Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 55




Nguyên Ngọc mang thư ly hôn và tiền bạc, đích thân đưa Khương Bích Nhu ra khỏi thành, tìm một nơi an bài cho ả theo lời thánh chỉ rồi báo với người Khương gia, xem như hết tình hết nghĩa.

Trong Nguyên phủ, thấy Nguyên Tứ Nhàn nói xong những lời ban nãy thì cứ đứng một bên rầu rĩ mãi không vui, Lục Thời Khanh bèn tiến lên hỏi:

– Nguyên Tứ Nhàn, lần đầu tiên ta đến Nguyên phủ, cô ngay cả ngồi cũng không mời à?

Lời này của y cũng không tính là nói dối. Dù sao lúc làm Từ Thiện, y chỉ có thể đi cửa hông, bây giờ mới xem như lần đầu tiên quang minh chính đại bước qua cổng chính.

Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy hơi áy náy. Nàng quên mất y vẫn còn ở đây.

Nàng cười ngượng:

– Chàng muốn ngồi ở đâu, phòng chính, sảnh tiếp khách hay khuê phòng của ta?

Lục Thời Khanh nghẹn, biết tâm trạng nàng không tốt nên mới cố ý nói đùa, than thở:

– Ta tốt xấu gì cũng là quan tứ phẩm trong triều, tối thiểu cũng là phòng chính chứ nhỉ.

Tuy rằng sâu trong nội tâm, y khá muốn du lịch khuê phòng nàng một phen.

Nguyên Tứ Nhàn đưa y đến phòng chính, dọc đường hỏi:

– Nhà ta có phải đẹp hơn Lục phủ của chàng nhiều không?

Nguyên phủ có rất nhiều hòn non bộ hình thù kỳ lạ, lòe loẹt sặc sỡ, xung quanh còn có khe suối uốn lượn cong cong, quanh co khúc khuỷu, là một nơi vô cùng không thích hợp cho Lục Thời Khanh ở.

Khi y làm Từ Thiện đến, chưa từng thấy phong cảnh tiền viện, lúc nãy lại lo thầm phỏng đoán tâm trạng Nguyên Tứ Nhàn nên thật không chú ý, giờ nghe vậy nhìn quanh mấy lượt, lập tức toàn thân không thoải mái, khó chịu đến mức ngay cả bước chân cũng nhanh hơn, dường như muốn mau chóng đến phòng chính.

Nguyên Tứ Nhàn gọi y lại:

– Chàng đi chậm chút. Chuyện của a tẩu giải quyết rồi, ta sẽ không theo chàng về Lục phủ, sau này không thể gặp chàng mỗi ngày, bây giờ chàng để ta nhìn nhiều thêm đi.

Nói xong, nàng thở dài, khó khăn lắm mới đợi tới lúc Lục Thời Khanh nghỉ đông chí, nàng vốn muốn kéo y đến núi Chung Nam ngắm tuyết, nhưng a huynh trước mắt thật quá cần nàng bên cạnh, chuyện nhi nữ tư tình đành gác sang bên.

Nàng biết a huynh đối với Khương Bích Nhu đa phần là áy náy, nhưng suy cho cùng cũng là phu thê với nhau một thời gian, lại là thanh mai trúc mã, đâu thể không có chút tình cảm nào.

Lục Thời Khanh đã chuẩn bị tâm lý với quyết định này của nàng nên mới đi theo chuyến này, sợ nàng giải quyết xong phiền phức sẽ không từ mà biệt. Y dừng bước, quay đầu mạnh miệng:

– Có gì đáng nhìn?

Mắt Nguyên Tứ Nhàn cong cong:

– Chỗ nào trên người chàng cũng đáng nhìn.

Lời này giống như chỗ nào nàng cũng nhìn rồi ấy.

Lục Thời Khanh cuối cùng thả chậm bước chân, nghe nàng dặn dò từng chuyện một:

– Không cần đưa hành lý của ta về, biết đâu lúc nào đó ta vẫn phải đến phủ chàng. Có điều mấy hôm nữa là tháng chạp, cha sắp tới Trường An nên dạo này ta phải an phận chút, không thể tùy tiện đi tìm chàng, bằng không cha sẽ hung dữ với ta. Đúng rồi, chàng nhớ thay ta đa tạ lão phu nhân chiếu cố ta mấy ngày nay, trong nhà ta xảy ra chút chuyện, dịp Tết ta sẽ lại đến thăm người.

Lục Thời Khanh cau mày:

– Biết rồi.

Nha đầu này rất biết tạo thanh thế, chỉ dọn nhà thôi mà tạo ra bầu không khí ngột ngạt cứ như sinh ly tử biệt không bằng. Bây giờ ngay cả y cũng thấy phường Vĩnh Hưng và phường Thắng Nghiệp như xa cùng trời cuối đất vậy.

Y im lặng, nhớ tới Nguyên Ngọc, chợt hỏi:

– Lúc nãy cô nói dối Khương thị à?

Nguyên Tứ Nhàn ngớ người, lập tức hiểu ra:

– À, chàng nói chuyện bệnh hen suyễn của ả chứ gì.

Nếu vơ bừa một đại phu cũng có thể chẩn ra bệnh của Khương Bích Nhu có từ trong bụng mẹ thì trước đây Nguyên gia đã không áy náy lâu đến thế.

Du đại phu chưa từng nói mấy lời kia, là nàng vì để a huynh triệt để thoát khỏi qua lại, không còn áy náy thay nàng nữa, nên mới nói dối. Cho nên ban nãy Khương Bích Nhu nghe xong mới càng mất khống chế cảm xúc.

– Nói dối một câu cũng đâu sao, chàng đừng nói với huynh ấy.

Lục Thời Khanh cười nhạo:

– Ta không thân với hắn vậy đâu.

Nói xong y lại hỏi:

– Còn câu sau đó thì sao?

Nàng chịu khổ gấp mười gấp trăm lần hồi nào.

Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên là nói về kiếp trước trong mơ mà nàng đã mất ký ức, nghe vậy chỉ cười:

– Ta đâu có chịu khổ gì. Chỉ là làm tăng khí thế thôi. Sao, chàng đau lòng cho ta à?

Nàng quay đầu nhìn y.

Lục Thời Khanh nói như không chút dao động:

– Không có.

Nàng dừng lại, tay chỉ vào hàng mày nhăn thành chữ “xuyên” của y:

– Còn bảo là không, thế chàng cau mày cái gì?

Lục Thời Khanh cũng dừng lại theo:

– Đang nghĩ xem Khương gia liệu còn chiêu sau không.

Nguyên Tứ Nhàn ngớ người:

– Ồ, chàng đang lo lời nguyền của Khương Bích Nhu à.

Dường như nàng thấy rất buồn cười:

– Nguyền rủa là chiêu vô dụng nhất trên đời, mấy lời nhảm nhí đó chàng cũng tin?

Lục Thời Khanh nhúc nhích khóe môi, không nói, tiếp tục đi về trước.

Đương nhiên y không quan tâm mấy lời nguyền rủa.

Nhưng vì nó nhắm vào nàng nên y mới đắn đo tin tưởng, dù khả năng chỉ là một phần vạn đi chăng nữa.

Lục Thời Khanh cáo từ, quãng thời gian kế tiếp, Nguyên Tứ Nhàn đều thành thật ở trong phủ, ngày ngày ở bên Nguyên Ngọc, một ngày không chọc hắn cười tám mươi lần thì không thôi.

Sau tiết tiểu hàn, Trường An liên tục có mấy trận tuyết rơi, hai huynh muội đắp ngựa tuyết ở cổng phủ, mỗi ngày đổi một trò, mãi đến tiết đại hàn, trời lạnh quá, nước đóng thành băng, hơi thở đóng thành sương, hai người mới không chơi nổi nữa, cả ngày vùi mình trong nhà ấm áp.

Một ngày tuần cuối tháng chạp, trong triều truyền đến tin tức Khương tự khanh bị xích vào tù.

Nguyên Tứ Nhàn ngẫm nghĩ chuyện này trong lòng.

Cuối năm sắp Tết, Bình vương theo lệ vào kinh, mấy ngày trước vừa đến Trường An. Có lẽ Lục Thời Khanh khơi chuyện khu mỏ Lĩnh Nam ra vào lúc này, một là đẩy ngã Khương tự khanh, hai là đánh cho Bình vương trở tay không kịp.

Đây chính là thời cơ tốt nhất mà y nói, nhất tiễn song điêu.

Trước mắt, chỗ Bình vương tạm thời chưa có động tĩnh, nhưng rất hiển nhiên, Khương Mân không thể hát hò gì nữa. Trong lòng chúng triều thần đều có ứng viên thái tử riêng mà mình ủng hộ, điều này vốn không có gì, nhưng Khương Mân sai ở chỗ dính dáng đến vũ khí quân đội – điều kiêng kỵ nhất của kẻ tranh ngôi báu. Huy Ninh Đế đương nhiên giận tái mặt tái mày.

Nguyên Tứ Nhàn tính toán, dù không tới mức tội chết, Khương Mân cũng khó tránh kết cục bị giáng chức lưu đày. Khương gia cũng phải dọn cả nhà ra khỏi Trường An, từ đây rời khỏi trung tâm chính trị.

Nhìn vận mệnh Khương gia khác hẳn kiếp trước, nàng không dám hoài nghi Lục Thời Khanh vì trầm mê nữ sắc của nàng mà thành kẻ vô tích sự nữa rồi.

Có bảo bối biết nằm mơ như nàng, y như hổ thêm cánh mà! Hôm nay nàng mơ cho y một “Lĩnh Nam”, ngày mai lại mơ cho y một Sơn Nam Thủy Nam Thiên Nam Địa Nam, bảo đảm chỉ đâu đánh đó.

Nguyên Tứ Nhàn đã gần một tháng chưa gặp Lục Thời Khanh, lúc chạng vạng nhận được tin tức, nàng hưng phấn đến độ muốn đa tạ y trực tiếp, bèn hỏi dò a huynh, cha mẹ chừng nào tới.

Vợ chồng Điền Nam vương sớm đã khởi hành lên kinh từ hai mươi mấy ngày trước, nội trong hai ngày nay sẽ đến Trường An. Nguyên Ngọc nhẩm tính, nói với nàng nhanh nhất là mai.

Nguyên Dị Trực tuy sủng ái nữ nhi nhưng về mặt nam nữ lại vô cùng nghiêm khắc với nàng. Chuyện giữa Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh từ lâu đã truyền khắp đại giang nam bắc, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị cha giáo huấn nhưng không muốn bị tóm ngay ngày đầu tiên, nghe a huynh nói thì mới yên tâm đi Lục phủ.

Lúc Nguyên Tứ Nhàn ra cửa, trời đã sắp muộn, chờ xe ngựa lăn bánh lộc cộc qua lớp tuyết mỏng tới phường Vĩnh Hưng thì trời đã tối đen. Nàng hỏi hạ nhân trước cổng Lục phủ mới biết Lục Thời Khanh chưa về nhà.

Hạ nhân bảo nàng vào trong đợi nhưng nàng xấu hổ từ chối. Tới thăm nhà vào giờ này rõ ràng là đi ăn chực, mà nàng gặp mặt Lục Thời Khanh là đủ, không muốn quấy rầy Tuyên thị.

Mặt đường tích một lớp tuyết mỏng trắng xóa, bị đèn lồng treo trước cổng Lục phủ chiếu làm sáng lên một mảng. Nguyên Tứ Nhàn quấn áo khoác lông đứng chờ một lát, cảm thấy hơi lạnh, vừa định đi tránh gió thì thấy ở đầu đường có một chiếc xe ngựa chạy tới, nhìn từ xa, người đánh xe chính là Triệu Thuật.

Nàng bước xuống bậc thềm đá xanh, ló đầu ra nhìn, thấy xe ngựa chợt chạy nhanh hơn, kế đó dừng phía trước nàng.

Lục Thời Khanh vén rèm bước xuống, cau mày:

– Trời lạnh lắm, cô tới Lục phủ của ta làm môn thần à?

Đã lâu chưa gặp mà vừa gặp lại hung dữ với người ta.

Nguyên Tứ Nhàn lẩm bẩm “đúng đó”, xong dường như không cam tâm bị y đối xử lạnh lùng, nàng chợt cười lên, giang tay ra:

– Môn thần hơi lạnh rồi, chàng ủ ấm cho nào.

Lục Thời Khanh nghẹn, cụp mắt nhìn lòng bàn tay trắng nõn của nàng, đang do dự thì bị nàng tóm lấy bắt làm lò sưởi. Nàng ra sức xoa nắn tay y, hình như muốn mượn hành động đó để sưởi ấm cho mình.

Y bật cười, cầm ngược lại tay nàng, kéo nàng gần tới trước người mình, sau đó cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay nàng.

Cảm xúc ấm áp và ẩm ướt khiến Nguyên Tứ Nhàn hơi ngẩn người, toàn thân rung động tê dại.

Nàng thầm ổn định lại tinh thần, nhìn thần sắc nghiêm túc của y, ý cười từ khóe mắt dần lan đến đuôi mắt, đến khi tạo thành đường cong như cánh hoa đào.

Đúng lúc này, đầu đường tối om có một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, dừng trước Lục phủ.

Hai người đang nắm tay nhau đều sững sờ, liền sau đó thấy một nam tử trung niên cao to cường tráng bước ra, nổi giận đùng đùng đi về phía này.

Nguyên Tứ Nhàn kinh hãi, rút tay khỏi lòng bàn tay Lục Thời Khanh, nói năng lắp ba lắp bắp:

– Ch… cha, sao cha tới rồi…

Lục Thời Khanh thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn đúng mực:

– Điền Nam vương điện hạ.

Nguyên Dị Trực đầy khí thế ác liệt, mặt lạnh hơn tuyết, ông hừ một tiếng, liếc y, trước tiên hỏi Nguyên Tứ Nhàn:

– Trong lòng con còn có người cha này à?

Nguyên Tứ Nhàn nghiêm mặt, ôm cánh tay ông dịu dàng nói:

– Đương nhiên có chứ! Rất to, cực kỳ to đấy.

Ông chỉnh lại bội đao bên hông, chưa để ý đến nàng, nói với Lục Thời Khanh:

– Lục thị lang, dời bước trò chuyện.

Nguyên Tứ Nhàn lặng lẽ chớp chớp mắt với Lục Thời Khanh, ra hiệu y tuyệt đối đừng đáp ứng, mau mau bỏ chạy.

Nhưng không ngờ y giống như không hiểu, đưa tay về phía cổng phủ, cười nói:

– Mời ngài.

Hự, đúng là dẫn sói vào nhà mà. Y không cần tay chân nữa à.

Thấy Nguyên Dị Trực nhấc bước đi, Nguyên Tứ Nhàn liều mạng kéo ông lại:

– Cha, cha đi đường xa bôn ba vất vả, con và a huynh đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho cha với mẹ rồi, chúng ta mau về nhà thôi.

Nguyên Dị Trực đẩy tay nàng ra, hừ lạnh một tiếng, tay nắm thanh đao bên hông:

– Con về trước đi, cha tin Lục thị lang cũng đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần cho cha.

Nguyên Tứ Nhàn sắp khóc:

– Cha chắc không phải muốn uống máu chàng chứ…

Mặt Lục Thời Khanh lộ vẻ bất lực, vừa định bảo Nguyên Tứ Nhàn yên tâm về thì thấy một phu nhân mặc áo khoác màu tuyết bước xuống xe ngựa phía trước, từ tốn đi về phía này, đến trước mặt thì nhẹ nhàng nói:

– Yểu Yểu, nghe lời, theo mẹ về.

Nguyên Tứ Nhàn quay đầu nhìn, gọi Phùng thị một tiếng “mẹ”, sau đó méo miệng do dự, dặn Nguyên Dị Trực:

– Được rồi, cha, hạ thủ lưu tình, tuyệt đối đừng đổ máu…

Nguyên Dị Trực phớt lờ nàng, sải bước qua cổng Lục phủ.

Lục Thời Khanh chậm một bước, gật nhẹ đầu hành lễ với Phùng thị rồi nhấc chân đi theo, đưa Nguyên Dị Trực đến phòng chính, sau đó dặn hạ nhân dâng trà nóng.

Nguyên Dị Trực trực tiếp khoát tay từ chối:

– Không uống trà. Lục thị lang, chúng ta nói thẳng đi.

– Được.

Y hỏi:

– Ngài nói trước hay Lục mỗ nói trước?

Nguyên Dị Trực đưa tay, ra hiệu mời.

Lục Thời Khanh cười:

– Vậy Lục mỗ không lấp lửng nữa. Có người họ Lục quê quán Lạc Dương, năm nay 22 tuổi, chưa hôn phối, không thiếp thất, muốn hướng về ngài cầu hôn Lan Thương huyện chúa, nguyện cùng nàng se duyên cầm sắt, trăm năm hòa hợp.