Thiếp Khuynh Thành

Chương 146




Trên gương mặt Mộ Dung Ca có một vết sẹo xấu xí, nhưng từng cử chỉ, thần thái của nàng đều toát lên vẻ thong dong không nhuốm bụi trần, chỉ cần phong thái này đã làm cho người đối diện có thể dễ dàng quên đi gương mặt xấu xí của nàng.

Rốt cuộc thì người đang đứng trước mặt hắn là ai?

Người này thực sự là Mộ Dung Ca ư?!

Gương mặt tuấn tú của Triệu Tử Duy đờ đẫn, trắng bệch, trong đôi mắt thâm trầm phản chiếu duy nhất bóng hình của người con gái ấy, nàng đã biến mất hai năm... Người con gái tưởng chừng sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy trên cõi đời này nữa, hôm nay lại bình yên xuất hiện trước mặt hắn, dù trên má trái của nàng xuất hiện thêm một vết sẹo dữ tợn cũng không hề ảnh hưởng tới dung nhan xinh đẹp của nàng.

Không... nàng vốn không phải là một mỹ nhân nổi bật, dung mạo chưa bao giờ là thứ quan trọng đối với nàng.

Trong đầu Triệu Tử Duy lúc này rất hỗn loạn, hắn đang tìm cách sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Cảm giác đau nhói ở ngực đột nhiên lan rộng ra.

Hắn khẩn trương đến mức không có cách nào khống chế được những suy nghĩ rối bời trong đầu, sự kích động khiến lời nói như bị nghẹn lại ở cổ họng. Đây là mộng phải không? Lý trí của hắn đã không còn đủ tỉnh táo, dù thâm tâm vẫn tự nhắc nhở mình rằng tất cả những thứ trước mắt là ảo ảnh, có thể đây chính là âm mưu của Triệu Tử Tẫn, và nàng không phải là nàng!

Lồng ngực vang lên tiếng tim đập dồn dập, nhanh và mạnh mẽ khiến hắn không thể bỏ qua, chính tiếng tim đập chân thực này báo cho hắn biết rằng tất cả đều là thật, đây không phải là một giấc mộng của hắn. Nàng chính là Mộ Dung Ca!

Thấy vẻ mừng rỡ, kích động trên gương mặt Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tẫn biết mình đã đạt được mục đích. Đáng lẽ ra hắn nên hài lòng mới phải, nhưng trái tim lúc này lại trống rỗng lạnh lẽo vô cùng, thân thể hắn cứng lại như đang trầm mình giữa trời đông giá rét, cảm thụ nhiệt độ rét thấu như núi băng ngàn năm. Hắn không hề có cảm giác hài lòng mà là đau đớn! Hắn biết mình không vui khi nhìn thấy kết quả này nhưng hắn không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Triệu Tử Tẫn nhìn sang Mộ Dung Ca, nàng đã tự nói ra thân phận của mình ở thời điểm hắn vẫn còn do dự là bởi vì nàng biết dù sao hắn cũng phải làm đến cùng, có phải không?

Mộ Dung Ca dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, hắn kích động đến mức hai mắt cũng đỏ hồng, khác xa so với vẻ tà mị mới vừa rồi khi ở bên Hương Lan. Trong long nàng thầm thở dài, Triệu Tử Duy...

Nàng biết mình không thể đứng yên bị động được nữa, dù đã cật lực muốn trốn tránh nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại bị ném vào trong ván cờ này, có người muốn điều khiển cuộc đời nàng, làm sao nàng để kẻ đó được vừa ý. Mộ Dung Ca muốn biết kẻ đang đứng đằng sau thao túng mọi chuyện là ai, bắt đầu từ lúc nào hắn đã tính toán lợi dụng nàng cũng như tất cả những người khác?

Hương Lan thực sự kinh ngạc, cô gái này nàng ta đã từng gặp nhiều lần trong phủ Thái tử nước Hạ, mặc dù hiện giờ một bên gương mặt đã bị hủy nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh đối mặt với Triệu Tử Duy như vậy cũng chỉ có thể là Mộ Dung Ca! Lúc còn ở trong phủ Thái tử nước Hạ, Hương Lan luôn luôn đề phòng Mộ Dung Ca vì nàng ta thực sự không thể nhìn thấu người con gái này. Mới đầu nàng ta nghĩ rằng người này rất dễ khống chế, nhưng tiếp xúc một thời gian mới phát hiện cô gái này không hề đơn giản, sao có thể để người khác khống chế mình? Lâm Thiện Nhã vừa khinh địch, vừa không có đủ năng lực phản kích nên mới thất bại trong tay Mộ Dung Ca.

Còn Mộ Dung Ca này, không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể khiến cả Thái tử nước Hạ lẫn Triệu Tử Duy động tình vì nàng.

Đã qua hai năm, Hương Lan vốn cho rằng không thể gặp lại nữa, thậm chí còn đem tất cả những chuyện về Mộ Dung Ca chôn giấu thật sâu trong kí ức, thì người con gái tưởng chừng đã quên ấy lại bất ngờ đứng sừng sững trước mặt khiến nàng ta không kịp trở tay.

Triệu Tử Duy ném ngay chiếc bút lông xuống bàn, mực từ đầu bút bắn ra dây loang lổ lên bản tấu chương trước mặt nhưng hắn hoàn toàn không để ý.

Hơi nóng từ hốc mắt cùng tiếng tim đập nhanh khiến hắn nối lại được suy nghĩ. Đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy tiếng tim đập của mình? Nhiều lần tỉnh mộng giữa nửa đêm nhớ lại chuyện cũ, hình bóng của nàng chưa bao giờ ngừng nhắc nhở hắn phải hối hận về quyết định năm đó.

Hình bóng của người con gái ấy chỉ có thể xuất hiện trong mắt hắn vào lúc nửa đêm khi xung quanh không còn ai.

Đối với hắn, hình bóng kia chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng!

Không ai có thể biết, cái quyết định của hắn ở nước Phong mấy năm trước ngu ngốc đến mức nào. Năm tòa thành trì sao có thể so sánh được với nàng? Phóng mắt toàn thiên hạ này cũng không ai có thể sánh được với nàng! Hắn hối hận rồi, giữa đêm khuya trở mình không thể nào ngủ được hắn càng hối hận.

Cơ thể Triệu Tử Duy run rẩy, dung nhan yêu nghiệt không giấu diếm vẻ kích động.

Nàng còn sống! Thời gian đã qua hai năm nhưng nàng vẫn còn sống!

"Trẫm..." Khi mở miệng ra muốn nói chuyện với nàng, hắn mới phát giác thì ra chuyện này lại khó đến như vậy.

Trái tim Triệu Tử Tẫn đắng chát, khi hắn phát hiện ra thì hai bàn tay đã lạnh như băng, vừa nãy nắm chặt quá mức nên hai bàn tay hắn không được lưu thông máu. Nhưng cái lạnh này sao có thể so sánh với sự rét buốt trong lòng hắn?! Làm sao so sánh được đây!

Bỗng Mộ Dung Ca khẽ cười: "Hơn hai năm không gặp, Hoàng thượng còn phong độ hơn năm đó nhiều."

Triệu Tử Duy nở nụ cười, hắn đứng lên, không để ý sắc mặt sợ hãi, tái nhợt như tờ giấy trắng của Hương Lan, cứ như vậy bước từ bậc cao của bậc đế vương chậm rãi đi tới.

Mỗi bước đi đều thể hiện sự khẩn trương của hắn.

Nàng thật sự là Mộ Dung Ca!

Là Mộ Dung Ca giảo hoạt như hồ ly!

Mộ Dung Ca làm lòng hắn đau như cắt!

Người con gái mà hắn đã nghĩ rằng kiếp này không thể nào nhìn thấy được nữa, chỉ có thể gặp lại dưới Cửu tuyền.

"Mộ Dung Ca..."

Hương Lan nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Triệu Tử Duy, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những sủng ái của hắn đối với nàng ta trong thời gian gần đây, hắn tỏ ra yêu thương, thỏa mãn tất cả những yêu cầu của nàng nhưng chưa bao giờ tay chân luống cuống giống như lúc này.

Ở trong mắt tất cả mọi người, hắn to lớn mạnh mẽ, là bậc vương giả uy nghi đứng ở trên cao, chẳng bao giờ thấy hắn lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng như thế này, cũng chưa từng thấy hắn cẩn thận đến như vậy.

Dường như khi đứng ở trước mặt Mộ Dung Ca, hắn đã thay đổi thành một con người khác. Hương Lan chưa từng nhìn thấy một Triệu Tử Duy như vậy! Lồng ngực nàng ta trỗi lên một cơn đau xa lạ, trong đó còn có cả sự đố kỵ.

Những hoạn quan, cung nữ phục vụ trong phòng đều trừng mắt, á khẩu nhìn cảnh tượng trước mắt. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy người xúc động như thế. Người con gái vừa xuất hiện này là ai? Mộ Dung Ca ư? Bỗng mọi người chợt nhớ tới cách đây không lâu khi Như tần bị giáng xuống làm mỹ nhân, còn Lan phi được tấn thăng thành Lan quý phi, một cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi đã từng đề cập tới cái tên này.

Chỉ còn cách hai bước, mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người nàng bay vào mũi hắn.

Nhìn Triệu Tử Duy trước mặt, Mộ Dung Ca nhẹ chớp mắt nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra mấy năm qua, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại hắn nữa, nàng cười nhẹ. "Còn nhớ năm đó, nếu không nhờ Hoàng thượng cứu giúp, có lẽ thiếp đã không còn sống đến ngày hôm nay."

Hai tay Triệu Tử Duy run lên, hắn tiến thêm một bước vươn tay ra mạnh mẽ ôm siết Mộ Dung Ca vào trong lồng ngực, cảm thụ hơi ấm quen thuộc từ nàng. Hơi ấm này là thứ duy nhất có thể khiến tim hắn đập nhanh, giúp hắn biết thế nào là mùi vị của tình yêu.

Triệu Tử Tẫn đứng đằng sau bỗng có một thôi thúc muốn phi tới tách hai người ra xa, nhưng bên trong đầu hắn lập tức vang lên một tiếng nói khác, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi, và đây là cái giá cần phải trả khi muốn báo thù.

Hương Lan lảo đảo tựa vào bên cạnh bàn, dung nhan khuynh thành càng lúc càng tái nhợt, nàng nhìn Triệu Tử Duy mà tự hỏi lòng mình, những sủng ái bao lâu nay nàng ta nhận được là thật sao? Hay tất cả chỉ là giả dối?

"Sao nàng có thể tuyệt tình đến vậy?" Thanh âm khàn khàn bật ra từ cổ họng của Triệu Tử Duy như muốn trách móc người con gái đang ở trong ngực hắn. Nàng đã quá tuyệt tình rồi, nếu không chết vì sao lại để cho mình biến mất hoàn toàn như vậy? Là bởi vì Nguyên Kỳ sao? Chính Nguyên Kỳ đã giúp nàng ẩn trốn à? Chính vì thế mới không có chút tin tức nào lộ ra ngoài phải không?

Mộ Dung Ca chớp mắt, nhẹ nhàng đẩy Triệu Tử Duy ra. "Cả ngày nay thiếp chưa được ăn cơm, bụng réo váng trời rồi, người cũng không còn sức nữa. Hoàng thượng, người nỡ lòng nào keo kiệt vậy sao?"

Nàng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn khiến nụ cười trên môi Triệu Tử Duy hơi kéo xuống, nhưng ngay lập tức hắn lại cười rộ lên."Tất nhiên là phải cho nàng ăn rồi. Người đâu, lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn!"

Triệu Tử Tẫn tiến lên một bước, đứng đối diện với Triệu Tử Duy, hắn vái chào: "Quà cũng đã dâng lên, thần đệ xin phép cáo lui."

Triệu Tử Duy quay đầu liếc sang phía Triệu Tử Tẫn, ánh mắt hắn bỗng trở nên u ám như màn đêm, thỉnh thoảng lại lóe lên sát khí nguy hiểm. Hắn khẽ cười: "Rất tốt!"

"Tỷ..." Triệu Tử Tẫn chuyển mắt sang Mộ Dung Ca, khẽ gọi.

Nhưng lần này Mộ Dung Ca không hề vui vẻ, nàng tỏ ra lạnh nhạt: "Khánh Lâm vương, tiếng gọi "tỷ" này thiếp không thể nhận."

Nàng gọi hắn là Khánh Lâm vương... nàng không gọi hắn là Tẫn Nhi nữa...

Triệu Tử Tẫn bỗng có cảm giác cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹn, gương mặt hắn thoáng tái nhợt, sau đó hắn gật đầu cười rồi ép buộc mình phải xoay người rời đi.

"Hoàng thượng... Mộ Dung trắc phi đi đường xa đến đây chắc cũng mệt mỏi, chi bằng để nàng ấy đi nghỉ trước đã?" Trong khoảng thời gian ngắn Hương Lan buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng ta che giấu cảm xúc rất tốt, bước tới phía sau Triệu Tử Duy lịch sự dò hỏi.

Mộ Dung Ca nhếch miệng nhìn Hương Lan, hai năm không gặp nhưng chỉ cần câu nói này nàng đã xác định được tâm cơ khó dò của Hương Lan. "Không cần phiền đến Lan phi." Triệu Tử Tẫn đưa nàng quay trở lại bên cạnh Triệu Tử Duy, có lẽ Hương Lan cũng được hắn giúp đỡ ít nhiều.

Hơn nữa Hương Lan vừa gọi nàng là Mộ Dung trắc phi, rõ ràng có ý nhắc nhở Triệu Tử Duy về thân phận của nàng.

Ánh mắt Triệu Tử Duy tối sầm, ẩn hiện tia sát khí, hắn thận trọng quan sát sắc mặt của Mộ Dung Ca, sự hối hận lại dâng lên, càng nghĩ hắn càng thấy không ổn. Nhưng khi thấy vẻ thờ ơ trên khuôn mặt Mộ Dung Ca, lòng hắn chợt trống rỗng, hắn nhớ nàng đã từng nói rằng nàng rất hay ghen, chồng của nàng sau này chỉ được phép lấy một mình nàng thôi! Có phải vì lý do đó nên lúc này nàng mới tỏ ra lạnh nhạt với hắn như thế không.

Đôi mắt Triệu Tử Duy lạnh đi.

Không sao, sau này hắn còn nhiều thời gian để thay đổi.

Trước đây hắn có thể làm được thì sau này cũng vậy.

Nhưng hắn không biết rằng, có thứ đã mất đi thì không bao giờ lấy lại được nữa. Tựa như ván cờ này, ngày nối đêm không ngừng mưu tính nhưng thứ cuối cùng thu được có lẽ chỉ là ngọc đá cùng tan, biết thế nhưng vẫn lựa chọn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Nàng ấy đã không còn là Trắc phi của Thái tử nước Hạ nữa. Hương Lan, đừng nhiều lời! Lui ra!" Triệu Tử Duy bắn ánh nhìn lạnh lẽo về phía Hương Lan, đâu còn tình cảm nồng cháy ngọt ngào như ban nãy, giọng nói của hắn lúc này mang đậm ý tứ cảnh cáo.

Nụ cười tuyệt mỹ trên gương mặt xinh đẹp của Hương Lan cứng lại. Không còn là Trắc phi của Thái tử nước Hạ nữa ư? Ý ngài là muốn giữ Mộ Dung Ca ở lại bên cạnh mình phải không?!

Mộ Dung Ca không nhìn lên, đem tất cả những cảm xúc giấu kín trong lòng, nàng hơi nhíu mày khi nghe thấy Triệu Tử Duy bác bỏ thân phận của mình.Triệu Tử Tẫn và kẻ đứng sau đệ ấy có phải đã đoán được Triệu Tử Duy sẽ có phản ứng này?

Triệu Tử Duy tất nhiên sẽ không thả nàng ra, vậy sau khi Nguyên Kỳ biết được tin tức này sẽ thế nào?

Lòng nàng thót lại, tuyệt đối không thể để Nguyên Kỳ biết được, như thế không chỉ đúng ý của kẻ kia mà còn làm cho Nguyên Kỳ rơi vào thế khó. Nhưng có lẽ nàng đã nghĩ quá nhiều thì sao, cũng có thể Nguyên Kỳ nghe xong tin tức này sẽ không đến nước Tề.

Trước khi rời khỏi, Hương Lan lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, che giấu rất tốt, cho dù đối mặt với biểu hiện sâu sắc của Triệu Tử Duy, nàng vẫn tự nhiên như không có gì xảy ra...

Không nhìn theo bước đi của Hương Lan, cửa đại điện vừa đóng lại, Triệu Tử Duy lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, cười tươi như một đứa trẻ. "Mộ Dung Ca, nàng không chết!"

Mộ Dung Ca thấy hắn như vậy không nhịn được bật cười. "Nếu thiếp chết thì hôm nay có lẽ đã thành một đống xương trắng rồi."

"Không cho phép nàng nói thế!" Triệu Tử Duy bỗng giận dữ quát lên. Nàng đã "chết" một lần rồi, không thể có lần thứ hai nữa. Chỉ một lần chịu đau đớn như thế là đủ, hắn không chắc mình có thể chịu nổi lần thứ hai.

Biểu hiện của hắn khiến nàng phải cau mày, thu lại nụ cười thoải mái vừa nở ra. Nàng không biết mình nên đối mặt với Triệu Tử Duy như thế nào, nàng không thể nào đáp lại tình cảm của hắn. Trước đây, khi còn ở Khánh vương phủ tứ bề thọ địch, đối mặt với vận mệnh bị người người đùa giỡn nàng không còn lựa chọn nào khác phải cầu xin sự giúp đỡ của hắn, cho dù hắn muốn dùng nàng để đạt được mục đích nào đó thì nàng vẫn biết phần tỉnh cảm này của hắn là thật lòng.

Nhưng lúc này đây cả hai người bọn họ đều phải đối mặt với nguy hiểm lớn!

Nàng không thể cho hắn thứ hắn muốn, giây phút động lòng trước kia đã qua rồi, nếu sau đó không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng không phát sinh mối quan hệ với Nguyên Kỳ thì có lẽ trái tim nàng vẫn còn đó. Nhưng thực ra Mộ Dung Ca cũng biết, động lòng và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nhìn thì có vẻ chúng giống nhau nhưng thực ra lại không. Nếu yêu, nàng sẽ không buông tha mà dùng hết sức mình để giành lấy. Có đôi khi nàng phải thừa nhận rằng mình quá mức lý trí.

"Hoàng thượng, chúng ta nên nói đến chuyện chính sự, ngài tứ bề có địch, phía trước là Khánh Lâm vương, phía sau có kẻ đứng trong bóng tối ngầm ra tay gây án, nếu không cẩn thận chú ý sẽ chết không toàn thây, cho nên sắp tới chúng ta tuyệt đối không thể phạm sai lầm." Mộ Dung Ca bình tĩnh nói.

Nụ cười trên đôi môi đỏ thẫm của Triệu Tử Duy lập tức biến mất, hắn đứng im nhìn người con gái vừa đưa lưng về phía mình.

"Mộ Dung Ca..."

Nghe tiếng gọi của hắn, Mộ Dung Ca nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Triệu Tử Duy đưa tay ra cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng. "Hãy ở lại bên cạnh trẫm, trẫm hứa sẽ cho nàng ngôi vị Hoàng hậu." Hai năm qua hắn luôn sống trong sự dày vò đau khổ, trong mắt người khác hắn là Hoàng đế đứng trên muôn vạn người, nắm giữ quyền sinh sát của nghìn vạn bách tính nước Tề, thậm chí có cả một hậu cung với ba nghìn mỹ nhân. Nhưng không một ai biết rằng thứ hắn phải đối mặt là gì, chưa thời khắc nào hắn dám buông lỏng mình. Ngôi bị hoàng hậu này, hắn muốn cho nàng.

Mộ Dung Ca bất ngờ mở mắt, nàng không trốn tránh mà xoay người lại đối mặt với hắn, nhìn thấy ánh mắt cầu xin của hắn, nàng hít sâu một hơi, sau đó nói: "Thiếp đã chết tâm rồi. Ngôi vị hoàng hậu này thiếp không thể nhận được. Hoàng thượng, ngài cần gì phải cố chấp với thiếp như vậy? Duyên của thiếp và ngài đã đoạn ở nước Phong, còn nhắc lại chuyện xưa để làm gì? Hoàng thượng, lựa chọn ngày đó đã không còn đường để hối hận nữa rồi, càng không thể thay đổi những việc đã qua, thiếp tin chắc rằng ngài hiểu ý của thiếp. Thiếp vẫn sẽ ở lại nước Tề và muốn nhờ Hoàng thượng giúp một tay tìm ra kẻ thực sự đứng đằng sau việc dùng thuốc hại con của thiếp."

Nàng nói rõ ràng lập trường của mình, cho dù cảm thấy vô tình nhưng nàng biết đây là chuyện nàng và hắn đều phải đối mặt.

Triệu Tử Duy chết lặng tại chỗ, bên tai ù đi như thể người con gái bên cạnh có nói gì cũng không thể lọt vào tai hắn nữa.

Chẳng lẽ... ngày ấy quả thực đã sai lầm rồi sao? Từng bước đều sai đến mức không thể cứu vãn được nữa?

Hắn khàn giọng hỏi: "Nếu trẫm không đồng ý, ép nàng ở lại thì sao?"

Cái bóng to lớn của hắn phủ lên Mộ Dung Ca, khí tức ngang ngược quen thuộc giống như tất cả mọi chuyện mới chỉ như ngày hôm qua.

Cái tên này, vẫn còn bá đạo như vậy.

Nhưng có một số việc đã xảy ra thì không thể xóa mờ đi được.

Mộ Dung Ca nở nụ cười như mùa xuân tràn về vạn vật sinh sôi nảy nở. "Hoàng thượng sẽ không làm như thế."

Thời gian như ngừng trôi, không khí đông cứng lại.

Triệu Tử Duy dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Trẫm... vẫn còn cơ hội."

-bamholyland.com-

Chuyện Khánh Lâm vương đột ngột dâng lên thánh thượng một mỹ nhân truyền đi rất nhanh. Đám phi tần trong hậu cung biết được đều tỏ ra hả hê, đoán rằng cô gái lọt vào mắt Khánh Lâm vương nhất định là một mỹ nhân dung mạo khuynh thành, có khi còn đẹp hơn cả Lan phi.

Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của người con gái này mà sự độc sủng của Lan phi hiện nay sẽ có thay đổi.

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, không ai dám xác định điều này vì dù sao thời gian gần đây cũng chính mắt họ nhìn thấy Hoàng thượng cưng chiều Lan phi đến thế nào. Chỉ cần Lan phi muốn, Hoàng thượng nhất định sẽ thỏa mãn nàng ta. Dung mạo của Lan phi rất hiếm có, ít ai có thể địch được.

Sau đó tất cả mọi người đều biết chuyện nàng kia không hề có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, trái lại một bên mặt còn có vết sẹo rất khủng khiếp, nghe xong ai nấy đều tỏ ra vô cùng thất vọng. Đã không phải là mỹ nhân thì thôi, lại còn bị hủy hung, như thế làm sao có thể khiến Hoàng thượng sủng ái đây? Mọi người đều biết Hoàng thượng rất coi trọng người đẹp.

Khi Lương Hân Hân nghe được tin tức này, trong lòng nàng bỗng cảm thấy đau nhói, nhưng ngay lập tức nàng quay lại mỉm cười với phi tần vừa đến báo tin: "Trong cung có thêm muội muội, chỉ cần có thể hầu hạ Hoàng thượng vui vẻ thì đó là chuyện tốt."

"Hoàng quý phi không biết đó thôi, cô gái này chẳng phải là mỹ nhân gì đâu, nghe nói gương mặt của nàng ta đã bị hủy. Tại sao Hoàng thượng lại giữ lại một cô gái như vậy? Cô ta sao có thể chăm sóc tốt cho ngài? Khánh Lâm vương thật không biết nặng nhẹ." Vị Phi tần kia tỏ ra rất tức giận.

Nghe nàng ta nói vậy, Lương Hân Hân nhẹ cau mày, lạnh giọng khiển trách: "Ngươi không nên bàn tán về chuyện của Hoàng thượng và Khánh Lâm vương! Đây không phải là chuyện ngươi có thể tùy tiện nói được. Quay về cung của ngươi đi, nếu quá rảnh rỗi thì đến Phật đường niệm vài đoạn kinh Phật."

Vị phi tần kia lập tức sợ hãi, mặt mày tái nhợt, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy rời khỏi đó, lòng không cam tâm nên trong miệng vẫn lầm bầm mấy câu.

Lương Hân Hân nhíu mày nghi ngờ. "Vô duyên vô cớ vì sao Khánh Lâm vương lại dâng mỹ nhân lên cho Hoàng thượng? Cũng không thể gọi cô gái này là mỹ nhân vì gương mặt cô ta đã bị hủy nhưng Hoàng thượng vẫn để cô ta lại, là vì sao?"

Như Băng đứng phía sau Lương Hân Hân nói ra phán đoán của mình: "Hay Hoàng thượng biết cô gái kia ạ."