Thiếp Thân Đặc Công

Chương 231: ??????




Phương Dật Thiên cũng không phải lần đầu tiên nên không cấp bách, sau khi nghe Vân Mộng nói xong, hắn có điểm lưu luyến không muốn rời, đem khuôn mặt của mình cọ lên bộ ngực non mềm trắng như tuyết của Vân Mộng.
Đôi mị nhãn của Vân Mộng ẩn chứa xuân thủy, thủy ba dập dờn, lưu chuyển xuân ý mê người, nàng nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói rằng: "Tối nay còn dài mà, chờ em tắm rửa được không?"
Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì, hắn lại vỗ vỗ cặp mông vênh vểnh,mềm mại mà co dãn của Vân Mộng kêu "bạch.. bạch".
Vân Mộng rên rỉ một tiếng, liền cười hì hì đứng lên, lắc lắc vòng eo mềm nhẹ rồi đi vào phòng, vừa đi nàng vừa quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên, cười duyên một tiếng: "Em thay quần áo, anh không được nhìn lén, nếu không..."
Nàng nói xong lại cười "Khanh khách!" rồi đi vào phòng.
Phương Dật Thiên không nói gì, rõ ràng là Vân Mộng khiêu khích hắn, trên người hắn vốn có một đoàn nhiệt hỏa, Vân Mộng lại nói như vậy, cái này có điểm...
Dục hỏa hừng hực thiêu đốt khiến Phương Dật Thiên có phần kiềm chế không được, hắn đoán là Vân Mộng đã cởi lễ phục dạ hội trên người ra, vì vậy, hắn đứng lên, đem y phục trên người cởi sạch, chỉ mặc một cái quần sịp đỏ tươi đi đến phong của Vân Mộng.
Phương Dật Thiên thở sâu, sau đó mở cửa phòng, Vân Mộng cũng không có khóa trái, Phương Dật Thiên dễ dàng mở cửa, vừa nhìn vào bên trong, quả nhiên...
Vân Mộng đã cởi xuống bộ lễ phục dạ hội, lúc này, toàn thân nàng chỉ mang một bộ nội y thiển lam sắc, dưới sự phụ trợ của nội y, nàng càng thêm quyến rũ, gợi cảm, thành thục.
Da thịt trắng bóc, trơn tuột, tựa như dương chi bạch ngọc, đẫy đà mà không làm mất đi sự thon thả, tựa như ba đào cuộn trào mãnh liệt, như muốn phá tan nội y, có thể thấy rõ ràng độ cong và độ no đủ của tuyết phong của nàng có thể nói là cực phẩm.
Lúc này, toàn thân trên dưới của Vân Mộng toả ra một cổ ý vị thành thục, mê người, trên người nàng, mỗi một phân, mỗi một đều toả ra lực mê hoặc tối nguyên thuỷ, vóc người như vậy thì không có một nam nhân nào có thể chống lại được!
Vân Mộng nghe được thanh âm mở cửa phòng, nàng quay lại liền nhìn thấy Phương Dật Thiên toàn thân gần như trần truồng (còn cái quần sịp vẫn tính à?), miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, ánh mắt nàng đi xuống, thấy bên dưới của hắn đã đứng lên như một túp lều,phía dưới của nàng cũng nhịn không được bắt đầu tiết ra nước!
Nhìn Vân Mộng lúc này, Phương Dật Thiên căn bản không thể chịu đựng được, ánh mắt hắn lấp lánh, quang mang cực nóng điên cuồng chớp động, hắn bước nhanh đi tới, trực tiếp ôm lấy Vân Mộng, đưa tay lên chộp lấy tuyết phong cao vút của nàng, môi thì điên cuồng hôn nàng.
"Ưm..."
Vân Mộng phát ra tiếng rên rỉ mê người, sau đó lý trí của nàng cũng bị cỗ khoái cảm như điện lưu bao phủ!
Phương Dật Thiên vừa bá đạo lại vừa mạnh liệt, tựa như thao thiên cự lãng hướng phía nàng mà đến, đem nàng hoàn toàn bao phủ trong lãng triều của hắn.
Hai tay Phương Dật Thiên cố sức nắm chặt kiều đồn của Vân Mộng, hắn bế nàng lên, đem nàng quỳ trên giường, đưa nàng quay lưng về phía hắn!
Phương Dật Thiên phát động tấn công, vừa mãnh liệt mà lại cực nhanh, tựa như trong phòng nổi lên một trận bão, cực kỳ hung mãnh! ( sặc, ghê thế, làm nhè nhẹ thôi chứ mạnh vậy không chịu đc lâu đâu!)
Rất nhanh, Vân Mộng đã bắt đầu rên rỉ, thở gấp, âm thanh của nàng phát ra như quanh quẩn trong phòng, tràn ngập khắp mọi nơi.
Hai tay của nàng nắm chặt khăn trải giường, khuôn mặt trắng nõn đã hồng lên, hơi thở dồn dập, mãnh liệt, nàng nhắm chặt đôi mắt, chậm rãi hưởng thụ sự khoái lạc.
Thế công của Phương Dật Thiên tràn đầy dũng mãnh, hữu lực, thân thể Vân Mộng tựa như con thuyền phiêu lưu dập dờn, bồng bềnh giữa đại dương mênh mông, từng đợt sóng triều dâng lên, con thuyền nương theo cơn sóng lúc cao lúc thấp, hướng về cơn đỉnh triều mà phiêu đi!
Thân thể Vân Mộng run run, tuyết phong cao vút trước ngực nàng run run, lúc trước lúc sau, phập phồng không nghỉ ngơi, hiện lên những đường cong mê người, chỉ cần nhìn là đủ để cho huyết mạch sôi sục.
"A..."
Cuối cùng, theo Vân Mộng rên lên một tiếng và tiếng hô ồ ồ trầm thấp của Phương Dật Thiên, tất cả lại chìm vào im lặng!
Thân thể mềm mại của Vân Mộng như bị lấy hết sức lực, thân thể nàng mềm nhũn, vô lực nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, môi anh đào vẫn còn mở ra, hơi thở gấp gáp.
Phương Dật Thiên mang theo vẻ mặt thỏa mãn ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về thân thể trơn tuột như ngọc của Vân mộng, chậm rãi hưởng thụ dư vị còn lại sau khi kích thích.
Lúc hắn tấn công từ phía sau, hắn có thể cảm nhận nguyên vẹn sự mềm mại, co dãn của kiều đồn Vân Mông, quả là rất tiêu hồn, dư vị vô cùng, hơn nữa là không biết chán ghét.
Một lúc lâu sau Vân Mộng mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt nàng lộ ra vẻ thoả mãn, nàng oán hận nhìn Phương Dật Thiên, vừa giận vừa vui,e thẹn động nhân.
"Anh thật hư hỏng, cứ liên tiếp xông vào như vậy,người ta một chút chuẩn bị cũng không có." Vân Mộng giận dữ nói.
" Xuất kỳ bất ý thường sẽ có sự hưởng thụ kích thích kiểu khác, em nói đi?" Phương Dật Thiên lười nhác cười, hỏi.
Mặt Vân Mộng đỏ lên, nàng phải thừa nhận rằng, vừa rồi đích thực là Phương Dật Thiên đã làm cho nàng thêm kích thích, cao trào khoái cảm, nhưng nàng vẫn sẵng giọng: "Rõ ràng là anh có ý xấu còn nói!"
"Ai bảo em dụ dỗ anh?" Phương Dật Thiên cười nói.
"Hử? Ai dụ dỗ anh? Vân Mộng sân thanh nói rằng.
"
Em a, em vừa nói anh thay quần áo không được nhìn lén, đây không phải là ám chỉ sao? Hắc Hắc, anh cũng đâu có ngốc, cho nên anh mới không kiềm chế nổi!" Phương Dật Thiên cười cười mà nói.
Vân Mộng sắc mặt xấu hổ, đưa tay nhéo Phương Dật Thiên, nói thêm: "
Anh xem, em bị anh làm cho toàn thân không còn một chút khí lực nè, em đi tắm như thế nào a!"
"
Anh ôm em đi tắm a, chúng ta uyên ương hí thuỷ, tắm xong lại tiếp tục!" Phương Dật Thiên không chút nào che giấu, hoàn toàn lộ ra lòng dạ lang sói của mình.
"
A, cái gì? Anh còn muốn làm tiếp à?" Vân Mộng giật mình, năng lực của Phương Dật Thiên quả thật hơi có phần quá cường hãn.
"
Cổ nhân có nói, xuân tiêu nhất khắc nghìn vàng, như thử lương tiêu, không nắm chặt thời gian thì lãng phí rất nhiều vàng a." Phương Dật Thiên cười một cách vô liêm sỉ, nói như có thật.
Vân Mộng mặt nóng lên, bị Phương Dật Thiên nói như vậy, nàng lại cảm giác được tiểu phúc dâng lên một trận hảo nhiệt, cùng Hoàng Minh sống riêng hơn hai năm, nàng không có tìm người đàn ông khác, mà nàng vừa ba mươi tuổi, nữ nhân ba mươi như lang như hổ, vả lại cánh cửa dục vọng của nàng bị Phương Dật Thiên mở ra, trong lòng nàng tự nhiên tự nhiên là khát vọng càng nhiều kích thích và khoái cảm.
" Bại hoại! Được rồi, chúng ta đi tắm đã." Vân Mộng nói xong đưa tay ôm lấy vai Phương Dật Thiên, cố sức lôi kéo sau đó liền ngồi dậy.
Lúc nàng ngồi xuống, nàng cảm giác được trong thần bí u cốc chảy ra cái gì, nàng cúi đầu nhìn, cả khuôn mặt nàng nhất thời đỏ lên, khẽ cắn môi dưới, cực kỳ xấu hổ.
Phương Dật Thiên cũng nhìn lại, sau đó cười cười, hắn biết cái thứ chảy ra đó nguyên bản là thuộc về hắn, bất quá, trong đó cũng ẩn chứa thủy triều khi Vân Mộng đạt đến đỉnh.
"Mắc cỡ quá a? Đi tắm một chút là được, đi thôi!" Phương Dật Thiên cười cười, liền ôm lấy Vân Mộng đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, trong phòng tắm truyền đến âm thanh của hai người:
"
A? Dật Thiên, anh, anh sao lại tiếp tục việc ấy rồi?"
"
Nó không chịu sự khống chế của anh, đối mặt với một đại mỹ nữ như em nó phải hưng phấn hơn bình thường rất nhiều!"
"
Vậy, vậy làm sao bây giờ? Anh hẳn là phải giải quyết a.."
"
Mộng, em đã thử làm trong phòng tắm chưa? Chúng ta có nên thử một chút?"
"
A...anh, anh... em còn chưa đáp ứng anh sao lại...úc..."
"
Mộng, anh đêm nay sẽ cho em mai khai sổ độ(sướng đến chết)!"
Từ trong phòng tắm đi ra cũng là thời gian Phương Dật Thiên đưa Vân Mộng đến đỉnh, sắc mặt của nàng ửng hồng, Phương Dật Thiên ôm nàng đi vào phòng ngủ, chiếc giường mềm mại trở thành chiến trường của hắn và Vân Mộng.
Đêm nay, hắn phải thực hiện lời hứa, hắn muốn cho Vân Mộng mai khai sổ độ!( sướng đến chết)