Thiên

Quyển 1 - Chương 134: Diệc lão! Đạo!




Đó chính là Diệc lão đã ngăn chặn Hộ pháp Hình Cung, Hộ Pháp Viêm Họng đang định đuổi theo Phương Nguyệt rồi lại xuất hiện cạnh Cưu chưởng môn Lê Rít định nói gì đó cũng như Cựu chưởng môn Lê Rít vừa mới nói được vài chữ với Diệc lão “Diệc lão vẫn mạnh như lúc nào” chỉ là Diệc lão chưa trả lời thì đã xuất hiện nơi Tiểu Bạch trong ánh nhìn của tất cả tu nguyên giả đang bay trên không

Đặc biệt là tu nguyên giả của Kiên Văn Hội cùng Vũ Phiến Môn chỉ lặng thinh từ trên không nhìn xuống không ai công kích tiếp, trong khi Thanh Phong Phái chỉ còn lại Lý Dương chưởng môn đang thở dài mà lẩm bẩm ba chữ “Thanh Phong Phái” cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến và Cựu chưởng môn Lê Rít thì không còn ai cùng Diệc lão đứng trước Vũ Thiên đang cháy xém thân mà mắt nhắm nằm im trên mặt đất cạnh bên chính là Tiểu Bạch, nước mũi đang chảy cùng mặt nhỏ đang mếu vỗ vỗ gọi gọi

Thời gian như ngừng trôi, Diệc lão nhìn Vũ Thiên một hồi lâu trong lắc đầu hơi ủ rủ nhưng đột nhiên Diệc lão mí mắt lại giật giật mà nhìn Tiểu Bạch rồi khẽ cười nhẹ trong cái xoay thân tiến lên trước một khoảng nơi mặt đất Dược Viên mà nhìn thẳng lên trên không quét một lượt từ xa tới gần trong hai tay Diệc lão đang đóng băng dần nhưng rồi lại tan mà giọng nói hơi buồn đã vọng lại vào tai Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch, con mau hóa to để chở Vũ Thiên bay hướng cánh rừng nhỏ mà rời đi!

- Diệc lão nhưng Thiên ca nằm im rồi, ngay cả Phong ca ca, Hải ca ca, cùng mamút lại không thấy đâu!

Tiểu Bạch một tay vỗ lẫn béo nhẹ một bên má Vũ Thiên tay nhỏ còn lại nắm nhẹ tóc hắn mà xoay đầu lại nhìn Diệc lão mà mếu máo nói trong không biết tại sao nhưng mà giọng hét có chút gấp rút của Diệc lão đã trả lời nó:

- Tiểu Bạch, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!

Diệc lão dứt lời toàn thân lại luân chuyển ngũ sắc nguyên lực trong sự kinh sợ của toàn bộ tu nguyên giả mà nhìn Diệc lão ngơ ngác đến mắt trợn lên hết cỡ

Trong giọng có phần lạc đi lẫn không thể hiểu của Đại trưởng lão Thanh Chiến cùng Hội trưởng Vưu Chí đã bị đánh bay phía xa nhìn tới tự nói trong lòng: “ngũ thể cơ bản”

Vì lúc này thân bình thường của Diệc lão đã chuyển sang thân ngũ sắc luân chuyển liên hồi phát sáng ra ánh sáng ngũ sắc luân chuyển quanh thân trong hai tay vẫn đang dần đóng băng rồi lại tan rồi lại tiếp tục

Chỉ là Tiểu Bạch đã tiếp tục gọi nhỏ “Diệc lão, lão không đi cùng con sao”

Nhưng Diệc lão lại lắc đầu mà xoay người lại nhìn Tiểu Bạch ngồi bệt cạnh Vũ Thiên vẫn đang nằm im trên mặt đất mà lặng thinh giọng xen lẫn chút buồn trong bi thương mà lướt nhẹ nhìn lên không trong giọng nói vẫn cứ vang:

- Tiểu Bạch, Tiểu Thiên, Diệc lão không còn nơi nào để đi, Diệc lão cũng đã từng bỏ đi nhưng lúc này Diệc lão lại không muốn bỏ chạy!

- Diệc lão!

Trong tiếng gọi trong trẻo của Tiểu Bạch xen vào câu nói vẫn vang của Diệc lão nhưng khi dứt câu Diệc lão lại hét lên với nó:

- Nhanh đi!

Khiến cho Tiểu Bạch mặt mũi ướt nhèm mà mếu to nhưng vẫn “dạ” một tiếng cùng lúc đó chính là hai tay Diệc lão đang bị đóng băng rồi tan liền rồi lại tiếp mà đóng băng nhưng lại không để ý khi nâng hai tay lên thẳng trước trong một tiếng hét từ nhỏ đến lớn dần:

- Chắn ngũ sắc!

Trong sự kinh hãi của mọi tu nguyên giả phía trên nhìn xuống khoảng cách ngắn giữa Diệc lão cùng Tiểu Bạch đang ngồi cạnh Vũ Thiên dần lan tỏa một tấm chắn ngũ sắc giống như kết giới che chắn trên không Thành Vị Thanh

Nhưng khác biệt chính là tấm chắn này là một mặt phẳng từ nơi mặt đất mà lan tỏa rộng ra và cao tới tận đám mây, ngũ sắc nguyên lực đan xen nhau, nhưng Diệc lão lúc này cũng đã tựa lưng vào tấm chắn như bức tường ngăn cách bên này sang bên kia mà nói nhỏ vọng sang bên kia: “Tiểu Bạch, nhanh cùng Vũ Thiên rời đi”

Phía sau Diệc lão cũng như là bên kia tấm chắn ngũ sắc Tiểu Bạch đã trở lại thân tiểu thú nhưng lại tiếp tục phình to lên trở thành Đại Bạch mà dùng bốn chân to vòng lấy Vũ Thiên mà gầm lên một tiếng rung chuyển mặt đất xông thẳng lên đám mây trên cao trong những giọt nước động lại mà lao thẳng lên không hướng cánh rừng nhỏ mà giữ chặt lấy Vũ Thiên bằng hai chân trước bay nhanh

Mặc dù Diệc lão đang đứng cạnh tấm chắn bên kia cũng nghe thấy tiếng gầm của nó mà xoay đầu lại nhìn nó đã bay đi nhưng rồi lại lắc đầu nhìn từng tu nguyên giả phía trên đang kinh hãi vì tiếng gầm của Tiểu Bạch

Lại nhìn tới Diệc lão lúc này lại càng hoảng sợ thêm vì Diệc lão thân ngũ sắc đã trở lại thân bình thường nhưng đáng lẽ là một lão giả đã hơn sáu mươi thì lúc này đã cải lão mà trở thành một trung niên tầm bốn mươi rồi lại tiếp tục giảm xuống ba mươi rồi ngừng lại khi là thiếu niên hai mươi

Trong tiếng lẩm bẩm của Hội trưởng Vưu Chí cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến có chút kinh nghi lẫn khó tin sau trước cùng vang “lão đã không còn ở Cảnh giới Thể”, “Cảnh giới Đạo, chẳng lẽ là Cảnh giới Đạo”

Nhưng lại là sự ngạc nhiên đến ngẩn người của Lý Dương chưởng môn vẫn bay phía dưới mảnh đất bao vây bởi đám tu nguyên giả của Kiên Văn Hội cùng Vũ Phiến Môn còn lại khoảng sáu mươi mà nhìn Diệc lão đang là thiếu niên hai mươi, nét mặt hiền hòa, phong thái như mặt trời, ánh mắt sắc bén cùng sự lãnh đang lắc nhẹ thân trong một tay chạm vào tấm chắn ngũ sắc trong cái gục đầu nhìn nơi mặt đất mà như đang tự nói gì đó

Trong khi Cựu chưởng môn Lê Rít lắc lắc đầu mà thầm than như nhớ lại:

- Phục Diệc, đây là Cảnh giới của lão huynh sao!

Trong khi tứ hộ pháp hai gần Cựu chưởng môn Lê Rít còn hai thì hơi chếch trên không cách xa mà đồng loạt vỗ trán trong câu nói của Hộ pháp Viêm Họng trước “lão quái vật đó, không phải chứ Cảnh giới của hắn đã vượt qua cả Hội trưởng” cùng Hộ pháp Hình Cung tiếp ngay sau đó “không chỉ Hội trưởng mà là những kẻ mạnh nhất ở Lục Địa Nguyên Thiên này”

Nhưng Hội trưởng Vưu Chí bay ở phía sau hai hộ pháp trong thân đã khôi phục lại bình thường từ xa mà nhìn tới Diệc lão đang là thiếu niên mà hơi run lẫn mắt muốn bay ra ngoài trong thất thểu khó tin, nắm tay nắm chặt đấm mạnh vào nhau làm thân run mạnh mà nói to trong hơi điên loạn:

- Cảnh giới Đạo, không thể nào, Lục địa Nguyên Thiên này không có tu nguyên giả nào đạt tới Cảnh giới Đạo, mà đều dừng ở Cảnh giới Thể, trừ một nơi!

Nói tới đây thì Hội trưởng Vưu Chí liền ngừng trong sự bất ngờ lẫn khó hiểu của đám tu nguyên giả đang bay trên không, chỉ là Đại trưởng lão Thanh Chiến đã tiếp lời trong nói nhỏ: “chẳng lẽ nào hắn tới từ nơi đó”

Nhưng rồi lại lắc đầu quầy quậy không tin, thật không muốn tin mà hét lên trong hơi loạn: “không thể nào, nơi đó chỉ có một đi không trở lại” lại càng khiến cho đám tu nguyên giả phải nhìn tới mà vỗ đầu càng thêm khó hiểu với hai người

Chỉ là lúc này Diệc lão đang là thiếu niên hai mươi trong thân bình thường mà chưa chuyển sang trạng thái thể cùng cánh tay trái đang chống vào tấm chắn ngũ sắc đầu hơi gục xuống đã ngẩn lên trong ánh nhìn kinh hãi của đám tu nguyên giả khi nhìn thấy cặp mắt của Diệc lão lúc này đã chuyển sang màu ngũ sắc cùng bắn ra mà hướng trưởng lão của Vũ Phiến Môn cùng thành viên của Kiên Văn Hội mà quét một vòng trong hai tia sáng ngũ sắc bắn tới khiến cho chục tu nguyên giả không kịp né bị bắn trúng ngay một vị trí nào đó thì liền tiêu tán

Trong sự kinh sợ của tu nguyên giả còn lại đang vây lấy Lý Dương chưởng môn mà lắc lắc đầu nhìn tới Diệc lão đã thu lại tia sáng ngũ sắc bắn ra từ hai mắt mà nâng cánh tay phải nhấc lên trong toàn thân lại chuyển sang ngũ thể luân chuyển ngũ sắc cùng đấm mạnh tới tấm chắn ngũ sắc

Chỉ thấy rất nhiều thanh kiếm ngũ sắc đang bắn ra hướng tới bọn họ mà bay tới trong sự kinh sợ của mọi tu nguyên giả mà cuống cuồng bay tứ tung nhưng lại không kịp chỉ có thể đón đỡ nó như che chắn luôn cả một khoảng không phía dưới mảnh đất Thanh Phong Cảnh

Nhưng lúc này Diệc lão lại nhìn xuyên qua tấm chắn ngũ sắc hướng tới nơi Tiểu Bạch phình thành Đại Bạch mà ôm chặt Vũ Thiên bằng hai chân đã bay đi xa mà lẩm bẩm có chút đau thương như không nỡ buông: “tạm biệt hai đứa”

Cùng với đó chính là Lý Dương chưởng môn cùng Cựu chưởng môn Lê Rít thân cùng run mạnh mà mắt mở to hết cỡ nhìn phía sau lưng Diệc lão khi mà hai tay Diệc lão đang chạm vào tấm chắn khi tiếng nói của Diệc lão đã vọng vào tai mỗi người: “Lý Dương, Lê Rít, ta đi trước”

Trong cái mấy môi của Lý Dương chưởng môn cùng Cựu chưởng môn Lê Rít mắt khẽ chớp nhìn tới gọi hai chữ “Diệc lão” nhưng rồi cổ họng lại cứng lại trong nét mặt như mất đi sinh khí nhìn Diệc lão đang tự đóng băng mình trong tấm chắn ngũ sắc cũng đóng băng cùng những thanh kiếm ngũ sắc cũng đóng băng mà rơi xuống hiện ra đám tu nguyên giả còn lại

Chỉ có tấm chắn ngũ sắc bị đóng băng là vẫn đứng vẫn chắn ngang không trung trong ánh nhìn của đám tu nguyên giả đã nhìn tới Diệc lão lớp băng bao phủ đã rớt xuống cùng thân ngũ sắc đã bị tách thành từng khúc rồi phân thành từng đoạn nhỏ mà tiêu biến trước mắt bọn họ để lại nơi đó chỉ còn lại tấm chắn bị đóng băng còn Diệc lão đã không còn thấy đâu trong một vài đốm ngũ sắc đang bay lơ lửng rồi tiêu tán

Trong sự khó hiểu của tất cả tu nguyên giả nhìn Diệc lão đã tiêu tán mà không còn thấy đâu trong khi tấm chắn ngũ sắc vẫn còn đó mặc dù đã đóng băng khiến cho hướng đối diện Tiểu Bạch và Vũ Thiên đã không còn thấy được gì vì đã bị che chắn

Trong ánh nhìn đầy nghi ngờ của Hội trưởng Vưu Chí cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến:

- Lão đã chết rồi sao, làm sao có thể chứ!

- Cảnh giới Đạo, vì sao lão còn tiêu tán!

Khiến cho tất cả tu nguyên giả đều bay khựng mà im lặng nhìn trong ngẩn ngơ nhưng bọn họ cũng khó hiểu
Chỉ là rất nhanh Hội trưởng Vưu Chí đã thu lại nét mặt đang lặng suy của mình mà chuyển nhanh sang giận dữ khi mà bay thẳng tới tấm chắn ngũ sắc đã đóng băng mà thân chuyển Lôi thể trong giọng gầm vang khắp nơi này:

- Đuổi theo Băng Nguyên, nhất định phải lấy cho bằng được!

Trong khi Hội trưởng Vưu Chí bừng phát lôi quang mà bay thẳng tới trong hai tay mở mà hướng ra sau cùng tiếng hét to kéo dài hơi “lưới lôi” chỉ thấy từ hai tay hắn những tia sét đã bắn ra mà lan nhanh xuống dưới mặt đất trên không trong sự đan kết với nhau từ nhiều tia sét mà dần hình thành một tấm lưới lôi chỉ là chưa rộng chưa cao bằng tấm chắn ngũ sắc đã đóng băng của Diệc lão đang chắn trước mặt bọn họ

Chỉ thấy Hội trưởng Vưu Chí đã bay tới sau lưng chính là tấm lưới lôi đang bừng lôi quang mà đâm sầm vào tấm chắn ngũ sắc đã đóng băng liền một lỗ thủng in hình Hội trưởng Vưu Chí cùng tấm lưới lôi trong nhiều tiếng rít cùng với đó chính là tấm chắn ngũ sắc đã đóng băng liền đổ sụp xuống trong ánh nhìn của đám tu nguyên giả hiện ra khoảng không cùng mặt đất nơi Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên đã bỏ đi

Chỉ là một tiếng hét nơi mặt đất trong lùm cây đổ gãy rất nhiều cách Thanh Phong Phái một khoảng đã vọng lên một tiếng gầm không kém gì Hội trưởng Vưu Chí mới thét lên lúc nãy

- Đại thú của ta, ta nhất định phải bắt được ngươi!

Trong cái xoay đầu nhìn tới của tất cả tu nguyên giả nhìn nơi tiếng nói phát ra là một thân ảnh đã bị thương không nhẹ đang bay lên mà bay thẳng tới nơi Hội trưởng Vưu Chí đang xoay thân lại nhìn tới chính là Vũ Phiến Lương môn chủ trong giọng cùng lúc vang trong điên cuồng khi nhìn quanh mặt đất lẫn không trung Thanh Phong Phái

“Đuổi theo”

“Nhất định phải lấy được Băng Nguyên”

“Nhất định phải bắt được đại thú”

Trong ánh nhìn nhau của đám trưởng lão Vũ Phiến Môn khi nhìn tới Vũ Phiến Lương môn chủ đang vọng câu nói lên bọn họ cũng như thành viên cùng tứ hộ pháp của Kiên Văn Hội khi nhìn Hội trưởng Vưu Chí đang xoay thân trong ánh mắt nhìn hướng Phương Nguyệt cùng Phù Hiểu, Nghệ Tuyết đã bay đi chứ không định bay theo hướng Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên đã bay đi mặc dù hắn đang bay trên không trung nơi Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên đã đứng ngay mặt đất.