Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 1 - Chương 2




Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, âm thanh chém giết bên tai.

Giữa cuộc đồ sát, một cậu bé năm tuổi ngơ ngác nhìn mọi thứ đang xảy ra. Đôi mắt trong veo ngóng trông về hướng chiến trường. Bất chợt cậu cất tiếng khóc.

“Hài nhi, đừng sợ.” – Người mẹ dùng cánh tay thon dài kéo cậu bé vào lòng và vỗ về.

“Đây chỉ là một giấc mộng thôi, nhắm mắt lại đi con. Khi con mở mắt ra, con sẽ nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp quen thuộc.” – Người mẹ tiếp tục dỗ dành, âm thanh dịu dàng mà tha thiết. Nhưng tận sâu trong lời nói, có một vài âm tiết đau thương, mất mát mà cậu bé khó có thể phát hiện.

Chiến trường đẫm máu vẫn tiếp tục, tiếng binh khí va chạm, âm thanh gào thét… cũng dần thưa thớt. Cậu bé dần tin vào lời nói của người mẹ. Cậu dụi đầu vào lồng ngực của mẹ, nhắm mắt và mỉm cười.

Không biết qua bao lâu, bỗng cậu cảm thấy có gì đó mát lạnh rơi trên mặt. Cậu mở mắt, ngẩng đầu ngước nhìn khuôn mặt của mẹ cậu.

Người mẹ với khuôn mặt tái nhợt, mỗi lần đôi môi run rẩy, từng giọt từng giọt máu tươi trào ra. Người mẹ gắng gượng mỉm cười nhìn đứa con của mình. Nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa đầu cậu bé đầy trìu mến, và khó khăn cất lời:

“Tiểu Phong, mẹ… xin… lỗi…”

Vừa nói dứt lời, người mẹ vô lực buông tay và ngã nhoài xuống đất.

Một chốc sau, cậu bé sực tỉnh giữa ngỡ ngàng, cậu thất thanh khóc rống:

“Không… Không…”

“Mẹ, mẹ ơi… Tỉnh lại đi mẹ…”

Cậu gào khóc, cậu dùng hết sức cố gắng lay tỉnh mẹ mình. Nhưng mọi cố gắng của cậu hoàn toàn vô ích, thân thể người mẹ càng lúc càng trở nên cứng dần và lạnh lẽo.

“Không.”

“Không!”

“Không. Mẹ ơi, tỉnh lại đi, mẹ ơi…”

“Không. Mẹ ơi…”



“Không…”

Từ Phong ngồi bật dậy. Hắn mở mắt nhìn xung quanh.

Trong bóng tối u ám, với ánh sáng le lói từ vầng trăng, hắn nhận ra căn phòng quen thuộc. Thì ra, vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng.

Hắn tiến tới chiếc bàn bên cửa sổ, châm lửa vào ngọn bấc. Ánh sáng từ ngọn bấc dần lan tràn trong căn phòng đơn sơ. Từ Phong quay trở lại góc giường, dùng hai bàn tay vò đầu, đau khổ nghĩ về chuyện đã xảy ra.

Đã hơn bảy năm rồi, đã hơn bảy năm từ cái ngày hắc ám ấy. Suốt hơn bảy năm, thỉnh thoảng trong những giấc ngủ, bi kịch ngày ấy lại tràn về trong những cơn ác mộng.

Quá khứ ấy in sâu vào trong óc, hắn chưa bao giờ quên. Làm sao hắn có thể quên được hình ảnh mẹ hắn mỉm cười nói ba tiếng “Mẹ xin lỗi” mà mỗi lời mẹ hắn nói ra thì máu tươi từ khóe miệng lại liên tục tuôn trào? Làm thế nào hắn có thể quên mùi máu tươi tanh tưởi trong cơn gió? Làm thế nào hắn có thể quên được rằng tất cả Từ gia chỉ còn mình hắn sống sót?

Hít sâu một hơi, Từ Phong dần bình tĩnh. Hắn đứng dậy, bước ra ngoài.

Hắn lang thang vô định về phía một rừng cây. Sau đó, hắn tiến tới một gốc cây đã chết chỉ còn cái thân khô, tựa lưng vào nó. Hắn ngồi bệt xuống và nhìn về bầu trời đêm.

Tối hôm nay trời đầy mây, đôi lúc, một chút ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng xuyên qua những kẻ hở giữa các đám mây đen, ban tặng một vài phút giây thanh khiết cho màn đêm. Trớ trêu thay, một chút thanh khiết ấy cũng không thể xua tan được sự âm u và tĩnh mịch sâu lắng của đêm tối. Tối hôm nay, thật không phải là một buổi tối thích hợp cho việc ngắm sao.

Dù vậy, với Từ Phong, việc ngắm sao không phải là sở thích, mà mỗi khi có tâm sự, hắn lại như thế - lẳng lặng ngắm bầu trời đêm. Nhiều lần như vậy dần thành thói quen. Nhiều lần như vậy mà hắn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé khi đối mặt với tinh không vô cùng vô tận. Nhiều lần như vậy mà hắn vẫn có tí xấu hổ vì cảm thấy mình quá bi quan.

Rồi hắn nhợt nhạt cười.

Bảy năm trước, sư phụ tình cờ đi ngang qua và cứu hắn. Không lâu sau, dưới sự kiên trì của hắn, sư phụ miễn cưỡng đồng ý thu nhận hắn làm đệ tử thứ hai. Từ lúc đó, dưới sự dạy bảo của sư phụ, hằng ngày hắn và sư huynh văn ôn võ luyện.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, tuy có phần tẻ nhạt nhưng với hắn đã là cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc.

Tuy gia đình đã mất, nhưng hắn vẫn còn có vị sư phụ ân cần và vị sư huynh lạnh lùng, hiếu chiến. Cứ nghĩ về sư phụ và sư huynh, là hắn nhớ về khuôn mặt khó coi của hai người. Và thế là hắn nhịn không được, ngay tức khắc, hắn ôm bụng cười ha ha.

Sư phụ và sư huynh là gia đình thứ hai của hắn. Hắn nguyện ý trả giá bằng mọi thứ để giữ lại sự ấm áp của hiện tại.



Rất lâu sau, khi tâm trạng được điều chỉnh tốt hơn, Từ Phong đứng dậy, bước từng bước chậm chạp thư thái quay về căn phòng của mình.

“Đinh… Đương… Đinh… Đương…”

“Đinh… Đinh…”

Một loạt âm thanh kim loại ma sát cực nhỏ từ phía Nam truyền lại. Hơn bảy năm học đạo không uổng phí, với tính cẩn trọng, Từ Phong đã nhận ra sự xuất hiện của chúng.

“Sao lại có tiếng binh khí va chạm từ phía Nam truyền lại?” – Hắn lẩm bẩm.

Chợt hắn biến sắc:

“Phía Nam là nơi sư phụ tĩnh dưỡng. Không tốt.”

Cơ thể hắn lập tức làm ra phản ứng, chân phải bước tới, giẫm mạnh vào nền đất thấm đẫm sương khuya tạo lực lướt tới. Hắn mở hết tốc độ, phi thân thoăn thoắt về hướng Nam như một con báo săn.



“Sư phụ. Sư phụ, người ở đâu?”

Từ Phong vọt thẳng một đường, lớn tiếng kêu lên.

“Gần rồi, gần tới rồi.” – Trong lòng hắn không ngừng gầm thét, cảm giác bất an ngày càng nặng khiến hắn càng thêm lo lắng.

Vài chục hơi thở sau, rốt cuộc hắn cũng đến nơi sư phụ tĩnh dưỡng. Nhưng trước mặt hắn lại là tình cảnh hắn không mong muốn nhìn thấy nhất. Căn nhà nhỏ giữa rừng trúc đã không còn nguyên vẹn, thay vào đó là một mảnh hoang tàn. Mảnh trúc vụn xuất hiện khắp nơi, vết chém không chỉ xuất hiện trên căn nhà, mà nó còn in đầy trên mặt đất. Đồng thời ở xung quanh, máu tươi vung vãi khắp nơi.

Ở đây hẳn vừa trải qua một trận chiến.

Từ Phong lòng như lửa đốt. Hắn lao tới tìm kiếm:

“Sư phụ, người ở đâu?”

“Sư phụ…”

“Phong nhi, mau chạy… đi… Khục khục…” – Tiếng thở dốc cách căn nhà khoảng bốn mươi thước vang lên.

“Sư phụ.”

Không chần chừ, Từ Phong lao nhanh về hướng đó.

Trên nền đất, một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi gục trên mặt đất, đầu tóc và quần áo dính đầy máu. Giữa ngực lão nhân có một thanh kiếm ghim từ trước tới sau. Vết thương ấy không ngừng chảy máu, vị lão nhân hơi thở càng ngày càng mỏng manh.

“Sư phụ. Người sao vậy?” – Từ Phong nhanh chóng tiến tới.

Hắn đỡ lão nhân ngồi dậy. Nhìn thấy không biết bao nhiêu vết thương trên người lão nhân, hắn làm ra hành động. Tay trái xòe ra giữ thân thể lão nhân ở vị trí vững vàng và thuận lợi nhất. Tay phải hóa chỉ, chút nội lực của hắn theo đan điền chảy về đầu ngón giữa và ngón trỏ. Nội lực trên đầu hai ngón tay tràn ra hình thành một đạo ánh sáng lục. Khi cảm thấy tụ khí đã xong, nội lực đã dần ổn định, nhanh như chớp hắn điểm vào các huyệt Thiên Đột, Nhủ Căn, Kỳ Môn, Đản Trung.

Sau khi điểm bốn huyệt ấy, nội lực của hắn đã chẳng còn lại bao nhiêu, cộng thêm sự mệt mỏi khiến hắn thở dốc, lưng hắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn đang định tiếp tục thì vị lão nhân dùng bàn tay trái ngăn hắn lại:

“Phong nhi, đừng… cố gắng vô ích nữa. Ta đã… không thể sống được bao.. lâu… Khục khục…”

Máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, nhưng lão nhân vẫn cưỡng ép mở lời, vì thế lão nhân không ngừng ho ra máu.

Từ Phong đau nhói ở trong lòng, hắn đang định nói thì vị lão nhân đã cắt đứt:

“Dừng… lại. Đừng phí công vô ích. Bỏ mặc sư phụ… Nhanh… chạy… đi… Khục… Khục…”

“Sư phụ, người đừng nói nữa. Chắc chắn còn có cách mà. Đúng rồi, chỉ cần tới chỗ sư huynh, sư huynh sẽ có cách.” – Từ Phong hốt hoảng.

“Chạy… đi… Nhanh chạy đi! Khục…” – Bỗng vị lão nhân hét lên và ho ra một búng máu.

“Ha ha ha… Đã muộn.” – Một tiếng cười dài từ đằng sau vọng lại.

Từ Phong giật mình quay lại nhìn. Hắn nhìn thấy vị sư huynh lạnh lùng đáng kính mà hắn đang trông mong. Như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hắn vui mừng lên tiếng:

“Sư huynh. Huynh tới thật đúng lúc. Mau giúp sư phụ cầm máu.”

“Sư đệ, ngươi vẫn ngu ngốc như ngày nào.” – Người được gọi là sư huynh lẳng lặng đứng nhìn, cười đầy mỉa mai.

“Khục… Phong… nhi. Chạy… mau…”

Từ Phong như trúng phép định thân. Thân thể hắn cứng đờ. Hắn thật sự không muốn nghĩ đến cái suy nghĩ đang không ngừng nổ vang trong đầu, hắn càng không dám tin.

“Sư… phụ… Sư… huynh.” – Từ Phong vô lực thì thào.

“Ha ha… Nhận ra rồi sao? Không tệ. Ít ra hôm nay ngươi thông minh hơn mọi ngày.”

Nhìn người sư huynh đang đứng trước mặt mình, Từ Phong đột nhiên cảm thấy xa lạ. Hắn muốn nói nhưng rồi lại thôi. Hắn ngẩng người rồi nhếch miệng cười thảm.

“Không phải chúng ta là một gia đình sao? Không phải chúng ta sống nương tựa lẫn nhau sao? Không phải đó là sư phụ sao? Tại sao sư huynh lại làm thế, tại sao sư huynh lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này? Tại sao?” – Trong lòng hắn không ngừng gào thét.

Hắn cúi đầu nhớ về cuộc sống tươi đẹp bảy năm qua. Hắn nhớ về vị sư huynh lạnh lùng nhưng hiền lành, thân thiện. Hắn nhớ về vị sư huynh luôn cổ vũ mỗi khi hắn thất bại.

Càng nhớ tới, hắn càng thêm đau đớn, hắn càng thêm thống khổ. Rốt cuộc, tình cảm vỡ bờ, những giọt nước mắt của hắn vô tình tràn ra khỏi khóe mắt, rồi lăn trên khuôn mặt.

Chớp mắt sau, hắn ngẩng mặt lên nhìn về hướng người sư huynh đáng kính, ánh mắt trở nên lăng lệ, ác liệt. Sư phụ là người cứu hắn, là người chăm sóc, dưỡng dục hắn. Sư phụ là ân nhân, là người cha thứ hai của hắn. Hắn càng không muốn sư huynh trở thành kẻ thù của trăm họ, trở thành kẻ đại nghịch bất đạo trời đất không dung. Cho dù với lý do thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

Xung quanh thân thể hắn, một luồng khí thế vô hình kéo lên. Chỉ trong chốc lát, hắn như biến thành một người khác. Chỉ trong chốc lát, từ yếu đuối, nhu nhược, hắn trở nên mạnh mẽ.

Hắn còn cách nào khác sao? Hắn không thể bỏ mặc sư phụ để chạy trốn, mang theo sư phụ chạy ư? Điều đó là không tưởng. Hắn càng không thể vừa mang sư phụ vừa chiến đấu – sư phụ không thể chịu đựng thêm bất cứ thương tổn nào, nếu không...

Nhẹ nhàng đặt sư phụ nằm xuống. Hắn đứng dậy, nắm chặt hai nắm đấm. Hắn đối mặt với vị sư huynh mà hắn chưa bao giờ chiến thắng lần nào.

“Chiến! Chỉ có thể thắng.” – Hắn kiên định nói.

Hắn nhắm mắt cảm thụ mọi vật xung quanh. Khi khí thế đã đạt đỉnh, hắn mở mắt, ánh mắt trong veo không gợn sóng. Hắn lướt về bên trái năm mươi thước:

“Sư huynh. Mời!”