Thiên Vận Online

Chương 35: Mưa trong rừng rậm




Tâm tình Vô cực lúc này rất — bất hảo, điểm ấy có thể thấy được từ khóe mắt híp lại. Trước thì bị lạc với Nguyệt, bây giờ còn phải một mình cùng một chỗ với tên kia, nếu không phải vì thi đấu, hắn đã sớm bóp nát hồi quyển trở về thành từ kiếp nào.

Cho dù hành động đó sẽ bị Nguyệt cho rằng không có phong độ cũng chẳng sao cả.

“Chỉ có hai người chúng ta đến?” Tàng Đao đối hắn cười cười, sau đó nói: “Chúng ta vào bây giờ hay tiếp tục chờ?”

“Chờ.” Vô Cực chỉ nói một chữ.

“Ác!” Giấu nhận vẫn mỉm cười ôn hòa, “Vậy chúng ta chờ thêm một lúc.”

Vô Cực yên lặng thưởng thức Minh Nguyệt kiếm trượng, Tàng Đao chỉ đường cho Tiểu Dương trên kênh đoàn, hai người không nói với nhau nửa câu, bầu không khí trở nên rất cổ quái.

Kỳ thực, Vô Cực rất muốn bày ra tư thế của người chiến thắng, thế nhưng mỗi khi thấy Tàng Đao giương ra gương mặt tươi cười tốt lành, hắn liền cao ngạo nổi. Hắn không hiểu, Tàng Đao rõ ràng cũng rất thích nguyệt, tại sao đối với hắn lại chẳng hề có điều gì oán hận?

Tàng Đao thoạt nhìn đều là bộ dạng đã tính trước, điều này làm cho Vô Cực rất buồn bực…

“Oa! Ta đã tới!” Thanh âm Diệu Dạ vừa truyền tới từ một đầu thông đạo

Lam mâu của Vô Cực trong nháy mắt bắn ra một đạo hàn mang, lại một kẻ khiến tâm tình hắn buồn bực!

Hắn thừa nhận, chính rất thích ăn giấm. Vậy thì sao… hắn vẫn muốn nắm giữ Nguyệt thật chặt.

Vô Cực tin tưởng, ở trong lòng bàn tay hắn, Nguyệt có thể càng vui vẻ hơn, càng hạnh phúc hơn, đây là ngạo khí và bá đạo của hắn.

Diệu Dạ chớp chớp đôi mắt tử sắc, nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Chỉ có chúng ta?”

“Không sai!” Ngữ khí Vô Cực rất lạnh.”Ba người, có thể tiến vào.”

“Diệu Dạ, ngươi nói với đội ngươi, bảo bọn họ không cần qua đây.”

“Được.” Diệu Dạ đáp: “Chờ một chút.”

Trớ Chú Kỵ Sĩ phi thường mạnh, ít nhất phải sáu bảy người hợp tác mới có thể đánh thắng, nhưng bọn hắn cũng không có nhiều thời gian chờ những người khác, không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp nguy hiểm nhất nhưng là cách nhanh nhất…

“Chờ một chút! Ta đi vào trước.” Vô Cực nói: “Diệu Dạ phụ trợ ta, Tàng Đao lấy thủy tinh. Lấy xong hai người chúng ta lập tức đi ra ngoài, ngươi dùng tiềm hành ly khai.” Ngữ khí thập phần cường thế, hoàn toàn không cho bọn họ chỗ phản bác.

Diệu Dạ đáp: “Ác, được.”

Tàng Đao gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Ta đại khái chỉ có thể chống đỡ năm phút, tốc độ ngươi phải nhanh!”

“Ta sẽ.”

Phải có người dẫn đi lực chú ý của Trớ Chú Kỵ Sĩ, bằng không cho dù Tàng Đao dùng tiềm hành đi vào, lúc hắn lấy thủy tinh vẫn phải hiện ra nguyên hình, lúc đó sẽ bị Trớ Chú Kỵ Sĩ công kích.

“Ta vào!” Vô Cực hướng tầng cao nhất đi đến.

Vừa đến tầng cao nhất, Trớ Chú Kỵ Sĩ toàn thân phiếm trứ hắc vụ, cầm trong tay thanh kích đen liền xông vào đánh úp Vô Cực. “Thương” một tiếng, Vô Cực giơ Minh Nguyệt kiếm trượng, cứng rắn tiếp được lần công kích này. Đạo sĩ Diệu Dạ lập tức phóng Hoãn Mạn Kết Giới vào Trớ Chú Kỵ Sĩ, Tàng Đao cũng nhanh chóng vọt tới bình thai, chuẩn bị cạy thủy tinh bị nguyền rủa ra.

Bởi vì đang cận chiến, Vô Cực không có biện pháp sử dụng ma pháp uy lực cường đại, không thể làm gì khác hơn là dùng ma khí kỹ đọ sức với Trớ Chú Kỵ Sĩ, chỉ thấy Minh Nguyệt kiếm trượng bị bám đạo đạo điện mang, cùng với ám vụ của Trớ Chú Kỵ Sĩ thật tương phản.

Vô Cực hoàn toàn áp dụng thủ thế, cũng không chủ động công kích Trớ Chú Kỵ Sĩ, chỉ đỡ lại công kích của nó. Mà công kích của Trớ Chú Kỵ Sĩ lại tương đối sắc bén, nó có AI (trí thông minh) cao, nhắm vào phần thắt lưng khó phòng thủ nhất mà công tới, khiến Vô Cực bị tổn hại không ít máu.

Đột nhiên, trong đôi mắt trổng rỗng của Trớ Chú Kỵ Sĩ bắn ra hồng quang chói mắt, Vô Cực né tránh không kịp, trúng nguyền rủa. Phòng ngự và công kích của hắn trong nháy mắt giảm xuống còn một nửa.

“Động tác nhanh lên một chút!” Vô Cực quát với Tàng Đao. Tốc độ mất máu của hắn đã sắp đuổi kịp tốc độ uống nước.

Tàng Đao không trả lời, cố sống cố chết nạy thủy tinh bị nguyền rủa khảm chặt trên bình thai.

“Được rồi!” Tàng Đao thông báo, sau đó lập tức tiềm hành xuống dưới nền đất.

Vô Cực và Diệu Dạ cũng lập tức rút lui về phía cửa.

Vừa đến vùng cấm tầng 9, ba người lòng còn sợ hãi lập tức bóp nát hồi quyển trở về thành.

“Chúng ta lấy được rồi, các ngươi quay về thôn đi.” Vô Cực nói trên kênh đoàn.

“Ân.” Nhất Phương đáp: “Ta ở tầng 4, chờ một chút.” Sau khi hắn chạy đi không lâu cũng đã tìm được một điểm truyền tống, trở lại dưới tầng trệt

“Được…” Tiểu Dương mang theo tiếng khóc nó: “Ta nghĩ hẳn là… sắp tìm được rồi… đi…”

“Các ngươi lấy được!” Ta nói: “Thật tốt quá! Ta lập tức quay về thôn.”

Nói thì nói như vậy, nhưng ta cũng gặp phải vấn đề như Tiểu Dương… không tìm được điểm truyền tống.

Nguyên lai tùy tiện đi loạn cũng là một chuyện khó khăn, không thể căn cứ phương vị, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vận khí. Trong một mê cung luôn luôn biến hóa như thế này, Quang Chi Đạo Tiêu căn bản không sử dụng được, ta hoàn toàn mất phương hướng. Vừa nghĩ tới việc sau này nếu muốn lấy giấy thông hành, nhất định phải trở lại đây làm nhiệm vụ, ta liền đau đầu.

“Ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi!” Tiểu Dương sung sướng reo lên trên kênh đoàn. “Rốt cục có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này!”

“Nguyệt ngươi tìm được truyền tống trận chưa?” Vô Cực hỏi.

Ai… Ta thở dài một hơi, “Đang cố gắng… Các ngươi thảo luận tiếp theo sẽ thu thập cái gì trước đi.”

Thảo nào thi đấu kéo dài tới một ngày đêm, mấy thứ này thật sự rất khó thu thập!

Quanh quẩn đến khi ta cơ hồ muốn tự sát quay về thôn thì rốt cục cũng tìm được một truyền tống trận.

Truyền tống trận tầng 9, phân biệt có thể truyền tống đến khu vực cấm tầng 1 Trớ Chú Chi Tháp, 9 cái truyền tống trận vẻ ngoài đều giống như nhau, không có biện pháp phân rõ rốt cuộc cái nào truyền tống tới tầng 1. Bất quá ta chỉ là muốn quay về thôn, không lưu ý rốt cuộc truyền tống đến tầng nào.

Thạch phòng không lớn, sàn nhà vẽ một hình ngôi sao sáu cánh màu vàng kim, phía trên lưu chuyển chú văn màu bạc hoặc tím, cực kỳ thần bí.

Ta nắm chặt hồi quyển trong lòng bàn tay, bước vào ngôi sao sáu cánh. Khoảnh khắc bạch quang lóe lên trong truyền tống trận, ta lập tức bóp nát hồi quyển, trở lại Âu Lợi Tư Đặc thôn.

Đến tiệm vũ khí thì mọi người đã đến đông đủ.

“Chờ ngươi đã lâu.” Diệu Dạ nói.

“Xin lỗi, tìm không được truyền điểm.” Ta áy náy cười nói.

Lúc này, Tàng Đao đột nhiên điểm ta giao dịch, đưa cho ta một khối hồng thủy tinh bị nguyền rủa.

Ta hoang mang nhìn hắn, hỏi: “Đạo cụ thi đấu không phải đưa cho Vô Cực giữ sao? Ngươi đưa ta làm chi?”

“Ngươi không phải vẫn chưa giải nhiệm vụ này?” Tàng Đao nhỏ giọng nói: “Vì thế ta cầm thêm một viên thủy tinh cho ngươi.”

“Cái gì!” Ta kinh ngạc nhìn hắn.”Ngươi lấy ba viên!”

“Ân.” Biểu tình Tàng Đao có chút ngượng ngùng.” Lấy riêng cho ngươi.”

“Này… Cảm ơn.” Ta vội vàng nói cám ơn hắn.

Ai… Tàng Đao thật sự là một người rất tốt rất ôn nhu!

Vô Cực liếc qua Tàng Đao, kéo ta qua, lạnh lùng lên tiếng: “Cần phải đi! Còn trận đấu.”

“Ác.” Ta lên tiếng, phất tay nói lời từ biệt Diệu Dạ bọn họ. “Thi đấu xong chúng ta lại cùng nhau luyện!”

“Được!” Diệu Dạ cười nói: “Ta sẽ gọi điện cho ngươi.”

Vô Cực híp mắt, gân xanh toát ra.

“Ha hả a!” Nhìn vẻ mặt của hắn, ta nhịn không được bật cười.

“Cười cái gì?” Vô Cực xanh mặt hỏi.

“Không có gì.” Ta cười nói: “Chỉ là đột nhiên rất muốn cười…”

Vô Cực thực sự là dễ nổi máu ghen. Thế nhưng, điều này không phải biểu thị hắn đạt ta trong lòng sao?

Ta mặc cho Vô Cực kéo tay ta, vẫn cười không ngừng…

Tiếp theo chúng ta sẽ đi trung ương đại lục, đến Mê Vụ Sâm Lâm phía sau chủ thành Ngân Tây Pháp Nhĩ Đặc tìm đánh quái biến dạng “Base”.

Mê Vụ Sâm Lâm, danh như ý nghĩa, hàng năm đều bị sương mù bao phủ, càng đi sâu vào trong sương mù càng dày đặc, quái biến hình sinh trưởng bên trong Mê Vụ Sâm Lâm.

“Ai nha!” Tiểu Dương sợ hãi kêu một tiếng, trên cánh tay hắn bị cắm một mũi tên.

“Đáng ghét! Đánh lén ta.” Tiểu Dương cực tức giận, giương cung hướng về phía tên đánh lén cuồng bắn. Mà mũi tên trên cánh tay hắn lại chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.

“Vô ích.” Ta nói, thuận tay buff máu cho Tiểu Dương.”Đã sớm chạy mất!”

Tiểu Dương liên xạ mấy phát đều thất bại, rốt cục buông tha, không cam lòng trừng về hướng kia.

Sau đó, lại có vài tiếng “hưu hưu” xé gió bay vụt đến. Chúng ta nhanh chóng né tránh qua một bên, vài đạo linh phù hỏa hồng nổ tung ở vị trí lúc nãy của chúng ta, dấy lên trận lửa lớn.

“Lần này là Tiểu Nguyệt.” Nhất Phương nhàn nhạt nói.

“Ai!” Tiểu Dương thở dài một hơi, hắn lại công kích thất bại.”Đám quái biến hình chết tiệt này, lúc nào cũng núp núp rồi đánh lén người ta!”

“Không có biện pháp.” Ta nói: “Đó là tập tính của chúng.”

“Cẩn thận!” Vô Cực kéo ta qua một bên, mấy mũi tên phóng vút qua.

Quái biến hình cấp 65, hình người hệ thủy, đẳng cấp tuy rằng không tính là cao, nhưng nó lại có thể biến thành hình dạng game thủ, mô phỏng theo kỹ năng chức nghiệp của họ, nhưng lại luôn nấp ở đâu đó đánh lén. Nếu như chỉ có một hai người, quái biến hình sẽ không lén lút như vậy, nhưng chúng ta nhân số không ít, vì vậy quái biến hình không dám hiện thân.

Nói khó nghe chính là… Khi ít sợ nhiều, khi thiện sợ ác. Phi thường đáng ghét!

“Nãy giờ không đánh được một con nào a!” Tiểu Dương tức giận, ngay cả Truy Tung Tiễn hắn tự hào nhất cũng không có biện pháp công kích quái biến hình.

Ta cũng tán thành: “Thật đau đầu!”

Nhà dột còn gặp mưa phùn, những lời này dùng trong trường hợp này là thích hợp nhất. Trong lúc chúng ta phiền não trứ làm sao để tìm được quái biến hình thì bầu trời đột nhiên mù mịt, một tảng mây đen tụ lại phía chân trời, sau đó…

“Tí tách tách tách” Trời đổ mưa to.

Hệ thống thông báo! Đã bị thời tiết ảnh hưởng, pháp thuật thủy hệ uy lực gấp bội.

Hệ thống thông báo ! Đã bị thời tiết ảnh hưởng, pháp thuật lôi hệ uy lực gấp bội.

Hệ thống thông báo ! Đã bị thời tiết ảnh hưởng, vô pháp sử dụng pháp thuật hỏa hệ.

Hệ thống thông báo…

Nhìn một chuỗi dài tin tức hệ thống chạy qua trước mắt, cảm giác mình thật đúng là không phải xui xẻo bình thường.

Hệ thống thời tiết trong Thiên Vận làm được thực quá thật, gió nổi, trời mưa, địa chấn, tuyết rơi vân vân… tất cả mọi biến hóa thời tiết đều có. Khi trời mưa, nhân vật sẽ ướt sũng, độ bão thực giảm xuống tương đối nhanh, cũng không thể sử dụng pháp thuật hỏa hệ.

Ta không ghét trời mưa, cũng không đáng ghét bị ướt, lại càng không lưu ý hỏa hệ pháp thuật có sử dụng được hay không ( trái lại còn cao hứng vì uy lực pháp thuật lôi hệ củaV ô Cực có thể tăng gấp bội ), chỉ là…

Mưa bụi mông lung, nguyên bản tầm nhìn đã bị sương mù che phủ càng trở nên không rõ ràng.

“Phiền a!” Ta tặc lưỡi: “Mặc kệ ! Chúng ta chia nhau ra!”

“Cái gì?”

“A?”

“Người nhiều lắm, quái biến hình sẽ không dám xuất hiện.” Ta nói: “Cho nên chúng ta cần phân tán ra. Dù sao đẳng cấp của nó rất thấp, không nguy hiểm.”

Giờ đã hơn chín giờ tối, chúng ta mới thu thập được hai loại đạo cụ, không tăng tốc sẽ không kịp.

“Này…” Tàng Đao vốn đang muốn nói gì, thế nhưng thấy ta kiên trì, không thể làm gì khác hơn là tán thành.”Được rồi! Vậy mọi người phải cẩn thận.”

Vô Cực vỗ vỗ vai ta, dặn dò: “Cẩn thận một chút!” Vô Cực cũng đồng ý với đề nghị của ta, hơn nữa hắn biết: ta sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta tin tưởng năng lực lẫn nhau!

Tiểu Dương hạ giọng, thần bí hề hề nói: “Các ngươi phải chú ý nha! Quái biến hình quái có một đặc tính…”

“Đặc tính gì?” Ta hỏi.

“Nó sẽ biến thành người trọng yếu nhất trong lòng ngươi, sau đó thừa dịp ngươi phân tâm thì đánh lén ngươi.” Tiểu Dương vẻ mặt nghiêm chính nói.

“…” Nhất Phương không nói gì.

Ta vỗ vỗ vai Tiểu Dương: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

“Tiểu Dương, gần đây ngươi có phải xem rất nhiều manga không.” Tàng Đao nói: “Mệt ngươi nghĩ ra được.”

“Đúng vậy!” Tiểu Dương cười nói: “Gần đây ta đang ôm một bộ hay lắm a… trong truyện, ma thú sẽ biến thành người quan trọng nhất trong lòng nhân vật chính, sau đó a…” Nói đến manga mình yêu thích, Tiểu Dương một hơi nói liên tục.

“Nghe cũng hay hay a.” Tàng Đao gật gù: “Mua ở đâu vậy?”

“Tàng Đao đại ca ngươi muốn xem sao?” Tiểu Dương bắt lấy vai Tàng Đao, nhảy nhót reo hò: “Ta có thể gởi chuyển phát nhanh cho ngươi a!”

“Cái này để sau hãy nói.” Ta nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.”Chúng ta đi đánh base trước đã.” Lẽ nào hai người kia không thấy được, sắc mặt Vô Cực đã trở nên rất khó coi sao?

“Ác!” Tiểu Dương đáp.

“Na… Đi thôi!” Ta học theo ngữ khí của Vô Cực nói: “Liên lạc trên kênh đoàn.”

Vô Cực nghe được, lặng đi một chút, nhịn không được bật cười.

Chúng ta chia ra năm hướng đi tới, rất nhanh, sương mù dày đặc đã che khuất thân ảnh nhau.

Quái biến hình thông thường sẽ biến thành người mạnh nhất trong đội ngũ, có đôi khi cũng sẽ biến thành hệ viễn chiến đánh lén. Tuy rằng quái biến hình có thể phục chế chức nghiệp thậm chí là trang phục của người chơi, nhưng có một phương pháp rất đơn giản có thể phân biệt ra được, chính là — quái biến hình không nói được.

Trong sương mù lờ mờ, mơ hồ hiện lên một nhân ảnh, thân mặc khôi giáp, cảm giác có chút giống Nhất Phương.

“Nhất Phương?” Ta hỏi.

Thấy đối phương không trả lời, ta lập tức phóng một đạo mộc linh phù qua bắt chuyện!



“Oa a a a! Lão đại… ta thực xin lỗi ngươi!” Tiểu Dương một mặt điên cuồng bắn tên lên ‘Húc Chi Vô Cực’, một mặt kêu thảm.

Mới vừa phân tâm, hắn bị “Húc Chi Vô Cực” thưởng cho một tia sét.

“Đau đau đau!” Tiểu Dương kêu lên. Kết quả, lại bị một ‘Thiên Các Nhất Phương’ kế bên đâm một kiếm, phía trước còn toát ra hai cái ‘Bách Bất Xuyên Dương’.

“Sao càng ngày càng nhiều a…” Tiểu Dương bắn tên về từng ‘người’, lập tức chạy về phía sau.

Giật ra một khoảng cách vừa đủ, hắn dừng lại, quát lớn: “Vũ tiễn!”

Một trận mưa tên màu bạc còn dày đặc hơn cả trận mưa bụi đang buông xuống, cắm lên thân ‘đám người’ kia, sau khi ngân quang sau khi biến mất, chỉ còn lại những mảnh vỡ trong suốt rơi đầy đất. Tiểu Dương tiến lên tìm kiếm trong thi thể quái biến hình.

“Đều là đồ bỏ đi.” Tiểu Dương than thở, tiện tay vứt những thứ niêm dịch, mảnh vỡ trong suốt xuống đất.

“Lại lần nữa!”

—-

“…” Nhất Phương nhìn bốn cái ‘Húc Chi Vô Cực’ trước mặt, trong lòng rất muốn mắng lời thô tục. Biến người nào không biến, hết lần này đến lần khác đều biến thành cái mặt lạnh này!

“Lôi ảnh trảm!” Nhất Phương khẽ quát một tiếng, trường kiếm quét ngang thân đám ‘người’ kia, đánh bọn nó quay về nguyên hình.

Sau đó nhanh chóng xoay người, lần thứ hai quát lên: “Lôi mang trảm!” Thân kiếm bắn ra quang mang, bổ về phía ‘Bách Bất Xuyên Dương’ đứng sau lưng đang giương cung chuẩn bị bắn lén.

“Lôi hoằng trảm!” Lại quát khẽ một tiếng, trường kiếm vẽ một đường từ trên xuống dưới, chém ngã cái bóng ‘Tàng Đao’ đang từ từ hiện thân.

“Đã nghiền!” Nhất phương thoả mãn địa nói, lục soát thi thể đầy đất.

Đối phó những con quái hơn sáu mươi cấp này, Nhất Phương căn bản không cần liên tục dùng kỹ năng uy lực cường đại như vậy, thế nhưng một khi phát động kỹ năng sẽ không thể ngừng lại, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là lãng phí SP phóng cho xong liên kỹ ( mỗi khi sử dụng một loại liên kỹ, sẽ tốn hao SP một lần ).

Nói cách khác, đối tượng mà Nhất Phương muốn liên kỹ đối phó, ngay từ đầu chỉ là “Húc Chi Vô Cực” . Hắn muốn cùng Vô Cực hảo hảo đánh một trận từ rất lâu rồi, tiếc rằng gần đây cũng không có thời gian, không thể làm gì khác hơn là nã đám quái biến hình này cho qua cơn nghiền.

“Không có.” Nhất Phương đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, lần thứ hai giơ kiếm bổ về phía một ‘Húc Chi Vô Cực’ khác.

——

Tàng Đao nhanh chóng xuyên qua đoàn ‘người’, chủy thủ trong tay kéo ra trận trận huyết vụ, động tác của hắn nhanh đến mức ngay cả mưa cũng không đuổi kịp.

Huyết vụ tán đi, lưu lại một khối vỡ trong suốt. Tàng Đao tìm kiếm một trận, bên trong cũng không có base, tiếp tục hướng về phía sâu hơn trong rừng.

‘Húc Chi Vô Cực’ từ phía trước rất nhanh tới gần, lãnh mâu thẳng tắp theo dõi hắn.

“Vô Cực?” Tàng Đao hỏi.

Đôi môi ‘Húc Chi Vô Cực’ khẽ đóng khẽ mở, bất quá không phải đang nói chuyện, mà là đọc chú ngữ.

Tàng Đao lập tức tiềm hành tránh thoát lần công kích này, sau đó lại hiện thân phia sau ‘Húc Chi Vô Cực’, một đao bổ về phía gáy hắn. Huyết hoa văng khắp nơi, ‘Húc Chi Vô Cực’ té trên mặt đất, biến thành một toái khối trong suốt. Lại thêm một ‘Húc Chi Vô Cực’ từ trong rừng cây toát ra, Tàng Đao huy đao chém vào khuôn mặt tuấn mỹ của ‘Húc Chi Vô Cực’, sau đó lại thêm một đao…

“Thật không xong…” Nhìn toái khối ‘Húc Chi Vô Cực’ trên mặt đất, Tàng Đao phát hiện, hắn thế nhưng cảm thấy rất sảng khoái..

“Có phải ta đối với hắn chất chứa oán hận rất sâu không a?” Tàng Đao bật cười.

Lúc này, một đạo Thủy Linh Phù bổ vào phía sau Tàng Đao, hắn nhìn lại, “Nguyệt Phi Ly” đang phát một đạo linh phù khác về phía hắn. Tàng Đao mạo hiểm né tránh công kích này, sau đó… lập tức dùng tiềm hành chạy trốn!

Cho dù đây không phải Nguyệt Phi Ly thật sự, cho dù “Nguyệt Phi Ly” kia có thể sẽ rụng base, hắn cũng không hạ thủ được!

“Ngươi đừng đuổi theo a!” Tàng Đao nói.



“Cách cách!” Giữa không trung giáng xuống một tia sét, “oanh” một tiếng bổ vào “Húc Chi Vô Cực”, chỉ thấy “Húc Chi Vô Cực” bốc khói, té trên mặt đất, vỡ thành từng khối.

Lại “Cách cách!” một tiếng, thêm một đạo Lạc Tuyết đánh xuống một “Húc Chi Vô Cực” khác…

Vô Cực bất đắc dĩ phóng pháp thuật, Lạc Tuyết từng đạo từng đạo bổ vào trên người ‘mình’, thẳng đến khi những ‘Húc Chi Vô Cực’ này đều bị hắn đánh về nguyên hình, hắn mới thở dài một hơi, lẩm bẩm trứ: “Quái biến hình coi trọng ta như vậy, ta nên cao hứng hay bực bội đây?”

Vô Cực biết, quái biến hình luôn biến thành dáng vẻ của hắn, vậy đại biểu hắn là người mạnh nhất trong đội. Thế nhưng thấy mình té trên mặt đất, cảm giác này thật sự là… có đủ kỳ quái.

Trước mắt lại xuất hiện mấy cái ‘Húc Chi Vô Cực’ và ‘Thiên Các Nhất Phương’, Vô Cực lui lại mấy bước, niệm ma pháp lôi hệ phạm vi rộng, Thiên Hàng Vạn Lôi.

“Thiên Hàng Vạn Lôi!” Vô Cực quát khẽ. Hơn mười đạo điện mang tức khắc hạ xuống, chiếu sáng rừng rậm xung quanh. Khói nhẹ tán đi, đầy đất là vật phẩm quái biến hình rớt ra.

Vô Cực trở mình dò xét một trận, vẫn không có base. Xác xuất base rơi xuống không cao, không dễ dàng đánh tới như vậy.

Đột nhiên, trên mặt đất có một bóng đen rất nhanh tới gần, Vô Cực hơi không chú ý, bị “Tàng Đao” vẽ một đao, hắn lập tức trở tay bổ Minh Nguyệt kiếm trượng về phía “Tàng Đao”, cùng với nó so đấu.

Sau khi chiến đấu kết thúc, Vô Cực lại tiếp tục tìm kiếm vật rơi đầy đất.

Sa sa, tiếng lá cây cọ xát vang lên bên tai hắn, Vô Cực vội vã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy “Nguyệt Phi Ly” đẩy cành lá hai bên, đi ra từ trong rừng cây.

‘Nguyệt Phi Ly’ chứa đựng ý cười, chậm rãi đi về phía hắn, mưa bụi bao phủ lấy “Nguyệt Phi Ly”, làm ướt mái tóc nguyệt sắc, hiện ra một vẻ đẹp mảnh mai lại trong suốt. Vô Cực nhìn đến ngốc ra, không biết nên phản ứng thế nào…

Thẳng đến khi “Nguyệt Phi Ly” đến gần người, Vô Cực mới thanh tỉnh lại, ôn thanh hỏi: “Nguyệt?”

“…” Không phản ứng.

Cái này thì nguy rồi. Vô Cực khổ não, hắn không có biện pháp công kích Nguyệt a!

Vô Cực không thể làm gì khác hơn phải rất vô dụng xoay người chạy trốn, thế nhưng, phụ cận lại xuất hiện mấy cái “Thiên Các Nhất Phương” và “Bách Bất Xuyên Dương” ngăn trở lối đi.

Hắn nhìn “Thiên Các Nhất Phương” và “Bách Bất Xuyên Dương”, rồi quay đầu lại nhìn “Nguyệt Phi Ly”, cắn răng một cái, thấp giọng quát: “Băng Đống Thuật!”

Khói trắng vây quanh “Nguyệt Phi Ly”, trong nháy mắt khiến nó đông lại thành một pho tượng khắc băng.

Vô Cực nhìn tượng băng, ôn thanh: “Ngươi đợi ở đây.” Những lời này nếu như để người khác nghe được, khẳng định sẽ cười rụng răng đầy đất, nhất là lão hồ ly Nửa Cuộc Đời.

Không lâu sau, mặt đất chỉ còn lại toái khối. Vô Cực đang muốn khom người thu thập, đột nhiên nhạy bén né tránh qua một bên, một đạo ngân quang xẹt qua vị trí hắn vừa đứng lúc nãy.

“Lại là Tàng Đao!” Vô Cực khẽ híp mắt, có vẻ rất không kiên nhẫn. “Luôn lén lút, không hổ là đạo tặc.” Hắn còn đang ghi hận chuyện Tàng Đao nã thủy tinh bị nguyền rủa tặng cho Nguyệt.

Không đợi “Tàng Đao” áp sát lần thứ hai, Vô Cực cũng đã bổ ra một đạo sét. Thế nhưng “Tàng Đao” cũng không giống như hắn tưởng tượng, té trên mặt đất vỡ thành từng khối từng khối, mà là dừng một chút, lần thứ hai vung đao đánh úp lại.

Vô Cực vội vàng tránh đi lần công kích này, trong lòng thấy khó hiểu.

“Sao lại không chết?” Sau đó hắn mới phát hiện ‘Nguyệt Phi Ly’ đã ‘tan’ ra, hơn nữa đang giúp “Tàng Đao” buff máu…

Vô Cực cảm thấy lý trí mình “răng rắc” một tiếng, gãy đôi, hắn lạnh mặt nheo lại hàn mâu hét lớn một tiếng: “Vô Thượng Thiên Khiển!”



“Kỳ quái?” Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, sao ta cảm thấy ‘Nguyệt Phi Ly’ hình như nhiều hơn những ‘người’ khác? Giống như bây giờ, có bốn con ‘Nguyệt Phi Ly’ vây quanh ta.

Theo lý thuyết, quái biến hình hẳn sẽ biến thành Vô Cực hay Nhất Phương có cấp cao nhất a, tại sao đều biến thành ta?

Tuy rằng thấy nghi hoặc, nhưng ta vẫn rất lưu loát địa mệnh lệnh triệu hoán thú đánh bọn nó thành quả đông lạnh nát.

Ta cúi người tìm kiếm những thứ rơi trên mặt đất, rốt cục tìm được một cái thang nhỏ móp méo. Vật phẩm biểu hiện tên “Base” .

“Hô…” Rốt cục a!

“Các vị!” Ta kêu lên trên kênh đoàn: “Ta đánh được rồi!”

Tiểu Dương vui vẻ kêu lên: “YA! Trở về thành!”

—-