Thiếp Thân Đặc Công

Chương 190: Tái ngộ Bá Vương Hoa




Trong nhà Lam Tuyết đang dây dưa với gia gia của nàng, thì tại thành phố Thiên Hải Phương Dật Thiên đang lái xe đến trang viên Mân Côi.
Nếu Phương Dật Thiên biết ở kinh thành Lam Tuyết đã biết tin tức của hắn, như vậy theo tính cách của hắn chỉ sợ đã vội chạy trốn.
Đương nhiên, rời Thiên Hải hắn phải làm xong mọi chuyện, nói cách khác là nhằm vào Trần Khải và Dương Tuấn.
Ngủ trên sofa của Hạ Băng một đêm, hắn đã sớm tỉnh lại, thấy Hạ Băng còn chưa dậy, hắn cứ vậy trực tiếp mở cửa đi ra, nếu không thể chạy vào phòng Hạ Băng ngắm nàng đang mặc đồ ngủ, vậy còn không bằng rời đi, tránh khỏi phải việc phải nằm trằn trọc trên ghế sofa.
Sắc trời còn sớm, Phương Dật Thiên đã cảm thấy bao tử mình "thầm thì" kiến nghị, vốn định lái xe vào trang viên Man Côi nhờ Ngô mụ nấu bữa sáng, nhưng bữa sáng của Ngô Mụ toàn là thức ăn nhẹ, lại không thể ăn lâu, ăn lâu cũng ngại ngùng.
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, quyết định ăn một bữa cải thiện, hắn chuyển bánh rẽ vào một ngõ nhỏ, thấy vài quán ăn nhỏ, nhưng lại tiện nghi với hoàn cảnh của hắn, đối với người nghèo như Phương Dật Thiên quán ăn này thực quá hợp.
Hắn dừng xe trước một quán nhỏ, sau đó xuống xe, quay lại nói với lão bản: "Cho một chén sữa đậu nành, một bánh quẩy!"
Ngay khi hắn vừa nói xong, một nữ nhân đang ngồi ăn trong quán ngẩng đầu, hai hàng lông mày sát vào nhau, hé ra một khuôn mặt đẹp, bất quá mang chút thần sắc hung ác, nhìn qua rất sắc bén, nam nhân ăn sáng ở đây đã sớm chú ý đến cô gái quá mức nóng bỏng này.
Bất quá nam nhân trong quán nhìn cách ăn mặc cảnh phục cùng ánh mắt sắc bén của cô gái này liền lập tức rời ánh đi, bọn họ không muốn trêu vào phiền phức.
Mĩ nữ mặc cảnh phục ngẩng đầu vừa lúc nghe được giọng nói của Phương Dật Thiên liền quay đầu nhìn lại, vừa lúc Phương Dật Thiên ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía nàng, vì vậy hai người đôi nhãn nhau.
Phương Dật Thiên trong lòng giật mình không nhỏ, bá vương thành phố Thiên Hải, không ngờ sau một đêm lại gặp được ở quán ăn nhỏ này bá vương hoa Quan Lâm, hắn âm thầm đánh giá không phải đây gọi là oan gia ngõ hẻm sao?
Quan Lâm thấy Phương Dật Thiên, khuôn mặt xinh nhất thời trắng bệch, mơ hồ có chút tức giận, nàng đột nhiên đứng dậy, không ăn bữa sáng nữa, chạy ra chỗ Phương Dật Thiên bộ dạng bất thiện.
Phương Dật Thiên trong tâm âm thầm kêu khổ, nhìn tư thế kia rõ ràng là muốn gây phiền, rõ ràng là một cảnh sát nhưng lại mệnh danh là bá vương hoa, vì vậy hắn sợ hãi cười, thân thiết nói: "Chào, cảnh quan.Thật khéo, cũng ăn sáng ở đây sao? Ông chủ, bữa sáng của vị cảnh quan này, để tôi trả! Ách, Cảnh quan, cô không nên khách khí, không cần khách khí!"
"Xin lỗi, tôi đã trả tiền rồi." Quan Lâm khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Phương Dật Thiên, đôi mắt mơ hồ chứa tơ máu, xem ra tốt qua ngủ không ngon.
Trên thực tế, Quan Lâm tối qua không ngủ được chút nào, vừa nghĩ đến tối qua tại cảnh cục bị Phương Dật Thiên trực tiếp phi lễ, đem nàng đặt dưới thân, trong miệng còn nói vài từ lưu manh: "Rất lớn, rất co dãn!" trong lòng nàng lại không kiềm được cơn giận, căn bản là không ngủ được.
Lớn từng này, lần đầu tiên nàng bị một nam nhân khi dễ, trong thành phố Thiên Hải này cho dù là một vài thành viên chống khủng bố hay làm vài nhiệm vị đặc biệt cũng không dám bất kính với nàng, không ngờ không qua lại bị tên khốn này khinh mạn.
Nàng dự định nhốp kẻ này vài ngày, không ngờ Triệu cục trưởng hấp tấp thả hắn ra, nàng tức giận không làm gì được bất quá từ lời của Triệu cục trưởng có thể mơ hồ biết kẻ này bên trên có chỗ dựa.
Bất quá không làm bá vương hao này sợ hãi, nàng nếu ghét người nào đó thì không cố kị hắn có thân phận ra sao, chỉ cần rơi vào tay nàng vậy không thể nói cái gì tình cảm.
Phương Dật Thiên không ngờ bá vương hoa này lại trả tiền nhanh như vậy, trực tiếp cự tuyệt ý niệm lôi kéo làm quen trong đầu hắn, hắn cười nói: '' Trả tiền rôi? Tôi xem cô bưu hãn như vậy ăn chắc chưa đủ no, vậy đi tôi mời cô bánh bao, thêm năm cái quẩy... thiếu? Được rồi mười bánh quẩy, hai ở bánh bao!"
Quan Lâm nhất thời khuôn mặt như tuyết tháng mười hai, một đôi mắt phún hỏa, tên này dám nói mình bưu hãn? Con mắt hắn mù hay sao, không thấy bản bà cô ngươi vóc người nổi bật thon thả như vậy?
Phương Dật Thiên nhìn sắc mặt dọa người của Quan Lâm, trong lòng giật thót, thầm nghĩ mình đắc tội gì với ả? Hắn suy nghĩ lại lời nói một lần, hận không đánh mình một cái bạt tai, dám đánh giá vóc người con cọp cái này, đúng là tự sát?
"À.. Quan cảnh quan, cô không nên hiểu lầm, tôi nói bưu hãn là tác phong hành sự của cô, không phải nói xoáy cô, người mù cũng biết cô vóc ngườ nóng bỏng, thon thả gợi cảm, nếu cô ăn mặc sexy đảm bảo có thể lên trang bìa của playboy,'' Phương Dật Thiên vội vã nói.
Cái này, càng khiến hiểu lầm lớn hơn, cư nhiên dám nói lên bìa playboy, Quan Lâm nhất thời sắc mặt xanh xám, phẫn nộ nói: "Phương Dật Thiên, tên vô liêm sỉ, tôi giết anh!"
Nam nhân tốt không đánh nữ nhân, huống hồ trướ mặt công chúng, một đại nam nhân động thủ với một nữ cảnh sát, đúng là đuối lí trăm phần trăm, hắn cũng không muốn vào cục ngồi.
Nhìn Quan Lâm muốn phát tác, chuẩn bị công kích, hắn vội lùi về sau, nói: "Quan cảnh quan, cô không nên làm bậy, nếu truyền ra mĩ nữ cảnh sát đánh người vô tội, vậy sẽ bị dư luận phản đối a."
"Dân vô tội? Nếu anh là dân vô tội, vật không có kẻ xấu rồi, tôi hôm nay giúp xã hội rửa sạch cặn bã, giết kẻ bại hoại như anh!" Quan Lâm thở phì phò nói.
"Quan cảnh quan, coi như tôi sợ cô!" Phương Dật Thiên xoa tay, cầu xin tha thứ, hai người xung đột cũng khiến một vài khách hàng chú ý, bọn họ thấy hai người đang hăm he, nhất thời hứng chí.
"Hừ! Sợ?" Quan Lâm thấy Phương Dật Thiên mềm yếu xin tha, toàn thân bay bổng, cảm giác vô cùng thích thú, sau đó chậm rãi nói: "Nếu vậy thì hãy phát thệ, sau này gặp tôi gọi một tiếng bà cô, vậy hôm nay sẽ tha cho anh!"
"Cô, cô đây là ỷ thế ép người, dùng thân phận cảnh sát để bắt ép tôi, Quan Lâm, tôi nói cho cô biết, cho dù cô chiếm đọa thân thể của tôi, cũng không khiến tôi khuất phục." Phương Dật Thiên bi phẫn nói, sau đó lại yếu mềm nói: "Quan Lâm, tôi van cô, tôi sợ cô rồi, tôi ở nhà còn lão bà, tuy rằng cô là mĩ nữ gợi cảm nhưng không nên mêm hoặc áp buộc tôi, phản bội vợ tôi! Ỷ vào thân phận chèn ép tôi, tối qua tôi không nghe lời cô đi vào khách sạn, tối qua là sinh nhật vợ tôi, sao tôi dám không về? Sau đó sáng sớm nay cô lại tìm tôi, nếu không chịu được có thể đến Kim Bích Huy Hoàng a, nơi đó chỉ cần có tiền, muốn một tên mặt trắng cường tráng hầu hạ cô cũng có, cô cần gì ép buộc thảo dân như tôi?"
Quan Lâm vừa rồi vừa bay lên tận trời, nhất thời rơi cái phịch, khuôn mặt vốn đắc ý vô cùng giờ đã biến thành xám xanh, âm u bất định!
Người trong quán ăn bắt đầu chỉ trỏ, chỉ vì Phương Dật Thiên diễn trò cực giống, lại nói tên đối phương ra, nhìn biểu tình bi phẫn của Phương Dật Thiên, thậm chí có người bắt đầu đồng tình với hắn, sau đó chuyển ánh mắt về phía Quan Lâm, màn này, đặc sắc đây!
P/s:Theo ý Dịch Giả , sửa Phách Vương Hoa thành Bá Vương Hoa.