Thiên Trường Chi Cửu

Chương 28: Ý của cô là tôi mù à?




Thẩm Thiên Vũ thấy cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng bị mình đè đầu cưỡi cổ nên tỏ ra cực kỳ đắc ý: “Thẩm Thiên Trường, tự cởi ra đi, đừng để người ta phải đuổi, đến lúc đó sẽ khó coi lắm.”

Thẩm Thiên Trường đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Trần Tử Nhiễm ở ngoài cửa: “Trời ơi, đẹp quá đi mất, sao cậu có thể xinh đẹp đến thể hả Thiên Trường! Hãy cho tớ một cơ hội được ngủ với cậu đi nữ thần!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa bổ nhào đến trước mặt Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường liên tục lùi về phía sau để tránh cái hôn đang lao tới của Trần Tử Nhiễm

Thẩm Thiên Vũ nhận ra Trần Tử Nhiễm chính là người phụ nữ vừa sửa xe ở ngoài cửa, nhớ đến chiếc xe Volkswagen ghẻ ở bên ngoài liền cất giọng châm chọc: “Các người có thể đi được chưa, không phải ai cũng có thể mua được đồ trong cửa hàng này của chúng tôi đâu.”

Trần Tử Nhiễm quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Vũ: “Cô đang nói chuyện với tôi đấy à?”

“Đúng vậy, mời hai người đi ngay cho!”

Trần Tử Nhiễm trừng mắt: “Cô bảo tôi đi ấy hả?”

Thẩm Thiên Trường đứng bên cạnh thản nhiên: “Cô Diêu đây nói có bạn trai là cổ đông của cửa hàng này…”

Trần Tử Nhiễm đánh giá Diêu Mộng Đồng một lượt từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ lẳng lơ phòng trần của Diêu Mộng Đồng thì thầm nghĩ chắc chắn đây không phải gu của Trần Tử Mặc.

Vậy trong số các cổ đông còn ai thích kiểu này nữa nhỉ? Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng nghĩ đến một người. Cô nhìn Diêu Mộng Đồng rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Nguyễn Triết?”

Diêu Mộng Đồng sững người, không ngờ lại gặp người quen ở đây: “Không nghĩ cô đây cũng từng nghe đến tên của Nguyễn Triết nhà tôi.”

Trần Tử Nhiễm cười lạnh rồi lấy điện thoại gọi cho một người, chỉ giây lát sau đã có người bắt máy.

(*) Bản quyền tác phẩm “Thiên Trường Chi Cửu” thuộc về Waka. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải đều vi phạm pháp luật. Kính xin bạn đọc ủng hộ quyền sở hữu tác giả, tác phẩm và bản quyền bằng cách chỉ đọc ở trang có bản quyền. Trân trọng!

“A lô, Nguyễn Triết hả, hiện giờ có một người đang tự xưng là bạn gái của cậu nói rằng tôi không xứng để mặc quần áo của Senza, muốn đuổi tôi đi, đây cũng là ý của cậu à?”

Không biết người ở đầu dây bên kia đã nói những gì, Trần Tử Nhiễm mất kiên nhẫn trực tiếp cúp máy.

Nửa phút sau, điện thoại của Diêu Mộng Đồng đổ chuông. Cô ta cầm điện thoại, nhìn thấy là Nguyễn Triết gọi đến thì không khỏi nở nụ cười đắc ý: “A lô, anh yêu…”

Còn chưa nói dứt câu thì nụ cười trên mặt Diêu Mộng Đồng tắt ngúm, không biết Nguyễn Triết đã nói với cô ta những gì mà sau khi cúp máy, sắc mặt của Diêu Mộng Đồng bỗng trở nên trắng bệch.

Cô ta nhìn Trần Tử Nhiễm rồi nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Hóa ra là chị họ… Chị họ, chị xem, cả em với bạn em đều là lần đầu tiên gặp chị cho nên mới cư xử không phải với chị, mong chị đừng so đo với bọn em.”

Trần Tử Nhiễm cười lạnh: “Ai là chị họ của cô, Nguyễn Triết chơi đùa với cô là chuyện của cậu ta, Trần Tử Nhiễm tôi không có người thân nào như cô cả!”

Thẩm Thiên Vũ vừa nghe thấy Trần Tử Nhiễm là chị họ của Nguyễn Triết bèn tự cho rằng chắc chắn là người phụ nữ Thẩm Thiên Trường kia đã dùng cách gì đó để bám víu vào Trần Tử Nhiễm, cô ta nhất định phải vạch trần người phụ nữ Thẩm Thiên Trường này trước mặt Trần Tử Nhiễm mới được.

Thẩm Thiên Vũ bước lên phía trước một bước: “Cô Trần, vừa rồi chúng tôi không hề có ý xúc phạm cô, chỉ là nhân phẩm và đạo đức của người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường đang đứng cạnh cô cực kỳ có vấn đề, cô đừng để bị chị ta lừa.”

Thẩm Thiên Trường nghe xong thì nhíu chặt mày, sự nhẫn nại của cô đối với hành vi tự cho là đúng của Thẩm Thiên Vũ thật sự đã lên đến cực điểm. Đang chuẩn bị lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói của Trần Tử Nhiễm: “Ồ? Ý của cô là tôi mù, không biết chọn bạn mà chơi đúng không?”

Thẩm Thiên Vũ thấy Trần Tử Nhiễm cố ý xuyên tạc ý của mình thì giọng nói bắt đầu trở nên kích động: “Cô Trần, tôi không có ý đó…”

Trần Tử Nhiễm mất kiên nhẫn: “Chuyện tôi kết bạn với ai có chỗ cho cô lên tiếng à?”

Nguồn: ngontinh hay.com

Thẩm Thiên Vũ vội vàng muốn chứng minh lời nói của bản thân nên buột miệng: “Cô Trần, nhân phẩm và đạo đức của Thẩm Thiên Trường có vấn đề, hồi cấp hai, chuyện chị ta ăn cắp đồ bị đưa lên trước toàn trường, những chuyện này đều được ghi lại rõ ràng, cô có thể đi kiểm tra!”

Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Vũ lại thấy ánh mắt sắc bén như dao của Trần Tử Nhiễm bắn về phía mình: “Chỉ cần là người mà Trần Tử Nhiễm này kết bạn, cho dù có phóng hỏa giết người thì tôi cũng sẽ vui vẻ làm bạn đến cùng!”

“Cô Trần! Cô…” Thẩm Thiên Vũ vẫn còn muốn nói thì đã bị Diêu Mộng Đồng ở bên cạnh ngăn lại: “Thiên Vũ, cậu im miệng đi!”

Thẩm Thiên Vũ thấy Diêu Mộng Đồng cũng muốn nói đỡ cho đối phương thì không nhịn được mà cảm thấy ấm ức: “Mộng Đồng, sao ngay cả cậu cũng nói đỡ cho Thẩm Thiên Trường vậy chứ?”

Mí mắt của Diêu Mộng Đồng giật giật liên hồi, lần đầu tiên cô ta hiểu cảm giác bị đồng đội ngu như heo hại là như thế nào rồi. Cô ta cười lễ phép với Trần Tử Nhiễm: “Xin lỗi cô Trần, cô Thẩm vì sự vô lễ của chúng tôi ngày hôm nay.” Nói xong bèn kéo Thẩm Thiên Vũ ra khỏi cửa hàng.