Thiếp Thân Đặc Công

Chương 135: Vết thương lòng của nam nhân




Ô tô con thoát khỏi truy đuổi của Phương Dật Thiên rất nhanh biến mất ở cuối đường, rẽ sang hướng khác chạy như bay,
Phong y nam tử ngồi cạnh lái xe hé lộ ra khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, ánh mắt âm trầm chớp động hiện ra một tia phẫn nộ, không cam lòng cùng hoảng sợ.
Vừa rồi cùng Phương Dật Thiên giao thủ ngắn ngủi hắn đã thể nghiệm lực lượng cường đại đáng sợ, nếu cỗ xe con màu đen không kịp thời xuất hiện hắn biết giờ phút này sớm đã bị Phương Dật Thiên chế phục, bởi vậy ánh mắt hắn mới hiện lên một tia không cam lòng cùng hoảng sợ, phẫn nộ là vì từ cửa kính sau xe hắn đã chứng kiến Phương Dật Thiên hướng tới hắn bày ra tư thế bắn tỉa, hắn đương nhiên biết thủ thế đó có ý nghĩa gì, là một loại khiêu chiến trắng trợn.
Đùi phải hắn vẫn còn run rẩy, truyền đến cơn đau, vừa rồi một kích tay phải của Phương Dật Thiên làm đùi phải hắn đau đớn không thôi, hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
Lái xe là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt mang theo kính râm, hắn quay lại nhìn phong y nam tử lạnh lùng nói "Hành động đơn giản như vậy cũng thiếu chút nữa bị mày làm hỏng, nếu không phải tao đến kịp thời như vậy hậu quả thiết nghĩ mày cũng không gánh nổi".
Thời điểm nam tử lái xe trẻ tuổi quay đầu lại có thể thấy trên cổ hắn có một nốt ruồi lớn, xem ra chính là nam tử thần bí trên cổ có nốt ruồi trong lời miêu tả của Đao Ba Hán.
"Đối thủ lần này rất lợi hại, tao không nghĩ động tác của hắn lại nhanh như vậy, theo tao phán đoán hắn vẫn còn ở cầu vượt cao tốc, không ngờ hắn đột nhiên đuổi theo". Phong y nam tử phẫn nộ nói.
"Hừ, sát thủ chân chính đều phải nắm tất cả tình huống phát sinh, từ điểm đó mày còn chưa đủ tư cách là một sát thủ!". Lái xe nam tử lạnh lùng nói.
Phong y nam tử sắc mặt có chút nhíu lại, hàn quang trong mắt chợt lóe, nói "Cho tao thêm một cơ hội. Tao nhất định giết hắn"
"Cơ hội? Đây cũng không phải là do tao định đoạt, mày đã bại lộ, về đợi Dương ca định đoạt. Đúng rồi, đám người Đao Ba Hán đã chết chưa?". Lái xe nam tử hỏi.
"Đã chết, thi thể hiện tại đã thành tro tàn, tao một súng bán tung xe bọn họ, chính là không nghĩ tới người kia phản ứng linh mẫn, từ sớm đã trốn khỏi xe!". Phong y nam tử lạnh lùng nói.
"Bọn họ chết là tốt rồi, những người này vốn là phần tử xã hội đen, chết cũng chẳng có gì lạ, cảnh sát điều tra đến cũng cho rằng bọn hắn bị cừu gia giết chết. Trước mắt nên lo lắng tình huống của mày, vì để ngừa vạn nhất, theo tác phong cẩn thận của Dương ca, trong thời gian này mày nên lánh mặt". Nam tử lái xe nói.
Phong y nam tử sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt không cam lòng hung hăng nói "Có cơ hội tao nhất định sẽ giết thằng khốn kia"
Lái xe nam tử cười lạnh một tiếng không nói nữa mà chuyên tâm lái ô tô.
Phương Dật Thiên yên lặng lạnh lùng đi trên đường quốc lộ, trên tay cầm một điếu thuốc, từng đường nét trên khuôn mặt kiên cường hiện lên vẻ âm trầm vô cùng bi thống.
Nếu không phải xuất hiện cỗ xe con màu đen kia, hơn nữa người nọ trong tay không có súng, như vậy, hắn tựu chế phục tay súng bắn tỉa, trong hiện thự không có nếu, chỉ có không thể đoán trước được mọi tình huống.
Từ sự việc xem qua, đối phương đã có dự mưu tỉ mỉ, chính là hắn không nghĩ ra, đối phương vì sao phải giết chết Đao Ba Hán bọn họ? Chẳng lẽ Đao Ba Hán biết một chút sự tình về bọn chúng? Nói cách khác, Đao Ba Hán lúc cung khai còn nhiều điểm dấu diếm, mà đối phương vì dệt khẩu nên giết chết bọn Đao Ba Hán?"
Mấy chuyện đó chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là vì sao đối phương phải thuê Đao Ba Hán đến bắt cóc Lâm Thiên Tuyết?
Chẳng lẽ Phương Tưởng muốn mưu hại Lâm Thiên Tuyết ? Không biết hại Lâm Thiên Tuyết đối với bọn họ có gì tốt, Lâm Thiên Tuyết còn sống mới có giá trị lợi dụng, không quản như thế nào, sự việc cũng không đơn giản.
Ngoài ra, còn có một vấn đề trọng yếu nữa, đối phương làm sao biết Đao Ba Hán lừa bọn chúng, ngay lúc đó trong xe cũng không có mặt Lâm Thiên Tuyết, đến tột cùng là ai để lộ?
"Là Hứa Thiến"
Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, trong đầu dần hiện thân ảnh Hứa Thiến, hắn thầm nghĩ có thể Hứa Thiến đã biết mấy người Lâm Thiên Tuyết trở lại trang viên Mân Côi, bởi vì Hứa Thiến mật báo nên mới để lộ?
Nếu đúng như vậy toàn bộ sự việc đều có thể hiểu rõ ràng.
Có lẽ, toàn bộ sự tình chỉ cần tìm Hứa Thiến đối chất một lần sẽ tra ra manh mối. Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ, trong lòng đã quyết định phải tìm cơ hội một mình gặp Hứa Thiến.
Sau khi trong lòng hạ quyết định Phương Dật Thiên búng tàn thuốc bắn ra, tàn thuốc xẹt qua tạo thành đường cong tuyệt đẹp chuẩn xác rơi vào thùng rác phía trước.
Sau đó hắn giơ tay vẫy một chiếc taxi thẳng hướng trang viên Mân Côi đi tới, hắn thầm nghĩ mấy người Tiêu Di đang chờ trong biệt thự Lâm gia chắc đứng ngồi không yên.
Biệt thự Lâm gia.
Tiêu di, Lâm Thiên Tuyết mỗi người đều là cực phẩm mỹ nhân đang ngồi trên sopha, tuy đã là hai giờ sáng nhưng trên mặt các nàng không có chút buồn ngủ, ngược lại hiện lên vẻ lo lắng.
Lúc trước Lâm Thiên Tuyết lo lắng, sợ hãi, ủy khuất, kích động, cảm xúc đã từ từ trở nên vững vàng, dọc theo đường đi nàng cũng nghe Tiêu Di nói Phương Dật Thiên vì nàng mà làm rất nhiều việc, có thể nói là hoàn toàn không để ý đến tính mạng chiến đấu quên mình, sau khi nghe xong nàng hồi tưởng lại thái độ đối với Phương Dật Thiên, trong lòng không khỏi nổi lên một tia xin lỗi.
Nàng vốn là một cô gái thiện lương trong sáng, tuy cũng có một chút ngạo khí của thiên kim tiểu thư, nhưng nàng cũng là người biết phân biệt thị phi, lúc này đây, nàng nhớ đến cảm giác chán ghét Phương Dật Thiên, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không.
Nghĩ như vậy, nàng rất muốn gặp Phương Dật Thiên để xin lỗi, nhưng là Phương Dật Thiên vẫn chưa về, trong lòng nàng cũng rất lo lắng có gì bất trắc đối với Phương Dật Thiên.
Đồng dạng Tiêu Di cũng có cảm giác lo lắng, người luôn luôn cao ngạo lạnh như băng cũng phát giác mình âm thầm lo lắng cho Phương Dật Thiên, lại nói trong lòng nàng rất oán giận Phương Dật Thiên, bởi vậy nàng coi việc mình lo lắng cho Phương Dật Thiên là phản ứng bình thường, ngoài ra không còn gì khác.
Trong lòng Tiêu Di khẩn trương vạn phần, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng nàng có hình ảnh Phương Dật Thiên, những năm gần đây chưa có một nam tử nào nàng để trong lòng.
Nàng xem thời gian đã muộn lắm rồi nhưng Phương Dật Thiên vẫn chưa về, nàng thật rất lo lắng cho tình hình của Phương Dật Thiên.
Chẳng qua nàng nghĩ đến thân thủ phi phàm cùng mưu trí của Phương Dật Thiên, nàng lại thấy an ủi trong lòng Phương Dật Thiên tuyệt không có chuyện gì. Tuy thế nàng vẫn không khống chế được tâm tình lo lắng của mình.
Lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên từng trận đập cửa, Tiêu Di mấy người trong lòng nhảy dựng lên, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ muốn hỏi lẫn nhau Phương Dật Thiên có phải đã trở lại?
"Ta, ta ra đi xem!" Tiêu Di hít một hơi thật sâu, liền đứng lên đi hướng bên ngoài biệt thự đi đến.
Còn chưa đi đến cửa nàng đã thấy Phương Dật Thiên, nhất thời, trong lóng nàng vui vẻ, tâm tình cực kì kích động, trong lòng như cất được tảng đá lớn.
Nàng vội vàng bước nhanh hơn, đi đến cửa, nhìn khuôn mặt kiên cường quen thuộc của Phương Dật Thiên , nàng như trút được gánh nặng cười nói : "
Phương Dật Thiên, anh rốt cục đã về, tôi mở cửa cho ngươi đây"
Tiêu Di nói xong liền mở cửa, Phương Dật Thiên nói câu cảm ơn rồi di vào, Tiêu Di đóng cửa xong xoay người lại nhìn thấy bóng lưng Phương Dật Thiên, ngay lúc này, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run nhẹ, sau đó cả người giật mình.
Chỉ thấy quần áo sau lưng Phương Dật Thiên đã bị đốt trụi, trên lưng có thể thấy được vài vết thương đã đông máu, tuy nhiên nhìn thấy quần áo sau lưng bị đốt trụi cũng tạo nên cảm giác ghê người.
Nhưng mà, Phương Dật Thiên vẫn hồn nhiên không biết mình bị thương sau lưng, thân thể cường tráng của hắn vẫn như cũ luôn thẳng, giống như là một cây tiêu thương sừng sững không ngã.
Thì ra, khoảnh khắc xe của Đao Ba hán nổ, hắn tuy vọt ra, chẳng qua vụ nổ cũng đốt cháy quần áo sau lưng hắn, ngoài ra những mảnh vụn của vụ nổ cũng cắt sau lưng hắn nhiều vết thương, chẳng qua đối với Phương Dật Thiên đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể.
Nhưng là Tiêu Di cũng giật mình, một cảm giác đau xót hiện lên trong lòng nàng, hai mắt không khống chế được khẽ ẩm ướt, giờ khắc này, nàng rất muốn ôm lấy Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương cho hắn, dùng hơi ấm thân thể mình trấn an nam nhân.
Liên tưởng đến hoàn cảnh sinh tử của Phương Dật Thiên rồi nhìn vết thương sau lưng hắn, ở sâu trong lòng Tiêu Di cảm thấy xúc động, nàng muốn ôm Phương Dật Thiên, sau đó yên lặng rơi lệ, âu yếm hắn.
Có đôi khi, nội tâm một cô gái bởi vì một vài việc nhỏ mà sinh ra xúc động, yêu, cũng bởi vậy mà sinh ra.