Thiên Vu

Chương 389: Nếu ta cuồng thì tất nhiên là ngông hơn trời (2)




Trần Lạc ngửa đầu cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

Cười không kiêng nể gì, cười bễ nghễ thương khung.

Trần Lạc nói:

- Khi Trần Lạc ta ngông cuồng thì càng hơn trời, ngươi làm gì được ta?

- Bắt cuồng đồ này lại cho ta! Bắt lại! Bắt!

Ngụy đại tổng quản không chịu đựng nổi nữa, lão vung tay lên. Có người hành động. Một tòa bảo tháp bỗng nhiên xuất hiện, ánh sáng rực rỡ như ngọn núi rơi xuống.

Vang tiếng nổ điếc tai.

Khiến mọi người không ngờ là khi bảo tháp đập vào người Trần Lạc như trúng ảnh ngược trong nước, cơ thể hắn mơ hồ rồi rất nhanh hồi phục như ban đầu.

- Thứ rác rưởi này cũng dám đem ra bêu xấu? Các ngươi dù gì là đại nhân vật của học phủ, chẳng lẽ chỉ biết giở trò lén lút gài bẫy người ta? Không có bảo khí nào đáng giá chút? Các ngươi không ngại mất mặt nhưng ta xấu hổ giùm!

- Càn rỡ!

Vù vù vù vù vù!

Lời của Trần Lạc chọc giận các cao tầng Trung Ương học phủ, bọn họ lần lượt ra tay nhưng vô dụng. Bảo khí nào hễ chạm vào Trần Lạc sẽ như chạm vào cái bóng trong nước, mơ hồ rồi dần hồi phục.

- Đại nhân vật của học phủ cũng chỉ có vậy, không hiểu cả thường thực cơ bản. Các ngươi dùng linh thức không cảm ứng được sự tồn tại của ta thì làm sao đánh nhau?

Thế nhân đều biết vu sư đánh nhau đều dùng linh thức tỏa định, dù là thi triển linh quyết hay phát ra bảo khí chắc chắn sẽ đánh trúng đối phương, chưa từng đánh hụt. Mặc cho đối phương tránh né cỡ nào cũng không cần lo sẽ trật mục tiêu. Bây giờ cao tầng Trung Ương học phủ như người mù trước mặt Trần Lạc, linh thức không cảm ứng được hắn tồn tại, đừng nói tỏa định, phát ra bảo khí khó chạm vào được hắn.

Vù vù vù vù vù!

Tào trưởng lão ra tay, khi lão giơ tay thì mênh mông như thiên, đây là đại thần thông.

Quái dị là khi đại thần thông chạm vào Trần Lạc như đụng ảo ảnh trong nước, không làm nên chuyện gì. Trần Lạc như bọt nước tan vỡ sau đó hồi phục lại.

Vù vù vù vù vù!

Các đại nhân vật cùng nhau thi triển đại thần thông, không ích gì, ai cũng không được. Mặc kệ thần thông cao siêu, cường đại đến đâu đều không đụng được một cọng lông của Trần Lạc.

Chuyện gì đây?

- Rõ ràng đại thần thông cao hơn thiên nhiên tại sao vẫn không thể làm gì được hắn?

Tào trưởng lão khó hiểu, mọi người đều như vậy.

Ngụy đại tổng quản nhỏ giọng nói:

- Hắn lấy thái dương thái âm ngưng Thái Cực, định âm dương, động ngũ hành, thành tựu thiên nhiên tử nguyên. Hiện giờ hắn chính là thiên nhiên, thiên nhiên là hắn, hắn là hắn, tự nhiên cũng là hắn. Chúng ta dùng mắt thịt nhìn hắn, là hắn cho các ngươi nhìn thấy, nếu hắn không muốn thì chúng ta không thể thấy gì. Tuy đại thần thông cao hơn thiên nhiên nhưng cơ thể chúng ta nằm trong thiên nhiên, không anhỷ ra pháp tắc thiên nhiên thì có thủ đoạn cường đại đến đâu vẫn không làm gì hắn được.

Như Ngụy đại tổng quản đã nói, bây giờ Trần Lạc đã là thiên nhiên tử nguyên, chẳng chút khoa trương khi bảo phương thiên nhiên này là hắn chúa tể. Trần Lạc như biển cả, những người này là tôm cá trong nước, dù tôm tép cường đại đến mấy cũng không lay động được đại dương. Trừ phi bọn họ nhảy ra khỏi thiên nhiên, ra khỏi mặt biển hóa thân thành long, có được bản lĩnh lật trời đổ nước. Nhưng bọn họ có năng lực đó không?

Tuy các đại nhân vật có tu vi cao sâu, thực lực cường đại, thủ đoạn cao minh nhưng cơ thể vẫn ở trong thiên nhiên.

Cái này không phải vấn đề bọn họ cường đại hay không mà là các đại nhân vật không phát hiện ra Trần Lạc tồn tại, vậy làm sao đánh? Dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, không thấy người ta thì chịu bó tay.

- Các vị đều đã ra tay, bây giờ nên đến lượt ta đi?

Ba phân thân của Trần Lạc xuất hiện, bốn mươi linh luân mênh mông hiện ra, ngay sau đó vận chuyển.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Linh luân mênh mông xoay ngày càng nhanh, thanh âm thương cổ càng lúc càng mãnh, cả tòa núi cao lơ lửng xao động, lắc lư, xóc nảy trên dưới. Đây không đơn giản là mặt đất run rẩy mà núi, cầu các lơ lửng đều rung lắc.

Vù vù vù vù vù!

Cơ thể đỏ rực, bốc khói.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Núi cao lơ lửng mọc ra một miệng núi lửa, hai cái, mười cái, trăm cái, nháy mắt thủng lỗ chỗ.

- Dừng tay! Dừng tay cho ta! Cuồng đồ kia! Không được!

- Dừng tay!

Trần Lạc lắc người, cơ thể bỗng rung lên, thoáng chốc gió mây biến sắc, khí hậu thay đổi, như mặt trời treo cao, trăng tròn rơi rụng, như xích phong, như kinh lôi, như tai họa tự nhiên buông xuống nơi đây.

Núi cao lơ lửng rung lắc dư dội bị nghiền thành hạt cát tan biến. Hơn một trăm cao tầng, các đại nhân vật Trung Ương học phủ muốn ngăn chặn nhưng vô dụng. Bọn họ cũng bị tai họa thiên nhiên bao phủ, lực lượng liên miên từ bốn phương tám hướng ập đến, không có đường đỡ. Vang một chuỗi tiếng nổ, tuy bọn họ không bị thương nhưng cả người tê dại đau đớn, cảm giác rất khó chịu.

- Xéo qua đây!

Các sấm sét, phong tuyết, trời trăng sao cùng giáng xuống. Nơi đây âm dương điên đảo, ngũ hành thác loạn, các đại nhân vật Trung Ương học phủ bị đánh chạy tứ tán.

Mười vạn người trên khán đài vòng tròn bị cảnh tượng này làm giật mình không nói nên lời. Có từng gặp một vu sư trung cấp đánh hơn một trăm đại nhân vật Trung Ương học phủ chạy tứ tán? Là ảo giác sao? Phải không? Đầu óc đám người trống rỗng, ngây ngốc, rối loạn.

Quá điên cuồng, rất rung động! Hơn một trăm cao tầng, các đại nhân vật Trung Ương học phủ bình thường ai nấy oai phong kẻ cả. Đừng nói là Trung Ương học phủ, dù là trong Huyền Hoàng thế giới bọn họ cũng có vị trí hết sức quan trọng. Bây giờ một đám người siêu đẳng bị một đệ tử rượt đánh chạy vắt giò lên cổ, thế này... Nếu không thấy tận mắt ai dám tin đây là sự thật?

Trần Lạc đạp bước hư không, thân hình như hư như thực, mờ ảo nhấp nháy, giơ tay anhác chân vung thiên nhiên, âm dương điên đảo, ngũ hành thác loạn, như tai nạn thiên nhiên buông xuống, rất là đồ sộ, cũng rất khủng bố.

Ngụy đại tổng quản tức xì khói, vừa chạy vừa hét chói tai:

- Pháp tắc, mau sử dụng pháp tắc thất tinh áp chế cuồng đồ này!

Trong phút chốc cầu vồng ngưng tụ giữa hư không như một tòa sơn mạch nguy nga ập xuống. Ít ai biết đây là thủ đoạn gì, nhưng mọi người biết rõ chắc chắn là lực lượng pháp tắc thất tinh. Trần Lạc bây giờ đã thành tựu thiên nhiên tử nguyên, sợ rằng chỉ có pháp tắc thất tinh chúa tể phương Tiểu linh giới này mới lay động được hắn.

Quả nhiên, khi sơn mạch cầu vòng diễn sinh, Trần Lạc không lùi còn tiến tới, vèo một cái bay lên. Trần Lạc giơ hai tay chống sơn mạch cầu vồng giáng xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trần Lạc khẽ rên, cơ thể rơi xuống. Khi sắp đáp xuống đất thì Trần Lạc ngửa đầu hú dài, ba phân thân lại xuất hiện, bốn mươi linh luân mênh mông diễn sinh, nhanh chóng biến to bay lên cao như bốn mươi mặt trời lơ lửng, như bốn mươi vòng xoáy. Khi linh luân xoay tròn phát ra tiếng thương cổ kinh thiên động địa.