Thiếp Khuynh Thành

Chương 101




Edit: Vịt

Đôi mắt đầy nhu tình của Nguyên Kỳ nhất thời đóng băng tại chỗ, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng nhìn Mộ Dung Ca không chớp, tựa hồ muốn xuyên thấu tầng tầng mây mù trong lòng cô.

Mộ Dung Ca miễn cưỡng duy trì vẻ mặt phẳng lặng như mặt hồ nước, đứng yên trước cửa sổ mặc cho hắn quan sát.

Đêm qua rõ ràng hai người họ quấn quít thân mật là vậy, ngọn lửa dục vọng bùng cháy trong cơ thể vẫn như còn nguyên cảm giác. Mộ Dung Ca cố sức biểu hiện mình bình tĩnh nhưng trong lòng cô đã có thứ gì đó đang dần dần thay đổi!

“Mộ Dung Ca… lại đây.” – Nguyên Kỳ khẽ gọi tên cô, tiếng gọi dịu dàng quá, như thể muốn ôm trọn lấy cô, trân trọng hơn bảo vật, che chở cho cô.

Tiếng gọi này khiến nụ cười lãnh đạm trên mặt Mộ Dung Ca bỗng chốc cứng đờ, cô bước chậm đi tới bên Nguyên Kỳ, nơi giữa hai đùi nhói đau khiến cô khẽ nhíu mày. Quả nhiên, đêm đầu tiên đối với phụ nữ chỉ toàn là đau đớn, người được hưởng thụ chỉ có cánh đàn ông mà thôi.

Đêm qua, lúc ban đầu hắn… cuồng dã quá khiến cô cảm thấy xa lạ, nhưng dần dần về sau cùng với những lần va chạm khiến cơ thể cô chẳng mấy chốc đã hòa nhịp theo hắn, giống như thân thể cô lúc đó không còn thuộc về mình nữa, cảm giác xa lạ khi ấy làm cô ngượng ngùng không biết phải đối mặt như thế nào.

Đến khi cô đi tới trước mặt hắn, hắn đột nhiên đứng lên, mình trần như nhộng, toàn bộ cơ thể cường tráng quyến rũ hiện ra trước mắt cô.

Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Ca là mở trừng hai mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sau đó quét một đường từ trên xuống dưới, đến vị trí quan trọng nhất của nam nhân, cô lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng.

Thái tử! Người quá cởi mở, quá phóng túng rồi!

Lòng thầm mắng một hồi.

“Nàng đau không?” – Hắn rất dịu dàng. Trong lúc nói chuyện đã ôm lấy cô và đặt lên người mình, đôi con ngươi đen láy tràn ngập sủng ái, khoảnh khắc vừa rồi thấy hai gò má Mộ Dung Ca đỏ bừng, giống như có một dòng nước ấm rót vào trái tim băng giá của hắn.

Cô sửng sốt, cái gì? Cái gì vậy?

Cho đến khi cô nhìn thấy trong sâu thẳm đôi mắt hắn là sự bỡn cợt, gương mặt vốn đang đỏ rần nay càng đỏ hơn nữa, sao hôm nay phản ứng của cô lại chậm như vậy chứ? Mộ Dung Ca hít sâu một hơi để điều hòa nhịp thở hỗn loạn của mình, sau đó nhìn thân hình trần như nhộng của hắn, cố gắng áp chế những cảm xúc kỳ lạ. – “Thái tử, thời tiết đang vào cuối thu, trời sẽ có mưa dầm mấy ngày liền, ngài nên mặc áo vào kẻo cảm lạnh.”

Những lời này từ trong miệng cô nói ra, nghe sao có phần lo lắng và… hơi nũng nịu…

“Mộ Dung Ca, nàng khiến bản cung vui mừng.” – Hắn vừa cười vừa nói, nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình khiến cô không thể rời mắt khỏi hắn.

Bỗng cô rùng mình, thì ra là do gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, cái lạnh giúp cô tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn sự dịu dàng của hắn, cô trầm mặc, hơi cựa mình muốn đứng lên.

Nguyên Kỳ biết cô muốn gì, hắn nói: “Hôm nay nàng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Lời này khiến ánh mắt Mộ Dung Ca thoáng hiện tia nhìn khác lạ, cô mặc kệ hành động ghì lại của hắn, vẫn đứng dậy: “Thiếp là quản gia của phủ Thái tử, không nên ở lâu trong phòng của chủ nhân.”

Nguyên Kỳ nhìn cô, khi Mộ Dung Ca chuẩn bị rời đi, hắn mới đứng sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Nàng luôn khiến bản cung phải bất ngờ.”

Thân hình cô run nhẹ, đúng vậy, cô cũng rất bất ngờ. Tất cả những chuyện xảy ra đêm qua quá đột ngột khiến cô không kịp phòng bị, bên tai dường như vẫn còn vang lên lời nói của hắn. Thực ra lời hứa hẹn đó đã là giới hạn lớn nhất của hắn, cũng là thân phận cao quý nhất mà hắn có thể cho cô. Nhưng cô… không cần.

“Rốt cuộc thì nàng muốn cái gì?” – Hắn không kiên nhẫn nữa.

Không gian vang lên tiếng mưa buổi sớm cùng hơi lạnh ẩm ướt theo gió tràn vào, cô chỉnh lại y phục thoang thoảng mùi mồ hôi trên người. Mộ Dung Ca nhẹ chớp mắt, xoay người đối mặt với hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng kiên định, cô nói: “Nếu thiếp nói muốn có vị trí Thái tử phi thì nhất định Thái tử sẽ cho rằng thiếp không biết tự lượng sức mình, quá tham lam thứ không thể với tới. Nhưng trong lòng thiếp thực sự chỉ có một mong muốn duy nhất, là có thể lấy thân báo đáp người đời này kiếp này nguyện yêu thương một mình thiếp.”

——bamholyland.com——-

Lâm Thiện Nhã đã quỳ cả đêm trước cửa Phù Dung Các, mặt trời đã lên nhưng vẫn không thấy ai bước ra.

Mới vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Ca đứng ở cửa sổ, bởi vì mưa nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt của cô ta. Nhưng trong thâm tâm nàng rất đố kị với Mộ Dung Ca, nàng ước ao được đứng ở vị trí của cô ta lúc này.

Thiện Nhã thầm siết chặt hai nắm tay, nước mưa lạnh buốt rơi xuống người khiến nàng tỉnh táo lại, ngàn vạn lần không thể gây ra chuyện ngu xuẩn nào nữa, nếu không nhất định hối cũng không kịp.

Bên ngoài viện không ngừng có hạ nhân lui tới, bọn chúng thấy nàng đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào càng lúc càng nhiều.

Lâm Thiện Nhã nàng xin thề sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, sau này tuyệt đối sẽ không có nữa!

Xảo Vân cầm một chiếc dù cuống quýt chạy tới, tối hôm qua nàng cũng không biết Thái tử phi đến Phù Dung Các, lúc tỉnh dậy đã là buổi sáng, vừa thấy trời mưa đã lo lắng chạy tới đây, nhưng không ngờ Thái tử phi đã ướt sũng. Đến lúc nàng bung dù định che cho Thái tử phi lại bị người quát: “Bản cung không cần, ngươi đứng tránh sang một bên.”

Tạ tội là tạ tội, làm sao có thể dùng dù để che mưa được? Thứ nàng cần nhất lúc này chính là bộ dạng càng thê thảm càng tốt, người khác nhìn vào phải thấy nàng có lòng thành mới được.

“Thái tử phi… Người sẽ bị nhiễm phong hàn đó.” – Xảo Vân lo lắng. Tất cả đều là lỗi của nàng, tại sao lại bất cẩn như vậy chứ! Làm cho chuyện càng lúc càng lớn. Nếu chỉ có Thái tử và Thái tử phi trúng “Giao cảnh hoan” thì tình hình lúc này đã khác. – “Tất cả đều là lỗi của nô tỳ.”

Dứt lời, nàng lập tức quỳ gối xuống đất ngay phía sau Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã không ngăn cản Xảo Vân, lúc nàng ấy quỳ xuống, trong đầu Thiện Nhã nảy ra một chủ ý. Ánh mắt nàng vẫn khóa chặt vào cửa phòng, lúc này đây, nàng mong muốn người bước ra không phải là Mộ Dung Ca! Chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn thổ huyết!

“Xảo Vân, có thể ta sẽ phải để ngươi chịu khổ…” – Thiện Nhã hạ giọng. Lời nói mơ hồ không đành lòng, dù sao Xảo Vân cũng là người đã đi theo nàng từ nhỏ, luôn trung thành và tận tâm, nếu để nàng ấy chịu tội thay nàng thì thật không nỡ, nhưng nàng không còn biện pháp nào khác, chỉ có như vậy nàng mới được bình yên vô sự.

Xảo Vân nghe xong, mắt liền rưng rưng ngấn lệ nhìn Lâm Thiện Nhã, môi nở nụ cười: “Cái mạng này của Xảo Vân đều là của Thái tử phi, hơn nữa việc đêm qua đều do lỗi của nô tỳ. Xảo Vân tình nguyện chịu phạt! Nô tỳ chỉ có một hy vọng duy nhất là Thái tử phi có thể được bình an vô sự. Cho dù có chết, nô tỳ cũng không dám oán một câu!”

Trái tim Lâm Thiện Nhã khẽ run lên, nàng không đành lòng nhìn Xảo Vân, ngực co thắt đau đớn, đôi mắt nàng ánh lên vẻ tàn nhẫn, nàng quyết không tha cho Mộ Dung Ca!

Lâm Thiện Nhã nàng chưa bao giờ thua!

—–bamholyland.com—–

Ánh mắt trong suốt của Mộ Dung Ca ẩn hiện ý cười giễu cợt, cô vừa nói đã biết ngay kết quả, nhưng chỉ có nói rõ ra như vậy mới giữ được tự do của cô.

Hơn nữa, đây cũng là điều mà cô muốn nhất, để hắn biết rõ ý định của cô cũng không tồi, ít nhất có thể chặn họng được hắn.

Đúng như dự đoán, Nguyên Kỳ im lặng.

Cô thực sự không đoán được biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt hắn lúc này là gì, nhưng trực giác mách bảo hắn đang ngạc nhiên trước câu nói của cô.

Có lẽ hắn nghĩ cô bị điên!

Đúng vậy, nữ tử ở thời đại này đều sống vì nam nhân, chỉ cần một nụ cười và một đêm lên giường là các nàng sẵn sàng sinh con đẻ cái cho bọn họ, tự nguyện bị trói buộc trong một cái lồng mà ngay cả đến ho cũng không dám, vì thế khi cô nói ra điều này, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ rằng cô bị điên!

Nhưng cô tuyệt đối không từ bỏ ý định của mình, cũng sẽ không thỏa hiệp!

Đúng là Nguyên Kỳ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, thật là một yêu cầu ngoài sức tưởng tượng. Nhưng hắn biết rõ, đây là nguyên tắc mà cô sẽ không bao giờ từ bỏ.

Hắn yên lặng, đôi mắt sâu thẳm lạ kì.

Không khí lại một lần nữa trở nên áp bức.

Mộ Dung Ca đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Nguyên Kỳ có phản ứng gì, bèn cười giảo hoạt, đôi mắt thêm phẩn ướt át, cô che miệng cười trộm: “Thái tử đang nghĩ yêu cầu của thiếp thật khó tin có phải không? Đúng vậy, với thân phận của thiếp sao có thể cầu Thái tử ban ân như vậy được? Cho nên Thái tử đừng đánh giá thiếp quá cao, danh hiệu Trắc phi thiếp với không tới.”

“Mộ Dung Ca, nàng nói đúng, bản cung đã biết.” – Khi Mộ Dung Ca còn đang nói chuyện, hắn đã mặc xong quần áo, vén rèm đi tới.

Dừng bước trước Mộ Dung Ca, gương mặt tuyệt mỹ của hắn bừng sáng.

Mộ Dung Ca vẫn duy trì nụ cười trên môi.

“Nhưng nàng nên biết, bản cung có thể cho nàng vinh hoa phú quý, sủng ái cả đời, duy chỉ có điều đó là không thể.” – Hắn nhìn thẳng vào cô mà nói, không hề che giấu.

Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Ca nhẹ sáng lên, hắn nói đúng, không phải hắn tuyệt tình mà bởi vì đối với hắn, với Triệu Tử Duy, hay với bất kỳ ai nắm quyền trong thiên hạ này cũng đều cho rằng, phụ nữ chỉ dùng để làm ấm giường, cũng là công cụ để bọn họ trao đổi lợi ích giữa các quốc gia. Cho dù không yêu nhưng vẫn phải giữ ở bên cạnh, bây giờ chưa cần nhưng sau này sẽ có lúc phải dùng đến.

Tất cả bọn họ đều sống trong hoàn cảnh phức tạp, bắt buộc phải như vậy! Bọn họ không thể có lựa chọn nào khác, đã như thế sao cô còn ích kỷ yêu cầu người ta phải cho cô cả cuộc đời một vợ một chồng?

Mộ Dung Ca lùi về phía sau, mỉm cười: “Thiếp biết điều đó. Vì thế… thiếp không thể quên ước hẹn ba năm, cũng không bao giờ dám quên!”

Con ngươi đen láy trong mắt Nguyên Kỳ khẽ ánh lên tia nhìn kỳ dị, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời.

Cô liếc qua cửa sổ, cười nói: “Thái tử không đến gặp Thái tử phi sao? Thái tử phi đang quỳ trước Phù Dung Các, có lẽ từ lúc thiếp cùng Thái tử hoan ái nàng ấy đã quỳ ở đó. Nhắc đến mới nhớ, thiếp còn phải cảm tạ Thái tử phi, nếu không nhờ Thái tử phi cất công đem “Giao cảnh hoan” từ thanh lâu về đây, thì thiếp sao có cơ hội được hoan ái cùng Thái tử một đêm? Chỉ có điều, nếu không phải là Thái tử, đêm qua thiếp cũng sẽ cuồng dã cùng… một người khác.”

Đúng vậy, đêm qua lúc Nguyên Kỳ nhìn thấy Mộ Dung Ca, cô đã mất đi lý trí, dù lúc đó không phải là hắn mà là thị vệ hay tên hạ nhân nào khác thì cô cũng sẽ theo kẻ ấy. Lâm Thiện Nhã, tính toán giỏi lắm! Nghĩ tới đây, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh.

Nghe cô nói như vậy, trong mắt Nguyên Kỳ tối đi, nhưng hắn lại chăm chú nhìn vào nụ cười trên miệng cô, chợt cảm thấy nụ cười này thật rạng rỡ không gì sáng bằng. Nếu lúc đó không phải là hắn mà là một người khác? Nàng lại còn muốn nghĩ như vậy ư!

“Hầu bản cung thay y phục.” – Giây lát sau hắn mới bình ổn lại cảm giác đố kị đang hoành hành trong lòng mình, lạnh lùng ra lệnh.

Mộ Dung Ca mỉm cười: “Vâng.” – Cô thật háo hức muốn xem lát nữa Lâm Thiện Nhã sẽ đối phó ra sao, cô sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Thiện Nhã, nếu không thể giết chết nàng ta thì cũng phải lột được một lớp da!

Một lát sau.

Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca che chung cây dù, một trước một sau cùng bước ra.

Lâm Thiện Nhã hé mở hai mắt, nghe thấy âm thanh mở cửa, nàng mừng rỡ ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng hai người vừa bước ra, ngực nàng đau thắt lại.

Đêm qua…. đêm qua đã….

“Thái tử phi, Thái tử đến đấy ạ.” – Xảo Vân kích động khẽ hô. Thái tử phi đã quỳ ở đây cả đêm, nếu còn tiếp tục sẽ nhiễm phong hàn mất. Thái tử phi là cành vàng lá ngọc làm sao có thể chịu đựng được khổ sở?

Lâm Thiện Nhã khẽ gật đầu: “Ừ, rốt cuộc chàng cũng đi ra.” – Nàng đợi ở đây từ nửa đêm là muốn nhìn thấy hắn, ván thua này thật sự nàng nuốt không trôi. Cả đêm chỉ nhớ tới ánh mắt băng lạnh vô tình khi hắn rời khỏi Bạc Khanh Các, ánh mắt đó làm nàng đau đến xé ruột xé gan, đau đớn đến mức nàng khó có thể tiếp tục chống đỡ.

Tại sao hắn lại có thể chán ghét nàng?

Đến một ngày, khi hắn đăng cơ trở thành hoàng đế Hạ quốc, với trí tuệ của nàng, nhất định sẽ giúp được hắn rất nhiều, còn Mộ Dung Ca là cái gì chứ? Cho dù cô ta có trở thành Trắc phi thì khi Thái tử đăng cơ cũng chỉ được làm quý phi, cả đời hầu hạ cho Thái tử, chẳng thể mơ tưởng được gì.

“Sao Thái tử phi lại quỳ trên mặt đất thế kia? Mưa rất lạnh, mặt đất càng lạnh, Thái tử phi, người nên chú ý đến thân thể mình.” – Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn vẻ mặt thất thần của Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã dần dần hoàn hồn, nàng nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, trong đôi mắt đẹp không hề có vẻ tức giận, ngược lại chứa đầy nước mắt. Thiện Nhã trời sinh đã có sắc đẹp tuyệt trần, mặc dù bị nước mưa làm trôi hết lớp phấn trang điểm ở trên mặt nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, gương mặt ướt đẫm nước mưa của nàng như lê hoa đái vũ (*) khiến người nhìn thấy phải thương tiếc. Thân hình nàng run rẩy, tựa hồ không thể trụ vững được nữa, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Thái tử, lời nói và hành động của thiếp đêm qua có phần thất lễ, khi Thái tử rời khỏi Bạc Khanh Các mới khiến thiếp giật mình tỉnh táo lại, lòng biết mình đã phạm vào sai lầm lớn nên thiếp lập tức đến trước cửa Phù Dung Các nhận tội. Xin Thái tử hãy trách phạt thiếp.”

(*)Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, như một đóa hoa lê ướt mưa.

“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”

[Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân]

Sau này dùng để chỉ vẻ đẹp khi khóc của một người con gái đẹp, khóc mà cũng đẹp đến thương tâm, đẹp nao lòng

Đôi mắt sâu thẳm thần bí của Nguyên Kỳ không hề giao động.

Lâm Thiện Nhã chạm đến ánh mắt kia, nhất thời chết lặng tại chỗ.

Mộ Dung Ca khẽ cười ngọt ngào.

“Thái tử! Tất cả đều do nô tỳ gây nên. Nô tỳ luôn sinh lòng thù hận với Mộ Dung Ca, cô ta chỉ là một ca kĩ xuất thân từ Nguyên quốc đã từng hầu hạ qua Thái tử Tề quốc, nhưng lại cố tình dùng thủ đoạn để câu dẫn Thái tử, bản thân không hề có tài cán gì lại được làm quản gia của phủ Thái tử, hơn nữa còn bất kính đối với Thái tử phi. Nô tỳ không nhịn được nên mới tới thanh lâu mua ‘Giao cảnh hoan’ về đối phó với cô ta, nhưng không ngờ lại gây ra sai lầm khiến Thái tử cũng bị trúng thuốc. Tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới Thái tử phi, xin Thái tử minh giám! Thái tử phi luôn chân thành với người, cúi mong người đừng trách phạt Thái tử phi!” – Xảo Vân thấy Nguyên Kỳ không biểu lộ thái độ càng thêm lo lắng, bèn lết gối đến gần, nắm lấy vạt áo hắn mà cầu khẩn.

Đôi mắt Nguyên Kỳ càng thêm u tối, đáy mắt lộ vẻ chán ghét, hắn lạnh lùng quát: “Buông ra.”