Thiên Vu

Chương 437: Bà tám




Diệp Thanh thở hổn hển nói:

- Các ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt đó. Cho các ngươi biết, bản... Bản tiểu thư chưa từng quấn quýt tên rác rưởi Trần Lạc, hắn là đồ bỏ, hắn không đáng lọt vào mắt bản tiểu thư. Là hắn luôn quấn quýt bản tiểu thư và... Và hắn chưa từng tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy gì đó cho ta, tất cả là hắn chửi rủa bản tiểu thư, là tên rác rưởi đó không theo đuổi bản tiểu thư thành công nên cố ý chửi rủa ta!

- Tên rác rưởi Trần Lạc ngay từ đầu đã xâm nhiễm hơi thở hắc ám, hắn bị phế, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế bỏ tu vi là vì vậy. Sau đó không chết tâm lại xâm nhiễm hắc ám, không thì các ngươi nghĩ tại sao tu vi của hắn tiến bộ nhanh như vậy? Tại sao ông trời thẩm phán hắn? Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão, là hắn! Là tên rác rưởi đó xâm nhiễm hắc ám nên mới bị thẩm phán!

Diệp Thanh gân cổ rít gào, muốn giải thích cho mình, càng như là trút hết uất hận.

Bạch Phiêu Phiêu đứng gần đó chợt nhớ điều gì, vỗ đầu nói:

- Hèn gì ta cảm thấy cái tên Diệp Thanh nghe quen quen, thì ra nàng chính là Diệp Thanh bị tên kia đánh tè ra quần.

Hạ Mạt lẩm bẩm:

- Trông nàng thật đáng thương...

Bạch Phiêu Phiêu xì cười:

- Người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận.

Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu, khinh thường nhìn Diệp Thanh.

Đám người xung quanh không lên tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Thanh, chỉ có thế, không hơn. Trừ tội nghiệp ra không có tình cảm khác, không chút đồng tình. Dù Diệp Thanh cố gắng giải thích cho mình nhưng mọi người biết nàng chỉ cố chống chế. Tất cả là học tử Kim Thủy Vực, nhiều người chính mắt thấy tình hình hội thị Kim Thủy Vực hai năm trước, biết Diệp Thanh lưu lạc đến tình trạng hôm nay là tự nàng gieo gió gặt bão.

Vương Uy luôn im lặng bỗng nghiêm túc nói:

- Diệp Thanh cô nương, Trần Lạc học trưởng là người Vương Uy và toàn bộ đệ tử Tiểu Kim Câu học viện vô cùng tôn kính, hy vọng người chú ý ngôn từ của mình, đừng chửi rủa hắn.

Diệp Thanh nghe vậy cười một tràng, nàng vốn xúc động tức giận sao có thể tha thứ Vương Uy nho nhỏ lên tiếng răn dạy?

Diệp Thanh tức giận quát:

- Ngươi là cái thứ chết tiệt gì? Khi nào đến lượt ngươi răn dạy bản tiểu thư?

Vù vù vù vù vù!

Diệp Thanh lắc người chớp mắt bay tới trước mặt Vương Uy, vỗ vào ngực hắn.

Vương Uy chỉ là vu sư sơ cấp còn Diệp Thanh là vu sư trung cấp mở bốn linh luân, sao gã đấu lại nàng? Vương Uy bị trúng một chiêu khẽ rên, cơ thể như diều đứt dây bay ra sau.

- Hôm nay bản tiểu thư yếu đánh chết ngươi.

Diệp Thanh lại công kích. Vương Uy không sợ nàng. Tuy Diệp Thanh rất mạnh nhưng không chịu nổi hơn một trăm đệ tử Tiểu Kim Câu học viện vây công, lập tức thua trận. Thấy vậy Đinh Tử Hiên, các đệ tử Thiên Hạ học phủ xông lên, đệ tử Tiểu La Thiên học viện cũng tham gia cuộc chiến.

Chiến đấu bùng nổ nhưng rất nhanh chấm dứt, vì Vũ Hóa Phi ra tay. Vũ Hóa Phi dùng vũ lực ngăn hai bên lại. Mới rồi Diệp Thanh bị vây công, sợi tóc rối xù như bà thím.

Diệp Thanh gào thét:

- Vũ công tử đừng cản ta, hôm nay ta nhất định đánh chết tên chó này!

Vương Uy bị đánh hộc máu, che ngực tức giận nói:

- Diệp Thanh cô nương, người đánh ta không sao nhưng nếu dám chửi rủa Trần Lạc học trưởng một lần nữa thì tất cả đệ tử Tiểu Kim Câu học viện ta hôm nay dù phải liều mạng cũng quyết cho cô nương bài học!

Đệ tử Tiểu Kim Câu học viện đồng lòng hợp sức, đồng thanh kêu lên:

- Chỉ cần chúng ta còn một hơi thở thì không ai được chửi rủa Trần Lạc học trưởng!

Vì ở trong mắt bọn họ không chỉ xem Trần Lạc là thần tượng cũng xem hắn là niềm kiêu hãnh của Tiểu Kim Câu học viện. Bọn họ vĩnh viễn không quên lúc đệ tử Tiểu Kim Câu học viện bị học viện khác ăn hiếp Trần Lạc đã bênh vực họ như thế nào.

- Ha ha ha ha ha ha! Chửi rủa?

Diệp Thanh cười dài, rít qua kẽ răng:

- Hôm nay bản tiểu thư chửi rủa hắn rồi sao? Ngươi làm gì được bản tiểu thư? Tên phế vật Trần Lạc lợi hại lắm sao? Ngông cuồng lắm sao? Kết quả chỉ là phế vật. Đúng rồi, phế vật, hắn chính là phế vật. Lúc trước tu vi bị phế, hiện tại tu vi lại bị thẩm phán mất hết, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn đều là phế vật!

- Diệp Thanh, đừng xúc động!

Tuy đám người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên khuyên nhủ Diệp Thanh nhưng trong lòng rất sảng khoái, nếu không phải lo lắng hình tượng hai người hận không thể vỗ tay khen nàng.

Trên khuôn mặt ngây thơ của Hạ Mạt chân mày nhíu chặt, nàng không thích Diệp Thanh, không thích một chút nào. Hạ Mạt cực kỳ ghét Diệp Thanh, sâu trong lòng nàng muốn ra tay dạy cho nữ nhân này một bài học.

Bạch Phiêu Phiêu đứng bên cạnh Hạ Mạt cũng khó chịu lắc đầu. Mặc dù Bạch Phiêu Phiêu không thích Trần Lạc nghịch thiên mà đi nhưng chỉ đơn thuần không thích, giờ Diệp Thanh như bà tám chửi rủa Trần Lạc làm Bạch Phiêu Phiêu rất khinh thường nàng.

- Diệp Thanh, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!

- Diệp Thanh, tiện nữ nhân mặt dày. Lúc trước nếu không phải Trần Lạc học trưởng nương tình không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần, giờ la lối tại đây có gì hay? Ngươi chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, ăn hiếp chúng ta. Nếu Trần Lạc học trưởng có ở đây thì ngươi không dám hó hé một câu!

Các học tử Tiểu Kim Câu học viện với Vương Uy dẫn đầu mắt đỏ ngầu muốn lao qua liều mạng với Diệp Thanh, bất đắc dĩ Vũ Hóa Phi đứng giữa ngăn lại, phía đối diện hơn mười vu sư trung cấp Thiên Hạ học phủ đứng. Các học tử Tiểu Kim Câu học viện bị áp chế, đẩy lùi không thể đánh nhau.

- Một đám bỏ đi, hôm nay đừng nói phế vật Trần Lạc không có đây, dù hắn có mặt thì bản tiểu thư dám chửi thẳng vào mặt hắn! Phế vật chính là phế vật, trong mắt Diệp Thanh ta hắn mãi mãi là phế vật!

Ánh sáng lấp lánh liên tục quanh thân Diệp Thanh, nàng quát to bắn ra ngoài. Không biết có phải Vũ Hóa Phi cố ý không ngăn lại hay sao, ai đều nhìn rá Diệp Thanh đánh ra chiêu này Vương Uy không chết cũng bị thương nặng. Bọn họ không ngăn cản. Không, có người định ra tay, là Hạ Mạt. Nhưng Hạ Mạt vừa nhúc nhích rồi ngừng lại, vì nàng phát hiện có người ra tay trước mình.

Mắt thấy một chưởng của Diệp Thanh sắp vỗ vào vai Vương Uy.

Trong phút chốc một luồng sáng tinh khiết như ánh trăng lóe lên trước mặt Vương Uy, ánh sáng ngưng tụ thành mặt kính. Diệp Thanh lao lên chạm vào mặt kính, chưa biết ra sao thì bỗng nghe tiếng bốp. Diệp Thanh rú lên, người văng ra sau té cái bịch xuống đất, lòng bàn tay da thịt nứt ra, máu ròng rã.

Là ai?

Ánh sáng tán đi, một nữ nhân xuất hiện. Áo xanh la quần, khuôn mặt yêu kiều ngoan ngoãn đáng yêu. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt bắn ra tia sáng sắc bén trừng Diệp Thanh.

Ân Tiểu Ly?

Ân Tiểu Ly là người thứ hai sau Trần Lạc của Tiểu Kim Câu học viện thi đậu vào Trung Ương học phủ, cũng là thức tỉnh giả thứ hai của Kim Thủy Vực sau Tiết Thường Uyển.