạng ra đe dọa mới ngăn lại được, vết sẹo trên mặt anh Cả cũng có từ lúc đó. Chỉ là từ đó về sau, Tiểu Cửu bèn xa cách với nhà họ Lục, sau đó cậu ấy quay về nước M, dùng bốn năm để quét sạch mọi sự đe dọa từ các chi khác trong dòng họ, thừa kế toàn bộ nhà họ Lục.”

“Nhưng tôi cũng rất bất ngờ khi cậu ấy bất ngờ về nước tiếp quản Tập đoàn Lục Đạt, bởi vì tuy rằng nền móng của Lục Thị là ở thành phố Vân nhưng trụ sở chính đã chuyển đến nước M từ lâu rồi, Tập đoàn Lục Đạt hiện giờ chỉ là một phần sản nghiệp nhỏ của nhà họ Lục mà thôi. Ông nội là gia chủ đời trước của nhà họ Lục, lúc còn trẻ ông vẫn luôn sống ở nước M, sau này vì bà nội không thích cuộc sống ở nước M nữa nên ông bèn đưa bà về định cư ở thành phố Vân.”

Nghe Lục Chi Lộ nói, dường như Thẩm Thiên Trường đã có thể tưởng tượng ra một chút diện mạo của dòng họ Lục to lớn này rồi, đến cả Tập đoàn Lục Đạt cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của Lục Thị thì rốt cuộc Lục Thị thật sự sẽ như thế nào đây?

“Vậy nên, cô Thẩm, trông ông nội không thích cô vậy thôi nhưng thật ra ông rất cảm kích cô, ít nhất là sự xuất hiện của cô thật sự đã làm hòa hoãn mối quan hệ giữa nhà họ Lục với Tiểu Cửu.”

“Vậy tại sao Lục Chi Cửu lại đồng ý đi xem mắt?” Nếu như đã bất hòa với ông nội như thế thì tại sao lại nghe lời ông đi xem mắt.

Lục Chi Lộ ho khan: “Bởi vì bao nhiêu năm qua, bên cạnh Lục Chi Cửu không có cô gái nào, suốt ngày đi với Cố Ngôn Quyết, ông nội lo lắng phương diện đó của cậu ấy có vấn đề cho nên đã nghĩ cách…”

Một khóc, hai làm ầm, ba treo cổ, tóm lại là ông cụ không thể để nhà họ Lục đoạn tuyệt hương hỏa được.