Thiếp Khuynh Thành

Chương 130




“Nàng cũng ở lại đi.” – Nguyên Kỳ nói với Mộ Dung Ca.

Cô gật đầu, lại ngồi xuống.

Lát sau, Gia Kiệt đưa một người đi vào, là gã hoạn quan hầu hạ bên cạnh Nguyên Du. Hình như tên là Lưu Vĩnh Phúc.

Lưu Vĩnh Phúc vào phòng nhìn thấy Mộ Dung Ca ngồi bên cạnh Nguyên Kỳ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Gã liếc qua bụng của Mộ Dung Ca, thấy bụng cô bằng phẳng, gã thoáng nghi hoặc nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, gã thi lễ với Nguyên Kỳ: “Nô tài Lưu Vĩnh Phúc tiếp kiến Thái tử.”

Mộ Dung Ca ngồi một bên chỉ im lặng cúi đầu, chờ đợi gã hoạn quan nói ra mục đích của cuộc viếng thăm này, cũng chính là mục đích thực sự của Nguyên Du.

“Ừ.” – Nguyên Kỳ bình thản gật đầu.

Lưu Vĩnh Phúc nhìn sắc mặt của Nguyên Kỳ rồi đứng lên, gã tươi cười quay sang Mộ Dung Ca: “Hóa ra Mộ Dung cô nương ở nơi này. Nô tài cũng không cần hao tổn tâm tư lục tìm cô nương khắp thiên hạ nữa.”

“Sao?” – Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩnh Phúc, ánh mắt tràn đầy ý cười nhẹ nhàng.

Lùng sục khắp thiên hạ để tìm ra cô ư? Xem ra chuyện gã đến đây đúng là có quan hệ tới cô. Gương mặt cô tươi cười nhưng trong mắt ánh lên sự bén lạnh thấu xương. Cô nghiêng đầu nhìn sang Nguyên Kỳ, hắn nhẹ nhàng vỗ lên tay cô.

“Nô tài đến đây hôm nay là muốn chúc mừng Mộ Dung cô nương , không ngờ chỉ trong thời gian ngắn Mộ Dung cô nương đã trở thành phu nhân tôn quý trong phủ Thái tử.” – Lưu Vĩnh Phúc chắp tay thi lễ, tỏ vẻ thật lòng chúc mừng, nhưng ánh mắt gã lại có ý cười nhạt.

Phu nhân? Là quý thiếp ư? Nguyên Du lại ban cho cô một thân phận cơ đấy. Nét cười trong mắt Mộ Dung Ca không thay đổi, đứng dậy đáp lời Lưu Vĩnh Phúc: “Nhưng e rằng thần thiếp không thể tuân theo.”

“Mộ Dung cô nương muốn chống lại thánh chỉ?” – Vẻ mặt Lưu Vĩnh Phúc lập tức đanh lại. Hiện giờ gã đã ngoài năm mươi, từ lúc năm tuổi gã đã bị thiến làm hoạn quan, đến giờ lời nói cử chỉ đều mang theo vẻ ẻo lả nữ tính, lúc này làm mặt nghiêm trừng mắt với Mộ Dung Ca, vẻ mặt giận dữ theo kiểu nữ tính trông thật kinh khủng.

Nguyên Kỳ bình tĩnh nhìn Lưu Vĩnh Phúc. “Phụ hoàng tuổi đã già, thân mang bệnh lâu ngày nhưng vẫn lo lắng suy nghĩ cho bản cung, thật khiến bản cung vui sướng. Chỉ có điều… Bản cung đã quyết định lập Mộ Dung Ca làm Trắc phi.”

Lưu Vĩnh Phúc biến sắc, vốn tưởng rằng khi Mộ Dung Ca nghe nói được thăng lên làm Quý thiếp sẽ mừng rỡ như điên, nhưng không ngờ nàng ta lại cự tuyệt! Mà Thái tử muốn cho Mộ Dung Ca thân phận Trắc phi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng thượng, Thái tử thực sự để tâm đến Mộ Dung Ca! “Thái tử, thánh chỉ đã tới phủ. Lâm trắc phi đang bắt tay chuẩn bị các công việc để nạp thiếp.”

“Lui ra đi.” – Nguyên Kỳ lạnh lùng ra lệnh, hắn không hề tỏ vẻ nổi giận, nhưng chỉ cần như thế đã làm cho Lưu Vĩnh Phúc toàn thân run rẩy.

Gia kiệt nín thở, chủ công giận rồi! Hoàng thượng mắc bệnh lâu ngày, thường xuyên mê man, những lúc tỉnh táo cũng chỉ được vài ba canh giờ, nhưngsao ngài ấy lại biết nhiều thứ đến như vậy? Nhìn lại Lưu Vĩnh Phúc này cũng không phải là người biết bày mưu nghĩ kế, chắc chắn những việc gã làm đều là chỉ dụ của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng có bản lĩnh mạnh đến mức dù mê man cũng có thể nắm hết thảy mọi thứ trong tay, thì người quả thật đáng sợ! Nhưng nếu như… là do bên cạnh có người chỉ điểm thì…

Lưu Vĩnh Phúc run rẩy quỳ xuống, gã ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Ca, nghiêm nghị cảnh cáo. “Phu nhân, xin tiếp chỉ. Đừng nên có lòng tham không đáy.”

Mộ Dung Ca không hề sợ hãi trước lời đe dọa của gã hoạn quan, cô mỉm cười đứng lên, rồi từ trên cao nhìn xuống Lưu Vĩnh Phúc, tiếng nói trong trẻo mềm mại vang lên bên tai những người có mặt trong phòng: “Hôm trước Thái tử đã thả tự do cho ta, bây giờ ta không còn là người của Hạ Quốc nữa, mà là người Tề quốc.” – Nguyên quốc bị Tề quốc diệt, nên khi Mộ Dung Ca thoát khỏi Hạ quốc, cô sẽ là người của Tề quốc. Như vậy Nguyên Du không thể chi phối được vận mệnh của cô.

Cô xoay người thi lễ với Nguyên Kỳ, đôi mắt hơi ướt, lời nói nhỏ nhẹ nhưng cương quyết, “Thiếp vô cùng cảm kích, tạ ơn Thái tử đã thành toàn. Kiếp này thiếp không thể hầu hạ người, xin nguyện kiếp sau đền đáp.”

Lời nói của Mộ Dung Ca tựa như tiếng sấm giữa trời quang khiến tất cả mọi người bất ngờ. Thì ra mục đích của nàng chính là tự do! Phu nhân, trắc phi, những thân phận này chưa từng quan trọng đối với nàng. Nàng làm vậy vì muốn rời xa Nguyên Kỳ, muốn thông qua Lưu Vĩnh Phúc và Nguyên Du làm cho Nguyên Kỳ không thể từ chối.

Nàng đã đoán ra được mục đích của Lưu Vĩnh Phúc khi đến đây, cũng đã tính toán bước tiếp theo phải làm như thế nào. Hoặc là có thể nói, từ đầu đến cuối nàng đều không hề nghĩ tới việc ở lại đây. Không ngờ nàng lại dùng cách thức quyết liệt như vậy để ra đi

Lưu Vĩnh Phúc kinh ngạc nhìn Mộ Dung ca, rồi chuyển tầm mắt sang Nguyên Kỳ. Trước khi đến đây gã đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng thật không ngờ Mộ Dung Ca lại không cần danh phận. Hơn nữa, theo con mắt quan sát của gã, khẳng định nàng ta không hề có thai, nhưng vì sao Thái tử lại đưa nàng ta đến nơi này để bảo vệ? Trong đầu Lưu Vĩnh Phúc trống rỗng, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cục là có chuyện gì xảy ra.

Cả ba người, Lưu Vĩnh Phúc, Gia kiệt và Mộ Dung Ca đều kiên nhẫn chờ đợi Nguyên Kỳ trả lời.

Đêm đã về khuya, nhiệt độ xung quanh Nguyên Kỳ dần hạ thấp, chỉ có ánh nến chập chờn lay động. Không biết qua bao lâu, Nguyên Kỳ vẫn im lặng nhìn Mộ Dung Ca, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia chỉ thấy sự lạnh lẽo, không hề có một tia ấm áp, hắn khóa chặt hình bóng bình tĩnh của cô. Mộ Dung Ca vẫn giữ tư thế quỳ gối cúi đầu, chờ đợi đáp án của hắn.

Tim Mộ Dung Ca vẫn đập từng nhịp thong thả, mỗi một nhịp đập tuy chậm rãi nhưng mạnh mẽ vô cùng. Cô đang hồi hộp dù bên ngoài rất nỗ lực tỏ vẻ bình tĩnh. Cô cảm nhận rõ ánh mắt sắc như diều hâu kia đang khóa chặt lấy mình, nhưng cô không thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như hôm nay !

Tuy hắn dịu dàng làm người ta quyến luyến, lại đưa ra một điều kiện mê người. Nhưng ẩn giấu phía sau đều là vì một mục đích nào đó của hắn, cô không thể để mình mê luyến hắn! Mộ Dung Ca hít một hơi thật sâu, thử lặp lại: “Thái tử.”

Gia Kiệt sợ hãi nhìn Mộ Dung Ca, y thật sự không hiểu, thái tử quan tâm nàng ta như vậy, còn muốn đưa nàng ta lên vị trí Trắc phi, tại sao nàng vẫn kiên trì một mực muốn bỏ đi? Lưu Vĩnh Phúc có lẽ đang nghĩ Mộ Dung Ca làm vậy là vì muốn có địa vị cao hơn nữa, nhưng Gia Kiệt ở bên cạnh nàng lâu hơn, y hiểu rõ nàng đã có ý định rời đi từ sớm.

“Lui ra!”

Không khí yên tĩnh nhưng lại mang một áp lực vô cùng ngột ngạt làm người ta không thể hít thở. Khi Mộ Dung Ca dần cảm thấy hai đầu gối đau nhức, sắp không giữ nổi vẻ trấn định cô tạo ra thì bên tai vang lên mệnh lệnh lạnh băng của Nguyên Kỳ, không để cho ai có thể cãi lời!

Lưu Vĩnh Phúc còn muốn nói thêm, gã phải nghe thấy chính miệng Nguyên Kỳ thừa nhận mới được, nhưng vừa định nói, gã nhận thấy sắc mặt Nguyên Kỳ sa sầm, ánh mắt lóe lên tia sát khí, liền ngậm miệng ngay lập tức, vội vàng cùng Gia Kiệt lui ra.

Mộ Dung Ca cúi thấp đầu, chưa ngẩng lên.

Lúc cửa phòng vừa đóng, hắn vươn tay tự mình nâng cô dậy, nhẹ nhàng nói : “Sao lại nghịch ngợm như vậy?”

Mộ Dung Ca căng thẳng, chợt thấy trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt, cô run rẩy đẩy tay hắn ra. “Thái tử, thiếp đã lựa chọn rồi.” – Cô không muốn nhận danh vị quý thiếp, càng không thể nhận danh vị Trắc phi. Nếu cần những thứ ấy, cô đã không nói với hắn rằng cả cuộc đời này chỉ cần một vợ một chồng.

Đối với đàn ông trên đời này mà nói, không thể có chuyện cả cuộc đời chỉ có một người con gái! Nên cũng không thể hứa hẹn điều gì.

Nguyên Kỳ có tình cảm đối với cô, hắn muốn giữ cô ở bên cạnh hắn, không sai. Nếu cô chỉ có trí nhớ của thân thể này mà không có linh hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt thì cô đã vui sướng lao ngay vào vòng tay của hắn. Không thể phủ nhận, trong quãng thời gian này, cô đã có tình cảm với hắn.

“Mộ Dung Ca. Nàng đừng nghịch ngợm nữa.” – Hắn mỉm cười, ánh mắt sáng trong dịu dàng, ngón tay thon dài trắng nõn dùng sức bắt lấy đôi tay đang run rẩy của cô, không để cô có cơ hội tránh khỏi hắn. Đôi con ngươi đen lạnh càng làm cô cảm nhận rõ vẻ thống khổ trong mắt hắn.

Mộ Dung Ca run lên, cô lập tức nhắm mắt, lệ đã tràn mi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta thà rằng nghịch ngợm.” – Nếu không thể nắm giữ, cũng không cách nào vẹn toàn cả đôi bên, thì chi bằng ngay bây giờ cắt đứt mối tình cảm này!

Một trận gió lạnh thổi mạnh tới làm cửa sổ bị đóng sầm, mang theo khí lạnh ùa vào phòng, ánh nến lung lay rồi phụt tắt. Tức thời làm căn phòng chìm trong bóng tối.

Gió thổi bay tay áo của Mộ Dung Ca, tay áo dài bay lên như múa, phảng phất mang theo hương thơm bay qua chóp mũi của hắn.

Nguyên Kỳ thuận tay bắt lấy, trong mắt hắn, ống tay áo này có một màu trắng thuần khiết, sáng đến mức khiến hắn bỗng cảm thấy hoảng hốt.

“Thái tử, người có thể thả tự do cho thiếp được không?” Giọng nói của Mộ Dung Ca thật nhỏ nhẹ, khiến đôi mắt hắn trong bóng đêm càng có phần tối hơn.

Đây là thỉnh cầu!

“Không thể.” – Hắn cự tuyệt rõ ràng, không cho cô lối thoát!

Mộ Dung Ca hơi hé miệng, nụ cười tao nhã trên môi chợt ngừng lại, cô bắt lấy tay hắn nhẹ nhàng đặt lên má, nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của hắn tỏa ra từ lòng bàn tay, một cảm xúc ấm áp vô cùng quen thuộc làm cô rung động.

Nguyên Kỳ không ngăn cản hành động khác thường của cô, khuôn mặt khuynh thành của hắn bất chợt trở lên vô cùng quyến rũ, diễm lệ như đóa hoa sen chớm nở. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, dịu dàng nói bên tai: “Ngoan, nàng không được làm ngược lại sắp xếp của bản cung.”

Mộ Dung Ca nhắm chặt đôi mắt, rèm mi run rẩy, cô siết lấy tay hắn, dường như không nghe thấy lời hắn nói, trong bóng đêm, nụ cười trên môi Mộ Dung Ca thật ngọt ngào kiều mỵ, cô nói từ tốn: “Kỳ thật, thiếp không biết nên làm thế nào với sự chân thành của thái tử, nhưng không biết từ khi nào thái tử đã lặng lẽ đi vào trong lòng thiếp. Đã có lúc thiếp hy vọng rằng đây không phải là thời loạn thế, thiếp cũng hy vọng được trở thành người duy nhất trong lòng Thái tử. Nhưng ảo tưởng không thể thành sự thật, trong lòng Thái tử có thiên hạ, nếu thiếp trở thành ràng buộc của Thái tử thì thiếp sẽ có kết cục như thế nào? Thái tử, người đã lợi dụng thiếp. Thậm chí ngay lúc này vẫn đang tiếp tục không phải sao?” – không biết khi nào, cô mở to hai mắt nhìn hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh hoang mang trong mắt cô.

Đôi con ngươi đen thẳm sâu không thấy đáy thoáng giao động, đôi mắt ấy như một hố đen hút lấy mọi ánh sao trời, mênh mông, bao la hơn biển rộng, hắn bất giác siết chặt hơn vòng eo nhỏ nhắn của cô, rồi ôm cô vào lòng.

Khí thế mạnh mẽ khiến người khác không thể kháng cự được. Mộ Dung Ca thở dài, cô đã từng nói với Như Băng rằng, đời này cô không mong có người thay đổi vì cô, cô phải tự bảo vệ bản thân và trái tim tìm.

Vẻ mặt Nguyên Kỳ thoáng hoảng hốt, hắn vội vã đặt đôi môi lạnh của mình lên gương mặt Mộ Dung Ca.

Cảm giác lạnh lẽo làm cô khẽ rùng mình.

“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai quay về phủ Thái tử.” – Hắn buông nàng, dịu dàng nói.

Nét tươi cười rạng rỡ trên khóe miệng Mộ Dung Ca lập tức biến mất, cô mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn, thở dài: “Thái tử quyền thế bao chùm thiên hạ nhưng lại phải chịu sự kiềm chế của Hoàng thượng. Hẳn người cũng biết mọi nhất cử nhất động của mình đều bị Hoàng thượng nhìn thấu. Hôm nay Lưu Vĩnh Phúc đã gặp được thiếp, nhất định đến tối hắn sẽ truyền tin báo cho Hoàng thượng biết, người tất sẽ thu hồi ý chỉ. Dù sao, người trong thiên hạ vẫn biết thân phận thiếp thấp kém, Hoàng thượng vì thể diện của Hạ Quốc sẽ không thể để thiếp ở lại.” – Khi cô quyết định cầu tự do trước mặt Lưu Vĩnh Phúc, cô đã nắm chắc mình không còn đường trở về phủ thái tử được nữa.

Và hắn cũng biết điều ấy.

Cô biết, hắn hoàn toàn có năng lực xoay đổi cục diện, nhưng cái giá phải trả tuyệt đối không hề nhỏ!

Chẳng phải hắn không nên do dự nữa hay sao?

“Nghỉ ngơi cho tốt.” – Hắn đưa lưng về phía Mộ Dung Ca, từ góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy dáng vóc cao lớn cùng tấm lưng rộng của hắn, bộ quần áo màu đen hắn mặc trên người như hòa làm một cùng đêm tối, cô nheo mắt nhìn cẩn thận, thì ra, màu đen là thuộc về hắn.

Khi đi đến trước cửa, hắn quay đầu lại nhìn Mộ Dung Ca. Cô luôn thích mặc quần áo màu sắc đơn giản cũng giống như tính cách lạnh lùng của mình. Nhìn bề ngoài có vẻ Mộ Dung Ca không để tâm đến việc gì, nhưng chính cử chỉ ung dung thản thiên ấy lại ẩn giấu bên trong sự thông minh, nhìn thấu hết thảy mọi thứ. Nguyên Kỳ hạ giọng: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, nàng cứ an tâm ở lại bên cạnh bản cung.”

Buông nàng? Thả tự do cho nàng ư? Không có khả năng.

Mộ Dung Ca nhìn động tác nhẹ nhàng đóng cửa của hắn, ánh mắt cô ánh lên nét kiên định kỳ lạ.

Phủ Thái tử.

Lâm Thiện Nhã vừa xuất cung trở về được nửa canh giờ thì gã hoạn quan trong cung đến, mang theo thánh chỉ.

Gã đứng ở trước cửa Thái tử phủ, hô lên chói tai từng câu từng chữ, chẳng nói đến người trong phủ, ngay cả dân chúng ngoài phủ cũng nghe được rõ ràng.

Mộ Dung Ca hiền lương thục đức, được Thái tử yêu thích nên được Hoàng thượng ban cho một danh phận, phong cho nàng ta làm quý thiếp, đứng đầu đám cơ thiếp.

Lâm Thiện Nhã không hề ngạc nhiên, nàng còn tươi cười sắp xếp hạ nhân thu dọn một gian biệt viện cho Mộ Dung Ca.

Bữa tối, nàng mời mấy vị thị thiếp hồi môn đến dặn dò vài câu đơn giản rồi cho lui. Lâm Thiện Nhã nhìn ngắm hồ hắc liên ngoài cửa sổ, trong mắt nàng luôn chứa nụ cười cao quý trang nhã.

“Hóa ra Mộ Dung Ca vẫn chưa mất tích.” – Nàng thì thầm tự nói.

Nghe nói Mộ Dung Ca không mất tích, hơn nữa vẫn còn ở trong phạm vi kinh thành. Không ngoài dự đoán của nàng, nàng đã nghĩ, sao có thể trùng hợp như vậy được. đúng vào đêm đó Mộ Dung Ca bỗng nhiên mất tích. Nàng đã sớm đoán ra chuyện này là do Nguyên Kỳ gây nên.

Giờ bỗng dưng lại có tin tức của nàng ta. Có lẽ Mộ Dung Ca thực sự có thai, nên Hoàng thượng mới hạ chỉ cho nó một thân phận!

Quý thiếp? Đối với Mộ Dung Ca thì danh phận này đã là một cái đích không tồi. Trong thiên hạ này có bao nhiêu cô gái danh môn quý tộc muốn gả cho Nguyên Kỳ chứ, cho dù chỉ được làm một quý thiếp thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, mừng rỡ phát điên.

“Có điều…, Mộ Dung Ca, ngươi chấp nhận sao?” – Nàng bỗng cười khinh miệt.

Là một Vương phi bị phế, gia tộc lụn bại, mang thân phận thấp kém, Mộ Dung Ca có thể đi đến ngày hôm nay đã làm nàng phải nhìn với cặp mắt khác. Tâm tư Mộ Dung Ca rất kín đáo, nàng ta ung dung phản kích làm cho nàng không thể chống đỡ, từ nay về sau, nàng không thể coi thường Mộ Dung Ca được.

Lâm Thiện Nhã thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới thấy tiếng hỏi của tỳ nữ, “Lâm trắc phi, người có muốn tắm rửa không ạ?”

“Không.” – Lâm Thiện Nhã nhẹ nhàng quay người. Nàng còn phải chờ, có một số việc nên giải quyết nhanh vẫn tốt hơn. Nàng cũng muốn biết Nguyên Kỳ đã đưa Mộ Dung Ca đến nơi nào để bảo vệ, nơi đó quá bí ẩn khiến Hoàng thượng tìm kiếm rất lâu mới có tin tức.

Nếu Hoàng thượng không phát hiện ra nơi đó thì chàng định để Mộ Dung Ca ở đó cả đời ư?

Mấy ngày vừa rồi Nguyên Kỳ không quay về phủ, chắc hẳn chàng lại đến nơi đó. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng nàng đã cảm thấy thật đau đớn.

Tề quốc.

Hoàng đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Triệu Tử Tẫn được phong làm Khánh Lâm Vương, ban thưởng một tòa phủ đệ xa hoa, nhưng không có thực quyền.

Lương Hân Hân được phong Hoàng Quý Phi. Lâm Thanh Nhã làm Thục phi.

Khi ý chỉ được tuyên, nhiều người ồ lên kinh ngạc.

Thứ nhất, Triệu Tử Duy vốn không phải người nhân từ, đối với kẻ ngáng đường, hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt, nhưng hiện giờ lại cho Triệu Tử Tẫn một con đường sống! Quả nhiên làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Huống chi, Triệu Tử Tẫn gần đây vẫn luôn là đối thủ lớn nhất của hắn, tuy rằng cuối cùng cũng không thể gây trở ngại cho hắn, nhưng nhiều người vẫn không thể hiểu nổi hành vi này, cho dù vắt óc suy nghĩ cũng không ra kết quả.

Thứ hai, Lương Hân Hân trước là Thái Tử phi, nên Triệu Tử Duy đăng cơ, nàng nghiễm nhiên phải là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng Triệu Tử Duy lại phong nàng là Hoàng Quý Phi. Những người tham gia nghi lễ sắc phong đều có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong vẻ mặt của Lương Hân Hân, sợ là ngay cả nàng ấy cũng không ngờ được?

Về phần Lâm Thanh Nhã, nàng là trắc phi nên theo lý sẽ được phong làm Quý phi, nhưng lại chỉ là Thục phi! Các cơ thiếp khác trong phủ cũng được phong chức vài người, nhưng tuyệt nhiên không có ai được ngồi lên chiếc ghế Hoàng hậu. Các vị quan viên đỏ mắt nhìn chằm chằm vào danh vị hoàng hậu, hy vọng ái nữ nhà mình có thể một bước bay cao. Trong thời gian ngắn, hậu cung Tề quốc tràn ngập mùi thuốc súng.

Lương Hân Hân thở dài, cả ngày mất hồn, nàng cười khổ tự giễu: “Ta vốn cũng không hy vọng xa vời.”

Trong danh sách sắc phong được tuyên đọc, nàng đã nghĩ đến danh vị Hoàng hậu. Cho nên khoảng khắc nghe thấy ba chữ Hoàng Quý Phi, nàng đã thất vọng.

“Chung quy ta cũng không phải người trong lòng hắn.” – Nàng nhắm mắt lại, càng ngâm sâu mình trong thùng tắm, để mặc cho nước ấm ngập từ đầu đến chân, lòng cảm thấy vô cùng cô đơn.

Chung quy cũng không phải người trong lòng hắn, nếu thân phận Mộ Dung Ca cao quý có thể cùng hắn sánh vai, thì danh vị Hoàng hậu này chắc chắn đã thuộc về nàng ta.

Mỗi khi ở một mình, lặng yên nhớ đến ba chữ Mộ Dung Ca, nàng luôn cảm thấy sợ hãi.

Thực sự sợ hãi.

Nếu Mộ Dung Ca trở lại bên cạnh Triệu Tử Duy, thì nàng, Lâm Thanh Nhã, thậm chí mỹ nhân toàn hậu cung sẽ rơi vào cảnh hồn bay phách lạc.

Ngày hôm sau.

Nắng sớm xuyên qua song cửa trắng, chiếu vào trong phòng.

Mộ Dung Ca đẩy hé cửa sổ giúp một chút gió mát lùa vào trong phòng, mơn man trên khuôn mặt cô. Thời tiết hôm nay rất tốt! Sắc thu tràn ngập cả khoảnh vườn, gió thổi bay đám lá khô vàng trên mặt đất.

Tiểu Thập lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cô.

Mộ Dung Ca xoay người nhìn Tiểu Thập thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”

“Mộ Dung cô nương, cô nương đã nghĩ kỹ chưa? Một khi đi rồi sẽ không thể hối hận được nữa.” – Trên khuôn mặt tuấn tú đáng yêu của Tiểu Thập khắc đầy vẻ lo lắng, hắn đưa hai tay lên làm động tác thủ ngữ.